Đến lúc y nghe Lục Tranh nói: “Tuy bản công không biết ngươi học chính là công pháp gì, nhưng môn công phu này tuyệt đối không tệ, đừng lãng phí một cách vô ích.” Tả Thiệu Khanh lúc này mới hối hận bản thân không mang theo bản thanh tâm bí quyết bên người, mà là nhớ kĩ ở trong đầu, nếu không hiện tại có thể hào phóngtặng cho Lục Tranh, dùng để thay đổi cách nhìn của hắn đối với mình.
Tuy y biết bản thân có chút tâm tư, nhưng cũng không thể dùng tâm địa gian trá để hình dung y?
Đời trước của y là như thế nào đơn thuần, như thế nào thiện lương, cuối cùng còn không phải rơi vào kết cục bị người giam cầm sao? Đời này, y tính toán sở cầu quánhiều thứ, không dùng một chút tâm tư làm sao được?
“Lục gia dạy bảo rất đúng. Vãn sinh cũng là ngẫu nhiên mới nhận được một bảncông pháp không trọn vẹn, hứng thú lên liền dựa vào phần trên luyện lung tung, chỉlà mò mẫm luyện, cho nên cũng không dùng quá nhiều tâm tư.”
Tả Thiệu Khanh hạ xuống quyết định thật lớn, vì Lục Tranh, y từ hôm nay trở đi tuyệt đối phải siêng năm luyện công, sớm tranh thủ khôi phục trình độ đỉnh phong của kiếp trước.
Tuy vẫn là so ra kém Lục Tranh, nhưng ít ra cũng cho mình một cái lý do tiếp cận hắn.
“Vãn sinh đối với bản bí tịch kia còn có chút chỗ không hiểu, không biết Lục gia cóthể hay không vì vãn sinh giải thích nghi hoặc?”
Thấy Lục Tranh không phản đối, Tả Thiệu Khanh trước đem thanh tâm bí quyết đọc một lần, sau đó tóm ra trong đó hai câu hỏi Lục Tranh, hỏi xong liền mở to đôi mắt sùng bái chờ mong nhìn hắn.
Lục Tranh không biết y là thực không hiểu hay là giả vờ không hiểu, nhưng biểu tình lúc này của y xác thực lấy lòng được bản thân.
Lúc ở Bắc Cương, hắn cũng không ít lần chỉ điểm cấp dưới luyện công, tự mình động thủ dạy cũng có, nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác siêu nhiên làm gương cho người khác như bây giờ.
“Ngươi từ chỗ nào có được nửa bản bí tịch này?” Lục Tranh vẻ mặt nhàn nhạt hỏi.
“Kìa…” Tả Thiệu Khanh khó xử, cái này phải trả lời thế nào? Chẳng lẽ phải nói chohắn biết đây là từ trong thư phòng Giang phủ nhìn thấy sao?
Giang phủ lúc này còn chưa cường thịnh như bảy năm sau, Giang Triệt cũng mới vừa vào Lại bộ không lâu, cũng không biết Lục Tranh biết gã hay không.
Lục Tranh nhìn nét mặt của y đã biết y không tiện nói, cũng không quá để ý, ngược lại nói cho y biết: “Bản thanh tâm bí quyết này chính là của một vị cao tăng đắc đạo, phần thượng ở Giang gia, phần hạ ở Lục gia, năm đó tổ tiên Giang gia cùng tổ tiên Lục gia đều là võ tướng, nói là Gi*t người như ngóe cũng không đủ.
Đại hòa thượng kia lo lắng hai người bọn họ quá mức тһô Ьạᴏ Gi*t hại quá nhiều sinh linh, bởi vậy phí hết hơn mười năm thời gian viết bản thanh tâm bí quyết này,một nửa cho Giang gia, một nửa cho Lục gia.
Tuy là bản công pháp đồng nhất, lại chia làm quyên thượng quyển hạ, đơn luyện cũng có thể, hợp luyện cũng có thể, đơn luyện chỉ có thể tạo tác dụng thanh tâm bình khí, hơn nữa luyện đến tầng thứ ba liền khó tiến thêm bước nữa, nếu có thể hợp hai làm một, coi như là thượng tầng công pháp.
“Bản công không biết ngươi là từ đâu nhìn thấy quyển bí tịch này, khuyên ngươi tốt nhất đừng ở trước mặt người Giang gia biểu lộ ra, tuy quyển bí tịch này đối với Giang gia đúng là không cần thiết, nhưng…” Lục Tranh ý vị thâm trường liếc Tả Thiệu Khanh.
Tả Thiệu Khanh rụt cổ, nghe Lục Tranh nói y đại khái cũng có thể đoán được, đích thị là hậu nhân Giang phủ xem như bỏ võ theo văn không dùng được thứ này nữa, mới có thể tùy ý ném trong thư phòng.
