Thi đình long trọng như vậy tự nhiên là không thể ở trên điện Kim Loan tiến hành, hơn một ngàn thí sinh điện Kim Loan không thể chứa đủ, Thiên Phượng Đế dứt khoát vung tay lên, chọn quảng trường ở bên ngoài điện Kim Loan làm trường thi.
Hôm sau, thời tiết tốt, giờ mẹo vừa trôi qua ánh mắt trời liền lộ mặt, Tả Thiệu Khanh vốn tưởng rằng sẽ mất ngủ, lại không nghĩ tới ở trong иgự¢ Lục Tranh ngủmột giấc đến hừng đông, cuối cùng vẫn là bị Lục Tranh quấy rối một trận mới tỉnhtáo.
Những ngày này Tả Thiệu Khanh nghỉ ngơi điều dưỡng, thương thế trên người cũng không đáng ngại nữa, hơn nữa các loại thuốc bổ ngày ngày đều đưa vào trong phòng y, vẻ mặt ngược lại là so với lúc ở Tả gia tốt hơn nhiều.
Y nhìn sắc trời còn sớm, liền để cho Ẩn Nhất đi xách La Tiểu Lục thư đồng duy nhất của y tới, tốt xấu gì cũng là đã bỏ tiền, cũng không thể nuôi không không làm việc.
La Tiểu Lục bị Ẩn Nhất từ trong chăn đào ra, sau đó một đường níu lấy cổ áo túm lấymang đến phủ Trấn quốc công, trên người bên trong chỉ mặc đồ ngủ, vớ ở giữa đường còn rơi mất một chiếc, cả người bị gió lạnh sáng sớm thổi lạnh run, cả khuônmặt đều tím tái.
Vừa thấy Tả Thiệu Khanh, La Tiểu Lục một dòng nước mắt một dòng nước mũi khóc lóc kể lể: “Tam gia…ngài còn sống thì tốt rồi.” Phải biết rằng những ngày này trong Tả phủ không có Tam gia làm chỗ dựa, nó cũng sắp bị Tiết thị đem làm nơi trút giận.
Tả Thiệu Khanh vừa dùng xong bữa sáng, lúc này đang tựa ở trên giường nhỏ mỹ nhân sau hậu viện nhìn Lục Tranh luyện công sáng sớm, ánh mặt trời màu cam chiếu vào trên thân thể hai người, lại có một sự hài hòa và yên tĩnh nói không nên lời.
Đáng tiếc tốt đẹp như vậy cứ thế bị La Tiểu Lục gào khóc thảm thiết phá hủy.
Lông mày Tả Thiệu Khanh dữ tợn nhíu lại, đứng dậy mang theo nó đi vào thư phòng, đợi đóng cửa lại mới không khách khí dạy dỗ: “Cái tật xấu hấp ta hấp tấp này của ngươi khi nào mới có thể sửa? Cũng không nhìn một chút đây là chỗ nào.”
La Tiểu Lục hít mũi, vẻ mặt tủi thân nói: “Chẳng lẽ ngài thích Ẩn Nhất một nô tàinhư vậy sao? Là một đầu gỗ, có cái gì tốt?”
Tả Thiệu Khanh đánh giá nó bộ dáng cả người chật vật, cũng biết nó ở trong tay Ẩn Nhất chịu không ít đau khổ, chỉ có điều vẫn không có lòng đồng tình dạy dỗ: “Lời này cũng đừng nói ở bên ngoài, Ẩn Nhất cũng không phải nô tài gì.”
La Tiểu Lục bĩu môi cũng không phản bác, nhưng trong lòng vẫn như cũ coi Ẩn Nhấtlà một tiểu thị vệ trong phủ Trấn quốc công, còn là cái loại không thể lộ ra ngoài sáng, cho dù không phải nô tài cũng không bằng nó cao quý bao nhiêu.
Vì vậy, thật lâu về sau, lúc La Tiểu Lục cuối cùng biết quan phẩm của Ẩn Nhất, thật sâu bội phục chính mình, từ lúc chào đời đến nay, đã làm việc can đảm nhất.
Tả Thiệu Khanh cẩn thận hỏi sự tình trong Tả phủ, lúc biết được Tả Thiệu Yến vậy mà cũng có tư cách tham gia thi đình, mặt lạnh nửa ngày không lên tiếng.
Y ngược lại là đã quên, lần thi đình này hoàn toàn mới, tất cả cử nhân có năng lực đều có tư cách tham gia thi hội, mà Tả Thiệu Yến cũng thật sự là cử nhân.
La Tiểu Lục làm một nô tài là người đầu tiên biết rõ tâm tư chủ tử nhà mình, rấtchân chó nịnh nọt: “Gia, ngài không cần phải lo lắng, đại gia cho dù đi cũng như thế,gã ngay cả da lông cũng không bằng ngài, đến lúc đó còn không phải bị ném ở phía xa xa ngài sao?”
