Trận tuyết đầu tiên ở Hạc Thành là trận mưa xen lẫn tuyết, thời tiết ẩm ướt vô cùng lạnh, mà Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh liền ở trong loại thời tiết này xuất phát trở về kinh đô.
Trong xe ngựa ấm áp phủ lên đủ ba lớp chăn, để cho người nằm xuống không muốn đứng dậy.
“Còn may em dự kiến trước, trước sớm vận chuyển một phần hành lý về kinh đô,bằng không đoàn xe dài như thế dưới thời tiết như vậy mười ngày nửa tháng cũng không thể trở về nhà.”
Đây là ngày thứ ba Lục Tranh trở về, Tả Thiệu Khanh sắp xếp ổn thỏa tốt đẹp việc ởnha môn, khẩn cấp chuẩn bị quay trở về kinh đô, y không muốn ở trên đường cưỡingựa gấp rút lên đường, bằng không trời lạnh như vậy đem mũi đông lạnh hư mất.
Lục Tranh lần này ra khơi cực kì thuận lợi, binh lực tổn thất không đáng kể, tiêu diệthơn hai trăm hải tặc, là đội rất nhỏ, bởi vậy chiến lợi phẩm thu được cũng khôngnhiều như hai lần trước.
Tả Thiệu Khanh bỏ ra thời gian hai ngày kiểm kê xong xuôi, giữ lại mấy thứ mình và Lục Tranh vừa ý, còn lại toàn bộ chất lên xe vận chuyển về kinh đô, chuẩn bị cầm lấy đi hiếu kính hoàng thượng lão nhân gia hắn ta.
Nói không chừng Chiến Viên Phong vui vẻ, còn có thể phong cho con y một tước vị.
“Bập.” Tả Thiệu Khanh ở trên mặt Tả Tiểu Lang hôn một cái, dẫn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Tiểu Lang đỏ lên, con mắt sáng ngời, bộ dáng thẹn thùng lại vui vẻ.
“Con trai, chuyện phụ thân nhắc nhở con đều nhớ kĩ chưa?”
Tả Tiểu Lang ra sức gật đầu, thừa dịp Lục Tranh không chú ý, dè dặt ở trên mặt Tả Thiệu Khanh hôn lại.
Từ sau khi cha trở về, đây là lần đầu tiên bé và phụ thân thân thiết, chỉ là, như thế nào nhìn bộ dáng thân thể phụ thân bé không khỏe.
“Phụ thân, người có phải chỗ nào đau hay không?” Bàn tay nhỏ của Tả Tiểu Lang sờ lên lông mày hơi nhíu của Tả Thiệu Khanh, bé biết cảm giác đau, rất khó chịu.
Một bàn tay đưa qua nhấc tay của bé ra, thay thế vị trí của Tả Tiểu Lang, bàn tay đặt ở trên cái eo mảnh khảnh của Tả Thiệu Khanh ấn.
“Còn không thoải mái?” Lục Tranh thanh âm dịu dàng hỏi.
Tả Thiệu Khanh trừng mắt liếc hắn, cảnh cáo hắn: “Đừng ở trước mắt trẻ con nói cái này.”
Vốn tiểu biệt thắng tân hôn, chỉ là hai ngày trước trong lòng y chỉ lo lắng bàn giao việc lại bận rộn sửa soạn hành lý, bởi vậy không để cho Lục Tranh thân cận, kết quả người nào để đêm qua triệt để bạo phát, hóa thân thành lang làm y suýt ૮ɦếƭ.
Nếu không phải biết mấy ngày tiếp theo đều phải sống ở trong xe, Tả Thiệu Khanh tuyệt đối không dám tùy ý hắn làm ẩu, làm hại y đến bây giờ chỉ có thể nằm.
Lục Tranh tập trung nội lực trong lòng bàn tay, tăng lớn lực độ xoa Ϧóþ, không đếnhai cái liền khiến cho Tả Thiệu Khanh thoải mái rên ra tiếng.
“Lực mạnh thêm chút nữa…qua bên trái một chút…đúng đúng!… Há…rất thoải mái…” Từng thanh âm khiến người suy nghĩ xa xôi từ trong xe ngựa truyền ra, thị vệhai bên lập tức tự giác lui ra sau vài bước, miễn cho bị thanh âm mất hồn này câu dẫn đi linh hồn.
