Loại chuyện này Dương Dịch thấy nhiều, tùy ý khoát tay: “Được rồi được rồi, cũng đừng cảm ơn tới cảm ơn lui nữa, cầm chút đồ ăn thức uống thực dụng về đãi cáchuynh đệ so với cảm ơn cái gì cũng chân thực hơn.”
Tưởng Hằng Châu rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, hướng Dương Dịch chắp tay: “Nhóm vãn sinh đều là xuất thân hàn môn, thân không có vật dư thừa, nếu các tráng sĩ không chê, liền để vãn sinh làm chủ, mời các tráng sĩ dùng một bữa cơm rau dưa như thế nào?”
Lời này của hắn ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất dễ dàng khiến cho người khác sinh ra cảm tình, Dương Dịch vốn không có ý định muốn hồi báo cái gì, có cơmtrưa miễn phí, đương nhiên liền thuận thế đồng ý rồi: “Cũng được, nhanh chóng đichuẩn bị, đến bữa cơm, nhớ chuẩn bị nhiều một chút, huynh đệ chúng tôi cũng không phải bọn thư sinh các ngươi, một đám dạ dày giống như mèo.”
Tưởng Hằng Châu mỉm cười cùng hắn ta trò chuyện vài câu, sau đó liền sai người đi chuẩn bị bữa trưa, tuy trên thuyền bọn hắn đồ ăn có hạn, nhưng cũng may dọc đường đi này mọi người trong lúc rảnh rỗi, câu được không ít cá.
Trong khoang thuyền, Tả Thiệu Khanh ôm chặt Lục Tranh, đầu tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
Tuy vừa rồi không phát hiện Lục Tranh khác thường, nhưng y phải bắt lấy cơ hội này tỏ rõ cõi lòng, y biết, đối với Lục Tranh, bất luận lời nói gì cũng không chân thật bằng tình cảm chân thành.
Lục Tranh vẫn là lần đầu tiên thấy y ở trước mặt người biểu lộ ra loại biểu cảm yếu ớtnày, vuốt ve mái tóc dài của y hỏi: “Làm sao vậy?”
Thanh âm rầu rĩ của Tả Thiệu Khanh từ иgự¢ truyền đến: “Không có gì, chợt nhìn thấy nhiều học sinh thần thái sáng láng như vậy, có chút khẩn trương.”
“Cứ như vậy?” Lục Tranh rõ ràng không tin, Tả Thiệu Khanh chính là một lần liền đậu giải nguyên, cho dù gặp được học sinh khác cũng nên là tự tin dâng cao mới đúng.
Tả Thiệu Khanh trầm mặc một hồi, sau đó rầu rĩ không vui nói: “Sợ anh bị người khác đoạt đi.”
Lục Tranh rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó đem đầu Tả Thiệu Khanh từ trong иgự¢ đào lên, nghiêm túc cường điệu: “Bản công nhưng là ai cũng có thể để ý hay sao?”
“Nhưng bọn họ so với em tốt hơn.” Tả Thiệu Khanh nháy mắt một cái, hai mắt hàm chứa thâm tình nhìn về phía Lục Tranh, truyền đạt bất an của chính mình.
“Em thật sự là…” Lục Tranh nắm cằm của y, đem bờ môi phủ lên môi của y, trầm giọng nói: “Lo sợ không đâu.”
Tả Thiệu Khanh hai tay ôm lấy cổ hắn, cảm nhận được mềm mại trên bờ môi truyền đến, từ từ nhắm mắt lại, lo lắng không yên cũng từ từ khôi phục bình tĩnh.
Như vậy là đủ rồi, y nên tin tưởng Lục Tranh không phải là người chân trong chân ngoài, y chỉ là…vượt qua không được một cửa kiếp trước, lo lắng vận mệnh cuối cùng sẽ lại trêu đùa y, đem Lục Tranh từ bên người y ςướק đi.
Hai người môi kề môi nửa ngày, ai cũng không động trước, cho đến khi Tả Thiệu Khanh ý thức được: Lục công gia phải hay không không biết hôn đi?
Tâm tình không chuyển, trong lòng Tả Thiệu Khanh xuất hiện chút tâm tư, đây chính là lần đầu tiên y và Lục Tranh hôn môi, dù sao cũng phải để lại ấn tượng thật tốt mới được.
Y lè lưỡi liếm bờ môi Lục Tranh, rõ ràng cảm cảm giác được thân thể đối phương cứng ngắc một lát, sau đó càng thêm can đảm ngậm lấy bờ môi của hắn ʍúŧ.
Lục Tranh phản ứng chậm nửa nhịp, ngay sau đó rất nhanh đảo khách thành chủ,ôm eo Tả Thiệu Khanh, hôn lên môi của y, đầu lưỡi không có cách thức gì cạy mởhàm răng Tả Thiệu Khanh, lách vào.