Tuy Giang gia vứt bỏ như giày rách, nhưng dù sao vẫn là đồ vật Giang gia, nếu bị bọn họ biết chính mình một người khác họ có quyển bí tịch này, hậu quả có thể biết.
Chỉ là y không nghĩ tới, Giang phủ và phủ Trấn quốc công lại còn có loại sâu xa này,khó trách mỗi lần Giang Triệt nhắc tới Lục Tranh, giọng điệu đều có chút quenthuộc, còn biết nhiều chuyện riêng tư hắn che giấu như vậy.
“Bản công pháp này là lúc vãn sinh bố thí cho một lão khuất cái được hắn tặng cho vãn sinh.” Tả Thiệu Khanh mở to đôi mắt biết nói chân thành nhìn về phía Lục Tranh: “Tương lai nếu Giang phủ trách tội vãn sinh, ngài nên làm chứng cho ta.”
Ánh mắt Lục Tranh lộ ra một chút vui vẻ, bắn trên trán Tả Thiệu Khanh một cái, đối với tính toán của y, không đồng ý cũng không cự tuyệt, mà là đem hai câu khẩu quyết giải thích kỹ càng một lần.
“Tương lai nếu…” Lục Tranh dừng lại một chút, nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảocủa Tả Thiệu Khanh: “Được rồi…”
Tả Thiệu Khanh không rõ cho lắm, trừng mắt nhìn, lại cũng không nên hỏi nhiều, chỉ có thể ưỡn mặt hỏi: “Về sau có chỗ nào không hiểu vãn sinh có thể nhờ Lục gia chỉ giáo?”
Lý do quang minh chính đại cỡ nào, sau đó mỗi khi nhớ đến hắn thì cứ thế mà xách đôi câu vớ vẩn “không hiểu rõ ý” mà tìm tới gõ cửa.
Nói đến y cũng đã là người hai mươi mấy tuổi rồi, so với Lục Tranh còn lớn hơn một tuổi, cũng không biết giả bộ non nớt giả vờ ngây thơ còn có thể giả bộ mấy năm.
“Một bộ bí tịch dễ hiểu như vậy ngươi một lần đậu giải nguyên lại xem không hiểu?” Lục Tranh lộ ra vẻ mặt xem thường: “Liền coi như để cho ngươi đậu trạng nguyêncòn có thể trông cậy vào ngươi làm cái gì?”
Tả Thiệu Khanh lập tức có loại cảm giác quẫn bách tự tát vào miệng, nhưng lại không thể phản bác: “Này… làm sao có thể giống nhau? Văn võ chính là hai nghề nghiệp hoàn toàn khác nhau, không phải người trong nghề không biết tình hình nghề đó.”
Nếu mỗi thư sinh đều có thể nhìn xem hiểu những bí tịch võ công thâm ảo kia, vậy trên đời chẳng phải là một bức họa văn võ toàn tài? Còn muốn võ tướng làm gì?
“Ngươi cho rằng luyện võ chỉ là xem bí tịch liền đủ sao? Không có quanh năm đối vớithân thể rèn luyện, thể chất theo không kịp, dù cho điển tịch võ học bày ở trước mắthắn cũng là lãng phí.” Lục Tranh duỗi ra một ngón tay chỉ vào Tả Thiệu Khanh: “Liền giống như ngươi.”
Tả Thiệu Khanh không tự giác mà ưỡn иgự¢, hất cằm dũng cảm cùng Lục Tranh đối mặt, định dùng khí thế nói rõ hết thảy.
Lục Tranh thò tay đem người nhấc lên, nhẹ nhàng ném, chỉ nghe được một tiếng “bịch”, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Tả Thiệu Khanh, người đã bị ném vào trong ôn tuyền.
“Khục khục…” Tả Thiệu Khanh từ trong nước giãy dụa đứng lên, nước rất sâu, khôngtới eo của y, y sặc đỏ mặt nhìn hầm hầm Lục Tranh, lên án tội của hắn: “Lục gia hành động này vô cùng lỗ mãng.”
Lục Tranh hai tay ôm иgự¢, đi đến bên cạnh hồ, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đỏ rực của Tả Thiệu Khanh, trong cơ thể chậm rãi có cảm giác khô nóng.
Thiếu niên kia tướng mạo diễm lệ, tư thái mềm mại, ở trước mặt hắn lột sạch quần áo hắn cũng thờ ở, mà người trước này mắt đồng dạng là thiếu niên, tướng mạo tuy sắc xuất nhưng vẫn chưa nảy nở xong, tư thái cũng vô cùng trẻ trung, lại có thể đơn giản câu dẫn ra Dụς ∀ọηg của bản thân.