Tả Thiệu Khanh biết, đạo thánh chỉ này hạ xuống quá bất thình lình, y căn bản không có chuẩn bị, cũng không có khả năng ngăn cản Tả Thiệu Yến không cho gã ta tiến cung, một khi tiến cung, y càng không có khả năng đối với Tả Thiệu Yến gian lận.
Nhưng muốn y nhìn Tả Thiệu Yến tên đề bảng vàng y thật sự không cam lòng, cho dù tỉ lệ như vậy cũng không phải rất chắc chắn.
Sờ cằm, Tả Thiệu Khanh vẻ mặt âm trầm suy nghĩ một lát, sau đó hướng La Tiểu Lục vẫy tay, ghé sát vào lỗ tai nó nhỏ giọng dặn dò vài câu.
“Gia…ngài…ngài quá độc ác.” La Tiểu Lục trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tả Thiệu Khanh chằm chằm, nó bắt đầu hoài nghi, Nguyễn di nương không phải phu nhân hại ૮ɦếƭ mà là đại gia hại ૮ɦếƭ, nếu không Tam gia sao có thể đối với đại gia độc ác như vậy?
“Thực…thực muốn làm như vậy?” La Tiểu Lục khẩn trương lắc hai tay.
“Ngươi không phải muốn làm quản gia sao? Việc này nếu làm được, gia liền đem chức quản gia phủ Trấn quốc công cho ngươi?”
Ánh mắt La Tiểu Lục bỗng nhiên sáng lên: “Thật sự?” phủ Trấn quốc công, vậy có bao uy phong à?
“Ừ.” Tả Thiệu Khanh cúi đầu nhìn nước trà trong chén trà, thầm nghĩ: Quản gia một viện tử nhỏ cũng coi như là quản gia.
“Được.” Vừa giơ tay liền có thể chạm tới con đường lý tưởng, La Tiểu Lục ý chí chiến đấu sục sôi, cả người phấn khởi giống như đánh máu gà.
Nó rời khỏi thư phòng, chuyện đầu tiên chính là tìm ra Ẩn Nhất núp trong bóng tối, cũng không biết nó là làm sao tìm thấy, dù sao một khoảng thời gian rất dài sau này, Ẩn Nhất đối với công phu ẩn thân của mình rất không hài lòng.
Tả Thiệu Khanh cũng không có dạy nó làm như thế nào, cũng không có hạn chế nó tìm ai giúp đỡ, La Tiểu Lục lại biết, muốn làm được chuyện này, chỉ dựa vào một mình nó quả thực là mơ mộng hão huyền.
Mà nó có thể tìm được trợ thủ đáng tin cậy nhất mạnh mẽ nhất, không phải Ẩn Nhất thì không có ai có thể hơn.
Ẩn Nhất ánh mắt lập lòe nghe La Tiểu Lục líu ríu một trận, cuối cùng còn sắp xếpnhiệm vụ cho hắn ta, nhịn không được buồn cười nói: “Ta tại sao phải giúp ngươi?Ta có chỗ gì tốt?”
La Tiểu Lục vốn định nói, chờ mình sau khi trở thành quản gia nhất định sẽ không quên hắn ta, nhưng tâm niệm vừa xoay chuyển, việc này còn chưa chắc chắn, khôngthể nói.
Nó ho khan hai tiếng, ở trên vai Ẩn Nhất vỗ vài cái: “Ẩn Nhất, không phải ta nói ngươi, nhìn tuổi ngươi cũng không nhỏ, lại vẫn là một thị vệ nho nhỏ, ngươi chẳng lẽ không nên tự kiểm điểm bản thân một chút?”
Ẩn Nhất nỗ lực đè xuống khóe miệng nhếch lên, không hiểu ra sao cả hỏi: “Vậyngươi có biện pháp gì hay?”
La Tiểu Lục hơi hất cằm lên: “Chúng ta đều là hạ nhân, biết cái gì là quan trọng nhất với hạ nhân không?” Nó nhướng đuôi lông mày nghiêng qua liếc Ẩn Nhất, cũngchính là ánh mắt này, khiến cho trong lòng Ẩn Nhất có gì đó khác lạ lướt qua.
“Làm người quan trọng nhất chính là đoán tâm tư chủ tử, mọi chuyện trước vì chủtử mà làm, chủ tử nói hướng đông liền tuyệt đối không đi tây, Tam gia nhà ta hiệntại coi như là chủ tử của ngươi đi?”
Ẩn Nhất híp mắt gật đầu.
“Vậy là phải rồi, việc này nếu là chủ tử dặn dò, vậy người giúp đỡ không phải vừa vặnhướng chủ tử biểu hiện trung tâm sao? Một khi được chủ tử ưu ái, về sau còn sợthiếu chỗ tốt của ngươi sao?”
“Nói đến nói đi đều là không được gì, đổi một chút chỗ tốt thực tế đến.” Ẩn Nhất ánh mắt sâu sa nhìn chằm chú khuôn mặt thanh tú của La Tiểu Lục: “Không bằng…ngươi đáp ứng ta một điều kiện.”
