Lục Tranh dùng bàn tay bao lấy tay Tả Thiệu Khanh đặt ở bên môi hôn một cái, nghĩ đến một màn y từ trên tường thành ngã xuống kia đến nay còn có chút tim đập nhanh: “Lần này là bản công suy xét không chu đáo, liên lụy em.”
Tả Thiệu Khanh từ trong mắt của hắn thấy được thương yêu, lập tức cảm thấy chịu một chút thương tổn này cũng đáng giá: “Lục gia lời này nói quá khách khí rồi, kinh đô bao nhiêu người muốn được ngài liên lụy cũng không có tư cách.”
Kì thật y càng muốn nói, vợ chồng là nhất thể, chưa nói tới liên lụy hay không liênlụy, nhưng y và Lục Tranh là hai nam nhân, dùng hai chữ “vợ chồng” thật sự không ổn.
Lục Tranh nghiêng thân thể, hai tay chống ở bên người Tả Thiệu Khanh, hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, một phần cũng không lệch mà đối mặt.
Tả Thiệu Khanh tim đập như trống, hầu kết nhấp nhô vài cái, một luồng cảm giác ngạt thở từ Ⱡồ₦g иgự¢ truyền đến, căn bản không cần Lục Tranh làm bất kì động tác gì liền cảm thấy thân thể dần dần nóng lên.
Người yêu cùng với mình hằng đêm đối mặt nhau ngủ, nam nhân bình thường cũng khó có thể không có chút ý nghĩ gì, Tả Thiệu Khanh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tuyệt đối là nam nhân chân thật.
Chỉ là Lục Tranh đặc biệt giữ vững lễ nghi trước hôn nhân, hai người dù cho lúc tình dục đến mãnh liệt cũng chưa từng vượt qua đạo phòng tuyến cuối cùng, Tả Thiệu Khanh lúc đầu cho rằng Lục Tranh là ghét bỏ y quá nhỏ, thời gian dần trôi qua, cũngcó thể nhận thức được đây là Lục Tranh đối với mình tôn trọng.
“Lục gia…” Tả Thiệu Khanh yết hầu ngứa ngáy, thanh âm giọng nói mang theo khàn khàn cùng với bình thường không giống.
“Ừm…” Lục Tranh từ trong lỗ mũi đáp lại y một tiếng, thân thể ngăn cách, sau đó là khóe môi, đôi má, chậm rãi mới chuyển đến hai mảnh bờ môi đỏ au kia.
Nhiệt độ ấm áp từ trên môi lẫn nhau truyền ra, Tả Thiệu Khanh ՐêՈ Րỉ một tiếng, nhịn không được đưa tay ra ôm cổ Lục Tranh đè đầu hắn xuống.
Tim Lục Tranh không khống chế được điên cuồng đập, ý nghĩ muốn hôn y ôm y giống như cỏ dại mọc thành bụi, quấn chặt hô hấp của hắn.
Hắn cũng không thể nói rõ vì sao phải giữ vững không đem người ăn sạch sẽ, chỉ làcảm thấy lần đầu tiên thần thánh như vậy nên xảy ra ở đêm động phòng hoa chúccủa hai người, giống như bất kì đôi vợ chồng nào, từ kết thành vợ chồng đến rượuhợp cẩn lại đến lễ động phòng nước sữa hòa nhau.
Đây là Khanh Khanh của hắn, đây là vợ của hắn, đáng giá hắn dùng phương thức tốtnhất tôn trọng nhất đến đối đãi, nhưng…trước đêm tân hôn thu một chút lợi tức vẫnlà không quá mức.
Hai người nghển cổ giao triền, môi lưỡi nóng như lửa hận không thể hóa thành mộtthể vĩnh viễn không thể rời xa, nước bọt không màu dọc theo khóe miệng chảy xuống.
Thân thể hai người đều nóng hầm hập, dù cho da thịt không kề cận nhau vẫn có thể cảm nhận được hơi thở xao động từ trên người đối phương.
Tả Thiệu Khanh thò tay từ cổ áo Lục Tranh trượt vào, ở trên bộ иgự¢ của hắn vuốt ve, ngón tay cố ý vô tình vuốt ve chỗ nào đó khiến nam nhân ngứa ngáy.
Những năm kia ở kiếp trước, y tuy chưa từng học được bất kì kinh nghiệm hầu hạ nam nhân, nhưng tốt xấu cũng tự mình trải qua, biết rõ chỗ nào trên thân thể nam nhân mẫn cảm nhất, biết rõ nam nhân muốn chính là cái gì.
Lục Tranh bị y sờ càng thêm động tình, không chút do dự khiến nụ hôn này sâu thêm, giống như thật sự muốn một hơi nuốt người vào.
