Trọng Sinh Chi Hạ Trạch - Chương 57

Tác giả: Lý Tùng Nho

Gây Hấn
*****
Trầm Hi tìm Hạ Trạch cũng không có gì, chỉ kể cho Hạ Trạch nghe chuyện xưa của mình.
Lại nói tiếp, những gì Trầm Hi trải qua kì thực chính là một câu chuyện phản lịch sử thực cẩu huyết. Phụ thân bất công, anh em cùng cha khác mẹ, cũng giống Hạ Trạch bị giấu diếm quyền thừa kế di sản khổng lồ. Mẫu thân tự sát, người yêu chân chính của phụ thân, hơn nữa đứa con riêng của nhân tình có diện mạo hệt người yêu đầu, tất cả tạo thành bi kịch suốt mười tám năm của Trầm Hi. Chẳng qua Trầm Hi chẳng được may mắn như Hạ Trạch, thời điểm bị người ta đẩy ngã xuống vực, bên cạnh cậu không có Lý Minh Hiên, chỉ có thể dựa vào chính mình đứng dậy.
Rất ít người biết được tiền của Trầm Hi từ đâu mà ra, mọi người chỉ biết sau sinh nhật mười tám tuổi, Trầm Hi đã quyết định xuất ngoại, tự tách mình khỏi Trầm gia. Năm năm sau, Trầm phụ sinh bệnh nhập viện, Trầm Hi từ nước ngoài bay về thăm. Bắt đầu từ đó, không tới một năm cả Trầm gia đã tan hoang. Tất cả mọi người không phải thân bại danh liệt thì cũng lê lết một chút hơi tàn, chỉ có Trầm Hi nhàn nhã, không hề bị ảnh hưởng.
Bất luận là cuộc sống mờ nhạt suốt mười tám năm hay một loạt sóng gió sau khi từ nước ngoài trở về, Trầm Hi đều dùng thái độ lạnh nhạt kể lại, giống như đang kể về cuộc đời của một người nào đó.
Chuyện này, có cái Hạ Trạch đã đọc được trên mạng, có cái không. Cậu gần như hoảng hốt nghe hết câu chuyện của Trầm Hi, ý niểm điên cuồng lần đầu gặp Trầm Hi một lần nữa nhảy ra trong đầu. Vận mệnh Trầm Hi thay đổi quá rõ ràng, Hạ Trạch thực sự muốn hỏi một câu, Trầm Hi có phải cũng giống cậu, là người từ tương lai quay về? Có phải vì Trầm Hi mang tới rất nhiều sự thay đổi nên mới có những chuyện không hề giống như trong kí ức của cậu?
Hạ Trạch do dự nhìn Trầm Hi, dùng sức áp chế ý niệm trong đầu. Trầm Hi có phải sống lại như cậu hay không kì thực cũng không quan trọng, quan trọng là… những gì Trầm Hi đã trải qua thực sự quá giống cậu. Theo Hạ Trạch thấy thì Trầm Hi không phải loại người thích khoe khoang bản thân, cũng không thân thiết đến mức chia sẻ kinh nghiệm từng trải. Trầm Hi đã nhìn thấu và đoán được lí do mình suy sụp. Vì thế Trầm Hi mới kể chuyện này an ủi Hạ Trạch, để Hạ Trạch biết mình không phải người duy nhất bị người nhà bài xích, chán ghét, thậm chí là tính kế lừa gạt.
Hạ Trạch bình ổn trở lại, cảm kích nhìn Trầm Hi, thấp giọng nói: “Cám ơn anh.”
