Chương 118: Hại người thành ra hại mìnhEdit: Thanh Lê
Beta: Sakura
Tất cả mọi người đều an tĩnh lại, nhìn Chu thị.
“Mẹ.” Chỉ có Liên Tú Nhi tủi thân mà kêu một tiếng, dùng ngón tay chỉ Liên Mạn Nhi, “Nó… ui da…”
Liên Tú Nhi còn chưa nói nó thế nào, liền kêu ui da một tiếng, quay đầu lại khó hiểu nhìn Chu thị.
Lúc này Chu thị vừa thẹn vừa tức, nhưng mà bà còn sốt ruột hơn, sợ Liên Tú Nhi đột nhiên nói ra cái gì, làm cho Liên Mạn Nhi lấy ra chứng cớ, bởi vậy hung hăng nhéo eo Liên Tú Nhi một cái.
Đúng vậy, người vào phòng của Tứ phòng lục lọi, chính là bà.
Những ngày qua Tứ phòng không ngừng ăn ngon, hôm nay còn mua được đất. Ngay từ đầu bà còn không tin đây là thật. Muốn tách Tứ phòng ra, là bà nói ra đầu tiên. Tứ phòng vừa tách ra đã sống tốt như vậy, Chu thị cảm thấy đây là đánh mặt của bà. Trương thị vốn nửa ૮ɦếƭ nửa sống, hiện tại lại sống sung sướng, còn có thể làm việc giống như trước kia, điều này khiến cho trong lòng bà vô cùng không dễ chịu.
Bởi vậy, khi Liên Thủ Tín và Trương thị mời bà đến trấn trên uống rượu, bà từ chối, nói không thoải mái, không đi. Lại thừa dịp mấy người Liên lão gia tử đều đến trấn trên, đuổi Triệu thị và Liên Diệp Nhi giữ nhà cho Tứ phòng đi chỗ khác, còn bản thân mình thì đến Tứ phòng lục lọi. Bà muốn biết, rốt cục là Tứ phòng còn giấu bao nhiêu bạc.
Liên Tú Nhi cũng theo bà vào phòng ở của Tứ phòng.
Chu thị đã quen lục lọi đồ đạc của Trương thị rồi, bởi vậy vừa vào phòng đã đi lục ngăn tủ của Trương thị. Quả nhiên, bà thấy vài mảnh vải xích đầu thượng đẳng, còn lục được một cái hộp gỗ, sau khi lắc lắc cái hộp gỗ, bà đã kết luận bên trong đang giấu bạc. Đáng tiếc, cái hộp gỗ này đã bị khóa lại.
“Mua thêm không ít đồ nha… Còn biết khóa lại nữa.” Chu thị tức giận nói, đang định đặt hộp gỗ và bộ quần áo kia về chỗ cũ thì khóe mắt lại nhìn thấy Liên Tú Nhi đang cầm một bao điểm tâm.
“Tú Nhi, con để điểm tâm xuống.” Chu thị vội vàng lên tiếng ngăn lại, nhưng đã muộn rồi, Liên Tú Nhi đã ăn hết không ít, hai má phình lên.
Trong lòng Chu thị cho rằng con dâu đến nhà bà, đồ đạc của con dâu chính là của bà. Bà muốn lúc nào cũng nắm giữ được động thái của nhóm con dâu, trong tay họ có đồ vật gì. Thế nhưng bà lại là người sợ người ta nói bà cay nghiệt, nói xấu sau lưng bà, cho nên bà đều lục lọi sau lưng.
Con dâu trưởng Cổ thị là người khôn khéo, thường ở trấn trên, lại là vợ tú tài. Chu thị có muốn lục lọi cũng không có cơ hội, liền bỏ qua nàng. Con dâu thứ hai là Hà thị thì tham ăn, lôi thôi, nội tâm bà không vừa mắt. Bà từng thấy trong tủ của Hà thị có thứ không sạch sẽ của nữ nhân, khiến cho bà buồn nôn, vài ngày đều ăn không trôi. Đồ đạc của con dâu thứ ba Triệu thị thì ít đến đáng thương, chỉ có con dâu thứ tư là Trương thị thường có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, ngăn tủ cũng sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, bởi vậy ngăn tủ bà thường xuyên lục lọi nhất là của Trương thị. Hơn nữa lúc lục lọi đều rất cẩn thận, cố gắng không để lại dấu vết.