“A…đau…” Tả Thiệu Khanh cảm thấy đầu lưỡi của mình sắp bị hút ૮ɦếƭ lặng, lưỡitừng đợt co rút đau đớn, rồi lại luyến tiếc loại đau đớn ngọt ngào này.
Lúc Lục Tranh nhân cơ hội Tả Thiệu Khanh hít thở, nhiều lần hôn tai và cổ của y,nhất là vết thương vừa kết vảy ở trên cổ, tức thì môi lưỡi của hắn quyến luyến quêntrở về.
Đợi lúc hai người lại hôn đến sắp không chế không nổi, Lục Tranh mới buông ngườira, Tả Thiệu Khanh trên người còn có vết thương, hắn dù cầm thú cũng sẽ không lựachọn lúc này ra tay.
“Ngài đây là muốn luyện lực cánh tay?” Tả Thiệu Khanh tính thời gian, từ lúc hai người bắt đầu, làm sao cũng có thời gian một nén nhang, Lục Tranh vậy mà ngay cảtư thế cũng không thay đổi một lần.
Lục Tranh xoay người nằm xuống, một tay đưa tới, để cho Tả Thiệu Khanh gối lên, dán lên tai của y nói nhỏ một câu: “Lực cánh tay của gia như thế nào, về sau em sẽ hiểu rõ.”
Tả Thiệu Khanh rất nhanh hiểu được ý nghĩa của những lời này, xúc động vừa bình phục lại hơi có xu thế chống đỡ không nổi.
Thời gian còn sớm, Tả Thiệu Khanh nằm hai ngày cũng không cảm thấy buồn ngủ, vì vậy đề nghị cùng Lục Tranh đánh vài ván cờ, y đối với bàn cờ hồi đó ở trong chùa Tây Thiền kí ức vẫn còn mới mẻ.
Lục Tranh đương nhiên sẽ không không đồng ý, sai người mang bàn cờ tới, ở trên giường dựng một bàn nhỏ, bày bàn cờ ra.
Còn may giường khá lớn, hai người ngồi cách một cái bàn mặt đối mặt cũng khônghề chen chúc, Lục Tranh đem chăn quấn đến trên người Tả Thiệu Khanh, chínhmình khoác áo mỏng khoang chân ngồi.
Tả Thiệu Khanh đặt hộp cờ tướng ở trên bàn, lại đối với Lục Tranh nói: “Chọn quân như thế nào?”
Lục Tranh tự giác đem cờ đen đến trước mặt mình, đưa cờ trắng cho Tả Thiệu Khanh: “Bản công cho em ba quân, cờ trắng đi trước.”
Tả Thiệu Khanh ngẩn người, nhìn hắn mặt mày hớn hở trên mặt mang theo kiêu ngạo, cắn răng, “BA” một tiếng đặt quân xuống: “Vậy vãn sinh cũng không khách khí.”
Lục Tranh giống như nhàn rỗi nhìn y hai má thở phì phì, đưa tay qua nhéo một cái, mới đặt bàn tử lên bàn cờ: “Đánh cờ như chiến trường, tâm tình của em hiện tại, dễ nóng nảy vội vàng, không tốt.”
Tả Thiệu Khanh ngẫm lại cũng phải, cùng Lục Tranh đánh cờ không thể phân tâm, vì vậy thu lại cảm xúc, nghiêm túc đối đãi.
Hai ngươi hạ cờ càng ngày càng chậm, nhìn ra Tả Thiệu Khanh hạ cờ rất khó khăn,mỗi một bước đều là suy nghĩ cẩn thận, không thể tùy tiện hạ cờ.
Không biết hạ nhân khi nào bưng điểm tâm khuya vào, lúc Tả Thiệu Khanh nângcằm trầm tư, Lục Tranh hứng thức tràn trề cầm miếng bánh ngọt đưa đến bênmiệng đút cho y ăn.
Vào lúc này Tả Thiệu Khanh đặc biệt ngoan ngoãn, miệng khẽ mở khẽ khép, ngậm bánh ngọt vào trong miệng, đầu lưỡi thỉnh thoảng quẹt qua ngón tay Lục Tranh, cảm giác đặc biệt hài lòng.
Lục Tranh hứng thú đút cho ăn, không có kinh nghiệm chăm sóc người chỉ lo đúт νàσ тяσиg miệng Tả Thiệu Khanh, đợi lúc Tả Thiệu Khanh nghĩ ra đối sách đặt cờ trắng xuống, mới ý thức được trong miệng của mình bị đút vài miếng bánh ngọt, nghẹn đến mức không thể nuốt xuống.
“Khụ khụ…” Tả Thiệu Khanh cố gắng nhai nuốt, oán giận nhìn Lục Tranh, duỗi ngóntay chỉ nước trà đặt ở bên giường.
