Lục Tranh dẫn theo 300 thủy sư ra khơi, tổng cộng năm chiếc thuyền, một lớn bốnnhỏ, là tất cả thuyền có thể ra khơi trong quân doanh thủy sư Hạc Thành.
Bọn họ một đường xuôi nam, lại không cập bến ở bất kì bến cảng nào, theo như ý Lục Tranh, muốn để cho hơn phân nửa chiến sĩ chưa từng ra khơi trước quen thuộccuộc sống trên thuyền.
Người lần đầu tiên ngồi thuyền khó tránh khỏi sẽ say tàu, dù cho bắt đầu không chóng mặt, trải qua hành trình dài đến mấy ngày, đập vào mắt ngoại trừ nước thì vẫn là nước, không chóng mắt cũng choáng váng.
Chỉ qua năm ngày, trên thuyền đã có ba phần người xuất hiện choáng đầu hoa mắt,tim đập không đều, có ba phần người liền thổ tả, ngửi thấy mùi nước biển liền ói,còn ba phần người lực thích ứng cực mạnh và một vài người từng có kinh nghiệm ra khơi.
“Lục gia, rau quả trên thuyền sắp hết rồi, người xem chúng ta phải hay không tìmmột chỗ tiếp tế? Ọe…” Lương Tề khuôn mặt trắng bệch, che miệng, đè xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày.
Vốn bọn họ chuẩn bị đồ ăn trong nửa tháng, mặn chay kết hợp, nhưng mấy ngày qua hơn phân nửa binh sĩ đều khẩu vị không tốt, mỗi bữa trong chén đều là cháo rau, thế cho nên nguyên liệu mà binh sĩ không thích ăn lại tiêu hao thật nhanh.
Vẻ mặt của Lục Tranh cũng không dễ nhìn, chỉ có điều không phải vì say tàu, mà là vì lần đầu tiên ra khơi thực hành nhìn thấy kết quả như vậy, thủy sư như vậy, không cần đánh tự mình cũng trước nằm bò xuống.
Lần trước có thể thuận lợi tiêu diệt toàn bộ ổ hải tặc, may mắn là hắn tuyển chọntinh binh lương tướng, cả đám thân thể tố chất vượt qua thử thách, nếu không rốtcuộc là tiêu diệt toàn bộ hải tặc hay là bị hải tặc tiêu diệt toàn bộ cũng khó nói.
“Bảo bên dưới, từ bữa sau bắt đầu hầm canh thịt, ăn không được cũng phải ăn.”
Lục Tranh mặt không biểu tình dặn dò, những người này thực sự cho rằng ra khơi chơi đùa hay sao? Còn dám chọn ba lấy bốn.
Mặt Lương Tề căng cứng, nhẹ nhàng cầu khẩn nói: “Gia của ta, ngài ban phát từ bi đi, tưởng tượng hương vị thịt muối kia, ta liền...ọe...”
Thời tiết không tính lạnh, thịt cũng không để lâu, bởi vậy mang lên thuyền đều là thịt muối, mặc cho ai mỗi ngày ngửi một loại hương vị cũng sẽ ngán.
Lục Tranh tựa ở trên lan can, gió biển chầm chậm thổi bay tóc hắn, vừa mới mưa xuống mặt biển bảo phủ sương mù dày đặc, khiến cho người không thấy rõ cảnh vật ngoài một trăm mét.
“Không muốn ăn thịt, ngươi có thể ăn cá.” Lục Tranh lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.
“Đừng nói nữa…” Lương Tề tự động lùi bước, từ sau khi hắn ta nếm thử cá biển một lần, hắn ta liền không bao giờ ᴆụng vào loại cá biển nặng mùi kia nữa, hết lần nàytới lần khác tên khốn kiếp kia mỗi bữa cơm cầm một bát canh cá lớn ngồi ở bên cạnhhắn ta, hì hụp uống vào, còn thỉnh thoảng hà hơi ra một miệng mùi cá tanh, khiến cho người hưởng đủ mùi vị.
Vừa nhớ đến người nào đó, Lương Tề ngước mắt thì thấy người nào đó từ phòng quan sát cao cao nhảy vọt xuống, la lớn: “Gia, phát hiện một vài thứ ở phía trước.”
Lục Tranh theo Tống Hán Lâm đi về đầu thuyền, quả nhiên chỉ thấy ở trên mặt biển lơ lửng mấy thi thể mờ ảo.
“Tiến gần tới trước, kéo một người lại nhìn xem.” Lục Tranh tỉnh táo hạ mệnh lệnh.