Bà cũng không trộm đồ của nhóm con dâu, bà có cách để cho chúng chủ động mang đồ đến cho bà. Bởi vậy bà lấy đó làm kiêu ngạo. Lúc nhìn thấy Liên Tú Nhi đang ăn vụng đồ lục ra được thì quýnh đít lên. Kết quả là đặt mấy bộ đồ nhỏ của Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi sai chỗ.
“Đứa nhỏ này, cái này sao ăn được!” Chu thị thấp giọng răn dạy Liên Tú Nhi.
“Tứ ca có tiền rồi mà không mua đồ cho con ăn. Con ăn luôn của chúng nó thì có sao đâu.” Liên Tú Nhi không phục, bĩu môi thì thầm nói.
“Cho dù là muốn ăn, cũng không thể ăn vào lúc này.”
Chu thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại thương con gái, cũng không nỡ mắng thật, chỉ bảo Liên Tú Nhi để điểm tâm vào chỗ cũ. Hai người vội vàng trở về Thượng phòng. Bởi vì trong lòng sốt ruột nên không chú ý cuốn chiếu lại.
Về sau, Chu thị vẫn luôn cảm thấy hơi bất an, bà lo rằng bởi vì Liên Tú Nhi ăn vụng, sau khi trở về Trương thị sẽ phát hiện bà đi lục đồ. Nếu như Trương thị làm ầm ĩ lên thì cái mặt mo này của bà không có chỗ đặt.
“Mẹ, chúng ta sợ gì chứ. Chúng nó ăn vụng đồ cũng không cho chúng ta, là chúng nó không đúng.” Liên Tú Nhi vẫn còn ghen ghét mấy đứa Liên Chi Nhi được ăn ngon, còn có thêm quần áo mới.
So với Liên Tú Nhi thì Chu thị hiểu biết hơn, nhưng mà lời của Liên Tú Nhi lại trúng tâm tư bà, hơn nữa đây cũng là thói quen nhiều năm của bà, lo lắng một hồi rồi cũng cảm thấy Liên Tú Nhi nói không sai. So với Liên Tú Nhi, bà cũng có tính toán, đoán chừng Trương thị là người nhu nhược, những năm qua, nàng đã biết bà thường lén lục tủ của nàng, nàng cũng giả vờ như không biết, càng không lộ ra một chút ẩn ý nào về việc này với người khác.
Có lẽ lần này vẫn như vậy, nếu Trương thị có phát hiện ra, nhất định sẽ không dám nói.
Liên Mạn Nhi đưa điểm tâm tới, bà còn tưởng là Trương thị chột dạ muốn nịnh nọt bà, trong lòng có chút đắc ý. Bà không ngờ là Liên Mạn Nhi đưa điểm tâm mà Liên Tú Nhi đã ăn vụng tới.
Hơn nữa lại ở trước mặt cả nhà.
Chu thị cho rằng đây là đang đánh mặt bà, thế nhưng Liên Mạn Nhi cái gì cũng không nói, bà muốn phát tác nhưng lại có chút chột dạ.
Cho nên lúc Liên Thủ Nghĩa nói Liên Mạn Nhi, bà không mở miệng. Trong lòng hận không thể thay Liên Thủ Nghĩa hung hăng giáo huấn Liên Mạn Nhi một chầu. Thế nhưng Liên Mạn Nhi lại tiếp lời Liên Thủ Nghĩa, nói có trộm vào nhà, còn nói tới chuyện đồ đạc trong phòng bị lục tung lên.
Liên Mạn Nhi không điểm mặt chỉ tên ai, nhưng khi thấy ánh mắt Liên lão gia tử phóng tới đây, bà biết Liên lão gia tử đã đoán đó là bà.
