Chương 17: Chương 17:

Tác giả: Đấu Lạp Nhi

Không biết từ khi nào bên ngoài đã nổi gió, thổi qua khe cửa sổ đang hé mở, rõ ràng là mùa hạ, nhưng Tiêu Ngữ lại cảm thấy lạnh cả người.


Đậu thị nhìn thời tiết bên ngoài, nói “Trời sắp mưa rồi”, đứng dậy đóng cửa sổ vào, tiếng gió gào thét đã bị ngăn lại bên ngoài, lúc này Tiêu Ngữ mới hồi phục lại tinh thần.
“Ý nương là…… Tên tiểu thái giám kia bị……” 
Tiêu Ngữ run giọng nói.
Đậu thị chậm rãi nói vẻ mặt hiếm thấy: 
“Hôm ấy, bọn ta đang tán gẫu ở Trúc Hiên thì cung nữ đột nhiên tới báo tin, nói con không cẩn thận bị trượt chân rơi xuống nước. Lúc ấy ta rất luống cuống, bình thường con cẩn thận như vậy, sao có thể lại vô duyên vô cớ rơi xuống hồ được!”
Bà ngừng một lát mới nói tiếp: 
“Lúc ta chạy tới, cả người con đã ướt đẫm, nằm hôn mê trên cỏ, đứng bên cạnh con là một tiểu thái giám người cũng ướt sũng. Chắc là hắn đã cứu con lên.”
“Từ từ đã ạ,” Tiêu Ngữ nghe đến đó liền ngắt lời Đậu thị, nghi ngờ nói, “Người cứu con lên bờ là một…… Thái giám?”
Đậu thị gật đầu, Tiêu Ngữ chưa từ bỏ ý định, lại hỏi lại một lần: 
“Chắc chắn không phải là người khác ạ?”
“Người đó mặc cung phục màu xanh xám, sao con lại nhận lầm được?” 
Đậu thị lại xác nhận lần nữa, “Huống hồ sau đó người kia còn lấy ra mấu chốt chứng cứ con bị hạ thuốc, ta sẽ không nhớ lầm.”
Tiêu Ngữ gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lại hỏi: 
“Sao hắn lại có chứng cứ ạ?”
“Con cứ nghe ta nói hết trước đã,” Đậu thị vỗ tay Tiêu Ngữ, nói, “Hoàng Hậu sai người mời thái y tới, nhưng ta thấy bà ta không hề hoảng hốt thì biết ngay, chắc chắn thái y được mời đến cũng là người của bọn họ. Nhưng có thể là do ông trời có mắt, hôm ấy Hoàng Thượng lại tình cờ ở gần chỗ quý nhân ngắm hoa, thấy cung nữ đi mời thái y thì đi theo tới luôn.”
“Hoàng Hậu vừa nhìn thấy Hoàng Thượng thì rõ ràng đã trở nên luống cuống. Lúc này, thái giám cứu con đột nhiên quỳ trước mặt mọi người, nói con không chỉ đơn giản là bị ૮ɦếƭ đuối, chắc là bị hạ thuốc, mong Hoàng Thượng minh xét.”
Tiêu Ngữ càng nghe càng hoang mang: 
“Vị thái giám đó không phải người trong cung của Hoàng Hậu sao? Tại sao hắn phải mạo hiểm ra mặt như vậy?”
“Ta cũng không rõ nữa, nhưng hình như thái giám kia cũng có học hành, có biết chút y thuật,” Đậu thị nhớ lại nói, “Hắn nói sau khi cứu con lên bờ thì thấy được đầu ngón tay con có màu xám, đây là dấu hiệu của người bị hạ mê hồn tán mà gặp phải nước lạnh. Hắn còn nói lúc còn bé nhà hắn mở y quán, chắc chắn không thể sai được.”
“Hoàng Hậu nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, Hoàng Thượng cũng trầm mặt, lập tức tuyên Trần thái y tới. Chắc con còn nhớ Trần thái y nhỉ, lúc con còn nhỏ sốt cao không hạ, ông ấy đã tới khám bệnh cho con.”
“Trần thái y là người đáng tin,” Tiêu Ngữ gật đầu, “Sau đó thì sao ạ?”
Đậu thị cúi đầu day trán, khi ngước mắt lên, trong mắt hiện ra tia sắc bén, lạnh lùng nói: 
“Sau khi Trần thái y khám cho con xong, xác nhận con bị hạ dùng mê hồn tán!”
“Hoàng Thượng giận tím mặt, hạ lệnh phong tỏa Ngự Hoa Viên, sai người kiểm tra chén bát con đã dùng, cuối cùng tìm được mê hồn tán còn sót lại trong chén trà ……”
“Yên Yên, ta không nên dẫn con tới đó!” 
Nói đến này, Đậu thị hối hận vô cùng. Tiêu Ngữ vội vàng an ủi: 
“Nương, là do Hoàng Hậu và Ninh Ký tâm địa độc ác, cho dù chúng ta có cảnh giác đề phòng thì cũng có lúc sơ sẩy, nương đừng quá tự trách.”
“Ừ……” 
Nghe vậy, Đậu thị cầm khăn tay lau nước mắt, tiếp tục nói, “Lúc này Hoàng Hậu đã không lấp li3m được nữa, chứng cứ đã vô cùng xác thực, nhưng bà ta vẫn ૮ɦếƭ cắn răng không hé nửa lời, nói là không liên quan gì tới bà ta và Ninh Ký. Để chứng minh mình trong sạch, bà ta lại nói con và Ninh Ký tình đầu ý hợp, cho nên bà không có lý do gì để làm vậy với con, đúng là ác độc đến mức cùng cực mà! Bà ta nói ra như vậy thì người ta không nghĩ gì sao? Rõ ràng là Hoàng Hậu muốn hủy đi sự trong sạch của con mà!”