Thiếu niên mặt mày tinh xảo nhu hòa, toàn thân tản mát hơi thở mềm mại lại cứng cỏi, ngẫu nhiên từ trong ánh mắt của y bắt được thâm trầm và tang thương không phù hợp với độ tuổi này.
Lần đầu tiên bắt được, Lục Tranh cho rằng mình hoa mắt nhìn lầm, một thiếu niênmới mười ba mười bốn tuổi, một thư sinh từ nhỏ chìm đắm ở bên trong văn tự, lạilàm sao có thể sẽ có quá nhiều bi thương, ánh mắt thê lương thông suốt sau khi tỉnhngộ?
Lúc hắn lại nhìn kỹ, những thứ kia giống như liền biến mất, hoặc là nói, bị thu lại hoàn mỹ đến chỗ sâu nhất trong thân thể.
Y cố gắng ở trước mặt mình biểu hiện như là một văn nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, chính trực lương thiện, lại không biết y ngẫu nhiên lộ ra bản tính mới là thứ hắn cảm thấy hứng thú nhất.
Hắn thích từ góc độ của mình nhìn Tả Thiệu Khanh, từ hành động che dấu của y vàtrong biểu tình đào ra linh hồn của y, y không kiêu căng, không để lộ tài năng, tâmtư thâm trầm, còn đầy bụng tính toán.
Đôi mắt của y, luôn đen như mực nhìn ngườ khác, biểu hiện ra bên ngoài chính làngây thơ, đơn thuần lương thiện, ẩn dấu bên trong lại là đạm mạc vô tình, cẩn thậntính toán.
Y hình như cái gì cũng nhìn hiểu rõ, lại giỏi về nắm chắc thời cơ, tựa như y thay mình và Tả Uẩn Dương dẫn mối, có lợi cho người cũng có lợi cho mình, loại chuyện này thư sinh khác còn thật sự không làm được.
Trong mắt bọn họ, thương nhân là đê tiện, là thứ bọn họ vĩnh viễn không muốn ᴆụng chạm.
Nhưng Tả Thiệu Khanh không giống, y đối với tiền tài có chấp nhất bất thường, cái này từ nét mặt của y lúc mình đưa hạt châu kia có thể nhìn ra.
Hắn không ghét người tham tiền, chỉ là chán ghét người tham lam.
Ánh mắt Tả Thiệu Khanh rơi vào đôi chân dài thẳng tắp kia, bởi vì ngoại bào chỉ làtùy ý thắt, từ phía dưới đầu gối hoàn toàn lộ ra ở bên ngoài, cơ bắp khỏe mạnh, màu da hơi tối, mang theo bộ lông mảnh, so với bắp chân trắng nõn của chính mìnhhoàn toàn không giống.
Đây mới thực là nam nhân. Khó trách Lục Tranh luôn đối với thư sinh có thành kiến,ở trước mặt hắn, thư sinh xác thực vô cùng gầy yếu, chỉ sợ một đầu ngón tay của hắncũng có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ.
“Đang nhìn cái gì?” Lục Tranh thanh âm khàn khàn hỏi.
Tả Thiệu Khanh từ bắp chân của y nhìn lên trên, chống lại con mắt diều hâu mang theo tình dục, cả người như bị sét đánh, loại ánh mắt này y quá quen thuộc, chẳng lẽ...
Ánh mắt khẽ liếc thoáng qua bên dưới, Tả Thiệu Khanh chú ý một chút địa phươngtrước đây bị mình xem nhẹ, yết hầu giật giật, gian nan nuốt xuống một ngụm nướcmiếng.
“Không có…không có gì…” Tả Thiệu Khanh lặng lẽ lui về phía sau một bước, sau đó chột dạ lại xấu hổ sờ lên mũi, trong lòng hận không thể quất ૮ɦếƭ chính mình, y vậy mà vừa rồi đối với Lục Tranh nổi lên sắc tâm.
Nước ấm rất cao, quần áo ướt đẫm dán ở trên người, cả người bốc lên nhiệt khí hầm hập, nếu như không phải Lục Tranh đứng ở đối diện nhìn chằm chằm, Tả Thiệu Khanh nhất định sẽ ૮ởเ φµầɳ áo xuống hưởng thụ nước ấm ở chỗ này.
Lục Tranh xuống nước, ngồi xuống đáy nước, sau đó đem quần áo ướt đẫm tiện tay ném ra bên ngoài hồ nước, lại tựa ở bên cạnh hồ uống rượu.
Dường như động tình vừa rồi chỉ là Tả Thiệu Khanh hoa mắt, y đứng ở chỗ cũ trongchốc lát, thấy Lục Tranh không có cử động gì đặc biệt, sau đó an tâm ngồi xuống.
Nước hồ không qua cổ, Tả Thiệu Khanh thoải mái rên một tiếng, sau đó mở ra hai tay dạo chơi trong nước.