Lén lút lục lọi đồ của con dâu là có thể bị người nghị luận rồi, hơn nữa còn ăn vụng, tuy là Liên Tú Nhi ăn vụng nhưng bà có thể nói rõ ràng sao? Bà lớn tuổi như vậy rồi, chuyện này là tuyệt đối mất mặt.
Lúc này, trong lòng bà đang bắt đầu trách cứ Liên Thủ Nghĩa không nên tham ăn, mở bao điểm tâm ở trước mặt mọi người, dạy dỗ Liên Mạn Nhi cũng không thành, ngược lại, lại bị Liên Mạn Nhi tìm cơ hội vạch trần chuyện phòng ở bị lục lọi.
Đợi đến lúc nghe thấy Liên Mạn Nhi ám chỉ người lục lọi phòng các nàng là Hà thị, Chu thị liền sững sờ, tiếp đó là thở phào một hơi. Lại nghe Liên Mạn Nhi nói trong tay có chứng cớ, bà không mở miệng không được.
Không thể để cho Liên Mạn Nhi và Liên Thủ Nghĩa tiếp tục cãi nhau nữa, như vậy nhất định sẽ lôi ra bà và Liên Tú Nhi.
Bà vừa mới mở miệng, quả nhiên tất cả mọi người ngừng cãi nhau.
“Mẹ, mẹ phân xử đi, nha đầu Mạn Nhi quá đáng quá, ăn không nói có, dám mở mồm nói Nhị bá nương của nó là trộm, cái này không phải…”
“Bay im miệng cho ta.” Chu thị tức giận cắt đứt lời của Liên Thủ Nghĩa, nói. “Trộm cái gì mà trộm, tất cả mọi người ở trong cái nhà này đều là người ૮ɦếƭ hả, có người tiến vào còn không biết hay sao. Lão Tứ, vợ lão Tứ, hai người chúng bay là lớn như thế rồi mà không có chủ kiến gì, để một nha đầu nói lung tung.”
Ý của Chu thị là bảo Trương thị và Liên Thủ Tín thu lại lời nói vừa rồi, ở trước mặt mọi người nói bọn họ nghĩ sai, không có ai vào phòng bọn họ.
Trương thị và Liên Thủ Tín đưa mắt nhìn nhau, nếu như thuận theo ý của Chu thị, là bảo toàn mặt mũi cho Chu thị, nhưng chuyện điểm tâm thì phải nói như thế nào, muốn bọn họ làm cha mẹ lại vu oan cho con cái mình, nói phẩm cách của chúng có vấn đề, nói dối nó ăn vụng?
Trương thị trừng mắt nhìn Liên Thủ Tín, nàng không thể làm như vậy.
Liên Thủ Tín ấp úng hai tiếng, cuối cùng là vẫn giữ im lặng. Nếu như hắn dám nói như vậy, Trương thị sẽ không tha thứ cho hắn. Hơn nữa các con còn có thể kính trọng hắn- người cha này sao. Vả lại bọn họ đã nhượng bộ rất nhiều rồi, chuyện biến thành như vậy cũng không phải là lỗi của bọn họ.
“Lão Tứ, hôm nay các ngươi mà không làm rõ chuyện này, vậy thì sẽ không xong đâu.” Liên Thủ Nghĩa thấy Trương thị và Liên Thủ Tín đều không nói lời nào, lập tức lên tiếng. Trong lòng hắn có chút đắc ý. Trưa nay hắn đều ở nhà, hắn khẳng định Hà thị không đi tới phòng lão Tứ. Hắn tin, người Tứ phòng tuyệt đối không dám nói là Chu thị, cuối cùng chỉ có thể thừa nhận là đã vu oan Hà thị. Hắn muốn Tứ phòng nhận lỗi với bọn hắn, nếu làm tốt hắn có thể đòi của Tứ phòng chút ít bạc, không có bạc là không được.