Một khắc đó đầu lưỡi ᴆụng đầu lưỡi, hai người đều thoải mái mà tràn ra một tiếng thở dài, sao đó hôn nồng nhiệt giống như mưa to gió lớn.
Nhiệt tình của Lục Tranh cũng không phải Tả Thiệu Khanh có thể nghĩ ra, hắn xoay người đè Tả Thiệu Khanh dưới thân, nụ hôn dày đặc cực nóng lập tức rơi xuống.
Hàm răng đập vào đầu lưỡi, Tả Thiệu Khanh đau muốn nhe răng, miệng đều bị Lục Tranh gắt gao chiếm lấy, mà ngay cả đầu lưỡi cũng bị trải qua đủ kiểu kiều diễmtriền miên.
Y xem như thể nghiệm ra, Lục công gia tuyệt đối chưa từng ăn mặn, nhận thức này khiến y như bay lên mây, càng thêm dùng sức ôm Lục Tranh không buông tay.
Người là của y, thân thể là của y, tâm cũng là của, tất cả của Lục Tranh đều là của y.
Cho đến khi cửa phòng bị người gõ vang, ngoài cửa truyền đến âm thanh vô sỉ của Dương Dịch: “Đương gia, dùng bữa rồi.” Hai người môi tương liên chặt chẽ mới cóthể tách ra.
Màu sắc con ngươi Lục Tranh rất đậm, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ và đôi má đỏcủa Tả Thiệu Khanh không biết đang suy nghĩ gì, nhưng Tả Thiệu Khanh rõ ràngcảm nhận được giữa háng của hắn sưng lên.
Bên ngoài còn có nhiều người như vậy, Tả Thiệu Khanh cũng không muốn ở chỗ nàytiếp tục, y lên tiếng nhắc nhở: “Lục gia…?”
Lục Tranh hít một hơi thật sâu, đè xuống Dụς ∀ọηg trong lòng, xoay người ngồi xuống, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Tả Thiệu Khanh, hắn một tay kéo người vào trong иgự¢, ở trên người y sờ soạng vài cái, thanh âm khàn khàn nói: “Nhanhlớn lên.”
Tả Thiệu Khanh hơn nửa ngày mới hiểu được hàm nghĩa của ba chữ kia, lập tức dở khóc dở cười, cảm tình Lục Tranh thấy y quá lùn quá gầy không xuống tay được sao?
Y nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Bên ngoài có nhiều người vóc dáng cao, thiếu niên tướng mạo song toàn.” Ví dụ Tưởng Hằng Châu kia.
Tả Thiệu Khanh nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Những ngày này mỗi bữa y ăn nhiều như vậy, làm sao lại không thêm thịt chứ?
Lục Tranh xoay mặt y lại đối diện với mình, giữa lông mày hiện lên ý cười: “Đã đủrồi, lần tới còn dám như vậy đừng trách gia đối với em không khách khí.”
Tả Thiệu Khanh cũng cười theo, thân thể dán lên hỏi: “Không khách khí như thế nào?”
Lục Tranh một tay chậm rãi trượt xuống, ở trên cái ௱ôЛƓ vung cao của y nhéo nhéo,hơi thở không ổn định dạy bảo: “Không có bộ dạng thư sinh đứng đắn.”
Tả Thiệu Khanh nghĩ thầm: Y đời trước ngược lại là bộ dạng thư sinh mười phần, đáng tiếc đời này nhất định không làm được một thư sinh thiện lương chính trực, đã như vậy, cũng không cần phải ở trước mặt Lục Tranh che giấu.
Y có thể đối với Lục Tranh dùng một chút thủ đoạn để tạo tình thú, lại sẽ không ở trước mặt Lục Tranh ngụy trang thành người có bao nhiêu thành thật đại nghĩa, y chính là y.
“Đứng dậy, đi dùng bữa.” Lục Tranh ôm người dậy đặt trên mặt đất, từ trong rương quần áo lấy ra một áo choàng lông cáo dày phủ lên thêm cho y.
Tả Thiệu Khanh đem tóc mai mất trật tự sửa sang lại chỉnh tề, lại đi đến trong gương soi một chút, y bộ dáng thẹn thùng này bờ môi này, chỉ cần người từng có kinh nghiệm chuyện này đều nhìn ra là xảy ra chuyện gì.
Nhưng không đi không được, y không yên tâm để Lục Tranh một mình đối mặt với Tưởng Hằng Châu, nhưng cũng không thể liền như vậy đi ra ngoài.
Y là cử tử đi thi, quyết không thể để lúc này đeo lên đầu cái mũ luyến sủng của Lục công gia, nếu không người còn chưa tới kinh đô, y liền có thể bị toàn bộ người ở kinh đô nguyền rủa ૮ɦếƭ.
Đổi một bộ áo bào màu đỏ thẫm, Tả Thiệu Khanh lại bọc lên áo lông cáo, dùng nộilực đem toàn thân bức ra khí nóng, làm cho cả người đều lộ ra bệnh trạng má hồngmới thỏa mãn gật đầu.
Lục Tranh ở một bên nhìn y giày vò, cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không thể hiểu được tư duy của thư sinh.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, đợi Tả Thiệu Khanh đi đến bong thuyền,chỉ thấy Khúc Trường Thanh còn ở chỗ cũ lo lắng chờ y.
Vừa thấy y đi ra, Khúc Trường Thanh bước nhanh về phía y: “Thiệu Khanh, đệ không sao chớ?”
Nói thật, vừa rồi y bị nam nhân cao lớn kia lôi đi, còn đi lâu như vậy, không ít người còn suy đoán xấu xa.
Về sau vẫn là Khúc Trường Thanh nói ra tên tuổi của Tả Thiệu Khanh, dùng thân phận giải nguyên để ngặn chặn miệng của những người kia.
Dù sao không có người tin tưởng một người một lần liền đậu giải nguyên sẽ dùngthân thể để trở thành luyến sủng hầu hạ người.
Tả Thiệu Khanh chắp tay, lại che miệng ho khan hai tiếng: “Đa tạ Khúc huynh quan tâm, tiểu đệ chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại.”
Khúc Trường Thanh thấy y bọc cực kì chặt chẽ, hai gò má đỏ lên, không nghi ngờ gìnói: “Vậy hiền đệ vẫn là đừng đi ra, trở về phòng nằm, vi huynh đi lấy một chút đồ ăn đến cho đệ.”
Khúc Trường Thanh ở trước mặt y vẫn luôn tự cho mình là huynh trưởng, thái độthân mật, người không biết còn cho là bọn họ là huynh đệ ruột.
Tả Thiệu Khanh trong lòng biết, coi như là huynh đệ ruột ở Tả gia cũng không đối xử tốt với y như Khúc Trường Thanh, vì vậy sinh lòng cảm khái.
“Không cần, thật vất vả gặp Khúc huynh và nhiều học sinh như vậy, không thể chậmtrễ.”
Chờ bọn y đi vào phòng dùng cơm, người bên trong đã ngồi đầy mấy cái bàn, thư sinh cùng hảo hán đối lập, bầu không khí có chút ¢ươиg ¢ứиg.
Tuy nói là mời nam tử Tào bang dùng cơm, nhưng trên thực tế người Tào bang đến không nhiều lắm, ngoài trừ Dương Dịch và Lục Tranh, toàn bộ đều là người trước đó nhảy xuống nước cứu người.
Tả Thiệu Khanh liếc mắt nhìn thấy nam nhân kia ngồi ở ghế chủ vị, mày kiếm mắt sáng, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, toàn thân tản ra khí thế người lạ chớ lại gần.
Mà ngồi ở bên cạnh hắn là Dương Dịch và Tưởng Hằng Châu, hai người đều quy củngồi ngay ngắn, chỉ là người thứ hai tư thế ngồi đoan chính tự nhiên, người phíatrước thì không quá thoải mái ngấm ngầm chịu đựng.
Tả Thiệu Khanh cùng bọn họ chung sống mấy ngày, cũng thăm dò tính cách những nam nhân này, biết bọn hắn không muốn nhất chính là loại gò bó này.
Thấy y xuất hiện, Lục Tranh mới cầm đũa giải trừ không khí xấu hổ trong phòng: “Ăn cơm.”
Thái độ này của hắn làm cho phần đồng học sinh rốt cục tin tưởng, Tả Thiệu Khanh cũng không phải loại luyến sủng ti tiện hạ lưu.
Cách nghĩ thay đổi, ánh mắt mọi người nhìn Tả Thiệu Khanh có chút không giống,Tả Thiệu Khanh tuổi còn trẻ, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, thoạt nhìn còn có chút chưa phân biệt được nam nữ, nhân vật như vậy dĩ nhiên là giải nguyên quận Xương Bình, cái này khiến bao nhiêu người có chút không thể tiếp nhận.
Dương Dịch nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình hướng Tả Thiệu Khanh vẫy tay: “Tảtam gia ngồi bên này.” Trước đây nếu không phải thư sinh kia cực lực mời, hắn tacũng sẽ không ngồi ở chỗ này.
Những ngày này cùng đi, người duy nhất dám ngồi ở bên cạnh đương gia chính là vị này, đến hiện tại lại có một thư sinh khác ngồi ở bên cạnh Lục công gia, Dương Dịch khẳng định, hắn ta còn chưa biết thân phận của Lục Tranh.