Lục Tranh cũng bị câu ra lửa, ngại điều kiện thi triển có hạn, chỉ có thể dùng tay ănmột chút đậu hủ, trong lòng tính toán cách trời tối còn có bao lâu.
Trong đêm, đoàn người ở chỗ một nhà nông nghỉ ngơi, người cách phòng chính không xa trong đêm đều nghe thấy thanh âm kì lạ, giống như là chuột ăn vụng đồ ăn, tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
Dẫn đến chủ nhà lần thứ hai xấu hổ nhận tiền của bọn họ, còn xin lỗi không ngừng: “Trong nhà đơn sơ, chiêu đãi không chu toàn”, đợi sau khi Tả Thiệu Khanh nghe rõnguyên nhân sự việc, xấu hổ và giận dữ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trong ba ngày sau, Tả Thiệu Khanh đuổi Lục Tranh xuống xe ngựa, đơn giản không xuất hiện ở trước mặt người, vừa ở trên xe ngựa nghỉ ngơi dưỡng sức, vừa dạy Tả Tiểu Lang học chữ.
Càng đi về phương bắc, tuyết rơi ngày càng nhiều, thời tiết cũng càng lạnh hơn, Tả Thiệu Khanh dứt khoát dùng bữa đều ở trong xe ngựa, cả người bọc thành quả cầu.
Mới đầu y còn lo lắng Tả Tiểu Lang sẽ không thích ứng thời tiết phương Bắc, đặt mua cho bé mấy bộ áo lông hồ dày, kết quả vật nhỏ mặc chưa tới một canh giờ ngại nóng cởi ra, càng làm nổi bật ra thân thể Tả Thiệu Khanh yếu ớt.
Không cớ gì, y cũng là người luyện nội lực đến cảnh giới nhất định, như thế nào còn sẽ sợ lạnh như vậy? Làm sao ngay cả Tả Tiểu Lang cũng thua kém?
Lục Tranh buồn cười trả lời y: “Em cho rằng mùa đông hai năm trước Tả Tiểu Langlà làm sao trải qua? Có thể dưới loại tình huống kia sống sót, thể chất của nó thì không thể nào sợ lạnh.”
Tả Thiệu Khanh sờ lên đôi má đã trắng nõn hơn nhiều của Tả Tiểu Lang, nhớ tới những khổ cực Tả Tiểu Lang từng nếm trải, lập tức không hâm mộ ghen tị hận nữa.
“Xem ra xử phạt những người kia vẫn là quá nhẹ, thật sự muốn ném bọn họ vàohang sói, để cho bọn họ thể nghiệm cảm giác sinh hoạt cùng đàn sói.”
Sau khi đẩy đổ Vương nhị lão gia, Tả Thiệu Khanh bắt tay vào tóm người lúc đầu hại Tả Tiểu Lang, đứng mũi chịu sào chính là tiểu thi*p kia của Vương Chấn Hải, bị y hủy dung mạo tự cho là kiêu ngạo, ném đến một chỗ rừng sâu núi thẳm tự sanh tự diệt.
Người khác tham gia vào việc này nhẹ thì đánh bằng roi, nặng thì đứt tay đứt chân, xem như trút đi cơn tức cho Tả Tiểu Lang.
Chẳng qua nghe nói sau này những người này liên tiếp đều gặp phải bị Gi*t hại, lúc bản án báo trình diện nha môn, Tả Thiệu Khanh cố ý phán trở thành tự sát, về phầnhung thủ thật sự, xác định là người Vương gia chân chính mất đi con cháu.
Ngày thứ chín, Tả Thiệu Khanh rốt cục thấy được cửa thành kinh đô, cảnh vật bị màu trắng bao bọc, tường thành cao cao vẫn trang nghiêm như vậy.
“Vật nhỏ, chúng ta sắp về đến nhà rồi.” Tả Thiệu Khanh ôm Tả Tiểu Lang trái phảilắc lư, đem tâm tình sung sướng thuận lợi truyền đạt qua.
Tả Tiểu Lang thấy y vui vẻ, cũng vui tươi hớn hở hoa chân múa tay vui sướng, vừa hưng phấn lên, trong miệng sẽ toát ra vài tiếng sói tru, dân chúng đi ngang qua sợ tới mức nhìn chung quanh cho rằng sói đến.
