Kinh đô có thể nói là chỗ tất đất tấc vàng, nhất là mấy con phố gần hoàng thành, dùcó tiền cũng mua không được.
Tả Thiệu Khanh ở vùng ngoại thành mua xong điền trang và thuê một gian mặt tiền cửa hàng ở khu phố xá sầm uất liền triệt để trở thành người nghèo, hiện tại bỗng nhiên có người nói cho y biết, toàn bộ phòng phủ Trấn quốc công tùy ý y lựa chọn, lập tức có cảm giác một đêm phất lên.
Chỉ là kéo theo chênh lệch tâm lý càng lớn hơn, xem ra trân bảo các phải nhanhchóng khai trương, chỉ cần Kha quản sự có bản lĩnh bằng một nửa kiếp trước, vậy không cần vài năm kho tiền của y liền có thể tràn đầy.
Cửa bị gõ vang, Lục Tranh trả lời một tiếng: “Vào đi.” Sau đó nhìn thấy hai gã sai vặttrẻ tuổi khỏe mạnh theo sau quản sự tiến vào, trong tay còn nâng hai chồng giấylớn.
Lục Tranh đã rời đi nhiều ngày như vậy, công vụ trong phủ tích góp từng tí một cóthể chất đầy hai miệng rương lớn, quản gia lại là người đắc lực nhất bên cạnh Lão phu nhân, có thể bị quản gia ngay trong đêm đưa qua đều là công vụ khẩn cấp lại quan trọng.
Quản gia chỉ huy gã sai vặt cất kĩ công văn, lúc này mới báo cáo nói: “Gia, trước khi trời tối Giang phủ gửi thiệp mời đến, mời ngài năm ngày sau qua phủ dự tiệc.”
Vừa nghe là thiệp mời của Giang Triệt, Lục Tranh hờ hững liếc nhìn Tả Thiệu Khanh, hỏi: “Tiệc gì?”
“Giang thái gia năm nay trải qua đại thọ 60, lão nô đã chuẩn bị lễ vật xong.” Nói xong hai tay dâng lên một tờ giấy hồng danh mục quà tặng.
Lục Tranh nhận lấy tùy ý nhìn lướt qua, những việc lễ nghĩa trong nhà này xưa này vẫn là Lão phu nhân quản lý, mà quản gia là người đắc lực nhất ở bên cạnh Lão phu nhân, tặng quà loại việc này so với hắn càng sắp xếp ổn thỏa hơn.
Lục Tranh xem xong đưa cho Tả Thiệu Khanh, thái độ tự nhiên kia làm cho quản gia đối với Tả Thiệu Khanh lại coi trọng một phần.
Gia đình bình thường, từ một tờ danh mục quà tặng có thể nhìn ra nhiều chi tiết,như hai nhà giao tình nông sâu, như tài lực trong nhà…
Tả Thiệu Khanh đã chậm rãi tiến vào vai, cũng không tận lực cấm kị, cẩn thận suy xét danh mục quà tặng một lần, trong lòng nghĩ thầm: Xem ra kiếp trước dựa theo lời Giang Triệt, gã và Lục Tranh là bạn thân từ nhỏ lớn lên là hữu danh vô thực, nếu không đại thọ Lão thái gia Giang gia, Lục Tranh không thể nào là loại thái độ này.
Nghe nói Giang lão thái gia ham mê các loại kì trân ngọc thạch, năm đó khố phòng Giang gia chân kim bạch ngân đều bị ông cầm lấy đi đổi thành đồ cổ ngọc thạch, thiếu chút nữa khiến cho Giang gia thu không đủ chi.
Trên danh mục quà tặng một phần quà quý trọng nhất chính là vật trang trí Hòa Điền Ngọc, tuy trân quý cũng không tính là hiếm có, hiển nhiên chưa tính là chuẩn bị tỉ mỉ.
“Nhìn ra cái gì?” Lục Tranh ngồi ở bên cạnh y, từ phía sau ôm y hỏi.
Tả Thiệu Khanh dùng cùi chỏ chọc hắn một cái, muốn khuyên bảo hắn còn có người ngoài ở, nhưng vừa ngước mắt lên liền phát hiện quản gia đang cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, hai gã sai vặt không biết lúc nào cũng đã lui ra.
Y ho khan hai tiếng, nghiêm trang trả lời: “Đều là đồ vật đáng giá, vãn sinh trong mắt không cao nhìn không ra cái gì, chẳng qua muốn em nói, những thứ này còn không bằng cổ thư sách hiếm Lục công gia đặc biệt vơ vét được.”
Lục Tranh cười nhẹ một tiếng, rút danh mục quà tặng từ giữa ngón tay y ném cho quản gia: “Liền dựa theo cái này lo liệu, mặt khác một lần nữa chọn hai thư đồngthanh tú tặng cho Giang thị lang, ta nghĩ gã sẽ thích.”