Chờ y thật vất vả nuốt xuống đồ ăn đầy miệng, chuyển cả dĩa bánh ngọt đến trướcmặt mình, không động không ăn, thúc giục Lục Tranh chuyên tâm đánh cờ.
Lục Tranh quan sát bàn cờ, tiện tay đặt cờ đen xuống, sau đó duỗi cánh tay dài lại cầm một miếng bánh ngọt đưa tới bên miệng Tả Thiệu Khanh: “Đây là nương đặc biệt dặn dò phòng bếp làm đấy, nói là bỏ thêm hoa bách hợp, thanh nhiệt dưỡng nhan.”
Tả Thiệu Khanh im lặng phản kháng một lát, phát hiện định lực của Lục Tranh quả thật không phải người bình thường có thể so sánh, vì vậy đành phải đầu hàng, đưa tay nhận lấy bánh ngọt, oán thầm: Lúc nào thì Lục công gia cũng có tính cách dịu dàng hiền lành như vậy? Thật khiến cho người khác không thể quen được.
Nào biết Lục Tranh lại không buông tay, thế nào cũng phải tự tay đút đồ ăn vào trong miệng y mới bỏ qua, khiến cho Tả Thiệu Khanh không thể thích ứng được.
Lục Tranh nhìn Tả Thiệu Khanh, phát hiện trên môi y còn mang theo sưng đỏ sau khi thân mật, cánh môi xinh đẹp giống như cánh hoa, trong trí nhớ vẫn còn dư lại hương vị hai cánh môi kia, trong lúc nhất thời không khỏi miệng đắng lưỡi khô.
Tả Thiệu Khanh bị hắn nhìn không hiểu gì cả, ngay cả tâm tư đánh cờ cũng gián đoạn, chờ lúc y phát hiện trong mắt Lục Tranh lập lòe Dụς ∀ọηg mạnh liệt, bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này giống như là cảnh xuân chợt lộ ra, cả phòng đều tràn ngập hơi thở mập mờ.
Đuôi lông mày Lục Tranh khẽ nhướng, hiển nhiên cũng biết đối phương đang vui vẻcái gì, sau khi tính toán một hồi, hắn lựa chọn tuân theo xúc động thân thể, thân thểnghiêng qua bàn cờ, một tay ôm chầm cổ Tả Thiệu Khanh hung hăng hôn lên.
Tả Thiệu Khanh bị động tác thô lỗ bất ngờ của hắn dọa giật mình, bàn cờ vừa hạ một nửa cũng đã rối loạn, quân cờ rơi vãi đầy giường, đen trắng đang xen trông rất đẹp mắt.
Hôn rồi hôn, Lục Tranh không vừa ý cái bàn ngăn cách hai người quá vướng bận,một chưởng trực tiếp phủi bay đến trên đất, phát ra một tiếng vang thật lớn, nếu không phải thị vệ bên ngoài đều biết chưa được gọi đến không thể vào phòng Lụccông gia, lúc này chuẩn bị nhấc kiếm xông vào.
Hai người ở trên giường lăn vài vòng, cũng may Lục Tranh còn nhớ rõ trên người Tả Thiệu Khanh có vết thương, chỉ để cho y nằm sấp ở trên người mình, ngay cả chăncũng che cho y chặt chẽ.
Hai người dường như cũng đặc biệt vừa ý loại cảm giác môi lưỡi tương giao này, dùlà trong lòng đốt cháy một ngọn lửa, cũng không vội vàng đến mức cả người đềutrần trụi.
Lúc khó bỏ khó rời, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm thông báo: “Gia, Lão phu nhân đến.”
Tả Thiệu Khanh dồn sức đẩy người ra, cũng chẳng quan tâm tác động đến vết thương trên người, quấn chăn xoay người về phía giường, một bên còn không quên đạp Lục Tranh xuống giường.
Phản ứng nhanh chóng này của y khiến cho Lục công gia một lòng đắm chìm trong hưởng thụ cũng không kịp phản ứng, đợi lúc tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng mới đen mặt nhìn bộ dáng thiếu niên bọc thành kém nằm ở trên giường, buồn cười lại tức giận.
Hắn hướng ra bên ngoài rống lên một tiếng: “Đi vào.” Sau đó đứng lên đem áochoàng mặc xong, vẻ mặt đứng đắn đi nghênh đón.
“Nương, đã trễ như vậy sao còn chưa ngủ?” Lục công gia giọng điệu không tốt hỏi.
