Liên Chi Nhi nhìn Liên Mạn Nhi cười. Người một nhà luôn có tính cách giống nhau, lại hiểu rõ lẫn nhau, đương nhiên trong lời nói thường rất ăn ý.
“Ngày đó lúc Tri huyện đại nhân tới cực kỳ náo nhiệt. Mời cả cha muội đi qua.” Liên Diệp Nhi bên cạnh cũng cười nói: “Tri huyện đại nhân còn làm tiệc rượu, muội và mẹ cũng đi dự.”
“Bọn họ nói với muội, sau này muội sẽ là muội muội của huyện chủ.” Liên Diệp Nhi khúc khích cười.
Hai người Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi tỷ một câu muội một câu, nói cho Liên Mạn Nhi nghe ngày đó náo nhiệt như thế nào, bọn họ vui mừng như thế nào.
“Lão thái thái nhờ đó cũng được thơm lây.” Liên Diệp Nhi lại gần Liên Mạn Nhi ᴆụng ᴆụng, hơi giảm giọng xuống: “Tri huyện đại nhân đến Tam Thập Lý Doanh Tử, còn vào trong thôn gặp bà, nhân tiện tặng đồ cho bà nữa.”
Liên Mạn Nhi ừm một tiếng, cũng không nói gì thêm. Dù sao, loại chuyện này cũng coi như hợp tình hợp lý.
“Có điều, phúc lớn như vậy, bà có hưởng cũng không thoải mái được.” Liên Diệp Nhi chuyển giọng, kể tiếp.
“Chuyện gì xảy ra?” Liên Mạn Nhi nghe được Liên Diệp Nhi có hàm ý khác, vội vàng hỏi lại, đồng thời nhìn Liên Chi Nhi một cái.
Liên Chi Nhi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Bà lại làm ầm ĩ sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi một câu. Ngũ lang thành thân, trong nhà không ít người tới, đều chỉ nói trong nhà mọi chuyện đều tốt, cũng không nói gì khác. Nhưng nghe Liên Diệp Nhi nói vậy, hình như đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, hơn nữa còn liên quan đến Chu thị.
Liên Mạn Nhi không khỏi suy đoán trong lòng, chẳng lẽ Chu thị đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ cố ý không nói, vì sợ ảnh hưởng đến hôn sự của Ngũ lang. Lần này thân quyến đều có ý tốt, cũng không phải là chuyện khó hiểu. Nhưng đồng thời, cũng chứng minh, hẳn là không phát sinh chuyện tình quá mức nghiêm trọng. Dù sao, niên đại này nhiều tập tục quy củ, hơn nữa, tất cả thân quyến của bọn họ đều là người xử sự trầm ổn đáng tin.
“Hẳn không phải là đại sự gì chứ…” Liên Mạn Nhi nói ra suy đoán của mình.
“Mọi người thương lượng, nói không phải là đại sự, nên không nói cho nhà tỷ biết. Biết mọi người bận rộn chuẩn bị hỷ sự nên không muốn làm chậm trễ.” Liên Diệp Nhi ghé bên tai Liên Mạn Nhi, hạ giọng nói mấy câu.
“Ừ” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng ừ một tiếng. Ánh mắt không khỏi lướt qua tia buồn bã, rất nhanh sau đó lại khôi phục bình thường.
“Chỉ có chuyện này thôi.” Cuối cùng Liên Diệp Nhi lại nói: “Không cần nói cho mọi người biết. Lúc ở nhà muội có nói với mẹ rồi…”
Nói đến đây, Liên Diệp Nhi đảo mắt nhìn xung quanh. Trong nhà không còn nha đầu hầu hạ nào khác, chỉ có Cát Tường và Thiện Hỷ đang ở một góc khác chơi đùa cùng Đại Bảo.
Liên Diệp Nhi càng giảm thấp tiếng nói.