Trầm Hi cười khẽ, thuận tay nhéo mặt Hạ Trạch một phen: “Thế giới này là vậy, không phải tất cả mọi người đều thích nhóc, sẽ đối xử với nhóc một cách chân thành. Có người sẽ lừa nhóc, có người tính kế nhóc, có người xem nhóc là quân cờ muốn thao túng cuộc sống của nhóc. Những người này có thể là người thân, cũng có thể bằng hữu, có khi cũng là một người xa lạ nào đó. Nhóc bị họ lừa, bị tính kế, nhóc sẽ vì nó mà khổ sở, đó là vì nhóc vẫn còn để ý tới bọn họ. Nhưng khi nhóc mặc kệ hết thảy, cho dù bọn họ làm gì cũng không thể tổn thương nhóc được nữa.”
Hạ Trạch nghe hiểu ý tứ Trầm Hi, khẽ gật đầu. Lúc trưa tâm tình cậu chính là vậy, vì đả kích quá lớn mà cảm thấy ủy khuất, thậm chí là không cam lòng. Cuộc sống đời trước mà cậu luôn nghĩ là bình ổn kia hóa ra đều là giả dối, bên dưới nó đầy ắp những việc xấu xa, hiểm ác. Phụ thân, Hạ Nguyên, ông nội, còn có tất cả người họ Hạ, hình tượng bọn họ trong lòng cậu ngày càng trở nên dữ tợn, vì nhất thời không kịp phòng bị mà bị đả kích nặng nề.
Trầm Hi nhìn Hạ Trạch, phảng phất nhìn thấy bản thân mình đời trước. Trong vô số những đêm không thể chìm vào giấc ngủ, Trầm Hi cũng ủy khuất, thậm chí là không cam lòng như Hạ Trạch. Trầm Hi thầm thở dài một tiếng, đưa tay xoa tóc Hạ Trạch. Lòng bàn tay cảm giác được mái tóc mềm mại xõa tung, nghe nói những người có loại tóc thế này có tâm linh rất mềm mại.
Trầm Hi nhướng mi an ủi Hạ Trạch: “Không phải vẫn còn Trì Dĩ Hoành sao?”
Những lời này mang theo chút vui đùa, nhưng cũng là lời thật lòng của Trầm Hi. Cho dù tất cả những người xung quanh Hạ Trạch đều giả dối thì vẫn còn Trì Dĩ Hoành, bởi vì nhóc là Hạ Trạch, thế nên Trì Dĩ Hoành mới luôn đứng bên cạnh nhóc. Trầm Hi nói vậy thì nhất thời cũng nghĩ tới Lý Minh Hiên. Tuy cậu không được may mắn như Hạ Trạch, không cần đi đường vòng, bên người còn có Trì Dĩ Hoành. Nhưng ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi, sống lại một lần liền có Lý Minh Hiên làm bồi thường.
Nghe Trầm Hi nhắc tới Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch sửng sốt một chút, lúng túng mỉm cười.
Có Trầm Hi an ủi, Hạ Trạch cũng nhẹ nhõm. Hai người cũng không biết sao lại thế này, tán gẫu một hồi cư nhiên lại rất hợp nhau. Cả buổi chiều chụm đầu lại say sưa tán gẫu. Từ chuyện Hạ Trạch sắp thi đại học, đến kế hoạch về sau, Trầm Hi đều nghe thật vui vẻ, còn đáp ứng sau này cùng hợp tác với Hạ Trạch.
Nếu nói ban đầu Trì Dĩ Hoành nhìn thấy tinh thần Hạ Trạch suy sụp thì thực lo lắng, thì bây giờ thấy hai người trò chuyện cả buổi thì trong lòng cảm thấy có chút chua chua. Ngay cả Lý Minh Hiên cũng có chút ghen tị, Tiểu Hi cùng Hạ Trạch cũng quá hợp gu đi? Hai người liếc mắt, đồng thời cười khổ. Cuối cùng vẫn là Trì Dĩ Hoành quyết đoán lấy lý do Hạ Trạch vẫn chưa hoàn thành bài tập hôm nay cắt đứt hai người đang hăng say trò chuyện.
