Người ở trong thôn dường như đều quen Lục đại nương, lại không ai biết Lục lão phu nhân, một canh giờ ngắn ngủn, gần như toàn bộ phu nhân của thôn đều đến một lần.
Hóa ra Lão phu nhân đến còn chưa đến mức tạo thành loại hiệu quả oanh động này,ai bảo bà hôm nay mang theo Tả Thiệu Khanh, lớn lên xinh đẹp lịch sự không nói,còn nho nhã, vừa nhìn liền không phải là người làm việc nhà nông.
Vì vậy phu nhân trong nhà có cô nương vừa đến tuổi đều nổi lên tâm tư, nhao nhao thăm dò Lục đại nương: Con của bà mấy tuổi rồi? Làm mai chưa? Khuê nữ nhà ta như thế nào.…
Lão phu nhân lúc đầu còn có thể đẩy Tả Thiệu Khanh ra ồn ào vui đùa vài câu, về saunhiều người hỏi liền có chút đỡ không nổi, vội vàng gào một câu: “Con của ta có ýtrung nhân rồi.”
Thật là, nếu để cho Lục Tranh biết mình đem vợ nó đi bán, nhất định cùng bà liều mạng.
Vì để tránh phiền toái, Lão phu nhân sớm liền kéo Tả Thiệu Khanh rút lui, đợi cách xa phía sau An thôn, hai người mới đồng loạt thở phào một cái, sau đó nhìn nhau cười.
Đường trở về so với lúc đến thông thuận rất nhiều, Lão phu nhân cũng không tìmmảnh vụn nữa, kỹ thuật của Tả Thiệu Khanh tốt hơn, không hề động một tí liền cónguy cơ ᴆụng thân cây.
Chẳng qua tâm tình của Tả Thiệu Khanh lại không thoải mái dễ chịu như lúc đến, ynghiến răng ngứa lợi nghĩ: Từ sau khi đến kinh đô, số lần y và Lục Tranh gặp mặtnăm ngón tay đều đếm được, nhưng hắn vậy mà có thời gian cùng Tưởng Hằng Châu pha trộn, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục?
Nghĩ quá mức tập trung, Tả Thiệu Khanh nhất thời không kiểm tra, bánh xe ngựa đập vào một tảng đá, lảo đảo một phát, thiếu chút nữa đổ nhào xuống đất.
Tả Thiệu Khanh vội vàng nắm chặt dây cương, dừng xe ngựa lại, vừa thở ra một hơi liền nhìn thấy bên cạnh một mũi tên vù vù bay tới.
“Không tốt.” Tả Thiệu Khanh bổ nhào về phía trước, nhưng vẫn là chậm nửa nhịp,mũi tên bén nhọn đâm vào đùi ngựa, con ngựa đau thê lương kêu một tiếng híz-khà-zzz, liên lụy xe ngựa lảo đảo chạy băng băng về phía trước.
Tả Thiệu Khanh một tay nắm chặt đuôi ngựa, chân phải ở trên mặt đất đạp một cái, một lần nữa ngồi trở về trên xe ngựa, đưa tay mò dây cương.
Gần như cùng một thời gian, trên bầu trời xuất hiện pháo hoa màu vàng rực rỡ tươi đẹp, Tả Thiệu Khanh nhìn lại, chỉ thấy phía sau xe ngựa xuất hiện hai đội nhân mã,trong đó một đội tráng hán mặc đồ bình dân lo lắng đuổi theo, lại bị một đội hắc ynhân khác ngăn lại.
Tả Thiệu Khanh hai chăm nắm chặt dây cương, lớn tiếng nói: “Lão phu nhân, nắm chắc.”
Cửa bị đá văng, Lão phu nhân vịn hai bên xe ngựa, chậm rãi di chuyển về phía cửa.
Tả Thiệu Khanh thấy dây cương không có tác dụng, bổ nhào đến trên lưng ngựa, hai tay ôm cổ ngựa, thử làm cho nó dừng lại.
“Như vậy không được, con ngựa này cực kỳ ngang tàng, bị trúng hai mũi tên, nhanh chóng nhảy lên xe.” Thanh âm bình tĩnh của Lão phu nhân theo con gió truyền vàotrong tai Tả Thiệu Khanh.
“Vậy ngài làm sao bây giờ?” Tả Thiệu Khanh lời nói vừa hỏi xong, chợt nghe thấy Lão phu nhân hét lên một tiếng: “Nhảy.”
Y vô thức quay đầu lại, chỉ thấy Lão phu nhân vậy mà buông ra hai tay, vô cùng bình tĩnh trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, ở trên mặt đất lăn lộn, bình yên vô sự đứng lên.
Tả Thiệu Khanh lúc này đã bị con ngựa điên mang theo xa trăm thước, thấy Lão phu nhân không có việc gì, chẳng quan tâm kinh ngạc thân thủ của Lão phu nhân, trực tiếp từ trên lưng ngựa bay vọt xuống.
Còn chưa kịp may mắn, Tả Thiệu Khanh liền thấy được một màn khiến tim mình đập nhanh.
