Giờ hợi canh ba, trong đêm tối Tả Thiệu Khanh mở to mắt, có lẽ là thói quen cứ đến giờ Tý là thức dậy đi đưa cơm cho Lục Tranh, đến giờ này, dù cho còn mệt rã rời thìngười cũng tự nhiên tỉnh dậy.
Y xuống giường choàng áo lông dày rời khỏi tiểu viện, vượt qua gió đêm lạnh buốt đi về phía Phúc Nguyệt Lâu của Lục Tranh.
Nghe nói Tả Uẩn Văn và Tiết thị vốn có ý định đem viện Vu Hành dọn dẹp sạch sẽ để cho vị gia này ở, bất đắc dĩ vị đại gia này chướng mặt chỗ đó chướng khí mù mịt, sau khi đi dạo một vòng Tả phủ thì chọn tiểu lâu này.
Phúc Nguyệt Lâu ở hậu hoa viên, là một tòa lầu nhỏ hai tầng, là nơi Tả phủ dùng để ngắm hoa vào tân niên, trang trí thanh tịnh và tao nhã, cho dù là vào đông, cũng có một vòng hoa mai vây quanh.
Cánh cửa được mở ra liền nhìn thấy người hầu mặc bộ y phục màu xanh, không biếtcó phải hay không là Lục Tranh đã dặn dò, người nọ nhìn thấy Tả Thiệu Khanh nửa đêm tới chơi cũng không có ngạc nhiên, trực tiếp mở cửa để người vào, sau đó không nói tiếng nào canh giữ ở bên ngoài viện tử.
Ẩn Nhất ở ngoài cửa nghe thấy Tả Thiệu Khanh cố ý thả nhẹ bước chân, nhớ tới bộ dáng y nướng thỏ đêm đó, không có lương tâm mà nở nụ cười.
Tả Thiệu Khanh tâm tình có chút không yên, nhưng nghĩ đến Lục Tranh còn thiếu nợ ân tình của mình chưa trả, bước chân càng thêm kiên định.
Y cúi đầu đứng ở ngoài cửa phòng, hít sâu một hơi mới mở miệng: “Lục gia, vãn sinh đã đến theo lời ước hẹn.”
Cửa từ bên trong mở ra, phía sau cửa lại không có ai, Tả Thiệu Khanh nếu như vẫn làtiểu thư sinh ngây thơ tuyệt đối sẽ bị một màn này hù dọa, y lần nữa cảm thán Lục Tranh nội lực thâm hậu, nhấc chân bước vào.
Hai mắt nhanh chóng quét qua một lần bài trí trong phòng, cho dù y không thườngtới tòa lầu này, cũng nhìn ra được Tiết thị đã bỏ ra bao nhiêu sức lực ở đây, so sánh phòng mình cùng với căn phòng này, tiểu viện của mình quả thực chính là ổ ăn mày.
Nhìn trên tường treo 乃út tích của Chung Liễu Vũ, nhìn bên cạnh ngăn tủ đứng là bình hoa sứ thanh hoa, ở trong phòng lại đốt trầm hương, chỉ sợ ngay cả nhà chính của Tiết thị cũng không hơn được căn phòng này.
Đương nhiên, những vật này ở trong mắt Lục Tranh không đáng giá được nhắc tới.
Lục Tranh không ngủ, đang khoang chân ngồi trên giường mềm mại ở phía trước của sổ luyện công, hai mắt nhắm nghiền, thần thái an tường, nếu không phải hắn vừa rồi mở cửa cho mình, Tả Thiệu Khanh còn tưởng rằng hắn nhập định rồi.
Tả Thiệu Khanh không biết hắn đang luyện công pháp gì, nhưng mỗi lần luyện đều là cả người đầy mồ hôi, trung y ướt sũng dán ở trên người, mà chính mình mỗi lần luyện thanh tâm bí quyết bên trong hay bên ngoài đều mát lạnh, chẳng lẽ là cao cấp cùng cấp thấp khác nhau?
Đợi nửa canh giờ, hai chân của Tả Thiệu Khanh bắt đầu run lên, y bắt đầu hoài nghi không phải là Lục Tranh mượn cơ hội trêu đùa chính mình chứ, báo thù lúc trướcmình đối với hắn bất kính.
Một khắc nữa trôi qua, ngay tại lúc Tả Thiệu Khanh muốn rút lui, Lục Tranh mở mắt, vẫn là ánh mắt kim quang quen thuộc kia, trong đêm tối đặc biệt chói mắt.