Tả Thiệu Khanh vỗ ௱ôЛƓ bé, bất đắc dĩ dạy dỗ: “Chuyện đồng ý với phụ thân đâu? Đã nói không tru tiếng sói, không học sói đi đường, không tùy tiện lộ ra móng vuốt, làm sao lại không nhớ?”
Tả Tiểu Lang xấu hổ chui vào trong иgự¢ Tả Thiệu Khanh, nhỏ giọng bảo chứng: “Lần sau nhất định sẽ nhớ kĩ.”
Đoàn người vốn muốn điệu thấp vào thành, chưa từng nghĩ tới thủ vệ cửa thành đềunhận ra bọn người Tống Hán Lâm, không biết ai trước rống lên một câu: “Trấn quốccông trở về rồi…” Sau đó Tả Thiệu Khanh liền thấy được tình cảnh lâu ngày không gặp.
Người trong ngoài cửa thành đều dừng bước, nhìn về phía bên này, binh sĩ tuần tra phụ cận cũng lập tức chạy tới, sợ có người lớn gan va chạm Trấn quốc công.
Đám người tự động tách ra một đường, kích động hò hét về phía họ, tình cảnh nhiệttình kia dường như không thua gì lúc Lục Tranh tiêu diệt giặc trở về.
“Nhìn không ra Lục công gia còn có sức hấp dẫn như vậy.” Tả Thiệu Khanh một cước đạp về phía Lục Tranh, khó hiểu hỏi: “Anh như thế nào còn ở trong xe ngựa? Lúc này không phải nên cưỡi ngựa cao to tiếp nhận chiêm ngưỡng của mọi người?”
Lục Tranh bắt lấy mắt cá chân y, gãi gãi lòng bàn chân không mang giày của y, khóemôi nhếch lên trả lời: “Bản công tiếp nhận chiêm ngưỡng của phu nhân.”
Tả Thiệu Khanh dùng sức rút chân về, một lần nữa nhét vào trong chăn ấm áp, khinh bỉ nói: “Nếu để cho dân chúng kinh đô biết đường đường Trấn quốc công vậy mà ngồi xe ngựa, ngài không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Thể diện của bản công không phải dựa vào cưỡi ngựa mà có.”Lục Tranh dựa vàotrong xe ngựa, không hề nhúc nhích.
Tiếng kêu gọi ở bên ngoài vẫn không ngừng, Tả Thiệu Khanh suy đoán hơn phân nửa là bởi vì hơn mười xe tài vật bọn họ mang về, vì để cho toàn bộ dân chúng kinh đô biết công tích của Lục Tranh, Tả Thiệu Khanh thế nhưng cố ý mở rộng rương mặc người quan sát.
Điểm này, da mặt Lục Tranh sẽ không dày như y, từ tính cách của hắn, những tài vậtnày hoặc là chính mình giữ lại, hoặc là sai người đưa đến Hộ bộ, tuyệt đối sẽ không định mang những thứ này rêu rao khắp nơi.
Tả Thiệu Khanh liếc mắt nhìn hắn: “Anh là người đại nhân đại nghĩa, không quan tâm một chút thanh danh ấy, nhưng phải để cho dân chúng Đại Ương vẫn luôn kính trọng phủ Trấn quốc công, nhất định phải để cho bọn họ biết anh đã làm gì, nếu không, mất Bắc Địch uy Hi*p, mọi người chỉ sẽ từ từ quên lãng chiến tích Trấn quốc công.”
Người chính là như vậy, việc dù khắc sâu cũng sẽ bị thời gian hòa tan, vị trí địa vị của Lục Tranh, nhất định phải giành được dân tâm, dù cho tương lai có người muốn động đến hắn, cũng phải cân nhắc đến dân tâm không phải sao?
“Huống chi, chúng ta cũng không phải thật sự khoa trương, chỉ là bày chiến lợi phẩm ra mà thôi, về phần việc khác, liền để cho bách tính tự mình suy đoán đi.”
Lục Tranh ôm chặt y, dùng sức xoa đầu y, cho đến lúc xoa đầu tóc đen dài xinh đẹpthành đay rối: “Thư sinh chính là thư sinh, quả nhiên gian trá.”