Vài tên hắc y nhân đã sớm mai phục ở ven đường đột nhiên chui ra, giơ lên lưỡi dao sắc bén, hướng về phía Lão phu nhân chém tới.
“Cẩn thận.” Tả Thiệu Khanh may mắn nội lực của mình mới vừa lên một tầng,khoảng cách trăm mét thi triển khinh công trong chớp mắt liền đến.
Lão phu nhân từ nguy hiểm né qua một đao, đợi lúc đối phương lần thứ hai hạ đao xuống, Tả Thiệu Khanh vội vàng đẩy bà ra, tay cầm đoản kiếm cùng lưỡi đao ᴆụng vào nhau, chỉ nghe thấy “két” một tiếng, đao thép vang một tiếng liền đứt.
Đây là lần đầu tiên Tả Thiệu Khanh được mở mang kiến thức về trình độ sắc bén củathanh đoản kiểm này, lại không có thời gian kinh ngạc, y che chở Lão phu nhân ở phía sau lưng, dùng toàn bộ tinh thân ứng đối với công kích của hắc y nhân.
Tả Thiệu Khanh không có nội lực, chiêu thức lại quá bình thường, giữ vững được hơn mười chiêu thì có dấu hiệu sắp thua.
Y biết mình không thể lui cũng không thể bại, nếu không mạng nhỏ của mình cùng với mệnh của mẹ chồng tương lai phải bàn giao ở chỗ này.
Y thầm nghĩ: Lần này đến cùng là người nào? Thổ phỉ?… Nói giỡn, dưới chân thiên tử làm sao có thể sẽ có thổ phỉ?
Sát thủ?...Phủ trấn quốc công này rốt cuộc là có bao nhiêu kẻ thù? Vậy mà ngay cả ở ngoại thành kinh đô cũng dám ở giữa ban ngày ban mặt ám sát, chẳng lẽ bọn họ sẽ không sợ Lục Tranh trả thù?
Không kịp nghĩ kĩ, Tả Thiệu Khanh cúi người, một thanh đao thép sắt bén lóng lánhtừ sau lưng y vung qua, chặc đứt vài sợi tóc dài bay bay.
Y nhấc chân đạp về phía hắc y nhân cách người y gần nhất, đoản kiếm chém qua cổ của đối phương, lại bị một thanh đao thép khác ngăn lại.
Người đó trở tay, lưỡi đao từ trước иgự¢ Tả Thiệu Khanh xẹt qua, áo bông bị cắt rách, lộ ra sợi bông bên trong.
Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy trước иgự¢ phát lạnh, còn có một chút đau đớn, không cần nhìn đã biết một đao vừa rồi không chỉ phá rách quần áo.
Cường độ xuống tay của Tả Thiệu Khanh càng ác liệt hơn, đoản kiếm vàng đen trongtay lóe ánh sáng lạnh, đối phương tổn thất hai thanh đao thép sau cũng không dámlại dùng đao cùng đoản kiếm của y cứng đối cứng, chỉ có thể giáp công hai phía trái phải, tìm kiếm sơ hở của y.
Chỉ chốc lát sau, trên người Tả Thiệu Khanh lại thêm vài miệng vết thương nhẹ, khámay y hôm nay mặt dày, một đao tới chỉ cần tránh đi kịp thời, miệng vết thương đều không sâu.
Ngay tại lúc Tả Thiệu Khanh sắp duy trì không được nữa, hộ vệ đằng sau rốt cục cũng thanh lý xong hắc y nhân cản đường, nhanh chóng chạy tới hỗ trợ, đã có những hộ vệ võ công cao cường này, Tả Thiệu Khanh rốt cục có thể yên lòng há mồm thở dốc.
Bên này vừa hạ màn xuống, xa xa bụi mù cuồn cuồn, một hàng khoái mã chạynhanh đến.
Lục Tranh trực tiếp từ trên lưng ngựa bay vọt xuống, trên không trung giẫm hai cái, chuẩn xác đáp xuống ở trước mặt Tả Thiệu Khanh và Lão phu nhân, trong thanh âm mang theo một tia khác thường hỏi: “Nương, ngài không sao chứ?”
Lão phu nhân chỉ dính một thân bụi đất, cũng không bị thương, thậm chí ánh mắtcũng là bình tĩnh.
Bà hướng về phía nhi tử gật đầu, sau đó nhìn hắn kéo Tả Thiệu Khanh qua, động tácnhìn như thô lỗ lại không ᴆụng phải miệng vết thương của Tả Thiệu Khanh.
Lục Tranh muốn ôm người vào trong иgự¢ lại lo lắng làm đau y, chỉ có thể trầm thấp hỏi: “Em như thế nào?”
Tả Thiệu Khanh chỉ vào các vết thương trên người nói: “Ngài tự xem đi.”
Áo bông màu xám bị cắt thành từng mảnh, lộ ra da thịt bên trong mang theo vếtmáu.
Máu đỏ tươi còn chưa đông lại, phủ ở trên da thịt trắng nõn, nhìn có vài phần màu sắc tươi đẹp.
