“Lâm quản gia, mẹ của tiểu thư ở đâu vậy?” Xuân Hoa có chút mịt mờ hỏi quản gia một câu.
“Phúc Huy công chúa, sáu năm trước đã qua đời rồi.” Quản gia trả lời. Xuân Hoa mở to hai mắt nhìn, lập tức đi tiền viện tìm một người thị vệ thám thính tin tức, sau đó hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Một hồi, truyền đồ ăn đi lên. Ôn Uyển nhìn Đông Tuyết cũng ở bên cạnh hầu hạ, ánh mắt lóe lóe. Lúc trước bởi vì quá mệt nhọc, chưa ăn liền đi nằm ngủ, hiện tại ngủ hơn bốn canh giờ, bụng quả thật là có chút đói.
Xuân Hoa lúc này đối với Ôn Uyển, vô cùng cung kính. Không dám có chứa chút tâm tư nào nữa. Nhìn Ôn Uyển đưa mắt liếc về phía món ăn, liền gắp cho nàng món ăn đó. Lúc ăn cơm, rất yên tĩnh, ngay cả tiếng ho khan cũng không có. Nơi này trong ngoài có chừng hai mươi người, thật là, Ôn Uyển không biết mình có nên bội phục cậu trì gia có cách. Hay là nên lên án cái xã hội không nhân quyền này đây. May mắn mình là một quý tộc, mặc dù ở giữa có chút chịu khổ, nhưng vẫn là quý tộc. Nếu là xuyên qua thành dân đen, tánh mạng quả thật không có gì bảo đảm , không trọng thương cũng phải ૮ɦếƭ.
Ở Hầu phủ quy củ cũng không nghiêm ngặt bằng nơi này. Có thể là Vương Phủ, quy củ nhiều hơn thôi. Ôn Uyển cũng không vội, đang ở đó ưu nhã ăn đồ. Cơm nước xong, Xuân Hoa liền đưa tới một người.
Là một nữ tử trên dưới ba mươi tuổi, ăn mặc mộc mạc, mặt mũi thì rất nghiêm túc. Nữ tử kia hướng về Ôn Uyển làm lễ, nói là nàng tới dạy Ôn Uyển lễ nghi . Ôn Uyển có chút thất vọng, còn tưởng rằng đến dạy nàng biết chữ. Bất quá nếu nói như vậy, tự nhiên, nghe theo là được.
Cộng thêm chính nàng cũng muốn học một ít quy củ, dù sao, nhập gia tùy tục, mình cũng không muốn làm người lập dị, mà nếu thành người như vậy, thì bình thường kết quả cũng rất bi thảm .
Bởi vì có căn bản của kiếp trước, ngồi, bước đi, nằm, ngủ, tay, chân khi chờ cơm phải làm như thế nào, đều có một bộ tiêu chuẩn rất nghiêm khắc. Hiện tại, nếu so với lúc trước thì yêu cầu càng nhiều, may mắn, là nạng học được cũng mau, chỉ một xế chiều, đem những thứ đơn giản mà ma ma kia dạy, học như khuôn như mẫu. Dĩ nhiên, đây chỉ là một chút dáng điệu đơn giản thôi, muốn học toàn bộ, ít nhất phải có một ma ma dạy tốt và mất mấy tháng thời gian.
Cơm nước xong, nàng hướng về phía Xuân Hoa làm mấy cái động tác, Xuân Hoa nhìn thấy trong lòng giật mình một cái, đáp một tiếng phải rồi quay đầu hướng về phía Đông Tuyết: “Tiểu thư nói, ngươi đã xem thường nàng, thì ngươi cũng không cần hạ thấp thân phận, ở chỗ này chịu thiệt. Ngươi nói lại với Lâm quản gia, từ nơi nào đến đây thì liền về trở về nơi đó đi.”
Đông Tuyết nhìn Ôn Uyển lên mặt như vậy, không một chút nào xem nàng là nha hoàn Vương Phủ mà để vào trong mắt, trong lòng vừa tức vừa hận. Giận là Ôn Uyển lòng dạ hẹp hòi, hận là vì Ôn Uyển mà hại nàng danh tiếng mất hết. Một nha hoàn bị đuổi, thì có thể có cái gì tốt.