Lục Tranh rất thông minh, nhưng thông minh của hắn đều là dùng trên việc lớn, đối với những thủ đoạn nhỏ cong quẹo hắn thật sự không am hiểu, thân phận của hắn địa vị của hắn, quyết định thủ đoạn làm việc của hắn.
Về đến phủ Trấn quốc công, Tả Thiệu Khanh nhảy xuống xe ngựa chà chà hai chân sau đó xoay người ôm Tả Tiểu Lang vào cửa, ba ngày trước bọn họ liền nhận được tin tức, Lão phu nhân đã trở về kinh, trong phủ Trấn quốc công lớn như vậy bởi vì đám chủ nhân bọn họ trở về mà lộ ra rất sôi nổi.
Trước đi chào Lão phu nhân, Tả Thiệu Khanh nhấn mạnh giới thiệu Tả Tiểu Lang một chút, trong lòng y có chút lo lắng không yên, không biết Lão phu nhân có thể tiếp nhận xuất thân của Tả Tiểu Lang.
“Như thế nào họ Tả?” Câu nói đầu tiên của Lão phu nhân hỏi như vậy, lông mày hơi nhíu lại, hình như rất không vui.
“Ách…Con nghĩ là con nhìn trúng, thì để cho bé theo họ con, tương lai ngài hoặc Lục công gia nhìn trúng đứa nhỏ nhà nào đó thì theo họ Lục gia.”
Lão phu nhân không nói chuyện, chỉ là vẫy tay về phía Tả Tiểu Lang: “Cháu ngoan,đến chỗ bà nội.”
Tả Tiểu Lang không nhát gan, nhưng sợ người lạ, thái độ của bé đối với người lạ từ trước đến nay là cảnh giác và hung ác.
Tả Thiệu Khanh lo lắng bé làm Lão phu nhân bị thương, vội vàng phổ cập tri thức cho bé:”Đây làm mẫu thân của cha, chính là bà nội con, cũng là thân nhân của con, phải ngoan ngoãn nghe lời bà nội biết không?”
Tả Tiểu Lang nghe lời Tả Thiệu Khanh nhất, cẩn thận nhìn Lão phu nhân vài lần, xác định bà không nguy hiểm lúc này mới đi qua.
Lão phu nhân cũng đang cẩn thận tỉ mỉ quan sát đứa bé này, thấy bé ngũ quan tinhtế, ánh mắt sáng ngời không hề sợ hãi, hơi mang theo sự tàn nhẫn, trong lòng hàilòng vài phần.
Đứa nhỏ Lục gia bọn họ, cũng không thể nào là cừu nhỏ ngoan ngoãn.
Trước đó lúc Tả Thiệu Khanh viết thư cho bà đã từng nói lai lịch của đứa bé này, bà không cảm thấy bé xuất thân thấp hèn, cũng không cảm thấy bé cùng đàn sói từng sinh sống thì thấp hơn một bậc, chỉ là lo lắng vật nhỏ này không giống người bình thường.
Cũng may vừa nhìn, phát hiện bé đi đường vững chắc, chờ bé mở miệng gọi một câu “bà nội”, thanh âm non nớt, đặc biệt khiến người thích.
Đều nói cách đời thân, lão nhân gia thương nhất đời cháu, nhìn thấy đứa nhỏ liềnmềm lòng, dù biết đứa nhỏ này không phải cháu ruột, cũng không ngăn được bà yêuthích.
Thời gian tiếp theo, Lão phu nhân hoàn toàn quên lãng con trai và con dâu, ôm cháu trai hỏi han ân cần, lại bảo Chung má má lấy ra một rương bảo bối lớn, tùy ý Tả Tiểu Lang lựa chọn, hào phóng kia khiến Tả Thiệu Khanh nhìn đỏ mắt.
Tả Tiểu Lang tâm tư nhạy cảm, rất dễ dàng phân biệt được người khác đối với bé là lòng mang ý tốt hay là lòng ôm địch ý, ở chung với Lão phu nhân trong chốc lát thì biết bà nội xinh đẹp này là thật tâm yêu thương mình, bởi vậy cũng từ từ thả lỏng