Lục Tranh lúc này cũng không có tâm tình nghĩ ngợi lung tung, ngón tay của hắn lướt nhẹ qua vết thương nặng nhất ở trên người Tả Thiệu Khanh, xác định đều là vết thương ngoài da mới yên lòng.
Hắn vốn là đang mang người rút về doanh trại, không nghĩ tới nửa đường nhìn thấy đạn tín hiệu của phủ Trấn quốc công, màu vàng sáng rực là đạn tín hiệu chuyên dụng của Lão phu nhân, liền vội vàng mang người chạy tới.
Nhìn thấy Tả Thiệu Khanh một thân chật vật, Lục Tranh liền hơi có chút nghĩ lại mà sợ.
Tống Hán Lâm đem năm hắc y nhân còn sống đều khám xét toàn thân một lần, trong dự liệu cái gì cũng không tìm được, liền hỏi Lục Tranh: “Gia, những người này xử trí như thế nào?”
Hắn ta nghi hoặc đánh giá Tả Thiệu Khanh mấy lần, oán thầm: Thiếu niên này có địa vị gì, vậy mà có thể khiến cho Lục công gia khẩn trương như thế, hơn nữa nhìn bộ dáng thân mật của hai người, thấy thế nào cũng lộ ra một tia mập mờ.
Lục Tranh ánh mặt lạnh như băng quét qua năm hắc y nhân đang quỳ trên mặt đất,đối phương cũng là bộ dáng hoàn toàn không sợ ૮ɦếƭ, cúi đầu vẫn quỳ không nhúcnhích.
“Mang về quân doanh. Ngươi mang một nửa người hộ tống Lão phu nhân hồi phủ,để lại ba người thanh lý hiện trường.” Lục Tranh nói xong ôm ngang Tả Thiệu Khanh, nhảy lên lưng ngựa, đem người an trí ở trước иgự¢, một tay giựt dây cương,giục ngựa chạy như bay về phía quân doanh.
Tốc độ quá nhanh, Tả Thiệu Khanh còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng liền bị tưới một miệng gió lạnh, y vội vàng đem mặt dán ở trên иgự¢ Lục Tranh, hai tay ôm chặt eo của hắn.
Vừa rồi tinh thần vẫn luôn căng thẳng còn không cảm thấy, lúc này dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp rắn chắc của Lục Tranh, miệng vết thương toàn thân bắt đầu đau nóng rát, liền ngay cả hai tay bởi vì dùng lực quá độ vừa chua xót vừa mềm nhũn, bàn tay trái là dùng lực nhiều nhất, đau đến y phải nhe răng.
Lục Tranh đem đại huy bọc chặt chẽ ở trên người Tả Thiệu Khanh, giúp y ngăn chặn gió lạnh thấu xương, ánh mặt đáng sợ lạnh như băng, bất kể là ai, cam đảm tổn thương y, hắn tuyệt đối sẽ làm đối phương sống không tốt.
Đợi cho đến quân doanh, Lục Tranh ôm Tả Thiệu Khanh xuống ngựa, để cho binh sĩ đợi bên cạnh đi gọi quân y, bản thân ôm Tả Thiệu Khanh đi chủ trướng.
Đem người nhẹ nhàng đặt ở trên giường, Lục Tranh quỳ một gối ở bên giường, cởi bỏ vạt áo của y, nhanh chóng đem người lột sạch sẽ.
Tả Thiệu Khanh vốn là vẫn còn kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tranh, đợi lúc cảm thấy trên người lạnh lẽo, mới đỏ mặt che bên dưới: “Cởi … cởi sạch như vậy, cảm lạnh làm sao bây giờ?”
Lục Tranh gõ bụng của y, đáy mặt lộ ra một chút vui vẻ: “Bên cạnh chính là chăn, em không kéo chăn, chỉ dựa vào hai cánh tay có thể che khuất được bao nhiêu chỗ?”
Tả Thiệu Khanh mặt càng đỏ hơn, đợi đắp chăn lên liền nghe thấy bên ngoài doanh trướng có người thông báo quân y đã đến.
Lục Tranh tự mình đi ra ngoài, chẳng bao lâu liền mang theo hòm thuốc tiến vào, chỉ là quân y khiến Tả Thiệu Khanh chờ mong lại chẳng hề thấy bóng dáng đâu.
“Người đâu?” Tả Thiệu Khanh kì quái hỏi.
“Người nào?”
“Không phải kêu quân y sao?”
Lục Tranh đặt hòm thuốc ở bên gối, xốc một nửa chăn lên: “Một chút vết thương nhỏnày làm gì phải dùng quân y? Dao trâu mổ gà.”
Tả Thiệu Khanh bĩu môi, nhìn hắn trước dùng khăn lau sạch chung quanh miệng vết thương, sau đó bôi lên một tầng kim sang dược, đối xử với mỗi một chỗ miệng vết thương giống như đang lâm đại địch, thái dương vậy mà toát ra vài giọt mô hôi.
Tả Thiệu Khanh theo dõi lông mi dài của hắn động cũng không động trêu ghẹo nói: “Ngài kì thật là không muốn để cho người khác nhìn thấy thân thể của vãn sinh đi?”