“Được.” La Tiểu Lục không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Nói đi, điều kiện gì?”
Ẩn Nhất khoát tay: “Đợi sau khi chuyện thành công lại nói cũng không muộn.”
La Tiểu Lục nhiều tâm nhãn, nhắc lại nói: “Được, nhưng phải là nằm trong phạm vinăng lực của ta, nếu không không bàn nữa.”
“Đây là đương nhiên.” Trong mắt Ẩn Nhất lóe lên ý cười, vẻ mặt so với bình thường dịu dàng hơn không ít, ánh mắt nhìn về phía La Tiểu Lục cũng vô cùng trắng trợn,đáng tiếc người nào đó đang đắm chìm trong mừng rỡ nên không có phát hiện.
“Vậy đi nhanh đi, lại chậm trễ liền không còn kịp nữa, gia dặn dò nhất định phảitrước khi đại gia tiến cung ngăn người lại.”
Tả Thiệu Khanh ngồi trong thư phòng, cũng không cảm thấy mình trù tính Tả Thiệu Yến như vậy có cái gì không đúng, nói cho cùng có chuyện Tả Thiệu Yến hãm hại y trước, y chẳng qua là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Y sai La Tiểu Lục mua chuộc mấy lưu manh, nửa đường va chạm xe ngựa Tả Thiệu Yến, nếu có thể ᴆụng người hôn mê thì tốt nhất, nếu không thể, liền cố gắng hết sức chặn người lại, chỉ cần để cho gã ta bỏ lỡ thời gian thi đình là được.
Về phần sau đó như thế nào, chẳng qua chỉ là một trận nhìn như tranh chấp nhỏ bình thường, dù cho có kiện lên quan phủ, cũng sẽ không có trở ngại gì.
Tả Thiệu Khanh cự tuyệt đề nghị cùng nhau tiến cung của Lục Tranh, y cảm thấy đây là chiến trường bản thân phải đối mặt, cũng không cần đường đường Trấn quốc công áp trận cho y.
Thay một bộ y phục học sinh màu xanh nhạt thiêu trúc xanh, Tả Thiệu Khanh ngồi trên một chiếc xe ngựa không hề thu hút, chạy về phía hoàng cung.
Phủ Trấn quốc công cách hoàng cung rất gần, Tả Thiệu Khanh vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong xe ngựa, ven đường nghe thấy không ít người đang nghị luận thi đình lần này, có người nói được, cũng có người cảm thấy rất hoang đường.
Nhưng vô luận là loại nào, cũng biết lần thi đình này là lần thi đình đầu tiên quy mô lớn nhất từ trước đến nay trong lịch sử.
Tả Thiệu Khanh không biết học sinh nhiều như vậy hoàng đế sẽ bận rộn như thế nào, càng nhiều người, thời gian càng cấp bách, tính hứng thú bị chôn vùi càng lớn, chuông vàng sẽ luôn phát sáng, nhưng sáng lên cũng đòi hỏi có thời gian.
“Tam gia, cửa cung đã đến.” Xe ngựa dừng lại, Tả Thiệu Khanh nghe thanh âm xa phu bên ngoài, ổn định tâm thần, vén rèm xe lên nhảy xuống.
Ngoài hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, so với thi hội ngày đó chặt chẽ cẩn thận không biết bao nhiêu lần, cấm vệ quân vừa trải qua một trận chiến tranh không quá vui vẻ, đang đứng ở chỗ của mình tự kiểm điểm bản thân, lúc này cả đám mang theo ý nghĩ lập công chuộc tội, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén dính ở trên người đám học sinh, khiến cho người không tự giác khẩn trương vài phần.
Tả Thiệu Khanh để cho xa phu trở về, tự mình đi vào trong đám người, tự có cấm vệ quân tiến lên kiểm tra nhãn, lúc nhìn thấy tên Tả Thiệu Khanh nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng, sau đó tò mò đánh giá y.
Tả Thiệu Khanh từ đầu đến cuối đều bảo trì thanh lãnh lại không cao ngạo tươi cười, tuổi của y nhỏ, làn da mềm mại, ngũ quan tinh xảo, cười rộ lên như vậy ngược lại cảm thấy thêm chút bí hiểm.
Cấm vệ quân kia không chắc chắn y phải hay không là Tả tam gia trong truyềnthuyết, tuyệt không dám láo xược dẫn người đi xếp hàng, sau đó nhiều lần hướng về phía trên người Tả Thiệu Khanh nhìn quanh.
Nếu như nói trên thế giới thực sự có thứ nghiệt duyên loại này, Tả Thiệu Khanh cảm thấy mình và Tưởng Hằng Châu tuyệt đối thuộc về loại này, lúc y sắp quên người này sạch sẽ, vậy mà lại gặp phải.
Khóe mắt y co rút, duy trì vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Tưởng huynh, nhiều ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”