Bơm Hơi******
Nhờ sự xuất hiện của Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành đã tránh được một kiếp. Trì Thủ Chính đang phẫn nộ cùng cực, nhìn mười ngón tay đan nhau của Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành thì bị nghẹn lại. Ba người giằng co một lúc lâu, Hạ Trạch muốn nói chút gì đó nhưng lại cảm thấy tình hình này lời nói không đủ lực bằng hành động, vì thế lại càng nắm chặt tay Trì Dĩ Hoành, vẻ mặt kiên định rồi lại có chút cẩn thận lấy lòng nhìn Trì Thủ Chính.
Trì Thủ Chính chung quy vẫn yêu thương Hạ Trạch, cho dù tức cỡ nào thì cũng không quan trọng bằng đứa cháu này. Cũng vì thế trong trận chiến trầm mặc này dẫn đầu thất bại, bất đắc dĩ phất tay bảo Hạ Trạch trở về nghỉ ngơi, chuyện của hai đứa để sau hẵn nói. Tiếng Trung khá tinh tâm, xét về mặt nào đó, bốn chữ ‘để sau hẵn nói’ cũng đại biểu cho thái độ thỏa hiệp. Hạ Trạch vốn cũng không dám mong đợi chỉ mới một lần mà cữu cữu đã đồng ý, lập tức kéo tay Trì Dĩ Hoành rời khỏi phòng sách. Nói tới thì, khởi đầu đời này tốt hơn đời trước nhiều lắm rồi. Đời trước không có Hạ Trạch, một mình Trì Dĩ Hoành chống đỡ cơn giận dữ của cữu cữu, suýt chút nữa bị ông đánh gãy chân.
Hai người rời khỏi phòng sách, trong tình thế đứng mũi chịu sào này cũng không dám làm thêm chuyện gì chọc giận Trì Thủ Chính, chỉ có thể ăn ý liếc nhìn nhau một cái rồi ngoan ngoãn trở về phòng mình.
Trên giường, tắt đèn ngủ. Hạ Trạch cuộn mình trong chăn, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, di động đặt bên cạnh đột nhiên reo vang, trên màn hình hiện lên tên Trì Dĩ Hoành.
“Anh họ.” Khóe miệng Hạ Trạch kìm không được cong lên.
Cách vách, biểu hiện Trì Dĩ Hoành hiển nhiên cũng rất tốt, giọng nói ẩn ẩn ý cười: “Không bị phụ thân dọa chứ?”
“Không!”
“Chuyện này em không cần lo lắng, giao cho anh là tốt rồi.”
Hạ Trạch ‘ưm’ một tiếng. Trì Dĩ Hoành nghe thấy tiếng Hạ Trạch thì yên tâm, nhếch khóe miệng, thấp giọng nói: “Tiểu Trạch, anh yêu em, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Mấy ngày kế tiếp, thái độ của Trì Thủ Chính với Hạ Trạch vẫn như cũ, thậm chí còn tốt hơn, chính là Trì Dĩ Hoành thì khá thảm. Trì Thủ Chính mỗi lần nhìn thấy anh không liếc thì trừng, khủng hoảng không gì sánh bằng. Nếu để người không biết nhìn thấy thì thể nào cũng nghĩ Hạ Trạch mới là người thừa kế Trì gia, mà Trì Dĩ Hoành chỉ là đứa nhóc nhặt về. Hạ Trạch tuy đồng tình nhưng còn phải tạo ấn tượng trước mặt cữu cữu, chỉ đành trơ mắt nhìn anh họ bị cữu cữu tìm đủ cơ hội bắt vẻ, hơn nữa còn không dám tỏ ra thông cảm. Cũng may Trì Thủ Chính chỉ tìm Trì Dĩ Hoành gây phiền nhưng không cấm hai người tới lui. Trì Dĩ Hoành ban ngày phải đi làm, chỉ có buổi tối mượn cơ hội tắm rửa bôi thuốc bồi Hạ Trạch.