Hạ Trạch vừa nghe thấy phải làm bài tập thì khổ không tả xiết, ôm lấy cánh tay Trì Dĩ Hoành, ánh mắt trông mong, cậu không thể nghỉ ngơi một ngày sao?
Trì Dĩ Hoành nhìn Hạ Trạch chớp chớp mắt, hàng mi cong cong thật dày hệt như cánh bướm nhẹ nhàng lay động, trong lòng sớm đã mềm nhũn. Làm bài chỉ là cái cớ, kì thực vì thấy Hạ Trạch quá thân cận với Trầm Hi mà ghen thôi. Nói ra thì buổi sáng anh cũng bồi Hạ Trạch nửa ngày, nhưng tình tự cậu chỉ tốt hơn một chút mà thôi. Thật không biết Trầm Hi đã nói gì đó, Hạ Trạch thoáng cái liền giống như không còn việc gì, thực sự làm Trì Dĩ Hoành cảm thấy thực thất bại, cũng thực ghen tị.
Tuy Trì Dĩ Hoành trong lòng đã tính toán thả Hạ Trạch nghỉ ngơi một ngày, nhưng trước mặt Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên, anh vẫn bày ra bộ dáng người giám hộ nghiêm khắc.
Trầm Hi buồn cười, nén cười bảo mình cùng Lý Minh Hiên phải đi. Bọn họ đã ở Trì gia một ngày, cũng nên về khách sạn xem lão K thế nào.
“Không ở lại dùng bữa tối sao?” Trì Dĩ Hoành nói.
Lúc này người từ chối là Lý Minh Hiên, còn ở lại thì Trầm Hi cùng Hạ Trạch rất có khả năng lại dính vào nhau, muốn tách ra thì Trì Dĩ Hoành lại phải diễn vai người xấu.
Hạ Trạch có chút luyến tiếc Trầm Hi: “Cũng sắp tới giờ cơm tối rồi, ăn xong hãy đi.”
Trầm Hi bỡn cợt nhìn cậu: “Này là nhóc luyến tiếc tôi hay cảm thấy nếu tôi lưu lại thì không cần phải làm bài tập nữa?”
Hạ Trạch: “…”
Thấy người ta khó khăn mà không giúp mà còn đạp một cái!
Mọi cười cùng cười phá lên.
Tiễn Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên đi, Hạ Trạch lấy lòng kéo tay Trì Dĩ Hoành, ngón tay thon dài quấn quấn mà không nói lời nào. Trì Dĩ Hoành buồn cười ôm lấy cậu, ra vẻ trầm tư một lúc lâu mới nói: “Cho em nghỉ một ngày, chúng ta cùng xem phim, thế nào?”
“Thật sao?” Hạ Trạch mở to mắt, vẻ mặt đầy vui sướng.
“Ừ.” Trì Dĩ Hoành khẳng định nói: “Muốn xem gì?”
Hạ Trạch nghĩ tới bộ phim xem dở tối qua, đề nghị: “Wind Love, thế nào?”
Trì Dĩ Hoành có chút bất ngờ: “Không muốn ra ngoài xem à?”
Hạ Trạch lắc đầu, chất lượng hiệu ứng trong nhà không hề thua kém ngoài rạp. Hơn nữa ở nhà cậu có thể tùy ý nằm trong lòng Trì Dĩ Hoành, không cần giữ khoảng cách như ngoài rạp, cậu mới không muốn đi. Hạ Trạch hưng trí bừng bừng kéo Trì Dĩ Hoành đi xuống tầng hầm, chọn phim, phát phim, một mạch lưu loát.
Trên sô pha rộng thùng thình, Trì Dĩ Hoành gập một chân ngồi tựa vào lưng ghế, Hạ Trạch ngồi phía trước, tựa vào иgự¢ anh.