Đậu thị nói một hơi xong, иgự¢ phập phồng lên xuống, thấy thế, Tiêu Ngữ vội vỗ иgự¢ nhuận khí cho bà.
“Mẫu thân đừng tức giận hại thân.”
“Sau đó tra ra thái giám hạ thuốc con, nhưng người đó lại liều ૮ɦếƭ không chịu nhận bị Hoàng Hậu sai khiến. Cuối cùng thì bị Hoàng Hậu cho loạn côn đánh ૮ɦếƭ, nói là cho phủ Tướng quân chúng ta một câu trả lời thỏa đáng,” Đậu thị căm giận nói, “Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra rõ ràng lần này Hoàng Hậu chỉ qua loa lấy lệ, nhưng Hoàng Thượng lại bỏ qua cho bà ta, thật là……”
“Mẫu thân, đừng nói nữa……” 
Thấy Đậu thị nói không biết lựa lời, Tiêu Ngữ vội ngắt lời.
“——phụ nhân ngu ngốc! Còn không mau câm mồm!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gầm nhẹ, chỉ thấy Tiêu Bỉnh đen mặt, vội vàng bước vào, trên người còn mặc quan phục thượng triều.
“Bà đang nói cái gì vậy! Thiên tử hoàng gia là người mà phụ nhân như bà có thể bàn luận à!” 
Tiêu Bỉnh nén giận trầm giọng nói.
“Phải, ta là phụ nhân ngu ngốc, nhưng ta cũng là mẫu thân! Con cái quan gia quý giá, chẳng lẽ nữ nhi của ta không quý sao?” 
Đậu thị đứng lên, mắt rưng rưng, “Lão gia, nữ nhi của chúng ta đáng bị người ta ức Hi*p ư?!”
“Bà ——”
Tiêu Bỉnh nhất thời nghẹn lời, cũng không biết phải nói gì.
Thấy bầu không khí trong phòng càng ngày càng cương, Tiêu Ngữ vội đứng dậy giải thích: 
“Nương, xin ngài bớt giận. Cha, nương cũng chỉ vì tốt cho ta, ngài đừng để bụng.”
Đậu thị không nói câu nào, khẽ khóc nức nở.
“Haiz……” 
Tiêu Bỉnh thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh, chậm rãi nói, “Người khác có thể nhìn ra Hoàng Hậu phạt trượng tên thái giám kia chỉ là hành động giấu đầu lòi đuôi, chẳng lẽ Hoàng Thượng không nhìn ra sao?”
Ông nhíu mày, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi và bất đắc dĩ.
“Hôm nay thượng triều, Hoàng Thượng thưởng cho ta trăm lượng hoàng kim, hai gậy ngọc như ý, một con mã não tỳ hưu…… Các người cũng biết lý do chứ?” 
Tiêu Bỉnh ngẩng đầu, nhìn thê nữ của mình, hỏi.
Tiêu Ngữ sửng sốt.
“Hoàng Thượng nói có công ta thao luyện binh sĩ, bởi vậy cố ý khen ngợi.” 
Tiêu Bỉnh nhắm mắt thở dài một tiếng, lúc mở mắt ra thì hơi ươn ướt, “Hoàng Thượng biết rõ chuyện này như nào, không biết thì sao lại làm như thế? Mặt mũi của Thiên tử, cốt nhục Hoàng gia, đều rất quan trọng! Hiểu không?”
Đậu thị ngạc nhiên, đang muốn nói gì thì lại có hạ nhân tới báo, nói là Đoan Vương điện hạ tới thăm.
“Yên Yên còn đang bệnh, để ta ra xem.” 
Nói rồi, Đậu thị vừa do dự, lập tức ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai cha con, sau một lúc im lặng, Tiêu Ngữ hỏi:
“Phụ thân…… Thất vọng ạ?”
Nghe vậy, Tiêu Bỉnh sửng sốt một lát. Một lúc lâu sau, ông đứng dậy, sửa sang lại quan phục màu nâu trên người, đi ra ngoài.
Từ góc độ của Tiêu Ngữ nhìn qua, bóng lưng kia đã hơi còng. Trong giây phút đó, đường đường là Đại Tướng quân nhất phẩm lại biến thành một lão nhân từ từ già đi.
Nàng không khỏi cay cay sống mũi.
Không lâu sau, Ấu Thanh trở về báo, nói Đoan Vương ngồi ở phòng khách một lát thì đi luôn, chỉ để lại chút đồ bổ.
“Ta biết rồi,” Tiêu Ngữ nằm trên giường, xua xua tay, “Ngươi lui ra trước đi, ta buồn ngủ rồi.”
Ấu Thanh đóng cửa lại, Tiêu Ngữ quay đầu đi, nín thở ngưng thần nhìn cửa chằm chằm, khoảng chừng một nén nhang, cánh cửa kia phát ra một tiếng động rất nhỏ.
Một chiếc ủng bạc bằng lụa nhẹ bước vào, sau đó là một chiếc khác. Tiêu Ngữ trơ mắt nhìn người đó nhẹ tay nhẹ chân tiến vào rồi đóng cửa lại.
Ninh Hàn khống chế lực ở cổ tay để cửa không phát ra âm thanh, sau đó nhẹ nhàng xoay người, bắt gặp đôi mắt đen lúng liếng của người nằm trên giường.
Tiêu Ngữ chớp chớp mắt như không rành thế sự, nở nụ cười lộ ra lúm má đồng tiền.
Ninh Hàn: “……”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc