Với tư cách là một thí sinh vào kinh thi cử, Tả Thiệu Khanh cũng không để cho mình biểu hiện quá mức dị thường, từ sau khi lên thuyền Tào bang, ngược lại là có hơn phân nửa thời gian đều ở trong phòng, cầm sách nghiên cứu.
Học thức của y không tính đạt trình độ cao nhất, đơn giản là chiếm được kinhnghiệm nhiều năm của kiếp trước cùng với thuận tiện chiếm được đề thi trước đómà thôi.
Chỉ là hôm nay rất nhiều chuyện đều thay đổi, y không quá xác định chuyện chính mình biết phải hay không cũng đi theo hướng thay đổi.
Thực tế bọn họ ở vịnh Tam Hiệp ᴆụng phải thuyền chở khách đang bị hải tặc vòng vây hai vòng, Tả Thiệu Khanh càng thêm xác định: Cuộc sống của y thật sự không giống với lúc trước.
Vịnh Tam Hiệp được xưng có chín khúc mười tám ngoặt, đường sông uốn lượn, nước sông có chỗ rất cạn, có chỗ rất sâu, hai bờ sông là núi non trùng điệp, bóng rừng xanh um tươi tốt, là đường sông hiểm địa nhất.
Tục truyền bốn phía trên núi đều có sơn trại giặc ςướק, chỉ bởi vì địa hình phức tạp, quan phủ mấy lần mang binh đi nhưng ngay cả hang ổ đối phương cũng không tìm được, bởi vậy hàng năm vẫn có không ít thuyền sẽ ở chỗ này gặp tai kiếp.
Tào bang ngày thường ngoại trừ thương thuyền mậu dịch qua lại cũng sẽ có đội tàu tuần tra, chỉ có điều cũng không thể nào một ngày mười hai canh giờ đều nhìn chằm chằm chỗ này, lúc này mới khiến đối phương có cơ hội thừa dịp.
Cho nên, lúc mọi người Tào bang nhìn thấy ở trong phạm vị thế lực của mình cóngười đoạt việc làm ăn, đồng loạt cầm lấy νũ кнí, nói cũng không nói liền nhảy xuống nước.
Tả Thiệu Khanh nhìn những nam nhân thoải mái bơi lội ở trong nước, nhịn không được rùng mình một cái, hiện tại còn chưa vào xuân, nước sông tuy không kết băng nhưng vẫn là rất lạnh.
“Lục gia, bọn họ làm việc đều là như vậy…như vậy không kiêng nể gì cả hay sao?”
Dương Dịch đứng ở bên cạnh hai người, sau khi nghe được bĩu môi phản bác: “Mộtchút chuyện nhỏ, còn cần xin chỉ thị bang chủ hay sao?”
Khách quan tại quân đội chính quy, Tào bang xác thực là không tổ chức không kỉluật, loại nửa đường gặp hải tặc này không thể buông tha, đều là trực tiếp cầm νũ кнí lên sân khấu.
Dương Dịch đưa cho Lục Tranh kính viễn vọng, thứ đồ này vẫn là các huynh đệ thật vất vả từ trong tay người Nhật Bản đoạt đến, tổng cộng cũng chỉ có hai cái.
Lục Tranh quan sát một chút liền biết rõ tác dụng của thứ này, hơn nữa sau khi dùng qua liền quyết định để cho thủy sư làm ra vật này.
Thủy sư Đại Ương không mạnh, phân bố lẻ tẻ ở mấy địa phương vùng duyên hải, trang bị kém khiến cho Lục Tranh nhịn không được nhíu mày.
Chiến Viên Phong muốn phát triển mậu thương hải ngoại, nhất định trước phải lớnmạnh về thủy sư, không chỉ có tiêu diệt ςướק biển ở trên biển, các nước hải ngoạinày cũng là uy Hi*p không nhỏ.
Lục Tranh nhìn xem trong chốc lát liền đem thứ đó đưa cho Tả Thiệu Khanh.
Tả Thiệu Khanh có chút hăng hái học bộ dáng của Lục Tranh đặt kính viễn vọng ở trước mắt, lập tức ngược lại hít một hơi lạnh, thứ này vậy mà có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra bên ngoài một dặm, khó trách có thể gọi là kính viễn vọng.
Y âm thầm oán chính mình kiến thức nông cạn, kiếp trước sống vô dụng hai mươi năm, kiếp này, y nhất định phải mở to hai mắt, nhìn thật kỹ thế giới rộng lớn này.
“Ồ…” Tả Thiệu Khanh điều chỉnh phương hướng, nhìn chằm chằm một chỗ nửa ngày, thầm nói: “Lại là hắn.”
Sau nửa canh giờ, đội thuyền Tào bang đem đối phương vây quanh, Tả Thiệu Khanh nhìn thấy không ít bong thuyền đều có nam tử bị trói gô.
“Thiệu Khanh?” Một giọng nam từ nơi không xa truyền đến, rõ ràng truyền vàotrong tai Tả Thiệu Khanh, y muốn giả vờ nghe không thấy cũng không được, bởi vì Lục Tranh đã xoay đầu lại hỏi: “Người quen?”
Tả Thiệu Khanh cảm thấy một tia nguy hiểm truyền đến: “Là Khúc huynh, cũng là người trấn Vưu Khê, chính là môn hạ cao đồ của Doãn học sĩ.”
Doãn học sĩ tuy có danh tiếng học sĩ, lại không làm quan trong triều, mà là ẩn sĩ nổi danh của Đại Ương, không ít học sinh đều dựa vào bái nhập Doãn môn làm vẻ vang,tục truyền, Doãn học sĩ có một phòng cho học sinh gia nhập, là ông từ nhỏ bồi dưỡng lớn lên, cũng là người năm nay được chọn đứng đầu trạng nguyên.
Mà người kia, đúng là Tưởng Hằng Châu.
Đây cũng chính là một trong những lý do khiến Tả Thiệu Khanh không quá sẵn lòngtiếp cận Khúc Trường Thanh, dù là lý do hiềm khích này có chút giận chó đánh mèo.
Tả Thiệu Khanh đứng ở chỗ xa vẫy tay về phía Khúc Trường Thanh, hỏi: “Khúc huynh có mạnh khỏe không?”
Đợi hai chiếc thuyền tới gần, Khúc Trường Thanh không thể chờ đợi được giẫm vàohai tấm ván gỗ nối liền hai thuyền chạy tới, lo lắng lôi kéo tay Tả Thiệu Khanh hỏi: “Thiệu Khanh như thế nào ở trên thuyền Tào bang? Cũng là trên đường gặp nạn?”
Tả Thiệu Khanh cố gắng rút tay về, mỉm cười, đáp: “Tiểu đệ vận may tốt.” Về phần cái vận may tốt này là chỉ sau khi gặp nạn gặp Tào bang hay là sau khi gặp nạn gặp Tào bang cứu liền để cho Khúc Trường Thanh tự mình lý giải thôi.
Lúc này, có một tráng hán từ trên thuyền đối diện nhảy qua, cung kính hỏi Lục Tranh: “Đương gia, những hải tặc kia xử trí như thế nào?”
Khúc Trường Thanh lúc này mới chú ý tới nam nhân vẫn đứng bên cạnh Tả Thiệu Khanh, hắn ta kinh ngạc hai mắt nhìn nhiều hơn, không nghĩ tới lão đại Tào bang dĩnhiên là một người khí chất lỗi lạc như vậy, nam tử trẻ tuổi uy phong lẫm lẫm.
Nam nhân này coi như là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, Khúc Trường Thanh tuyệt không sĩ diện cãi láo, vái chào Lục Tranh: “Đa tạ tráng sĩ cứu giúp.”
Lục Tranh nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta, đối với việc lúc trước hắn ta lôi kéo tay của Tả Thiệu Khanh rất bất mãn, vì vậy không rên một tiếng quay đầu đi, hỏi Dương Dịch: “Trước kia gặp loại việc này xử trí như thế nào?”
Dương Dịch âm thanh như chuông lớn trả lời: “Nếu có người thương vong liền tự xử quyết, nếu không tổn thương tánh mạng liền đưa đến quan phủ.”
Lục Tranh gật gật đầu, đối với xử trí như vậy tương đối hài lòng, nói với các đệ tử Tào bang đang đứng đợi ở bên cạnh: “Quy củ cũ.”
Khúc Trường Thanh bị người coi thường có chút xấu hổ, nhưng cũng không nên làm khó dễ, dù sao người ta vừa cứu thuyền hai người bọn họ.
Hắn ta lặng lẽ giật tay áo Tả Thiệu Khanh, nhỏ giọng hỏi: “Hiền đệ ở chỗ này có bịngười bắt nạt không?”
Theo như hắn ta nghĩ, Tả Thiệu Khanh tính tình mềm yếu, tâm tính đơn thuần thiện lương, sợ là rất khó cùng những con người lỗ mãng này ở chung.
Tả Thiệu Khanh toan tính, lớn tiếng trả lời: “Làm sao lại như vậy? Đừng nhìn các vị đại ca Tào bang làm việc thô lỗ, nhưng lại là người chính trực hào sảng khó có được.”
Dương Dịch nghe nói như thế nhịn không được trừng mắt liếc y một cái, thầm nghĩ: Thư sinh này phải hay không không biết nói chuyện? Bọn hắn thô lỗ ở chỗ nào?Chẳng lẽ muốn bọn hắn hào hoa phong nhã giống như thư sinh bọn hắn mới gọi làlàm việc đoan trang? Vậy bọn họ còn cần lăn lộn nữa hay không?