Đông Tuyết quật cường quỳ trên mặt đất, không chịu đi, cũng không có cầu tình. Trong lòng nàng ủy khuất vô cùng. Nhưng mà Ôn Uyển cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, đi ra ngoài dạo cho tiêu hóa. Xuân Hoa mấp máy đôi môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Đi vào theo phía sau Ôn Uyển.
Ôn Uyển đi một vòng, nhìn thấy Đông Tuyết còn quỳ trên mặt đất.
“Tiểu thư, nô tỳ lắm mồm, kính xin tiểu thư không nên trách cứ. Đông Tuyết sai trái, xin tiểu thư hảo hảo trách phạt là được. Đông Tuyết lúc trước là nha hoàn đắc lực bên người thế tử, tiểu thư không nhìn thầy chùa thì cũng nên xem mặt phật, nô tỳ biết lời này là quá, nhưng mà, nô tỳ cũng chỉ vì tiểu thư tốt.” Xuân Hoa nhẹ nhàng nhắc nhở một câu. Mặc dù Ôn Uyển thân phận tôn quý, nhưng thế tử lại càng độc nhất vô nhị.
Ôn Uyển nghe xong, hiểu ý của nàng, mình chỉ là một biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu, hành động và làm việc còn phải nhìn sắc mặt của nhân vật chính. Đông Tuyết là thế tử cho, vì tôn trọng mình. Nếu cứ thế mà đem người đuổi đi, chính là không cho thế tử mặt mũi. Đây là một nha hoàn tốt biết vì chủ nhân suy nghĩ. Tâm tư không tồi.
Đáng tiếc dùng sai lầm đối tượng, nàng cũng không phải là Lâm Đại Ngọc, bị cô lập chế ngạo, bị lời nói lạnh nhạt, nói ăn không ngồi rồi, thì chỉ biết đi núp một góc sinh hờn dỗi, đả thương xuân thu, còn viết lên ‘nhất niên tam bách lục thập nhật, phong đao sương kiếm nghiêm tương bức ’ để phát tiết hờn dỗi. Lúc trước giả ngây giả dại bị người khi dễ chế ngạo, nàng không lên tiếng, đó là không có biện pháp nào, vì bảo vệ tánh mạng phải chịu ủy khuất nhẫn nhịn, trong hoàn cảnh đó thì đành chịu. Nhưng cho tới bây giờ, chẳng lẽ đến hôm nay, mà còn phải nhìn sắc mặt một đứa nha hoàn nữa sao? Đây không phải là nhẫn nhịn, mà là hèn yếu.
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Xuân Hoa một cái. Cái nhìn này của Ôn Uyển, khiến trái tim của Xuân Hoa thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Khí thế của biểu tiểu thư, giống như Vương gia đứng ở trước mặt nàng.
Ôn Uyển cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhượng bộ. Nghĩ tới Vương Phủ là nơi không thể ở lâu, một năm nửa năm, sau khi tìm cơ hội tốt, kiếm tiền tự mình mua phòng ốc đi ra ngoài ở. Mua thêm mấy nha hoàn thi*p tâm nữa, như vậy là có cuộc sống tiêu dao rồi. Sắc mặt người nào cũng không cần nhìn nữa. Lập tức, cũng quyết định thử một phen.
Vòng vo suy nghĩ, liền hướng về phía Xuân Hoa làm mấy động tác, đại ý là, ngươi đã nói như vậy, vậy hãy để cho nàng lưu lại. Bất quá, sau này không cho tiến vào gian phòng, cũng không cho nàng ở trước mắt ta đi qua đi lại. Nói một cách khác, đem nàng đánh làm nhị đẳng nha hoàn. Cũng không ai biết là nguyên nhân gì. Như vậy tất cả mọi người đều có thể chấp nhận .
Không phải là nàng hẹp hòi, mà là một người có chứa tâm tư khác với ngươi. Dù ngươi có nghĩ đến lấy đức báo oán, thì người khác cũng sẽ không cho ngươi cơ hội này. Rồi hãy nói, nàng cũng không phải là người có lòng thiện lương. Lần này, nói rõ là muốn nàng bêu xấu. Trừng phạt như vậy đã nhẹ.