Nhớ đến việc Giang Triệt trước đây muốn dùng hai tiểu quan đổi lấy Tả Thiệu Khanh, trong mắt Lục Tranh liền hiện lên một tia ánh sáng lạnh, dám nhớ thương người của hắn, cũng phải xem gã có phần năng lực kia hay không.
Tả Thiệu Khanh tim xiết chặt, giả bộ hiếu kì hỏi: “Giang thị lang cũng thích nam phong?” Chẳng lẽ nói đời trước một vài nam sủng trong hậu viện của Giang Triệt còn có một phần của Lục Tranh?
Cảm giác này thật là kì diệu, ở kiếp trước, chính mình liền giống những nam sủngnày bị đưa vào hậu viện Giang phủ, ở kiếp này, chính mình nhưng lại đứng ở góc độngười tặng.
Ở kiếp trước, y và những người kia ở trong hậu viện Giang phủ đều không quen thuộc, khi đó y tuy nhu nhược nhưng lại có sự cứng cỏi của văn nhân, căn bản không cùng người Giang phủ nói chuyện, chỉ khóa chính mình ở trong hộp hận thù.
Tháng ngày như vậy dài dằng dặc lại tuyệt vọng, thật không biết y là như thế nào trải qua sáu năm kia.
Đáng tiếc Tả Thiệu Yến lớn lên quá mức dương cương, nếu không nhất định cũng khiến cho gã ta nếm thử một chút tư vị bị người độc chiếm.
Lục Tranh đặt cằm ở trên vai y, ngửi mùi thơm phát ra từ cổ y, trầm giọng nói: “Nhã nhặn bại hoại mà thôi.”
Đưa tay đẩy đầu của hắn đi, Tả Thiệu Khanh rủ xuống mí mắt hỏi: “Nếu sau này cóngười đưa tặng thư đồng thanh tú cho anh, anh cũng nhận sao?”
Lục Tranh nheo mắt, cho rằng Tả Thiệu Khanh là đã nghe nói chuyện vừa rồi tặng mỹ thiếu niên đến cửa, lập tức lắc đầu phản bác: “Bản công không cần thư đồng.” Thấy Tả Thiệu Khanh sắc mặt vẫn còn ngưng trọng, hắn lại bỏ thêm một câu: “Có em là đủ.”
Tả Thiệu Khanh còn không biết, ngay tại lúc y và Lục Tranh chân trước vừa vào cửa, chân sau đã có người dùng các loại danh nghĩa đưa lên vài thiếu niên tú lệ tuấn mỹ.
Những người kia tự cho là đã nhìn trộm được yêu thích Lục công gia che giấu, chen lấn đến cửa nịnh bợ.
Đáng tiếc những “lễ vật” kia ngay cả bậc thềm cửa trước phủ Trấn quốc công cũngchưa bước lên một bước liền bị phủ vệ ném đi thật xa, những người mang lễ vật đếncửa kia cũng cả đám bị Lục công gia ghi tạc vào trong lòng, chuẩn bị ngày sau “báo đáp” gấp đôi, liền giống như Giang thị lang.
Tả Thiệu Khanh nghe xong lời nói của hắn khóe môi khẽ nhếch lên, lời này nếu từ trong miệng người khác nói ra không nhất định là thật, nhưng do Lục Tranh nói, y liền không chút nào hoài nghi.
Không chỉ là bởi vì y tin tưởng nhân phẩm Lục Tranh, còn có các loại kiếp trước, đủ để chứng minh Lục Tranh cũng không phải đồ háo sắc.
Thấy Tả Thiệu Khanh sắc mặt hơi nguôi, Lục Tranh quay đầu dặn dò quản gia: “Người đưa qua phải lựa chọn cẩn thận, nói cho bọn họ biết, trong vòng ba năm biểu hiện tốt đẹp, bản công bảo vệ bọn họ nửa đời sau áo cơm không lo.”
Quản gia nghe thấy lời này liền biết người được đưa qua này không phải tùy tiện loại gì cũng có thể, lập tức nhận mệnh lui xuống chuẩn bị.
Tả Thiệu Khanh đợi cửa đóng lại mới hỏi Lục Tranh: “Anh là muốn xếp vào Giang phủ hai người nằm vùng?”
“Em cho rằng bản công sẽ quang minh chính đại như vậy đưa thám tử vào?”
Tả Thiệu Khanh suy nghĩ một lát liền hiểu, hành động này của Lục Tranh rõ ràng là tặng người, tặng cơ sở ngầm, nhưng cơ sở ngầm thật sự nhất định chôn dấu vô cùng sâu.
Hai người này chỉ là vì để dùng nhiễu loạn ánh mắt Giang phủ, nói không chừng còncó thể nâng lên hiệu quả không thể tưởng tượng đến.