Chỉ có điều nói bọn hắn chính trực hào sảng thật đúng là nói đúng.
Đợi người Tào bang kiểm kê hết nhân số hải tặc, cũng hỏi rõ chuyện đã trải qua, trảlại tiền của bị ςướק đi cho người mất, lại là việc của nửa canh giờ sau.
Một thanh niên chạy chậm chui đến trước mặt Dương Dịch, bám vào bên tai hắn ta nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, thật muốn đưa đi quan phủ? Chúng ta không có cái lệ cũ này?”
Một lần bắt được bọn họ đều không phải ném người vào trong sông cho cá ăn sao?
“Nói nhảm. Đương gia của chúng ta thế nhưng là ăn lương nộp thuế, sao có thể làm chuyện xem mạng người như cỏ rác? Không có thói quen kia về sau liền làm ra quen.” Dương Dịch trừng mắt hổ, thúc giục nói: “Nhanh đi, đừng quên đòi quan lão gia tiền thưởng.”
Thanh niên kia nghe xong có tiền thưởng, cười đến con mắt đều không còn, đồng ý nói: “Ài, tiểu đệ liền đi.”
Được cứu tổng cộng có hai chiếc thuyền, đều là chở học sinh lên kinh dự thi, người Tào bang vừa rồi đều xem qua tài vật bốn phía, xác định không có chất béo có thể kiếm mới hậm hực trở về.
Cũng không lâu lắm, một đám thiếu niên thanh niên hào hoa phong nhã tới đáp tạ,đầu lĩnh kia ngay cả Tả Thiệu Khanh nhìn cũng không khỏi ngẩn người.
Tuổi tác của thiếu niên kia cùng Khúc Trường Thanh xấp xỉ, bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một thân áo vải trắng trăng non vừa người, bên ngoài khoác một tấm áo choàng, mặt mày trong sáng, dáng người cao ngất, phong độ tư thái siêu quần xuất chúng, đúng là một mỹ thiếu niên tuấn tú.
Tả Thiệu Khanh chú ý tới, người hai thuyền này đều ngầm để hắn ta cầm đầu, lập tức đối với thân phận của hắn ta nổi lên tò mò, chỉ có điều, y tò mò không có duy trì được bao lâu, bởi vì Khúc Trường Thanh bên người đã hướng về phía kia hô lên: “Hằng Châu huynh, mau tới đây.”
Tả Thiệu Khanh toàn thân xiết chặc, ánh mắt hiện lên một tia sáng sắc bén, thiếu niên kinh tài tuyệt diễm kia dĩ nhiên là Tưởng Hằng Châu người mà y vẫn luôn lấy ℓàм тìин địch? Trạng nguyên lang thi khoa cử năm nay?
Dĩ nhiên là một thiếu niên tướng mạo phi phàm tuấn duật, nếu y là Lục Tranh, sợcũng sẽ đối với hắn ta có vài phần kính trọng?
Tả Thiệu Khanh ý tưởng đột phát, có phải hay không ở kiếp trước Lục Tranh cũng như vậy ở giữa đường cứu được người hai chiếc thuyền này, tiến tới nhận thức Tưởng Hằng Châu, vừa gặp đã thương, từ nay về sau không thể tự kềm chế?
Y không có tâm tình đi quản những học sinh kia, quay người khẩn trưởng nhìn chằm chằm Lục Tranh, y thừa nhận y sợ hãi, tình cảm là một trong những thứ không hề có lý do để giải thích, nói không chừng Lục Tranh chính là thích người như vậy?
Tả Thiệu Khanh khẩn trương trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, toàn thân lạnh như băng, y rất muốn, rất muốn đi nắm tay Lục Tranh, rất muốn tựa ở trên Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của hắn, dùng hành động chứng mình, kiếp này đã không giống với kiếp trước, nam nhân này là của mình.
Lục Tranh nhìn ra dị trạng của y, thò tay sờ lên trán y, vậy mà sờ được mồ hôi lạnh buốt, cau mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Nhưng là nhiễm phong hàn?”
Tả Thiệu Khanh đè lại bàn tay của hắn, từ trong bàn tay của hắn hấp thu ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc đầu: “Không có gì đáng ngại, có thể là gió thổi hơi lớn.”
Lục Tranh cũng không tâm tình đi quản lời nói cảm ơn của những học sinh kia, lôi kéo cánh tay của Tả Thiệu Khanh đem người đi vào trong khoang thuyền, để lại một đám học sinh ngạc nhiên cùng với Khúc Trường Thanh ngạc nhiên nghi ngờ.