Phủ Trịnh Vương, thư phòng
“A, nàng thật nói như vậy. Chẳng qua là yêu cầu đánh hai thứ nữ kia hai mươi đại bản, những thứ nha hoàn bà Tử khác cũng không có động. Ngay cả Tú Nương khi dễ nàng, cũng không trừng phạt, còn thưởng đồ trang sức ột đứa nha hoàn.” Trịnh vương nghe quản gia hồi báo, thì vô cùng có hứng thú hỏi .
“Đúng vậy, Vương gia. Hơn nữa Đông Tuyết cố ý đem nàng toàn thân cao thấp đeo đầy vàng, cho là nàng sẽ thích. Nào biết đâu rằng tiểu thư, chẳng qua là đem mấy thứ đồ trang sức quý giá kia đổi thành cái khác. Căn cứ Xuân Hoa báo lại, tiểu thư đối với việc phục sức này rất quen thuộc. Nhìn chút ít đồ trang sức quý giá, cũng không còn bất kỳ vẻ kinh ngạc.” Quản gia đem nghi ngờ của mình nói.
“Cái này thì không có gì lạ. Bên người nàng có thi*p thân ma ma, đó la cung nữ bên cạnh Tô quý phi nhiều năm, cũng đã ở bên cạnh Phúc Huy công chúa hầu hạ hơn hai mươi năm. Tự nhiên không thể nào một chút cũng không dạy đứa bé này. Hiểu được lễ nghi, hiểu được trang phục một chút cũng không kỳ quái. Không hiểu mới khiến cho người ta kỳ quái. Bất quá, chuyện nhìn giá trị đồ trang sức quý giá, mí mắt cũng không chớp, quả thật không tệ, không hổ là người hoàng gia.” Trịnh vương cũng không có để ý lắm, đột nhiên, ý niệm vừa chuyển “Người, lập tức đi tìm cái ma ma kia. Sống thì phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy thi thể.”
“Người đâu, lập tức đem Ôn Uyển truyền tới.” Đột nhiên nhớ tới Ôn Uyển nói, có một cái hộp, rất trọng yếu, rất trọng yếu. Dường như không phải là di vật đơn giản như vậy.
Ma ma nhìn động tác Ôn Uyển, rất hài lòng gật gật đầu. Đã giờ Dậu, hôm nay chương trình lễ nghi đã học xong, ngày mai sẽ tiếp tục.
“Xuân Hoa tỷ tỷ, quản gia có lời nhắn, nói Vương gia phân phó, để cho tiểu thư đi qua, cùng nhau dùng bữa.” Một tiểu nha đầu đi tới bẩm báo .
Ôn Uyển nghe thật cao hứng, nhưng vẫn làm theo Xuân Hoa yêu cầu, đổi một thân trang phục. Hiện tại coi như nàng đã biết, tại sao cần có một nha hoàn đặc biệt quản lý y phục. Một ngày mà đổi ba bộ quần áo như vậy. Dựa theo tốc độ này, mình mỗi quý ít nhất có ba bốn mươi bộ quần áo mới xem như là đủ.
Xuân Hoa cùng Hạ Hà hai người đi theo Ôn Uyển cùng đến chính sảnh, Thu Nguyệt cùng Đông Tuyết ở lại trong viện. Nhớ hành động trước kia, Xuân Hoa hung hăng khiển trách Đông Tuyết một trận, Đông Tuyết vô cùng ủy khuất. Không phải là một đứa con riêng sao, còn là một đứa con gái riêng, cái gì cũng đều không hiểu. Mới một lần mà đã đắc ý như vậy rồi, Vương gia vẫn rất tốt, quy củ cũng vô cùng nặng nề. Hiện tại chẳng lẽ sẽ vì đứa con gái riêng mà để lưng đeo danh tiếng xấu.