“Buổi chiều cùng Trầm Hi nói chuyện gì đó? Vui vẻ đến vậy?” Trì Dĩ Hoành nhìn màn hình, tâm tư rất nhanh đã chuyển tới trên người Hạ Trạch. Thứ nhất là quan tâm; thứ hai là có chút để ý chuyện Trầm Hi có sức ảnh hưởng đối với Hạ Trạch lớn hơn mình.
Hạ Trạch xem phim say mê, thuận miệng nói: “Không có gì.”
“Không có gì?” Ngữ khí Trì Dĩ Hoành thực ai oán, cúi đầu cắn một ngụm lên cần cổ trắng nõn của Hạ Trạch: “Không có gì mà nói chuyện cả buổi trưa?”
Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành gặm ngứa, cười cười né tránh, nhưng tránh được một nửa thì phản ứng lại: “Anh họ, anh ghen?” Hạ Trạch gỡ mắt kính 3D xuống, xoay người nửa quỳ trước mặt Trì Dĩ Hoành.
Trì Dĩ Hoành không hề ngượng ngùng, thản nhiên gật gật đầu.
Ánh mắt Hạ Trạch sáng long lanh nhìn anh, đột nhiên mỉm cười. Bộ dáng Trì Dĩ Hoành lúc này nhìn hệt như một con chó to xác bị chủ nhân vứt bỏ, Hạ Trạch thực không biết vì sao lại nảy sinh ý tưởng này trong đầu. Hạ Trạch nhịn cười thay đổi một tư thế thoải mái, tựa vào lòng Trì Dĩ Hoành. Cậu không tiếp tục xem phim mà nhẹ giọng nói: “Trầm Hi kể chuyện cũ cho em nghe, anh họ biết không?”
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu. Đối với chuyện của Trầm Hi, anh hiểu biết không nhiều lắm, nhưng đại khái vẫn biết chút ít.
Hạ Trạch nói tiếp: “Em thực cảm kích Trầm Hi. Tuy Trầm gia cùng Hạ gia có những điểm không giống, nhưng Trầm Hi làm em hiểu một điều, em không phải người duy nhất bị người nhà lừa gạt, nghĩ vậy, trong lòng liền thoải mái hơn rất nhiều. Cứ cảm thấy có người cũng như mình, kì thực mình cũng không tính là quá ngu xuẩn.”
Trì Dĩ Hoành nghe tới đây thì đau lòng ôm chặt Hạ Trạch, cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái.
Hạ Trạch mỉm cười, ngẩng đầu chuyên chú nhìn Trì Dĩ Hoành: “Trầm Hi còn làm em hiểu mình thực may mắn biết bao, vì luôn có anh họ ở bên người.” Hạ Trạch cảm thấy nếu nói về vận mệnh thì cậu quả thực rất may mắn, không phải ai cũng có cơ hội sống lại một đời.
Ánh mắt Hạ Trạch thực sáng, sau khi nói xong liền lẳng lặng nhìn Trì Dĩ Hoành. Rõ ràng dưới tầng hầm không hề có cửa sổ, nhưng Trì Dĩ Hoành lại nhìn thấy ánh sáng trong vắt trong mắt Hạ Trạch. Một luồng kích động từ đáy lòng dâng trào, Trì Dĩ Hoành kìm lòng không đậu cúi đầu hôn Hạ Trạch.
Hàng mi Hạ Trạch khẽ run, chậm rãi nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy Trì Dĩ Hoành. Trong căn phòng cách âm rộng lớn, trên màn hình treo tường, nữ nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình đang hát một khúc tình ca, âm thanh trong vắt tựa như tiếng nói thiên niên vang vọng khắp căn phòng. Sáng và tối lần lượt thay đổi, tiếng ca trong trẻo khi xa khi gần. Ý thức Hạ Trạch bắt đầu hoảng hốt, ôm lấy Trì Dĩ Hoành thật chặt, cảm thụ được thân thể rung động, không biết vì sao lại có cảm giác như đang ngâm mình trong sữa nóng. Toàn thân ấm dào dạt, tay chân thoải mái không nói nên lời, trong lòng lại bình tĩnh ngoài ý muốn. Nụ hôn của Trì Dĩ Hoành dừng trên cơ thể, Hạ Trạch đột nhiên nảy sinh một ý niệm, cậu sống lại tựa hồ vì giờ khắc này, vì mình cùng Trì Dĩ Hoành chân chính ở cùng một chỗ. Đây là sự cứu rỗi của cậu.