“Không sai. Bà là lão nhân. Nhưng cũng phải nói, chuyện bà làm kia, sao người ta coi bà là lão nhân mà tôn trọng được? Một chuyện tốt cũng chưa làm được, đối với chúng ta ngay cả một chút tình cảm cũng không có. Nhưng phàm là chúng ta có chuyện gì tốt, bà cần gì phải dằn vặt, cố ý không muốn để người ta thoải mái.”
“Làm như thấy chúng ta có ngày tốt, trong lòng vui vẻ, bà liền khó chịu không bằng. Đây đâu phải trưởng bối ruột thịt chứ, so sánh với kẻ thù còn tàn nhẫn hơn.”
“Ngày đại hỉ, ta đừng nhắc tới bà nữa. Chuyện vui vẻ còn nói không hết kia mà.” Liên Chi Nhi ở một bên cắt ngang.
“Chi Nhi tỷ nói rất đúng.” Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi tán thành cười nói.
Ba tỷ muội còn nói đến Liên Mạn Nhi làm huyện chủ, rồi chuyện nàng cùng Trầm Lục đính hôn. Sau đó, lại nói đến bữa tiệc hôm nay, còn nói đến cả tân nương Tần Nhược Quyên.
“… Mạn Nhi tỷ lúc trước quả thật không gạt chúng ta, Ngũ tẩu người thật xinh đẹp. Giọng nói lại càng dịu dàng” Liên Diệp Nhi hứng thú bừng bừng nói. “Nói thế nào nhỉ, uhm, nhẹ nhàng thánh thót.”
Thì ra, hôm nay trước bữa tiệc, Liên Mạn Nhi đã dẫn Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi đi tân phòng một chuyến gặp Tần Nhược Quyên, còn ngồi nói chuyện với Tần Nhược Quyên một hồi lâu.
“Nàng rất đoan chính.” Liên Chi Nhi cũng nói: “Bà nội Đại Bảo nói nhìn qua là một người có phúc tướng, bộ dáng kia hẳn là rất dễ sinh dưỡng.”
Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi gật đầu, trong lòng đều âm thầm cười trộm. Mặc dù Liên Chi Nhi không lớn hơn hai người họ mấy tuổi, nhưng đã sớm làm vợ, làm mẹ, tuy ngồi nói chuyện với bọn tỷ muội nhưng lúc nói chuyện đã có chút thành thục của phụ nhân.
“Không phải là vì mới vừa vào cửa ư. Ở trước mặt chúng ta còn có chút thẹn thùng. Bình thường tẩu ấy cũng rất hoạt bát, thích nói chuyện.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi: “Chờ sau này tiếp xúc nhiều hơn sẽ biết, chị dâurất thích cười thích náo nhiệt.”
Các nàng đang nói chuyện thì Đại Bảo cười hì hì chạy tới, từ trong vạt áo lấy ra hai hà bao dày cộm, đưa cho Liên Chi Nhi giữ hộ.
Trong hôn lễ Ngũ lang có rất nhiều lễ cầu may mắn, ví dụ như để cho tiểu hài tử ngồi trên giường, để vợ chồng mới cưới sớm sinh quý tử… Đại Bảo không chỉ là bảo bối của Ngô gia, còn là quả tim trong lòng Liên gia. Chuyện tốt như thế, dĩ nhiên không thể thiếu thằng bé. Vì vậy, bé được rất nhiều hà bao, có cái là Liên gia bên này chuẩn bị, cũng có cái là Tần gia bên kia chuẩn bị.
Hai thứ này là vật Đại Bảo thích nhất, vì vậy luôn mang theo bên người. Hiện tại chơi đùa vui vẻ, mấy cái hà bao này có chút vướng víu, nên nhóc giao cho mẹ cầm hộ.