Hạ Trạch xin phép nghỉ hai ngày thì bên trường học cũng bắt đầu cho nghỉ. Chỉ còn ba ngày là tới kì thi đại học, trường học cũng để học sinh thoải mái một chút, điều chỉnh trạng thái, không cần quá khẩn trương. Phiếu dự thi của Hạ Trạch do Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi đưa tới, hai người lấy cớ tới thăm Hạ Trạch, cơ hồ ba ngày này đều tới Trì gia đưa tin, chỉ kém không ngủ lại mà thôi. Trì Dĩ Hoành ban ngày bị Trì Thủ Chính sai việc không thể ở nhà, có Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi ở, Hạ Trạch thực cao hứng. Ba người mỗi ngày xem sách, tám chuyện, thật sự giống như chủ nhiệm đã nói, tâm tình thoải mái không chút khẩn trương.
Tin tức nóng sốt nhất Hải thành khoảng thời gian này là Chu Chấn cùng Trần Huy tranh đấu. Nghe nói Chu Chấn tìm người mật báo Trần Huy là lãnh đạo một tổ chức tội phạm, hơn nữa còn mở sòng bạc ngầm cùng khống chế những tuyến đường bộ xung quanh, dựa vào tiền thuế mà kiếm tiền phi pháp. Mà đứng sau Trần Huy chính là ủy viên chính trị cao cấp Hải thành, tin tức này vừa tung ra đã chấn động không nhỏ. Tuy trước mắt các phương tiện truyền thông đại chúng đều bị cấm tung ra tin tức trước khi mọi việc được điều tra rõ, ngay cả trên mạng cũng bị del sạch. Nhưng Mã Thiên Lỗi nghe phụ thân nói, Trần Huy đã bị mời tới uống trà, chuyện này phỏng chừng khó khăn rồi.
Lúc Mã phụ lén tán gẫu với anh cả Mã Thiên Lỗi, có nói người đứng sau là Hạ Chí Thành. Quan hệ giữa Hạ Chí Thành cùng Chu Chấn trước không nhắc tới, chỉ nói Trần Huy an ổn ở Hải thành nhiều năm như vậy, lại có Tôn Đức Nguyên làm chỗ dựa, vài lần nguy hiểm nhưng đều không có gì, sao lần này lại càm giác mình bị lật hết gốc gác, thậm chí ngay cả chứng cớ cũng có sẵn, Tôn Đức Nguyên căn bản không nói nên lời, rõ ràng đối phương đã sớm chuẩn bị.
Mã phụ nói xong còn sâu xa cười cười, về phần cười cái gì thì ông không nói rõ.
Đương nhiên câu nói kế tiếp Mã Thiên Lỗi có chút mờ mịt nói với Hạ Trạch. Quan hệ giữa cha con Hạ Trạch vốn không tốt, vì thế cả đám đều không chút cố kỵ nhắc tới Hạ Chí Thành.
Đối với những chuyện Mã Thiên Lỗi kể, Hạ Trạch nghe vào tai này ra tai kia, hoàn toàn không để ý. Chuyện này cậu đã sớm biết, Trì Dĩ Hoành không dấu cậu. Người mật báo Trần Huy quả thật do Chu Chấn tìm tới, chẳng qua ban đầu Chu Chấn vốn định trốn phía sau màn, nhưng Hạ Chí Thành thì lại không muốn trì hoãn. Vì thế Chu Chấn cố ý tìm một người có ân oán với Trần Huy lại tuyệt đối không có khả năng dính líu tới mình. Nhưng làm Chu Chấn kinh sợ là kẻ ông tìm tới mật báo Trần Huy lại tung cả tin tức ông lén lút tìm tới đối phương, thật sự làm Chu Chấn khó lòng giãi bày.