Hạ Trạch lần thứ hai xem ‘Wind Love’, bất quá vẫn không thể xem tới cuối cùng. Ấn tượng duy nhất về bộ phim này chính là khúc tình ca kia. Đợi tới tận khi nhóm người hầu đều nghỉ ngơi hết, hai người mới từ phòng cách âm quay về phòng. Hạ Trạch vùi mình trong lòng Trì Dĩ Hoành, Trì Dĩ Hoành dùng một tấm thảm lông bao lấy cậu, chỉ lộ ra cẳng chân loang lỗ những vết hôn.
Hai ngày tiếp đó, tâm tình Hạ Trạch đều thực không tồi. Nhất là trường học đã sắp cho nghỉ, tuy này có nghĩa là kì thi đại học cũng càng tới gần, nhưng ngẫm tới thi xong sẽ hoàn toàn giải phóng, Hạ Trạch chỉ ước gì ngày mai chính là ngày thi. Đương nhiên tâm tình của cậu sẽ càng tốt hơn nữa nếu không có Trần Huy tới quấy nhiễu.
Hạ Trạch liếc nhìn tin nhắn, tùy tay quyết định xóa bỏ. Cậu còn tưởng Trần Huy đã quên chuyện lần trước, không ngờ đối phương vẫn nhớ rõ, hơn nữa không biết làm thế nào mò ra số điện thoại của cậu mà nhắn tin tới. Hạ Trạch thật sự không biết Trần Huy muốn gì, đối với phần giao dịch mà Trần Huy đề nghị đã bị Trì Dĩ Hoành ra lệnh cấm, không được một mình tiếp xúc với ông ta.
Nếu là trước kia, nói không chừng Hạ Trạch sẽ tìm cách liên hệ với Trần Huy, nhưng hiện giờ cậu chỉ muốn bình an sống sót, điều tra cái ૮ɦếƭ của mẫu thân, sau đó hảo hảo cùng Trì Dĩ Hoành sinh hoạt cùng nhau. Nghĩ tới đó, không cần Trì Dĩ Hoành căn dặn, cậu cũng không muốn lui tới với Trần Huy. Nhớ tới Thường Phi đã trực sẵn ngoài cổng trường, trong lòng Hạ Trạch lại càng kiên định hơn.
Thật lâu vẫn không thấy Hạ Trạch trả lời, trong chiếc xe gia dụng đậu trước cửa trường học, Trần Huy âm trầm siết chặt điện thoại trong tay.
“Đại ca?”
Trong mắt Trần Huy hiện lên một tia ngoan độc, ông không dám động Hạ Trạch, nhưng Tôn Đức Nguyên lại bảo phải làm nhanh gọn, chỉ đành mạo hiểm cho Hạ Trạch một chút giáo huấn.
“Tìm vài người tới hù dọa, không cần đổ máu, chỉ cần làm nó hiểu chuyện là được.”
“Dạ!”
Chiếc xe gia dụng chậm rãi rời đi, người đàn ông ngồi bên ghế phó lái bắt đầu an bài. Theo yêu cầu của Trần Huy, không cần bị thương, chỉ hù dọa một chút, đối tượng đầu tiên người nọ nghĩ tới là đám côn đồ phụ cận. Như vậy cuối cùng có điều tra thì cũng không thể lần tới chỗ Trần Huy. Hơn nữa điểm mấu chốt là đám côn đồ kia thoạt nhìn giống như học sinh trong trường, so với bọn họ càng dễ dàng ra vào trường học mà không bị người ta quơ được.