“Giang gia… Giang đại học sĩ là văn nhân thuần khiết, xem như là thanh lưu đứng đầu.” Giọng điệu Lục Tranh ngừng một lát, nhíu mày nói: “Giang Triệt mặc dù đi chính là con đường văn nhân, nhưng lại là loại gian trá mười phần đủ mười phần,nếu không cũng không thể nào gạt bỏ nghi kị, trở thành tâm phúc của Chiến Viên Phong.”
“Loại người này, hoặc là giáng một gậy ૮ɦếƭ tươi, hoặc là cũng gã nước giếng không phạm nước sông, nếu không bị người khác nhìn chằm chằm vào, chính là một conruồi ném không rớt, không đả thương người nhưng lại vô cùng đáng ghét.”
Tả Thiệu Khanh sờ cằm, hình như trong ấn tượng của y chính là người xem nặng danh lợi, hoa khổng tước phong nhã, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, tự cho là đúng, vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn.
Đối với kiếp trước của y mà nói, Giang Triệt là đại quan quyền cao chức trọng, dù sao khi đó y vẫn chỉ là một cử nhân nho nhỏ, nhưng hôm nay không giống, phương diện nhìn thấy cũng hoàn toàn không giống.
Lục Tranh nhìn bộ dáng nhíu mày suy tư của y dưới ánh đèn, lông mi thanh tú hơi nhếch lên, bờ môi hơi mím chặt, dù cho không thấy rõ ánh mắt của y, vẫn có thể cảm nhận được hơi thở tối tăm phiền muộn phát ra trên người y.
Hắn thích Tả Thiệu Khanh như vậy lại không muốn nhìn thấy bộ dạng này của y, ynhư vậy, thần bí mà xa cách, cả người giống như một tầng giấy mỏng, có chút cảm giác không chân thực.
Hắn đưa tay kéo người đến ngồi xuống trước bàn học, cứng rắn nhét cây 乃út lôngcho y, chỉ chỉ chồng công văn chất cao trên bàn sách: “Những cái này đều là của em,có chỗ nào không hiểu có thể hỏi.”
Tả Thiệu Khanh vẻ mặt còn có chút sững sờ, hai mắt nhìn thẳng vào hai chồng sách phân biệt rõ ràng đặt trên bàn học, không xác định lắm hỏi: “Những thứ này đều là của em?”
Y cho rằng trước đây chuyện Lão phu nhân muốn để cho y giúp quản gia chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới còn chưa vào cửa, chuyện này liền trước ném qua.
Y nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt hơi kính sợ, nếu như chủ mẫu phủ Trấn quốc công mỗi ngày đều phải xử lý nhiều sự vật như vậy, vậy Lão phu nhân những năm qua trôi qua thật không dễ dàng.
Lục Tranh gõ y một cái: “Sợ hãi?” Hắn chỉ vào chồng bên tay trái nói: “Một nửa này mới là của em, một nửa kia thuộc về ta.”
Kết quả là, ở trong thư phòng yên tĩnh rộng rãi này, hai nam nhân một trái một phải, múa 乃úa thành văn, tiếng ngòi 乃út cùng giấy ma sát trở thành nhịp đặc biệttrong đêm tối.
Tả Thiệu Khanh không có kinh nghiệm quản lý nhà cửa, chỉ có thể đem từng việc từng việc trở thành đại sự quốc gia xử lý, hơn nữa từ mấy phần việc nhà y vừa xử lý nhìn ra, cũng không thể nhỏ hơn đại sự quốc gia là bao.
Mở ra một tờ hóa đơn viết thật dài số tiền đã chi tiêu, tay Tả Thiệu Khanh run lên, thiếu chút nữa đem mực nước nhỏ đến trên giấy tuyên thành sạch sẽ, y trừng lớn hai mắt, trong lòng oán thầm một câu: Y cho dù kiếm được tiền mười năm cũng không thể bằng hạt cát trong sa mạt của phủ Trấn quốc công.
Lục Tranh buông một phần công văn từ các nơi thủy quân đóng quân truyền về, thấy Tả Thiệu Khanh nửa ngày không động 乃út, nghiêng thân tới hôn y một cái: “Như thếnào? Có chỗ khó?”
Tả Thiệu Khanh cứng ngắc chỉ danh sách trong tay: “Những cái này...”
Lục Tranh cúi đầu liếc qua, khóe miệng mang theo một chút ý cười nói: “A, là chiếnlợi phẩm lần này xuất hành.”
“Chiến lợi phẩm?” Tả Thiệu Khanh chỉ biết Lục Tranh lần này đi ra ngoài là xuôi nam chỉnh đốn thủy sư, bề ngoài giống như vẫn chỉ là đi dò đường, thời gian vài ngày như vậy có thể kiếm được mấy chiến thuyền lợi phẩm?
Lục Tranh cảm thấy, mỗi vẻ mặt của Tả Thiệu Khanh đều sinh động, khiến chongười trăm lần nhìn không chán, nhìn y rõ ràng tò mò muốn ૮ɦếƭ lại dáng vẻ hiểunên hay không nên hỏi ra miệng, không tự giác cười nhẹ một tiếng.
Hắn nhẹ nhàng như gió nói: “Lần này xuôi nam, vây quét một hang ổ ςướק biển,những vật này là từ trên đảo của bọn họ vơ vét về.”
“Không cần nộp lên quốc khố?”
“Nộp lên quốc khố để cho những sâu mọt kia dùng các loại danh nghĩa tham ô dùngtiền của công? Gia là người ngu như vậy?”
Tả Thiệu Khanh khóe miệng co rút, chẳng lẽ loại đồ này còn có thể quang minh chính đại vận chuyển về nhà? Bị Ngự sử viết một bản tấu vạch tội, hình tượng quang minh của Lục công gia liền toàn bộ bị hủy?
Lục Tranh đứng dậy đi đến trước một tủ sách, trước mặt Tả Thiệu Khanh nhẹ nhàng xoay chuyển một quyển sách, chỉ nhìn thấy hai tủ sách lớn liền nhau chậm rãi tách ra, lộ ra một mặt tường không có gì đặc biệt.
Lục Tranh hướng về một chỗ của vách tường có quy luật gõ ba cái, vốn là vách tường trơn nhẵn đột nhiên lộ ra lỗ khảm ngọc tứ phương, hắn từ bên trong lấy ra một quyển sổ sách đi tới.
“Chép trục 乃út kí danh sách trong tay em vào trong này, những thứ này đều là quân phí thủy sư chế tạo thuyền chiêu mộ binh lính.”
Tả Thiệu Khanh tiếp nhận quyển sổ sách dày nặng kia, chỉ cảm thấy vô cùng trách nhiệm, đồng thời tự kiểm điểm bản thân mình một lần, y như thế nào cho rằng Lục công gia là người ham tiền?
Quân chủ thánh minh cũng tránh không được mấy tham quan ô lại, huống chi Thiên Phượng đế vừa đăng cơ không lâu, còn chưa kịp chỉnh đốn triều cương, theo y biết, trong hai năm kế tiếp, triều thần thế gia bị tịch thu diệt tộc cũng không ít.
Lục Tranh giữ khoản tiền bạc này lại là đúng, đã vào quốc khố, còn muốn từ quốc khố lấy ra xây dựng thủy sư, liền vô cùng khó.
Ngay tại lúc y vì Lục Tranh quyết đoán anh minh bội phục không thôi, chợt nghe vị gia kia nói: “Vẻ mặt như đưa đám là làm sao? Phần của em bản công đã giữ lại, đặt ở nhà kho, em nếu thích hiện tại liền có thể đi xem.”
“Lạch cạch.” Sổ sách trong tay Tả Thiệu Khanh nhất thời không cầm chắc rơi xuống đất, y hít một hơi thật sâu, xoay người nhặt sổ sách nhặt lên, quyết định đem bảnthân tự kiểm điểm vừa rồi hủy bỏ.
Nhìn không chớp mắt ghi mỗi kiểu dáng đồ vật ghi quyển trục, sao chép chưa được một nửa, y liền không nhịn được hỏi: “Giữ lại thứ gì?”
Lục Tranh thấy y rốt cục không hề giả bộ bộ dáng điềm nhiên như không có việc gì nữa, trong lòng đắc ý, vẻ mặt hờ hững trả lời: “Đều là chút đồ chơi nhỏ, không đáng giá mấy đồng tiền.”
Mới là lạ. Khóe miệng Tả Thiệu Khanh giơ lên một độ cong lớn, đặt 乃út xuống nhào qua ôm cổ Lục Tranh hôn sâu, cực kì buồn nôn nói: “Chỉ cần là ngài đưa tặng, vãn sinh đều thích.”
Lục Tranh đối với phản ứng của y rất hài lòng, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: “Không thích cũng không sao, dù sao gia đang lo không có đồ tặng người, chắc hẳn bọn tham quan trong triều rất thích.”
Tả Thiệu Khanh ngượng ngùng cười: “Ngài làm gì tặng quà cho bọn họ? Đều là một đám sống không lâu.”
Lời này của y cũng không phải nói lung tung, trong trí nhớ đầu tiên bị Thiên Thượng đế khai đao chính là mấy lão thần tham ô trái pháp luật, làm quan lâu tất nhiên giàu, lão thần có thể đứng ở hàng kim loan điện sẽ không có mấy người tay chântrong sạch.