Mà Hạ Chí Thành cũng vì việc này mà gặp khó khăn. Quan hệ giữa ông cùng Chu Chấn toàn bộ Hải thành đều biết, chuyện Thẩm Gia Thạch trước đó hiện giờ biến thành liên tụy tới cả Hạ gia cùng Trần Huy. Tuy chứng cớ chỉ về phía Trần Huy là vô cùng xác thực, nhưng Hạ Chí Thành cũng không thoát được cái danh hẹp hòi trả thù cá nhân. Một người làm chính trị, muốn thành danh thì phải có thanh danh sạch sẽ. Có thể âm thầm làm gì đó, nhưng thanh danh vẫn phải giữ vững. Giống như chuyện có người mật báo Trần Huy là do Hạ Chí Thành đứng sau thúc đẩy. Cho dù ai cũng nghĩ việc này rất có thể liên quan tới Hạ Chí Thành, nhưng nếu không có chứng cớ thì Hạ Chí Thành vẫn là một đóa sen trắng tinh khiết. Nhưng hiện giờ thì hay rồi, tin vừa tung ra Hạ Chí Thành liền nhận được công văn phải điều tra cẩn thận các vụ án kinh tế liên quan tới Trần Huy. Nhưng ngay sau đó lại là tin về Chu Chấn, Hạ Chí Thành cảm thấy mình bị tát một cái lên mặt, thanh danh trong sạch tích góp nhiều năm qua bị phủ một tầng khói mù.
Chu Chấn nghĩ thế nào Hạ Trạch không biết, nhưng Hạ Chí Thành không ít lần cùng Tưởng Đào oán giận Chu gia vô dụng, ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, ngay cả Chu Hàm Thanh cũng bị giận chó đánh mèo.
Lúc Hạ Khải gọi điện cho Hạ Trạch còn cố ý nói, không khí trong nhà mấy ngày nay thiệt kì quái. Mẫu thân vì chuyện Hạ Khải ngủ lại Trì gia lần trước mà tức giận, nhưng hiện giờ cũng chẳng thèm chú ý tới nó nữa, cứ xoay quanh phụ thân, nó đã sắp biến thành người trong suốt rồi.
Hạ Trạch đối với việc này chỉ hàm hồ bảo Hạ Trạch khoảng thời gian này nên ngoan một chút, ít xuất hiện trước mặt Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành. Cậu không thể nói với Hạ Khải là Trì Dĩ Hoành tìm người tính kế Chu Chấn, Chu Hàm Thanh bất quá chỉ là cá trong chậu bị giận lây mà thôi.
Có tin tức Trần Huy giải trí, thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, ngày thi đại học đã tới.
Bất đồng với nhóm bạn học vì thi vào đại học để có tiền đồ sau này, tương lai của Hạ Trạch có rất nhiều lựa chọn, kì thi này kì thực chỉ là tượng trưng. Càng giống một loại vinh dự hơn, chứng minh Hạ Trạch không phải một người không học vấn không nghề nghiệp, không cần trong nhà ban bài, bản thân cũng có thể tự thi vào đại học.
Sáng sớm, Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành đánh thức. Cậu mơ màng vài giây mới ý thức được hôm nay là ngày thi. Hạ Trạch theo quán tính xoay người nằm úp sấp trên giường, vùi đầu vào gối, uể oải nói: “Để em ngủ thêm một chút đi.”
Trì Dĩ Hoành đã sớm biết tật xấu của Hạ Trạch, không chút khách khí vỗ ௱ôЛƓ cậu một cái, cười nói: “Mau dậy đi, đám Trầm Hi tới rồi.”
“Trầm Hi tới làm gì?” Hạ Trạch vẫn chưa tỉnh ngủ.
Trì Dĩ Hoành kéo Hạ Trạch rời giường, vừa đưa quần áo qua vừa thân thiết hôn lên mặt cậu một cái, nói: “Bọn họ tới bơm hơi cho em.”
Chờ Hạ Trạch rửa mặt xong xuôi đi xuống lầu mới hiểu được câu bơm hơi kia của Trì Dĩ Hoành có ý tứ gì. Ở phòng khách lầu một, đám Trầm Hi Mặc Chính đang ngồi cùng Trì Thủ Chính. Trong tay mỗi người cầm một cái cờ nhỏ màu vàng, trên đó viết hai chữ ‘cố lên’.
Hạ Trạch: “…”
Thấy Hạ Trạch xuất hiện, lão K là người đầu tiên chạy tới, còn khôi hài cầm một dải băng có viết dòng chữ ‘Hạ Trạch tất thắng’ tới cột trên trán cậu.
Hạ Trạch: “…”
Cậu gần như hết biết nói gì nhìn mọi người, thật sự không nghĩ dọa người đến vậy.
Mọi người nhìn biểu tình ghét bỏ của Hạ Trạch liền nhịn không được cười phá lên. Mặc Chính phất phất lá cờ nhỏ trong tay, hưng trí bừng bừng nói, chờ Hạ Trạch thi xong, bọn họ liền chờ ở ngay bên ngoài. Lão A còn làm một băng rôn thật lớn, đến khi đó treo lên xe, cam đoan Hạ Trạch nổi nhất trong đám thí sinh.
Hạ Trạch nghe Mặc Chính nói xong thì thực muốn quỳ xuống cầu xin bọn họ đừng nháo!
Cả đám vây quanh Hạ Trạch tôi một tiếng cậu một tiếng, đủ loại trêu ghẹo. Hạ Trạch suốt quá trình chỉ biết 囧, thật lo lắng ngày mai tên mình sẽ lấn át cả tên Trần Huy trên các mặt báo, trở thành đề tài bát quái khôi hài nhất.
Trì Thủ Chính cười vui vẻ ngồi một bên nhìn đám người trẻ tuổi quậy tưng bừng, khó có dịp để Trì Dĩ Hoành thấy bộ dáng tươi cười. Lại nói tiếp, đám Trầm Hi, trừ bỏ Phương Lạc Duy từng trải qua kì thi đại học, những người khác cũng chưa từng thi qua. Không phải vừa tốt nghiệp đã vào công ty thì chính là trực tiếp xuất ngoại du học. Hạ Trạch cảm thấy đám người này hưng phấn như vậy, thay vì nói là tới giúp mình bơm hơi, không bằng nói bọn họ cảm thấy chuyện này thực thú vị, nhân cơ hội chạy tới xem náo nhiệt thì đúng hơn.
Địa điểm thi của Hạ Trạch cách Trì gia không xa, thời gian thực dư dả. Chờ sau khi chậm rãi ăn xong bữa sáng dưới tầm mắt vây xem của mọi người, lão K đã bắt đầu thúc giục nên xuất phát.
Trì Dĩ Hoành ở bên cạnh giúp Hạ Trạch kiểm tra lại những thứ cần mang theo, Trì Thủ Chính vỗ nhẹ bả vai Hạ Trạch, bảo cậu không cần khẩn trương.
Hạ Trạch gật gật đầu, cậu thật sự không khẩn trương, chỉ cần lão K không lôi mấy thứ băng rôn mà Mặc Chính nói là tốt rồi. Lời Hạ Trạch nói một lần nữa làm cả đám bật cười. Lão K thực ai oán, giống như Hạ Trạch đã cô phụ mình. Hạ Trạch cố chịu đựng không nhìn tới lão K, chuyện này là điểm mấu chốt, kiên quyết không thể nhân nhượng.
Đám người lên xe, tất cả đều thức thời không quấy rầy Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch, để lại không gian riêng cho hai người. Hạ Trạch nhìn cây cờ có chữ cố lên cắm ngoài cửa kính xe Trì Dĩ Hoành liền túng quẩn nửa ngày. Cờ thì cờ đi, so với băng rôn vẫn tốt hơn.
Trì Dĩ Hoành đoán được tâm tư Hạ Trạch, buồn cười xoa tóc cậu, an ủi nói: “Không có việc gì, anh xem tin tức thấy thiệt nhiều cha mẹ đều làm vậy.”
Hạ Trạch thử tưởng tượng một chút, không khỏi bật cười.
Chuông di động vang lên, là Hạ Khải gọi.
“Alo.”
“Anh hai cố lên!” Trường Hạ Khải cũng đã cho nghĩ, từ sáng sớm Hạ Khải đã rời giường, canh thời gian gọi cho Hạ Trạch.
Hạ Trạch ừ một tiếng: “Biết rồi.”
Hạ Khải so ra đáng tin hơn đám lão K, căn dặn: “Anh hai nhớ kiểm tra xem mình có đem theo phiếu dự thi cùng 乃út 2B chưa, không cần khẩn trương cứ bình tĩnh làm bài. Chú ý kiểm tra mã số trường mình dự thi, đừng đi nhầm.”
Hạ Trạch: “…”
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cảm giác bản thân cùng Hạ Khải vừa tráo đổi thân phận là chuyện gì a!