Hai chiếc thuyền hàng được thống kê suốt cả đêm, Tả Thiệu Khanh dùng xong đồ ăn sáng sau đó liền bưng một quyển sổ lật xem từng tờ.
Tả Tiểu Lang biết phụ thân hôm nay sẽ không bỏ rơi bé đi ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi trên mặt thảm ở bên cạnh, chơi đồ chơi mà hôm qua Dương Dịch tặng.
Lục Tranh hôm nay đi quân doanh thủy sư, Lương Tề thuận tiện đi tìm lão giả tóc trắng ngày hôm qua, tiếp tục nghiên cứu thảo luận việc chiến thuyền, chỉ có Tả Thiệu Khanh ở lại Tào bang, y không thể chờ đợi được muốn biết Kha Hữu Lương lần này ra khơi gặt hái được thứ gì.
Lần trước bọn họ chuẩn bị chưa đầy đủ còn đổi về được bảy ngàn lượng, lần này có chuẩn bị mà đi, chắc hẳn càng khả quan hơn.
Hai thuyền hàng, một thuyền vẫn là từ hải ngoại đổi về vật tư bình thường, bảothạch, trân châu, hương liệu và một ít hạt giống không biết tên, những thứ này làlúc đầu Tả Thiệu Khanh yêu cầu, dùng để che giấu tai mắt người khác.
Mà một chiếc thuyền khác, Tả Thiệu Khanh dọc theo quyển sổ nhìn xuống, phát hiện người ghi chép quyển sổ rõ ràng tính khí nóng nảy, ngay cả chữ cũng viết lộn xộn, y đếm, tổng cộng có 35 rương khoáng thạch, trong chốc lát cũng không biết có thể tinh luyện ra bao nhiêu hoàng kim.
Kha Hữu Lương lười biếng ngủ một giấc ngon lành, hắn ta và người Tào bang cũng không phải lần đầu tiên qua lại, có quan hệ của Tam gia, bọn hắn mỗi lần trở về Hạc Thành đều là sống ở Tào bang, ngay cả thuyền ra khơi cũng là mượn của Tào bang, chỉ cần khi trở về để lại cho bọn họ một chút hàng hóa coi như là trả thù lao.
Dựa theo lời của Dương Dịch, dù sao cũng là người một nhà, phân chia bên này bên kia làm gì?
Chẳng qua Kha Hữu Lương cũng không nghĩ như vậy, hắn ta cũng không bằng lòng dựa vào Tào bang quá nhiều, hiệu buôn Đại Sinh vừa mới khai trương, nếu mọichuyện đều cùng Tào bang lăn lộn một chỗ, tương lai liền nói không rõ là của ai.
Hắn ta thu dọn một phen, dùng cơm sáng hạ nhân bưng lên, tinh thần sáng láng đitìm Tả Thiệu Khanh, chuẩn bị thuyết phục y mua mấy chiếc thuyền thuộc về mình.
Đi vào thư phòng, thấy Tả Thiệu Khanh cầm 乃út viết cái gì đó, Kha Hữu Lương quycủ đứng ở trước cửa, không có tiến lên quấy rầy.
Vẫn là Tả Tiểu Lang trước tiên phát hiện người này, vứt bỏ đồ chơi trong tay hai ba bước xông đến ngoài cửa, hướng về phía nam nhân xa lạ nhe răng trợn mắt.
“Ồ? Chỗ nào đến tiểu quỷ này?” Kha Hữu Lương đã qua ba mươi tuổi, trong nhàcũng có một phòng thê tử, đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa thể lưu lại con nối dõi, tuycó chút đáng tiếc, nhưng hắn ta cũng không bởi vì như vậy mà nạp thi*p bỏ vợ.
Cũng may trên hắn ta không có trưởng bối, cũng không có người ân cần dạy bảonhững việc này.
“Ngươi là ai?” Tả Tiểu Lang ngẩng đầu giọng điệu không thuần thục hỏi, bé nóichuyện còn chưa quá lưu loát, nhả chữ cũng không quá rõ, khiến cho Kha Hữu Lương sửng sốt một lát mới hiểu được bé đáng nói cái gì.
Có lẽ là nghe được thanh âm bên ngoài, Tả Thiệu Khanh trong thư phòng hô: “Là Kha quản sự đến? Vào đi.”
Tả Tiểu Lang không đợi Kha Hữu Lương có phản ứng, nghe thấy thanh âm của Tả Thiệu Khanh dùng cả tay chân xông vào thư phòng, vài bước liền nhảy lên đầu gối Tả Thiệu Khanh, ghé vào trong lòng иgự¢ y cọ cọ.
Tả Thiệu Khanh đối với hành vi bé thỉnh thoảng dùng tứ chi đi đường không có biện pháp tức giận, giống như bé muốn tốc độ nhanh một chút, loại động tác này liền tự phát xuất hiện.
Tả Thiệu Khanh tính toán đợi bé lớn lên một chút nữa dạy bé khinh công, cách thức còn nhanh hơn nữa, xem bé còn nhớ hay không hai cánh tay này nữa.
Đầu Kha Hữu Lương tỉnh tỉnh mơ mơ đi vào thư phòng, thấy động tác thân thiết giữa một lớn một nhỏ kia, nhịn không được hỏi: “Đông gia, tiểu gia hỏa này là…?”
“Con của ta.” Tả Thiệu Khanh đặt Tả Tiểu Lang lên bàn sách, lấy bích tì nhét cho bé chơi.
Kha Hữu Lương suy đoán có lẽ là Tam gia từ chỗ nào đó nhận nuôi con riêng, dù sao y và Lục công gia không thể có con ruột, nhận nuôi một đứa cũng là bình thường.
Chỉ là…đứa bé này như thế nào cảm thấy là lạ? Phát âm không rõ liền không tính, bộ dạng vừa rồi chạy đích thực là… quá không có văn hóa.
Chỉ có điều những cái này cũng không phải là điều hắn ta nên quan tâm, hắn ta đối với Tả Tiểu Lang hành lễ, trả lời câu hỏi vừa rồi của bé: “Vấn an Thiếu đông gia. Nôtài là Kha Hữu Lương.”
Tả Tiểu Lang đưa bờ ௱ôЛƓ ra đối diện với hắn ta, căn bản không nghe thấy hắn ta nói cái gì, Kha Hữu Lương cũng không xấu hổ, nói cho Tả Thiệu Khanh chuyện lần này ra khơi.
“Nô tài dựa theo căn dặn của ngài, trước đi nước Hỏa La, đổi vài thứ, còn có lầntrước nô tài ở chỗ đó dự định đổi một chút hạt giống, cũng mang theo về, trên đường trở về mới rẽ đi đảo Đảo Mộc, chỉ có điều lần trước đồ vật để ở chỗ đó còn không ít, dân bản địa không quá sẵn lòng theo chúng ta đổi.”
“Bọn họ là phát hiện vàng là đồ tốt rồi hả?” Tả Thiệu Khanh hiểu, chỉ cần không phải kẻ ngốc, có người nhiều lần hướng về đồ vật nào đó, vậy nhất định có thể đoán được vật kia không phải bình thường.
“Đúng vậy, chỉ có điều dân ở trên đào vẫn là rất thành thật chất phác, kiến thức cóhạn, nô tài cố ý chuẩn bị một vài thứ bọn họ chưa từng thấy lại cần dùng đến, hơn nữa lần này là tự chúng ta động thủ đào, mua bán này bọn họ không hề lỗ.”
“Ngươi tính xử trí số vàng này như thế nào? Trên tay chúng ta cũng không có phường tinh chế vàng.”
Kha Hữu Lương tự tin cười: “Ngài yên tâm, dân gian có không ít phường chế tác tư nhân, nô tài chỉ cần mua một nhà xưởng là được, tuy tốn thời gian dài, nhưng thắng ở chỗ an toàn.”
Tả Thiệu Khanh đối với Kha Hữu Lương thỏa mãn gật đầu, lần nữa may mắn lúc trước Nhị thúc đưa người này đến trước mặt mình.
“Đúng rồi, những hạt giống ngươi cầm trở về kia là cái gì vậy? Có thể trồng ở chỗ này không?” So với những trân châu bảo thạch ngọc khí kia, Tả Thiệu Khanh đối với những hạt giống không biết tên kia càng cảm thấy hứng thú hơn.
“Cái này là chuyện thứ hai nô tài muốn nói với ngài, những cái đó là nô tài từ nước Hỏa La vơ vét về, có các loại hương liệu, cũng có một vài lương thực không có ở Đại Ương của chúng ta, nô tài cũng không xác định chúng ta có thể trồng cái này hay không, đều lấy một chút trở về. Nô tài muốn ở Xương Bình mua một miếng đất,chuyên môn trồng những cái này, nếu như có thể trồng thành công, sau này cũng không cần vạn dặm xa xôi đi tiểu quốc hải ngoại dùng giá cao để đổi lấy những thứ này nữa.”
Tả Thiệu Khanh như có điều suy nghĩ gật đầu, y đối với nông nghiệp cũng không hiểu rõ: “Vì sao phải ở Xương Bình mua, ta ở vùng ngoại ô kinh đô cũng có điền trang, nếu như không đủ, điền trang của phủ Trấn quốc công cũng không ít.”
“Ngài có chỗ không biết, nước Hỏa La ở phía nam Đại Ương, khí hậu so với quận Xương Bình còn nóng hơn, những cây trồng kia nhất định không chịu lạnh, cho nênnô tài mới chọn Xương Bình khí hậu quanh năm nóng ẩm, như vậy xác xuất thànhcông cao hơn một chút.”
Tả Thiệu Khanh ho khan hai tiếng, sờ mũi: “Vậy theo như ngươi nói mà làm đi, coi như không thành công cũng không sao, xem như mua điền trang.”
Kha Hữu Lương thấy y dễ nói chuyện như vậy, dứt khoát liền nói ra luôn một yêu cầu cuối cùng, hắn ta xoa tay: “Ngoài ra...nô tài muốn mua hai chiếc thuyền của mình, không biết ý của đông gia như thế nào?”
“Hửm? Vì sao? Thuyền của Tào bang không tốt?”
“Không không, nhưng cái đó dù sao là của Tào bang, hiệu buôn Đại Sinh chúng tatương lai nhất định càng làm càng lớn, thuyền cần dùng đến cũng càng ngày càng nhiều, không thể nào vẫn luôn trong trạng thái mượn của người khác dùng.”
Tào bang hôm nay đều thuộc quyền của Lục Tranh, Tả Thiệu Khanh có thể xem như nửa chủ nhân, muốn thuyên chuyển mấy chiếc thuyền cũng là chuyện dễ dàng, Tả Thiệu Khanh suy nghĩ, cũng không cự tuyệt.
Đầu tiên, Tào bang dù sao cũng là bang phái nhàn tản, người bên trong cũng không phải nô tài phủ Trấn quốc công, tương lai như thế nào cũng rất khó nói, thứ hai Kha Hữu Lương nói cũng đúng, hiệu buôn Đại Sinh tương lai càng làm càng lớn, cũngnên có đội thuyền của mình.
“Như thế, vàng vừa đến tay lại không còn nữa.” Tả Thiệu Khanh đau lòng nói.
Kha Hữu Lương ngại ngùng cười, an ủi nói: “Chỉ cần cho nô tài nửa năm một năm, nhất định sẽ kiếm số tiền lời này về.”
Tả Thiệu Khanh không hoài nghi bản lĩnh của hắn ta, gõ bàn nói: “Chuyện thuyền gia đi hỏi thăm một chút, nhìn xem có thể hay không đào ra thuyền chiến bị đào thải.”
Kha Hữu Lương hai mắt đăm đăm, cực lực gật đầu: “Vậy ngài phải sớm hỏi, xuất hành trên biển quá nguy hiểm, nếu có thể có chiến thuyền...” Vậy còn sợ hải tặc cái gì à.
“Ngươi cũng không cần vui vẻ quá sớm, dù cho có cũng chưa chắc có thể làm νũ кнí bố trí trên biển, chỉ có điều… vẫn luôn có biện pháp.” Tả Thiệu Khanh cười âm hiểm,ai bảo phu quân nhà y là người quản lý cái này, lúc này không bám váy thì phải đợi đến lúc nào?
Nói xong chính sự, Tả Thiệu Khanh ôm lấy Tả Tiểu Lang, cau mày hỏi: “Ngươi cũng biết Hạc Thành có một gia đình phú thương họ Vương?”
Kha Hữu Lương trong đầu loại bỏ mấy gia đình giàu có ở Hạc Thành một lần: “Ngài chỉ chính là Vương gia ở thành nam?”
Tả Thiệu Khanh nhớ đến đêm qua xác thực nghe thấy có người nói đến Vương gia thành nam, y gật đầu: “Nói tình huống gia đình kia một chút.”
Kha Hữu Lương tuy không biết Tam gia vì sao cảm thấy hứng thú với một thương gia, nhưng vẫn là biết gì nói nấy không lừa gạt tỉ mỉ nói cho y nghe tình huống hắn ta biết.
“Vương gia này vốn là nhà giàu nhất ở Hạc Thành, đồng thời cũng là vọng tộc trămnăm ở Hạc Thành, chỉ sợ ngay cả Tri phủ đại nhân cũng phải nhường Vương gia ba phần, chẳng qua đây đều là việc một năm trước, lúc ấy người cầm quyền là Vươnglão thái gia, đáng tiếc Vương gia đại lão gia và hai vị thiếu gia mất tích ở trên biển, vị Lão thái gia này chịu đựng không được đả kích cũng đã ra đi.
Người bây giờ tiếp quả sự nghiệp chính là Nhị lão gia, người này mặc dù có chút bản lĩnh, đến cùng kinh nghiệm có hạn, hơn nữa làm người không được yêu thích lắm, hiện tại Vương gia đang dần dần xuống dốc.”
“Đường đường là một gia đình giàu nhất, như thế nào đại lão gia và thiếu gia đều đồng thời ra khơi?” Tả Thiệu Khanh trước đây còn cho rằng là gia đình phú quý bìnhthường, chỉ nghĩ là gia đình này làm nghề kiếm sống không thể không ra biển bônba.
“Ngài có điều không biết, khảo nghiệm của Vương gia đối với thừa kế rất hà khắc,cũng không có chuyện trưởng tử thì thừa kế gia nghiệp, toàn bộ cạnh tranh bằng bản lĩnh, Vương lão thái gia lớn tuổi, bởi vậy lập ước hẹn một năm, ai có thể trong vòng một năm kiếm được nhiều tiền hơn người đó liền có thể thừa kế gia nghiệp,mà sau khi giải trừ lệnh cấm biển, đại lão gia Vương gia dĩ nhiên là thấy được cơ hội buôn bán này, đáng tiếc chuyến đi này liền không thể trở về, mọi người đều biết là dữ nhiều lành ít.”
“Vậy Tam thiếu gia Vương gia thì sao? Ngươi biết không?”
“Này…nô tài cũng không biết.” Kha Hữu Lương biết đều là Vương gia ở trên thươngtrường là nhân vật có tài năng, thật đúng là chưa từng nghe nói vị Tam thiếu gia này.
“Ừ, ta đã biết, ngươi đi xuống đi.” Tả Thiệu Khanh nắm bàn tay thô ráp của Tả Tiểu Lang, lâm vào trong trầm tư.