Tâm tư Lão phu nhân sáng như sao, vừa nghe giọng con trai liền biết rõ mình đến không đúng lúc, chẳng qua…bà cũng không cảm thấy quấy rầy chuyện tốt của con trai có cái gì không đúng, chỉ là đẩy người ra tiếp tục đi vào trong: “Còn sớm lắm, cả ngày không gặp Thiệu Khanh, nhớ nó nên đến thăm một chút.”
Tả Thiệu Khanh nằm ở trên giường lộ ra cái đầu xấu hổ cười, không phải y không muốn rời giường, mà thân thể của y còn ở trong trạng thái phấn khởi, thật sự không thích hợp xuất hiện ở trước mặt Lão phu nhân.
“Nương…” Tả Thiệu Khanh lắp bắp gọi một tiếng, sau đó nhìn về phía Lục Tranh cầu cứu.
“Ơ, hai đứa là vừa làm cái đó à?” Lão phu nhân nhìn thoáng qua bàn nhỏ cùng quân cờ rơi lả tả trên mặt đất và trên giường, đương nhiên, cũng không có xem nhẹ Tả Thiệu Khanh đầu tóc rối bời cùng với vẻ mặt không bình thường.
Lão nhân gia bà vụng trộm nghiêng qua liếc nhìn con trai, không thể tưởng tượng được con trai bình thường lạnh nhạt nhưng chuyện ở trên giường còn rất phóngtúng.
“Chúng con vừa rồi đang đánh cờ.” Tả Thiệu Khanh sợ bà hiểu nhầm, vội vàng nghiêm trang trả lời.
Lão phu nhân ý tứ hàm xúc “Ồ” một tiếng không rõ: “Đánh cờ được à, chỉ là… ta nói Thiệu Khanh, một giường đều là cờ nằm không cấn người sao?”
Khuôn mặt Tả Thiệu Khanh lập tức giống như trứng tôm đun sôi, lộ ra nét mặt đỏ ửng: “Không…không phải, không cẩm thận đem cờ làm rơi.”
“Ta hiểu rõ.” Lão phu nhân vui tươi hớn hở tiến về phía trước, rất không có ánh mắtnói: “Lần sau cũng cùng lão bà tử đánh vài ván cờ, Tranh Nhi quanh năm không ởnhà, rất lâu không có người theo ta cùng đánh cờ.”
Tả Thiệu Khanh vội vàng gật đầu, phát hiện trạng thái thân thể đã khôi phục bình thường, mới chậm rãi ngồi xuống, đỏ mặt hỏi: “Nương cố ý tới nhưng là có việc?” Y mới không tin Lão phu nhân nửa đêm canh ba đi qua chỉ là liếc mắt nhìn y.
Nói là kiểm tra phòng còn chuẩn xác hơn một chút, Tả Thiệu Khanh cũng không xem nhẹ sự tìm tòi nghiên cứu và tò mò trong mắt Lão phu nhân.
Lão phu nhân phất tay, Chung má má lập tức bưng một cái hộp đi đến, Lão phunhân mở hộp ra đưa cho Tả Thiệu Khanh: “Đây là bản đồ kết cấu toà viện tử này, connhàn rỗi không có việc liền sắp xếp gọn gàng một chút, cũng không thể vẫn luônlạnh tanh như vậy, chỗ ở giống như hòa thượng thanh tu.”
Tả Thiệu Khanh hơi chuyển động ý nghĩ, hiểu ý những lời nói này của Lão phu nhân là muốn giao cái nhà này cho y quản lý, y liếc nhìn Lục Tranh, thấy hắn gật đầu mới tiếp nhận đồ, cười nói: “Nương yên tâm, con sẽ quản lý tốt.”
Lục Tranh hai tay ôm иgự¢ đứng ở một bên, từ đầu đến cuối đều không tham dự trò chuyện của hai người, chỉ là trong mắt hàm chứa dịu dàng nhìn xem.
Đây là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn, nếu như Lão phu nhânthực sự không thể tiếp nhận Tả Thiệu Khanh người nam thê này, hắn dù cho có thểcùng Tả Thiệu Khanh đầu bạc đến già cũng sẽ để lại tiếc nuối.
Không có việc gì có thể hạnh phúc hơn so với cả nhà hòa thuận vui vẻ.
“Vậy được, hai đứa tiếp tục làm việc, Lão bà tử lớn tuổi, không thể chịu được thức quá khuya.” Lão phu nhân nói xong mở lớn hai mắt, lúc xoay người còn vỗ vai contrai, ý tứ hàm xúc trong đó nghĩ sao cũng cảm thấy mập mờ.
Tả Thiệu Khanh cũng từ trong câu nói đơn giản này của bà nghe ra chế nhạo, từ mặt đỏ đến cổ, để cho Lục Tranh trong lúc vô tình nhìn thấy mỹ cảnh này ánh mắt lại trở nên u ám.