Ngày lễ ngày tết, Đại Bảo đều nhận được không ít bao lì xì. Không nói đến bình thường, Ngũ lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất nhìn thấy vật gì tốt, cũng thường mua cho bé. Kể từ khi Đại Bảo bắt đầu biết nói, càng ngày càng thông minh, nhóc đều ghi nhớ mấy thứ đồ này rất rõ ràng. Không cần ai dạy, tự nhóc đã ê ê a a nói với Liên Chi Nhi: “Mẹ, để dành, cho… Bảo Nhi… để dành đó”.
Mọi người tặng đồ đạc cho nhóc thì là của nhóc, chẳng qua chỉ tạm thời để ở chỗ Liên Chi Nhi mà thôi. Hơn nữa, nhóc còn thường xuyên nhớ tới, quấn lấy Liên Chi Nhi muốn xem, thiếu một thứ nào đó thì sẽ là đại sự khó lường.
Bởi vì thế, Liên Chi Nhi thường nói sau lưng Đại Bảo là tiểu tham tiền.
“Tiểu tham tiền chịu đưa mẹ sao…” Liên Chi Nhi cầm hà bao, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Đại Bảo cười nói: “Sớm bảo con đưa mẹ cầm cho. Con còn không chịu. Mẹ có thể trộm lấy đồ của con sao?”
Đại Bảo cười hì hì, nịnh nọt tụt xuống khỏi người Liên Chi Nhi, chạy đi chơi với Cát Tường và Thiện Hỷ.
“Gì mà tiểu tham tiền” Liên Mạn Nhi thấy mẫu tử bọn họ như vậy, ở bên cạnh không nhịn được cười: “Muội thấy thế rất tốt, lớn lên chắc chắn sẽ biết cách sống, biết quản lý tài sản. So với mấy kẻ hồ đồ thì tốt hơn nhiều.”
Ngô Gia Hưng cũng tốt, Liên Chi Nhi cũng tốt, không xa hoa lãng phí, sẽ không tiêu tiền như nước, là người giỏi về quản lý tài sản tiền bạc. Đại Bảo “tiểu tham tiền” này có lẽ là thói quen, cũng không khó hiểu.
“Mạn Nhi tỷ nói rất đúng.” Liên Diệp Nhi cũng nói: “Không phải Đại Bảo tham tiền. Đại Bảo rất thông minh… Tấm lòng cũng rất tốt. Lần trước gặp thằng bé, muội trêu chọc nó, bảo là sắp đến lễ mừng năm mới rồi mà không có tiền. Biết thằng bé có nhiều tiền. Hỏi nó xem có thể cho muội một chút hay không. Đại Bảo nghĩ một lát liền đồng ý.”
“Thật sao?” Liên Mạn Nhi nhìn Đại Bảo một cái, cảm thấy đứa trẻ tròn vo mập mạp kia càng thêm đáng yêu, trong lòng suy nghĩ chọn lúc nào đó nàng cũng phải trêu chọc Đại Bảo một lần mới được.
“Là thật” Liên Chi Nhi gật đầu cười nói. “Đứa nhỏ Đại Bảo này có ưu điểm, đối với những người thân cận, thằng bé đều không tiếc thứ gì cả, một chút cũng không ương bướng. Ông bà nội, cô cô nói muốn tiền của nó. Nó đều chịu cho. Tỷ và cha nó nhiều khi trêu chọc nói hết tiền tiêu rồi, dùng tiền của con được không, nó đều đồng ý cả.”
“Đó là người trong nhà. Nếu người ngoài trêu chọc thằng bé như vậy, nó sẽ không chịu đâu. Có điều nó cũng không nói không cho, chỉ là không lên tiếng mà thôi.”
Nghe Liên Chi Nhi miêu tả lại sinh động như thật, Liên Mạn Nhi nhịn không được bật cười. Nàng bảo Cát Tường, Thiện Hỷ bế Đại Bảo tới, kéo lại gần, trêu chọc thằng bé. Liên Diệp Nhi cũng bu lại, hai tỷ muội cùng hai nha đầu vây quanh chơi đùa cùng Đại Bảo.