“Vâng.” Truyện được chỉnh sửa và đăng tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a> - Thích Truyện Chấm VN
Đợi thuyền chậm rãi đi về phía trước, hai binh sĩ dùng lưới đánh cá vớt lên một vậttrôi nổi, quả thật là thi thể, Tống Hán Lâm đi lên xem xét một hồi, báo cáo nói: “Hẳnlà vừa mới ૮ɦếƭ không lâu, thân thể không có dấu hiệu sưng vù nghiêm trọng, hơnnữa trong bụng cũng không có quá nhiều nước biển, trên cổ của hắn có một vết đao,hẳn là sau khi ૮ɦếƭ mới bị ném vào trong nước.”
Lương Tề đem ánh mắt từ trên mặt biển thu lại, cau mày nói: “Trước mắt có thể nhìn thấy mười thi thể, chẳng lẽ là thuyền đó gặp nạn?” Hắn ta ૮ởเ φµầɳ áo thi thể kia, nói tiếp: “Nhìn cách ăn mặc suy đoán thi thể này là hộ vệ.”
“Nhìn có chút quen mắt.” Tống Hán Lâm cẩn thận nhìn áo vải màu xanh da trời kia,không nghĩ tới ở một nơi hẻo lảnh lại nhìn thấy đồ án thêu tiền đồng, cả kinh kêulên:” Thuộc hạ nhớ ra rồi, đây là ký hiệu của thương hội Vương gia, trước đây ở bếncảng, thuộc hạ từng nhìn thấy người trên thuyền bọn họ đều là mặc loại quần áomàu sắc này.”
“Lục gia, ngài sang đây xem…” Lương Tề hướng Lục Tranh vẫy tay, chỉ vào mặt biểncách mười mấy thước nói: “Người kia hình như còn sống.”
Lục Tranh cũng nhìn thấy người ôm tấm gỗ nổi kia, nhưng đối phương vẫn khôngnhúc nhích không biết sống hay ૮ɦếƭ, hắn điểm nhẹ mủi chân, trực tiếp từ trênthuyền nhảy vào mặt nước, đạp lên hai xác ૮ɦếƭ trôi tới gần tấm gỗ kia, thuận lợi xách người kia về.
Ném người không biết sống ૮ɦếƭ kia lên sàn nhà, Lục Tranh đè lên động mạch của hắn ta xác định người còn sống, quay đầu dặn dò nói: “Đem mỗi thi thể đều nhìn cẩn thận, nhìn xem có phải hay không đều ૮ɦếƭ hết rồi.”
Người trên thuyền đều bận rộn, vớt thì vớt, cứu người thì cứu người, không cứu được lại ném vào trong biển, bọn họ cũng không phải thuyền chở thi thể về.
Đợi người nọ từ từ tỉnh lại, trời xanh lọt vào trong mắt khiến cho hắn ta đờ đẫn rấtlâu, cho đến khi Lương Tề không đủ kiên nhẫn đá hắn ta một cưới: “Không ૮ɦếƭ liềnnói.”
Người nọ phục hồi tinh thần, chậm rãi bò dậy quỳ trên mặt đất, hướng Lương Tề dập đầu vang lên mấy cái: “Đa tạ tráng sĩ cứu giúp...”
“Được rồi được rồi, nói xem các ngươi gặp phải cái gì?”
Người nọ sau khi tạ ơn co quắp ngồi dưới đất, nam nhân hơn 30 tuổi cứ như vậy nghẹn ngào lên tiếng: “Thuyền của chúng tôi gặp phải hải tặc...૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ, nhảy xuống biển thì nhảy xuống biển, không ૮ɦếƭ chỉ sợ cũng là bị hải tặc bắt về làm nô lệ, còn may gặp được các ngươi...”
“Chỗ nào?” Một giọng nam trầm thấp uy nghiêm truyền vào tai hắn ta, người nọ ngơ ngác nhìn về phía người nói chuyện, trả lời: “Cái gì?”
Lục Tranh nhíu mày, không vui hỏi lại: “Chỗ nào gặp hải tặc?”
Thân thể người kia nhẹ nhàng run rẩy, lúc này mới phát hiện con thuyền này lớn cực kì, mỗi người trên thuyền mặc hộ giáp, tay cầm νũ кнí, hiển nhiên không phải thương thuyền bình thường.
“Các ngươi là…?”
Tay Tống Hán Lâm vỗ một cái trên ót người nọ: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, gia chúng tôi hỏi ngươi thì ngươi nói đi.”
“Là ở phụ cận đảo Quy Anh, chúng tôi bị bọn họ đuổi theo ba ngày, không nghĩ tới vẫn là không chạy thoát.” Người nọ nhìn mặt biển bập bềnh đồng bọn từng quenthuộc đã trở thành vô số thi thể lạnh băng, hốc mắt lại càng đỏ hơn.
Một phó tướng cầm hải đồ ra, tìm vị trí đảo Quy Anh: “Gia, muốn đuổi theo sao?”
Lục Tranh nhìn quanh một vòng, thấy các tướng sĩ mỗi người xoa tay, quét sạch đi bộ dáng mê màng trước đó, người cũng lên tinh thần không ít.
Xem ra những người này sở dĩ say tàu còn có nguyên nhân rất lớn là quá nhàm chán.
Lục Tranh không lập tức ra quyết định, mà là hỏi: “Hải tặc tổng cộng có mấy chiếcthuyền, đại khái bao nhiêu người?”
Người nọ vừa nghe những người này có thể đi cứu người, liên tục không ngừng đem tình hình mình biết đều nói ra: “Tổng cộng bốn chiếc thuyền, một hai trăm người, chỉ có điều…người trên thuyền bọn họ rất lợi hại.”
“Thật sao?” Tống Hán Lâm không tin tưởng khinh thường.
“Thật sự. Nếu ta đoán không sai, người nọ hẳn là Minh Vương tiếng tăm lừng lẫy, làthủ lĩnh hải tặc lớn nhất ở trên biển, ta nhìn thấy cờ hiệu của bọn hắn.”
“Ơ, khẩu khí không nhỏ, còn dám gọi cái gì Minh Vương, cũng không sợ gió lớn lắclư ở trên đầu hắn.”
Lục Tranh nghĩ nghĩ nói: “Theo ta được biết, trên biển lớn một đội hải tặc cũng không chỉ một hai trăm người, càng không thể nào có bốn chiếc thuyền.”
“Là vậy, nhưng chúng tôi lần này chỉ có hai thuyền ra khơi, có lẽ bọn họ cảm thấy không cần quá nhiều người ra trận.” Người nọ ôm đầu vẻ mặt thống khổ nói.
Tống Hán Lâm vẻ mặt hưng phấn đề nghị: “Gia, chúng ta thật vất vả đi một chuyến, cũng phải thử uy lực thuyền mới một chút mới phải.”
Lương Tề hiếm khi cùng hắn ra thống nhất ý kiến: “Xác thực như vậy, sau khi thử hạ quan mới dễ dàng tiến hành điều chỉnh.” Hắn ta còn chưa tận mắt nhìn thấy hải chiến.
Những người còn lại ồn ào xin chiến, trên mặt mang theo chờ mong.
Lục Tranh phất tay, Tống Hán Lâm cười toe toét miệng hét lớn: “Nhanh, thay đổi phương hướng, hướng về phía đông bắc hết tốc lực.”
Lục Tranh triệu tập tất cả tướng lãnh ở trên thuyền, nhanh chóng nói rõ tình thế và phân công nhiệm vụ, hắn yêu cầu mọi người tận lực vận dụng νũ кнí trên thuyền, giảm bớt thương vong của binh sĩ, hơn nữa tùy thời làm tốt chuẩn bị rút quân.
Một phó tướng chậc chậc miệng: “Gia, chúng ta đánh trận từ trước đến nay chưa từng lùi bước, chẳng qua là mấy tiểu lâu la, ngay cả quân chính quy cũng không phải, sợ cái cọng lông.”
Lục Tranh thưởng cho hắn ta một ánh mắt lạnh: “Hải chiến là chúng ta không quen, bất kể là phối hợp hay là chiến lược đều quá mới lạ, không có thực lực cường đại cũng đừng có mù quáng tự tin, cả đám đều đề cao cảnh giác, đừng nửa đời đánh trận, cuối cùng thua ở trên đại dương bao la.”
“Vâng.” Lời Lục công gia không ai dám không nghe, cũng sẽ không có người khôngnghe.
Thuyền đã đi được nửa canh giờ, xa xa có thể nhìn thấy khói dày đặc phất phơ trên mặt biển, xem ra địa điểm gặp chuyện không may quả nhiên cách bọn họ rất gần.
“Thì ra là ở phía trước, lúc này sợ là…tất cả mọi người không còn.” Người được cứu vớt kia tinh thần sa sút nói.
“Các ngươi là đội tàu Vương gia?” Lục Tranh vẻ mặt hờ hững hỏi.
“Đúng vậy, không biết vị đại nhân… này xưng hô như thế nào?” Người nọ cũng không phải người không có ánh mắt, biết rõ thanh niên tuấn lãng trước mắt này mới là thủ lĩnh.
Lông mày Lục Tranh nhíu lại, hoàn toàn trầm mặc.
Hắn nhớ rõ trên phần tư liệu Vương gia viết, đại lão gia Vương gia và đại thiếu gia đều là ở trên biển mất tích, tám phần là đã ૮ɦếƭ ở trong tay hải tặc, ba chiếc thuyền đồng hành không một người sống.
Thương đội Vương gia thực lực không kém, dám chính diện đối kháng cường đạo chỉ sợ cũng chỉ có một nhà này, nhưng Vương gia đến cùng có bao nhiêu xui xẻo, mới một lại lại một lần ᴆụng phải loại chuyện này?