Lục Tranh không thấy Tả Thiệu Khanh liếc mắt, đem quần áo ướt sũng trên người cởi ra ném trên mặt đất, trên người không một mảnh vải đi đến phía sau bình phong.
Lúc Tả Thiệu Khanh nhìn thấy hắn không coi ai ra gì mà ૮ởเ φµầɳ áo mặt đỏ tớimang tai, tuy không phải chưa từng thấy Lục Tranh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, nhưng lúc đó Lục Tranh bị thương không thể cử động, không có quá nhiều cảm xúc, hiện tại ở loạitình huống này nhìn cũng không biết có thể hay không bị đau mắt hột.
Y cố gắng cúi thấp đầu, ánh mắt rơi trên mũi chân mình, kéo dài lỗ tai lắng nghe động tĩnh ở phía sau bình phong.
Sau tấm bình phong truyền đến tiếng nước, không biết có phải hay không là ảo giác của Tả Thiệu Khanh, y phát giác độ ấm trong phòng tăng lên cao, mà hơi nóng này hình như bắt nguồn từ thùng nước phía sau tấm bình phong.
Tả Thiệu Khanh rất khẳng định, cho dù là nấu một thùng nước, ở trong đêm mùa đông chỉ trong vòng một canh giờ sẽ biến lạnh, vậy hiện tại thùng nước kia là như thế nào nóng lên? Rõ ràng hơn nửa canh giờ này không có người vào phòng.
Ngay tại lúc hồn y bay đi xa, một giọng nam hùng hậu từ phía sau tấm bình phong truyền tới: “Đến!”
Tả Thiệu Khanh đè xuống sự kinh ngạc ở trong lòng, lách qua tấm bình phong tiến vào, một miếng vải trắng ném đến trước mặt y, y tự tay tiếp được, nghi hoặc nhìn Lục Tranh.
“Tới kì lưng.”
Khóe miệng Tả Thiệu Khanh co quắp, thật sự không rõ chình mình vì sao lại lưu lạc đến nổi trở thành gã sai vặt? Bên ngoài không phải có một gã sai vặt đang đứng sao?
“Lề mề cái gì?”
Tả Thiệu Khanh “Ah” một tiếng, không tình nguyện tiến lên, đem khăn trong tay thấm ướt, sau đó chà sát trên bả vai Lục Tranh.
Ngón tay ᴆụng đến làn nước ấm áp, y vẫn là nhịn không được hỏi: “Vì cái gì thùng nước này là nước nóng? Lúc nào thì nâng vào?”
“Ngươi không biết trên thế giới này có một thứ gọi là nội lực sao?”
Tả Thiệu Khanh tay run lên, khăn rơi vào trong thùng nước, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào cái ót của Lục Tranh, tự nhiên sinh ra tình cảm sùng bái, y cũng càng thêm kiên định muốn từ chỗ của Lục Tranh lấy ra một phần bí tịch võ công.
Từ trong thùng nước mò ra tấm khăn, Tả Thiệu Khanh cẩn thẩn tránh đi miệng vết thương đang kết vảy trên đầu vai hắn, trong lòng cảm thán một chút về sự khôi phục sức khỏe cường đại của nam nhân này, thuận miệng tìm chủ đề để nói: “Vãn sinh còn có chút dược chữa ngoại thương, muốn hay không mang đến cho ngài?”
Lục Tranh ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, nhàn nhạt trả lời: “Không cần.”
Tả Thiệu Khanh cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, Lục công gia thứ dược tốt gì chẳng có, làm sao có thể vừa ý dược chữa thương của y, y tăng thêm sức ở dưới tay, đem khăn trở thành bàn chải, ở phía sau lưng Lục Tranh dùng sức lau, hận không thể chà rớt ra một lớp da của hắn.
Lục Tranh cái gì cũng chưa nói, hai tay khoác lên thùng tắm, lười biếng nằm sấp, tùy ý để cho Tả Thiệu Khanh cầm khăn ở phía sau lưng hắn trút căm phẫn.
Tả Thiệu Khanh mới lau một hồi liền mệt mỏi, loại việc hao thể lực này thật sự không thích hợp với thư sinh như y, hai tay của y chỉ dùng để chấp 乃út, tuyệt đối không phải dùng để đấm Ϧóþ lưng.
Y đem khăn ném vào trong thùng nước, quẳng xuống một câu: “Được rồi.” Sau đó đưa cho Lục Tranh một tấm khăn.
Lục Tranh tự mình rửa sạch nửa người dưới mới đứng lên, nước từ trên làn da mật ong của hắn chảy rầm rầm xuống dưới, chảy vào trong nước, dẫn đến mũi Tả Thiệu Khanh nóng lên.