Buồi chiều, tiếng chuông tan học mới vang lên không bao lâu, đám học sinh còn chưa về hết thì Hạ Trạch đã gặp một vị khách không mời mà tới.
“Cậu tới làm gì?” Hạ Trạch có chút bất ngờ nhìn người trước mặt, cậu thu dọn sách vở định đi, Thường Phi còn đang chờ bên ngoài.
Đối diện Hạ Trạch, Hạ Khải lưng đeo túi sách, cúi đầu đứng ở nơi đó: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Nói cái gì?” Hạ Trạch mất kiên nhẫn: “Cậu trốn học tới đây đấy à? Cẩn bị bị mẹ cậu quơ được lại dạy bảo một trận. Mau về đi, có gì nói sau.”
Mắt thấy Hạ Trạch muốn đi, Hạ Khải cấp bách túm lấy quần áo Hạ Trạch, nhất quyết không chịu buông tay.
“Tôi có chuyện muốn nói, anh có nghe không thì bảo?” Hạ Khải ngửa đầu bất mãn nói.
Hạ Trạch hết biết nói gì nhìn Hạ Khải, Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi chờ nửa ngày không thấy Hạ Trạch ra thì chen qua đám người bước vào lớp: “Sao thế? Di, Hạ Khải? Sao nhóc lại tới đây?” Mã Thiên Lỗi giật mình nói, hiển nhiên thực không ngờ lại thấy Hạ Khải ở đây.
Hạ Khải lôi kéo Hạ Trạch không chịu buông tay, quay đầu lễ phép chào: “Anh Thiên Lỗi, anh Hiểu Tề.”
Hạ Trạch kéo nửa ngày không ra, lập tức xùy một tiếng: “Ây yo, cũng biết chào hỏi lễ phép cơ ấy, sao tôi chưa nghe cậu gọi tôi một tiếng anh hai bao giờ?”
Hai anh em vừa thấy mặt liền đối chọi gay gắt, Bạch Hiểu Tề cười ha hả, chớp chớp mắt nói với Hạ Trạch: “Nếu Hạ Khải tới tìm cậu thì tôi với Thiên Lỗi đi trước. Vệ sĩ Trì gia vẫn còn chờ ngoài cổng, để tôi giúp cậu nói một tiếng.”
Hạ Trạch trừng mắt nhìn Bạch Hiểu Tề, bình thường sao không thấy Bạch Hiểu Tề nhiệt tình hiểu chuyện như vậy? Quả thực là không biết sống ૮ɦếƭ mà, ngày nào đó ᴆụng chuyện, xem cậu ta còn dám lộ rõ bản mặt vui sướng khi người gặp họa nữa không.
Bạch Hiểu Tề đáp lại Hạ Trạch một cái mặt quỷ, lôi kéo Mã Thiên Lỗi cười hắc hắc rời khỏi phòng học. Nhất thời trong phòng không còn ai, thậm chí cả trường cũng không còn bao nhiêu người.
Hạ Trạch mất kiên nhẫn ngồi xuống, chống cằm nhìn về phía Hạ Khải gật gật đầu: “Được rồi, cậu tìm tôi làm gì?”
Đừng thấy Hạ Khải ban nãy thực khí thế, lúc này chỉ còn một mình mình với Hạ Khải, ánh mắt lập tức dao động, vẻ mặt do dự.
Hạ Trạch: “…”
Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, bốn năm nam sinh cao lớn mặc đồng phục vọt vào cửa lớp, người dẫn đầu trầm giọng gọi một tiếng: “Hạ Trạch.”
Hạ Trạch lập tức cảnh giác, vươn tay kéo Hạ Khải ra sau lưng, mình thì chắn phía trước lạnh lùng nói: “Mấy người là ai?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc