Tả Thiệu Khanh vừa ngủ liền ngủ đủ một ngày một đêm mới tỉnh, lúc vừa mở mắt ra cả người đầu óc không tỉnh táo, không biết thân ở nơi nào.
Nhắm mặt lại dưỡng thần, Tả Thiệu Khanh mới chậm rãi từ trên giường đứng dậy, chăn lông mỏng từ đầu vai rớt xuống, trong phòng còn sót lại một chút hơi lạnh.
Y liếc mắt về phía chân giường, quả nhiên thấy một thùng băng, băng bên trong đã hòa tan hoàn toàn, phòng ngủ nhiều thêm một vài tia mát lạnh.
Y duỗi lưng, cơ bắp toàn thân và xương cốt cùng nhau phát ra tiếng vang: “Thật là thoải mái…”
Xuống giường chân trần đạp trên sàn nhà lạnh buốt, da thịt ấm ấp bị kích thích nổi da gà, y cúi đầu liếc nhìn quần áo trên người, phát hiện toàn thân sạch sẽ, rõ ràng có người giúp dọn dẹp trong quá trình bản thân ngủ say.
Loại chuyện này Lục Tranh từ trước đến nay không để người khác làm, cho dù hắn không ở, cũng chưa bao giờ cho phép Tả Thiệu Khanh để lộ thân thể trước mặt nam nhân khác hoặc trước mặt nữ nhân.
Thật là Dụς ∀ọηg độc chiếm khiến người vui thích. Tả Thiệu Khanh hướng ngoài cửa hô: “Người đến.”
Rất nhanh một thanh âm sáng sửa truyền vào, La Tiểu Lục đầu đầy mồ hôi chạy vào, chống hông: “Tam gia, ngài tỉnh rồi, đem mọi người dọa hỏng, ngay cả Lão phu nhân sáng nay cũng cố ý sang đây thăm người, nếu không phải…”
“Được rồi được rồi.” Tả Thiệu Khanh đưa tay ngăn cản nó lải nhải, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Lục gia đâu?”
“Này tiểu nhân cũng không rõ, chỉ có điều Lục công gia mới vừa rời đi trong chốc lát, ngài biết, hành tung của Lục công gia tiểu nhân không có quyền hỏi đến.” La Tiểu Lục cúi đầu thở dài.
Mấy thàng này, nó đã hoàn toàn bị lý tưởng của mình đánh bại, bản thân muốn trở thành một quản gia uy phong, đáng tiếc mọi người không thèm chịu nể mặt, mặc dù mọi người đều nghe nó, nhưng nó thông minh hiểu được mọi người cũng không phải thật tâm phục tùng nó.
“Được rồi, làm ra bộ dạng tủi thân này cho ai xem? Ẩn Nhất lại không có ở chỗ này.” Tả Thiệu Khanh vỗ sau ót nó một cái: “Còn không nhanh đi chuẩn bị cơm cho gia, ૮ɦếƭ đói.”
Khuôn mặt La Tiểu Lục lập tức đỏ lên, ánh mắt lập lòe nhìn chằm chằm vào Tả Thiệu Khanh, nói chuyện cũng không lưu loát: “Này cùng cái kia...cùng ai có quan hệ gì?”
Tả Thiệu Khanh khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ mặt cười như không cười: “Này chính ngươi còn không rõ sao? Chậc chậc….Ẩn Nhất cũng quá тһô Ьạᴏ, hiện tại trời nóng mặc quần áo mỏng, bảo hắn tốt xấu gì cũng phải chú ý một chút…”
La Tiểu Lục từ ánh mắt Tả Thiệu Khanh, phát hiện y vậy mà nhìn chằm chằm vào cổ mình, lập tức kịp phản ứng đưa tay lên che, lần này là ngay cả cổ cũng đỏ, sau đó hoang mang rối loạn chạy trốn.
Tả Thiệu Khanh cười nhìn nó đỉnh đầu bốc khói chạy đi, cảm thán nói: “Nam nhân lớn không thể giữ lại…”
“Em đang nói em sao?” Một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện ở cửa ra vào, chặn hơn phân nửa ánh sáng, lại vô cớ khiến cho người sinh ra cảm giác yên ổn.
Tả Thiệu Khanh nháy mắt mấy cái, cảm thấy tim mình không hiểu vì sao đập nhanh hơn, lại không phải lần đầu tiên gặp Lục Tranh, lại không phải lần đầu tiên phát hiện ra tình cảm của mình, như thế nào còn sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy?
Thân ảnh chậm rãi tới gần, cho đến khi tầm mắt bị quần áo màu đen kia lấp đầy, y nghe thấy Lục Tranh nói: “Còn chưa ngủ tỉnh? Sao còn mơ mơ màng màng?”
Cảm nhận được bàn tay thô ráp ở trên trán sờ sờ, Tả Thiệu Khanh nhắm mắt lại đến gần, cái trán đặt ở trên bờ vai Lục Tranh, lẩm bẩm một tiếng: “Ưm, ngủ nhiều lắm rồi…”
Bàn tay kia chuyển hướng ở trên đầu của y xoa nhẹ hai cái, sau đó nắm cả bờ vai của y nói: “Về sau đừng dốc sức liều mạng như vậy, muốn làm cái gì từ từ sẽ đến.”
Tả Thiệu Khanh ngoài miệng “ừ” một tiếng, trong lòng lại không ngừng biến hóa, khởi điểm của y là cao hơn người khác, nhưng là bị thân phận hạn chế, muốn đạt được thừa nhận của người khác lại càng khó, không làm ra một chút công trạng, mọi người chỉ biết y là người dựa vào gian nịnh Trấn quốc công mà bò lên.
Hai người cùng nhau ăn một bữa trưa thanh đạm, Tả Thiệu Khanh thay quần áo lôi kéo Lục Tranh cùng nhau đi thăm Lão phu nhân, cùng lão nhân gia bà nói chuyện một hồi, cho đến khi Lão phu nhân nghỉ trưa mới rời đi.
Lúc đi ngang qua hoa viên, Tả Thiệu Khanh lúc này mới chú ý tới hoa sen trong hồ sen nở rộ xinh đẹp, tuy đã qua lúc tươi tốt nhất, nhưng một hồ đỏ xanh giao nhau vẫn đẹp không sao tả xiết.
Lục Tranh mang theo y đi vào đình giữa hồ, có gió nhẹ từ từ lướt qua, mang theo một chút khô nóng, một chút hương thơm bùn đất, mơ hồ còn có thể phân biệt rõ hương vị cuối mùa hè.
Bọn hạ nhân tự động dâng lên trà bánh trái cây, dưa hấu là ngâm qua nước giếng, lê là ướp lạnh, mà ngay cả nước trà cũng đổi thành trà hoa cúc hạ hỏa.
Tả Thiệu Khanh đã một thời gian ngắn không hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã tự tại như vậy, dựa lưng vào Lục Tranh, ăn đồ ăn, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cảm thán.
“Khó tránh mọi người không muốn vào Công bộ, khoảng thời gian này không phải công tử ca bình thường có thể chịu được.”
Lục Tranh không nói chen vào, bởi vì hắn biết Tả Thiệu Khanh cũng không bởi vì một chút vất vả ấy liền buông tay, mặc dù chỉ cần y muốn, hắn hoàn toàn có thể giúp y đổi một chức quan nhẹ nhàng và có tiền đồ hơn.
Tả Thiệu Khanh lải nhải nói đến chuyện đã xảy ra trong xưởng quân khí, nói Lương Tề có bao nhiêu tự đại, thích sai khiến người bao nhiêu, nói về lục ᴆục giữa các đồng liều với nhau, về phần đồng liêu hạ dược vào trong nước trà của y sau đó bị y thiết kế lại cũng không nói ra.
Lục Tranh yên tĩnh nghe, nhìn y khi thì cười vui, khi thì nhíu mày, khi thì khóe mắt hơi chau lên trào phúng, tất cả đều là sinh động như vậy, nhịn không được cúi xuống phong bế đôi môi đỏ mọng lải nhải kia của y.
Tả Thiệu Khanh nói được một nửa liền bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ nuốt trở về, sau đó đáp lại cái hôn nóng bỏng của Lục Tranh, cho dù là môi với răng gắn bó như vậy, cũng khiến cho người vô cùng lưu luyến.
Có nha hoàn bà tử đi qua xa xa nhìn thấy một màn này, đồng loạt cúi đầu xuống không hề liếc mắt nhìn qua rời đi.
Đối với Lục công gia lấy nam thê, muốn nói không có người thất vọng là không thể nào, tuy phủ Trấn quốc công không có quy củ cực kì nghiêm khắc, nhưng cũng không phải không có nha hoàn có tâm tư lớn muốn thượng vị.
Chỉ là mấy tháng này, các nàng đều nhận thức rõ, thu hồi tâm tư nhỏ của mình, đặt ánh mắt ở nơi khác.
Không có người lại hoài nghi tình cảm Lục công gia đối với Tả lang trung chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nói cho cùng cho dù khoảng thời gian này Tả lang trung không ở trong phủ, Lục công gia cũng không đi tìm người khác.
Tả Thiệu Khanh không rảnh chú ý nha hoàn trong phủ phải hay không thật lòng thật dạ phục y, giạng chân ở trên đùi Lục Tranh, ôm lấy cổ hắn kịch liệt hôn trả.
Hơi thở hổn hển dồn dập quanh quẩn ở bên tai, Lục Tranh từ cổ áo rộng thùng thình của y trượt vào, ở chỗ lõm trên xương quai xanh vuốt nhẹ.
Hạ thân Tả Thiệu Khanh đã cứng như sắt, cứng rắn đỉnh ở trên bụng Lục Tranh, Lục Tranh liếm hôn cổ họng y, đồng dạng dùng vật cứng rắn của mình đỉnh ௱ôЛƓ Tả Thiệu Khanh.
Cảm nhận được bàn tay cực nóng của Lục Tranh từ lưng quần chui vào, Tả Thiệu Khanh đè lại bàn tay đang không ngừng đi xuống của hắn hơi thở không ổn định nói: “A…trở…trở về phòng…”
Ánh mắt Lục Tranh thâm thúy sáng ngời, vội vàng hôn liên tục trên da thịt lộ ra ngoài của Tả Thiệu Khanh, cuối cùng ʍúŧ một cái thật mạnh, ở trên cổ Tả Thiệu Khanh lưu lại một ấn kí màu sắc sáng rõ.
Đình nghỉ mát của phủ Trấn quốc công không có rèm cửa sổ, bởi vậy Lục Tranh cũng không dám giữa ban ngày ở chỗ này làm ẩu, hắn đỡ bờ ௱ôЛƓ Tả Thiệu Khanh ôm người đứng dậy, sau đó vận khinh công, bay thấp vài cái chui vào phòng ngủ hai người.
Từ cửa phòng phát ra một tiếng nổ mạnh “loảng xoảng”, hai người không nhịn nổi xé rách quần áo của đối phương, đợi hai người song song ngã xuống giường, trên người đã không còn mảnh vải, da thịt nhẵn mịn nóng như lửa ma sát lẫn nhau, cọ ra từng đợt khoái cảm run rẩy.
“Ha…gia…đừng….” Hạ thân nóng như lửa bị đồ vật ướƭ áƭ ấm áp bao quanh, Tả Thiệu Khanh không còn tinh lực suy nghĩ cái khác, chỉ có thể thuận theo cảm giác phiêu dật ra ra vào vào kia.
Cho đến khi Dụς ∀ọηg leo lên đỉnh, hai tay của y vẫn luôn nắm chặt tóc Lục Tranh, phát ra từng tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, từ đầu ngón chân cho đến đỉnh đầu đều chìm ngập trong khoái cảm, thân thể kéo căng thẳng tắp.
Lục Tranh nhổ bạch trọc trong miệng ra, lần nữa phủ kín bờ môi Tả Thiệu Khanh, hương vị không tính là dễ chịu đồng thời tiến vào khoang miệng Tả Thiệu Khanh, khiến cho y vô cùng xấu hổ.
Y tách ra hai chân quấn lên thắt lưng Lục Tranh, phát ra lời mời gọi không tiếng động, mà Lục Tranh cũng không hề ngừng lại động tác khai thác thánh địa thần thánh chuẩn bị tiến vào.
“Thả lỏng một chút…” Chỗ đó thời gian dài không được khai phá chặt chẽ không ngờ đến, hai người đều bị giày vò ra một thân mồ hôi, Lục Tranh nhẹ nhàng mổ mặt mũi của y, chậm rãi đem chính mình toàn bộ vùi sâu vào trong cơ thể Tả Thiệu Khanh.
“Hô…được…được rồi…nhanh một chút…” Tả Thiệu Khanh dùng gót chân ôm lấy lưng Lục Tranh ép xuống, ánh mắt mê ly hưởng thụ khoái cảm cực hạn từ bên dưới chui lên.
Nam nhân phía trên phát ra tiếng cười trầm thấp, tiếng cười kia giống như mang theo ma lực từ bốn phương tám hướng tiến vào trái tim Tả Thiệu Khanh, khiến cho y càng thêm động tình hơn.
“Như em mong muốn…” Từng đợt va chạm mãnh liệt mang Tả Thiệu Khanh lên mây, trong miệng tràn ra từng tiếng ՐêՈ Րỉ không thể kiềm nén.
Hai người tứ chi quấn lấy nhau, mồ hôi cũng xen lẫn cùng một chỗ, da thịt dính nhau ma sát tạo thành vệt đỏ, nhiệt độ cực nóng kia giống như là tâm hồn giao nhau.
Đợi sau khi bình tĩnh, Tả Thiệu Khanh mệt đến độ cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, nằm ở trên người Lục Tranh, nghe thấy tim hắn đập nhanh hơn ba phần so với bình thường, vô cùng thỏa mãn.
Cảm giác tiêu hồn thực cốt như vậy là Lục Tranh mang cho y, mà y, cũng khống chế được thân thể tình dục của Lục Tranh, y chỉ thuộc về một người duy nhất là Lục Tranh, mà Lục Tranh cũng thuộc về một mình y, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ “Một đời một kiếp một đôi người.”
Đợi hai người từ trong kích tình bình phục lại, Lục Tranh ôm phu nhân mềm mại đi phòng tắm rửa sạch, nước ấm áp bao vây hai người, chậm rãi sinh ra ham muốn không cách nào khống chế.
Trong hơi nước mờ mịt, hai thân thể kề nhau chìm nổi trong nước, bọt nước tóe lên bốn phía, tiếng vang mập mờ vang lên thật lâu không thể nào ngừng lại.
Tả Thiệu Khanh nằm ở trên giường một canh giờ mới chậm rãi khôi phục lại sức khỏe, đang tập trung tư tưởng nghe La Tiểu Lục báo cáo chuyện xảy ra gần đây của Tả gia.
Không thể không nói, sau khi y vào quan trường, độ chú ý với cái nhà đó liền giảm xuống rõ ràng, ít nhất y còn chưa đến mức không mở rộng cục diện quan trường không muốn để cho Tả gia ngã quá thảm.
“Ngươi là nói… Tả Thục Tuệ mang thai?” Tả Thiệu Khanh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Tính ra Tả Thục Tuệ gả đi xác thực cũng hai ba tháng, có thai cũng bình thường, chỉ là tin tức này hiển nhiên không có trong dự liệu của y.
La Tiểu Lục hạ giọng xuống giống như tên trộm nói: “Ngài nghe tiểu nhân nói xong đã... đại tiểu thư xác thực từng có thai…”
“Cái gì gọi là đã từng?” Tả Thiệu Khanh sốt ruột đánh gãy lời nó.
La Tiểu Lục vốn dĩ muốn trợn trắng mắt nhìn chủ tử, chỉ có điều gần đây thấm nhuần hiểu biết của phủ Trấn quốc công, biết với chủ tử không thể không cung kính như vậy, vì vậy gật đầu nói: “Đúng vậy, đợi đến lúc đứa nhỏ mất đi mới biết, đại tiểu thư không chừng hối hận thành cái dạng gì rồi.”
“Nói rõ ràng một chút, đang êm đẹp đứa nhỏ làm sao sẽ mất?”
“Này ngài cũng không biết?” La Tiểu Lục vẫn là có chút đắc ý hí hửng, mặt mày hớn hở thuật lại chuyện đã xảy ra một lần.
Hóa ra lúc Tả Thục Tuệ vừa gả đi cuộc sống không tệ, Giang Triệt không biết xuất phát từ nguyên nhân gì đối với nàng ta rất cưng chiều, ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn rất nuông chiều, hoàn toàn cùng một cấp bậc với chính thê.
Nhưng Giang Triệt người này vốn dĩ là thích nam phong hơn, thời gian lâu không tránh khỏi sẽ đi viện tử nam sủng nhiều hơn vài lần, Tả Thục Tuệ cho đến một tháng sau mới biết trượng phu vẫn luôn đối tốt với mình vậy mà còn nuôi nam sủng, còn không chỉ là một hai người.
Này đối với người tâm cao khí ngạo lại sống một khoảng thời gian an bình như Tả Thục Tuệ mà nói quả thực chính là sỉ nhục, cộng thêm người của chính thê sắp xếp bình thường hay châm ngồi ly gián, kết quả là, trong một ngày thời tiết nắng ráo, Tả Thục Tuệ liền thiết kế hãm hại nam sủng mà Giang Triệt lúc ấy thích nhất.
Ở Giang phủ, nam sủng là không cho phép ra khỏi viện tử, nhưng viện tử kia lại rất lớn, cũng có hoa viên phong cảnh đặc biệt, trong hoa viên cũng có hồ sen, lúc Giang Triệt tâm tình tốt cũng sẽ ở đó cùng mọi người nâng cốc nói chuyện vui vẻ.
Những cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Tả Thục Tuệ ngay ngày hôm ấy cố tình vào viện tử mà nữ tử bình thường đều sẽ không đến, lại ở trong viện tử “tình cờ gặp” người nam sủng kia, sau đó chính là tiết mục hí kịch máu chó.
Hai người nói hai ba câu không hợp thì trở nên ồn ào, nói đểu nhau vài câu, Tả Thục Tuệ liền dựa theo kế hoạch nhảy vào hồ sen, tâm phúc và nha hoàn của nàng làm theo hét lên, đi gọi người.
Việc sau đó liền không phát triển thuận theo kế hoạch của nàng, bởi vì đợi lúc nàng được người từ trong hồ sen kéo ra, phát hiện hạ thân tất cả đều là máu, bà tử có kinh nghiệm biết đây là dấu hiệu sinh non.
Trong chốc lát Giang phủ hoàn toàn rối loạn, mà Tả Thục Tuệ cũng bị biến cố này dọa phát ngốc, nàng căn bản không biết mình mang thai, nếu biết, nàng tuyệt đối sẽ không gây ra truyện cười như vậy.
Cũng may bởi vì con nàng không còn, việc nam sủng kia hư hư thực thực đẩy nàng xuống nước cũng bị trách phạt hơn nữa bị đuổi ra khỏi phủ, nếu không có đứa nhỏ bị như vậy, kết quả này đối với Tả Thục Tuệ mà nói chính là tốt nhất.
Mà việc này người được lợi lớn nhất, chính thê Giang Triệt vẻ mặt đau buồn an ủi Tả Thục Tuệ, độ lượng sắp xếp các loại thuốc bổ cho Tả Thục Tuệ, về phần nàng có vụng trộm làm cái gì hay không, La Tiểu Lục cũng không biết.
“Này chính là sự khác nhau giữa sinh ra trong nhà nghèo và tiểu thư khuê các.”
Tả Thiệu Khanh vừa uống trà vừa bình luận nói: “Tả Thục Tuệ có chút thông minh, nhưng tầm mắt có hạn, lại không trải qua sóng to gió lớn gì, chỗ nào là đối thủ của Diêu thị từ nhỏ đến lớn đắm chìm trong đấu đá ở hậu viện?”
“Đáng tiếc, nếu đại tiểu thư có thể sinh một bé trai bé gái, địa vị ở Giang gia cũng có thể vững chắc một chút.”
Tiểu nhân trong lòng Tả Thiệu Khanh chống eo ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng: “Giang Triệt đã có đích nam đích nữ, Tả Thục Tuệ cho dù có thể sinh con trai cũng chỉ tính là dệt hoa trên gấm.”
La Tiểu Lục yếu ớt nói tiếp một câu: “Vậy cũng so với ngài không sinh được tốt hơn.”
“Tìm ૮ɦếƭ.” Tả Thiệu Khanh đá một cước lên người nó: “Xem ra ở Trấn quốc công lâu như vậy, ngươi vẫn là không học được biết nghe lời, hay là nói bị Ẩn Nhất chiều chuộng thành quen? Coi trời bằng vung.”
La Tiểu Lục lui về sau một bước, cười nói: “Nô tài nói sai rồi, tình cảm của ngài và Lục công gia so với vàng còn bền chắc hơn, sinh hay không sinh địa vị cũng vô cùng vững chắc.”
Tả Thiệu Khanh bị tức nở nụ cười: “Mau cút. Đi chuẩn bị một chút dược liệu, ngày mai ngươi tự mình đến cửa thay ta an ủi đại tỷ, thuận tiện nói lại với nàng, bảo nàng ở trong phủ tĩnh dưỡng cho tốt, đừng để bị người ức Hi*p đến trên đầu còn không hé răng, nói như thế nào cũng là thân thích phủ Trấn quốc công.”
“A? Ngài tại sao phải giúp đại tiểu thư? Nô tài cho rằng…” Cho rằng Tả Thiệu Khanh mong muốn người Tả gia ૮ɦếƭ hết mới đúng.
“Hừ.” Tả Thiệu Khanh hừ lạnh một tiếng cũng không trả lời, nếu đơn giản để Tả Thục Tuệ thua triệt để như vậy, đây chẳng phải là uổng phí y sắp đặt một phen sao?
Dù sao cũng tranh thủ vị trí bình thê cho nàng, cũng không thể mới nhảy hai cái liền yên lặng, tuy Tả Thục Tuệ rất khó mang đến đả kích trí mạng cho Giang phủ, nhưng thỉnh thoảng khiến bọn họ chán ghét một chút vẫn là có thể.