“Ta phải kêu mẹ bọn nhỏ tới nói chuyện trực tiếp, nói cho rõ ràng.” Nghĩ đến chỗ đắc ý, Liên Thủ Nghĩa cảm thấy nên gọi Hà thị tới đây, làm ầm một trận, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Chu thị thấy Liên Thủ Nghĩa không biết sống ૮ɦếƭ, nhất định phải làm ầm ĩ chuyện này lên, không khỏi vừa vội vừa tức, có một hơi bị nghẹn ở trong họng, không lên được cũng chẳng xuống được, lập tức ho khan.
“Lão Nhị, bay, bay quay lại cho ta.” Chu thị vừa ho khan vừa gọi.
Liên Thủ Nghĩa đi tới cửa rồi, nghe thấy Chu thị gọi hắn, đành phải ngừng lại.
Được Liên Tú Nhi vỗ vỗ vài cái lên lưng, Chu thị dần dần ngừng ho.
“Bay gọi nó làm gì, bay còn ngại không đủ mất mặt.” Chu thị liền chỉ vào Liên Thủ Nghĩa mắng.
“Sao ạ?” Liên Thủ Nghĩa không hiểu, rõ ràng là hắn đang giúp Chu thị ép người nhà Tứ phòng, sao Chu thị lại mắng hắn như vậy.
“Tính tình vợ bay thế nào, ai còn không biết. Ngày thứ hai sau khi nó vào cửa, nó đã trộm trứng gà ăn, dầu ta cũng không dám để ở trong tủ chén của gian ngoài, nếu không nó có thể ăn vụng một hơi mất hơn nửa, hỏi nó, nó còn không thừa nhận, nói là chuột ăn đấy.”
Chu thị vạch trần chuyện của Hà thị, nói rất nhanh, Liên Thủ Nghĩa nghe được, mặt đen lại, Liên Mạn Nhi lại nhịn không được mỉm cười.
“Chuyện này ngoại trừ nó, còn có thể là ai.” Chu thị đưa hai cái ví dụ, nói là Hà thị ăn vụng thành quen, rồi đưa ra kết luận.
Chu thị muốn lấy Hà thị làm kẻ ૮ɦếƭ thay! Tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Liên Thủ Nghĩa ngẩn người, hắn buồn bực cực kỳ. Hắn vốn định châm ngòi thổi gió để cho Chu thị chỉnh Tứ phòng, kết quả là bây giờ lửa cháy đến người hắn, biến thành hắn chống lại Chu thị. Nếu như hắn không thừa nhận Hà thị vào Tứ phòng ăn vụng điểm tâm, thì có nghĩa là hắn đã vạch trần Chu thị làm chuyện này.
Liên Mạn Nhi nhìn trộm Liên Thủ Nghĩa một cái, trong lòng cười thầm, cái này gọi là làm hại người không thành lại hại mình.
“Tú Nhi, đem tiền tới đây.” Chu thị lại vội bảo Liên Tú Nhi cầm 2400 văn tiền kia tới, nắm vào trong tay mình. “Còn một ít đậu phộng nữa, cũng không biết là còn có thể bán được bao nhiêu tiền, chỗ cần tiêu tiền lại nhiều.”
“Mẹ.” Liên Thủ Nghĩa phục hồi tinh thần, muốn giải thích hai câu, nhưng lại thấy Chu thị cầm tiền trong tay liền do dự. Nhị Lang cưới vợ cần dùng tiền, chính hắn cũng muốn moi một ít tiền ở trong chỗ tiền này ra để tiêu. Nếu để cho Chu thị mất hứng hắn sẽ không thể lấy được tiền.
Liên Thủ Nghĩa cúi đầu, cũng không nói sẽ đi tìm Hà thị nữa.
“Lão Nhị, trở về nói với vợ bay mấy câu, cũng sắp làm mẹ chồng người ta rồi, bệnh cũ nên sửa đi.” Chu thị thấy Liên Thủ Nghĩa như vậy liền nói thêm.
Liên Thủ Nghĩa mơ hồ hừ một tiếng.
“Hai người chúng bay…” Chu thị coi như là hắn đã đồng ý, lại quay đầu muốn mở miệng với Liên Thủ Tín và Trương thị, lại đột nhiên dừng lại.