Hắn từ thùng tắm bước ra, hai tay mở ra, dáng người cao ngất đứng ở đó, mỗi một đường vân da trên người, mỗi một vết sẹo trên người đều nhìn một cái là thấy hết.
Động tác này Tả Thiệu Khanh không xa lạ gì, lúc y để cho La Tiểu Lục hầu hạ y mặc quần áo cũng là như thế này, chỉ là… y tại sao phải làm những cái này? Chà sát hếtlưng còn chưa đủ còn phải hầu hạ thay quần áo?
Đáng tiếc Lục Tranh không cho y quyền cự tuyệt, Tả Thiệu Khanh nhận mệnh dùng vải lau khô thân thể Lục Tranh, lúc lau đến nửa người dưới gần như là nhắm mắt lại,dù là như vậy, y vẫn là liếc đến vật gì đó đang ngủ đông trong đám rừng rậm đen.
Nhanh chóng đem trung y chuẩn bị xong mặc lên trên người Lục Tranh, Tả Thiệu Khanh lui ra phía sau một bước âm thẩm thở phào, đối mặt với thân thể nam nhân cường tráng hữu lực như vậy, áp lực thật sự quá lớn.
Cũng may Lục Tranh cũng không lăn qua lăn lại nữa, quy củ ngồi vào bàn, Tả Thiệu Khanh lại cầm áo choàng phủ thêm cho hắn, mặc dù biết nam nhân này thân thể không sợ nóng không sợ lạnh, nhưng y cũng không thể ngồi đối diện với một namnhân chỉ mặc trung y.
Lục Tranh cũng không có cự tuyệt động tác của y, mà là chỉ chỉ ghế đối diện: “Ngồi.”
Tả Thiệu Khanh biết rõ chính sự đã đến, tim bắt đầu đập gia tốc, ngồi xuống bên mép ghế, thiếu chút nữa lão đảo ngã xuống đất.
“Tam thiếu gia Tả phủ? Còn là một thứ tử?”
“… Đúng vậy.” Tả Thiệu Khanh ngồi nghiêm chỉnh, chờ Lục Tranh tiếp tục, trực giác nói cho y biết, tuyệt đối không phải là lời tán dương gì.
“Nghe nói Tả tam gia một tháng trước bị đâm trọng thương, nằm trên giường suốthai mươi ngày mới có thể xuống giường.”
Tả Thiệu Khanh trong lòng lộp bộp, lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười giải thích: “Vãn sinh và Lục công gia cũng coi như là đồng mệnh tương liên rồi, kì thật nửa tháng trước thương thế của vãn sinh đã khỏi hẳn, chỉ là trở ngại...cho nên “nằm” ở trên giường thêm vài ngày.”
Lục Tranh không đi đánh giá những lời này của y có tính là chân thật hay không, mà là nói: “Một thứ tử không được chủ mẫu đối đãi tốt, lại có năng lực ở trên núi cứu một người xa lạ, còn mỗi đêm đem đồ cho hắn, năng lực của Tả tam gia không nhỏ.”
“Căn nhà tranh kia…là tài sản riêng của vãn sinh.” Tả Thiệu Khanh nói xong câu đó cảm giác mình đặc biệt đáng thương, chính mình thực sự có được, vậy mà chỉ có một gian nhà tranh tan hoang.
Sợ Lục Tranh sinh nghi, y lại bỏ thêm một câu: “Tả phủ phòng vệ cũng không nghiêm, cho nên vãn sinh có thể thừa dịp đêm tối đi ra ngoài, có thất lễ mong được Lục công gia tha thứ.”
Trước một khắc Lục Tranh bước vào Tả gia, cũng đã đem toàn bộ Tả gia điều tra rõ ràng, dù sao hắn lúc đầu là ôm mục đích như vậy đến đây, hắn muốn đem toàn bộ Tả phủ khống chế trong lòng bàn tay mình.
Từ tư liệu điều tra được, toàn bộ Tả phủ chỉ có tình huống của vị Tam gia này cùng trên tư liệu liệt ra hoàn toàn không giống, nếu không phải Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh từng tiếp xúc, thật đúng là nhìn không ra thư sinh nhìn văn nhược này có cơ trí cùng năng lực bất thường.
Đây cũng là lý do hắn đích thân đến Tả phủ, thậm chí thay đổi ước nguyện ban đầu,hắn muốn tận mắt nhìn một chút sinh hoạt của thiếu niên này ở bên trong Tả phủ,hắn vô cùng có hứng thú hiểu rõ bên trong Tả gia đến tột cùng đang cất giấu chuyện xấu gì.