Liên Chi Nhi ngồi một bên, tươi cười nhìn các nàng. Cô nương trẻ tuổi, cơ hồ không có ai không thích tiểu oa nhi mũm mĩm dễ thương.
“… Mấy ngày qua mặt mày mẹ đều hồng hào, tràn đầy ý cười. Vợ Ngũ lang vào cửa, không bao lâu nữa bà cũng có thể ẵm cháu trai rồi. Kế tiếp chính là Mạn nhi muội, tỷ thấy, chậm nhất là đầu xuân sang năm sẽ đến chuyện của muội rồi. Sau đó nữa, chính là Diệp nhi, tam bá mẫu cũng có thể ẵm cháu trai…”
“Chi Nhi tỷ, tỷ lại thừa dịp trêu chọc muội rồi. Còn chưa thấy bóng dáng, không giống như Mạn Nhi tỷ gần ngay trước mắt rồi kia kìa.” Liên Diệp Nhi đỏ mặt.
“Vì sao nói không thấy bóng dáng chứ?! Tỷ thấy tam bá và tam bá mẫu đều rất để ý chuyện này, cũng mau thôi.” Liên Chi Nhi cười nói.
Trong nhà đều là mấy nữ tử trẻ tuổi, không có người ngoài, nên ba tỷ muội bọn họ nói chuyện cũng không cần kiêng kị.
“Tỷ, Diệp Nhi có nhà nào sao?” Liên Mạn Nhi gấp gáp hỏi.
“Nào có a, đừng nghe Chi Nhi tỷ nói bừa.” Liên Diệp Nhi nhanh chóng đáp lại, vừa ôm lấy Đại Bảo đi sang bên cạnh.
“… Còn chưa quyết định” Liên Chi Nhi hơi giảm thấp giọng nói cho Liên Mạn Nhi: “Tam bá và Tam bá mẫu đã tìm người làm mai rồi. Nói là ở rể, bất luận đối phương giàu nghèo, chỉ cần là người thành thật, chịu khó. Lúc chúng ta tới, tỷ nghe nói bên kia tìm được một người phù hợp với điều kiện, chờ khi trở về thì xem mắt.”
“Nói như vậy, chuyện này thật đúng là nhanh thôi.” Liên Mạn Nhi liền nói, nghe tin tức này, nàng thật cao hứng. “Hiện nay nhìn điều kiện nhà tam bá, và cả nhân phẩm của Diệp Nhi, kén rể cũng không tính là việc khó.”
“Đúng vậy, còn có thể đi theo học nghề thợ mộc.” Liên Chi Nhi gật đầu nói.
Ở niên đại này, tuy nói ở rể không được hoan nghênh, thậm chí còn bị lên án, nhưng trên thực tế cũng không ít. Có nhiều nhà quá nghèo, nhi tử lại nhiều, ở rể cũng là một con đường tốt. Dù sao, cho dù là ở niên đại nào, sống còn là quan trọng nhất. Ví như Vương Thất có thể kén rể Tam lang. Tam lang tướng mạo anh tuấn, lúc ấy còn là cháu của Huyện thừa. Còn cả La Tiểu Yến, điều kiện gia đình như vậy cũng có thể chiêu người vào cửa. Liên Diệp Nhi muốn kén rể, có thể tha hồ chọn lựa.
Ba tỷ muội ngồi cùng một chỗ, thân mật nói chuyện thật lâu, cho đến khi Đại Bảo bắt đầu ngáp, mệt rã rời, Liên Mạn Nhi nghĩ tới hai ngày nay mọi người đều mệt mỏi, cũng nên sớm đi nghỉ ngơi.
Liên Chi Nhi cũng không ở cùng Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi đã cho người dọn ra một tiểu viện, để dành cho mấy người Ngô gia vào ở.