Xuân Hoa nhìn Đông Tuyết như vậy, rất bất đắc dĩ. Nàng biết Đông Tuyết ở Vương Phủ có chỗ dựa, nàng là người hầu Vương Phủ , cô nàng là thị thi*p của Vương gia, cũng tương đối được Vương gia cưng chìu, sinh được vương tử. Nhưng mà, nàng cũng chỉ là nha hoàn, vứt sắc mặt như vậy cho tiểu thư xem, vạn nhất bị thế tử biết, khẳng định sẽ bị phiền toái. Đến lúc đó, ngay cả mình cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng khuyên không được, dù sao tiểu thư, bây giờ còn không có chính danh. Không có được triều đình sắc phong, chủ yếu nhất chính là, Ôn Uyển có bệnh câm, nên cũng chỉ có thể gọi tiểu thư.
Đi tới cửa chính sảnh, nhìn Trịnh vương từ một mặt khác đi vào. Ôn Uyển cao hứng nhào tới, mở ra hai tay. Trịnh vương cười cười, đưa tay đem nàng bế lên. Ôn Uyển đem mặt dán tại trên mặt Trịnh vương, vô cùng vui vẻ. Trịnh vương thương yêu sờ sờ đầu nàng, ôm nàng đi vào thư phòng.
Phía sau hai nha hoàn nhìn thấy, bị làm cho sợ đến ba hồn mất hai hồn. Hai người đều ở Vương Phủ sống hơn mười năm, đặc biệt là Xuân Hoa, chính là người hầu hạ bên cạnh Vương gia. Chưa từng thấy bộ dạng này của Vương gia, hài tử trong phủ đừng nói ôm, ngay đầu cũng không sờ qua. Đối với mấy vương tử quận chúa luôn rất nghiêm túc, mấy vương tử cùng quận chúa đặc biệt sợ Vương gia. Nhưng hài tử trước mắt, thế nhưng…. đây là cái tình huống gì a. Chẳng lẽ, đứa bé này, chỉ vì lớn lên cùng Vương gia giống nhau, nên có được sủng ái như vậy.
“Ôn Uyển, cháu nói có một cái hộp, rất quan trọng. Là vật gì rất trọng yếu.” Trịnh vương ngó nhìn Ôn Uyển . Bên cạnh còn đứng một người nam tử hẳn là phụ tá.
Ôn Uyển mờ mịt lắc đầu, làm mấy cái động tác, liên tục và rất nhiều, nên chứng tỏ lời nói cũng nhiều. Nam tử phụ tá giải thích”Tiểu thư ngươi nói là, mặc dù trong hộp có rất nhiều đồ trang sức quý trọng, nhưng cũng không cảm thấy nó rất quan trọng. Chẳng qua là ma ma nói rất quan trọng, có thể là cảm thấy ma ma cảm thấy đồ vật đó sẽ cho nàng cuộc sống yên ổn.”
Trịnh vương nghe có chút thất vọng. Ôn Uyển nhìn Trịnh vương, đột nhiên có chút nghi ngờ, làm thêm mấy động tác. Thấy bọn họ không có hiểu, liền viết ít chữ giản thể.
“Ôn Uyển, ý của cháu là, cái hộp này là bà ngoại cho nương cháu. Bà ngoại đã bắt mẹ cháu phải hảo hảo bảo quản . Nói cái hộp này vô cùng quan trọng, nhất định phải cố gắng bảo tồn.” Trịnh vương vừa mừng vừa sợ, nhưng cố dùng nghị lực lớn nhất để khắc chế loại kích động này. Ôn Uyển gật đầu.
“Vậy ma ma nói đồ trang sức trong hộp quan trọng, hay là cái hộp quan trọng?” Phụ tá vội vàng hỏi.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi viết, ban đầu ma ma nói là cái hộp quan trọng, chưa nói đồ trang sức trong hộp quan trọng. Hơn nữa, mấy thứ đồ trang sức kia, hình thức mới, không giống như đã có ba bốn chục năm.
“Vương gia. . . . . .” Phụ tá vui mừng kêu lên. Trịnh vương gật đầu, khoát tay áo, liền mang theo Ôn Uyển đi chính sảnh ăn cơm. Trịnh vương nhìn Ôn Uyển, đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt vô cùng.
Thánh nhân có câu, ăn không nói, ngủ không ngáy. Một bữa cơm, ăn vô cùng an tĩnh. Ôn Uyển chú ý đến Trịnh vương, ăn thức ăn cũng tương đối thanh đạm. Một bữa cơm, ăn được rất nhiều.