Mượn Đao*****
Thường Phi lúc sáng ra ngoài một chuyến, qua bữa trưa liền quay lại.
Lúc đó Hạ Trạch vừa dùng cơm xong không bao lâu, bị Trì Dĩ Hoành bắt đi ngủ. Sáng nay cậu ngủ thẳng cẳng tới tận chín giờ, bây giờ thực sự không ngủ nổi nữa, nhưng Trì Dĩ Hoành làm đúng theo những lời chủ nhiệm lớp Hạ Trạch đã dặn, thế nào cũng phải bắt cậu nằm nghỉ nửa tiếng. Hạ Trạch chơi xấu ngồi lên đùi Trì Dĩ Hoành, lúc thì hôn lúc thì sờ, lôi kéo anh cò kè mặc cả. Đối với sự chủ động của Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành thực hưởng thụ nhưng tuyệt đối không chịu thỏa thuận. Hạ Trạch cố sức lấy lòng nửa ngày cũng không có kết quả, chỉ đành không tình nguyện kéo chăn đắp lên người, từ từ nhắm hai mắt lại. Di động của cậu đã bị Trì Dĩ Hoành tịch thu, có muốn lén lút chơi game cũng không được.
Hạ Trạch từ từ nhắm mắt nằm đó, không biết làm sao đột nhiên nhớ tới lúc hai người cãi nhau ở đời trước. Lúc mới dọn tới tiểu khu Phượng Hoàng ở cùng Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch đang cùng Bạch Hiểu Tề cày game mới, suốt mấy ngày không ngủ ngồi trước máy tính nên chọc Trì Dĩ Hoành tức giận đánh một trận, còn tịch thu luôn di động, laptop. Lúc ấy Trì Dĩ Hoành cũng trông nom như vậy, bắt cậu đi ngủ, Trì Dĩ Hoành quản quá chặt, cậu liền nháo loạn đòi trốn nhà bỏ đi, kết quả lại bị đánh thêm một trận.
Hạ Trạch nghĩ tới đó liền mỉm cười, mở mắt nghiêng đầu không chút nhúc nhích nhìn Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành thật vất vả dỗ Hạ Trạch ngủ, thấy cậu đổi ý thì bất đắc dĩ cộng dung túng nói: “Lại sao vậy?”
Hạ Trạch lắc đầu không nói lời nào, đưa tay ôm lấy cánh tay Trì Dĩ Hoành. Trước kia khi còn sống cậu cứ cảm thấy Trì Dĩ Hoành quản quá nhiều, nhưng khi ૮ɦếƭ đi, làm cô hồn phiêu đãng bên người Trì Dĩ Hoành, muốn để đối phương quản cũng không được. Hiện giờ hai người lại có thể ở cùng nhau, thật tốt.
Sắc mặt Trì Dĩ Hoành nhu hòa, anh thực thích Hạ Trạch tỏ ra ỷ lại vào mình. Khẽ cong khóe miệng, sờ sờ mặt cậu, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Hạ Trạch nghe lời nhắm mắt lại. Lúc đầu còn sợ mình không ngủ được, nhưng tiếng ‘ngủ đi’ của anh hệt như có ma lực, vô thức Hạ Trạch liền ngủ.
Mãi cho đến khi Hạ Trạch ngủ rồi, Trì Dĩ Hoành mới cẩn thận gỡ cánh tay Hạ Trạch, giúp cậu chỉnh lại chăn rồi đứng dậy rời khỏi phòng. Thường Phi đã trở lại, đang ở đại sảnh chờ anh. Trì Dĩ Hoành cố ý bắt Hạ Trạch đi ngủ cũng vì vậy. Trước đó anh đã nhận được tin từ Thường Phi, biết người đứng sau cô gái kia là ai, anh không muốn dấu Hạ Trạch, nhưng trước khi nói cho Hạ Trạch, anh còn chuyện phải làm.”
“Ngài Trì.”
Thường Phi nhìn thấy Trì Dĩ Hoành đi xuống lầu, lập tức lên tiếng chào.
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu, anh đã đổi một bộ quần áo ra ngoài: “Người đâu?”
Thường Phi chỉ ra ngoài: “Ở trong xe.”
“Đi thôi.” Trì Dĩ Hoành lạnh lùng nói.
Điểm đến của anh là đại học Hải Thành, trước lúc đi anh đã gọi điện thoại cho Hạ Nguyên, hẹn gặp ở đây. Hai người tuy có thể xem là thân thích nhưng ngày thường rất hiếm khi lui tới. Đợi đến khi hai người phát hiện đối phương đều có tâm tư kia với Hạ Trạch, thầm xem đối phương là tình địch, chỉ hận nhìn thấy đối phương nữa. Đây là lần đầu tiên Trì Dĩ Hoành liên hệ Hạ Nguyên, cho dù Hạ Nguyên xưa nay bình tĩnh thế nào, sau khi nhận được điện thoại của Trì Dĩ Hoành cũng bất ngờ một lúc lâu.
Trì Dĩ Hoành trong điện thoại cũng không nói nhiều, chỉ nói có việc cần tìm, có quan hệ với Hạ Trạch. Chỉ cần cái tên Hạ Trạch thôi, Hạ Nguyên liền không để ý tới việc đang ăn dở bữa cơm với cha mẹ nuôi, lập tức tìm cớ rời đi. Anh đã một đoạn thời gian không có tin tức gì về Hạ Trạch. Chuyện Thẩm Gia Thạch vừa xảy ra, anh lập tức gọi điện nhưng Hạ Trạch không nghe máy. Chờ đến lúc anh vội vàng tìm kiếm thì Hạ Trạch đã dọn tới Trì gia, ngăn cách hết thảy liên hệ với anh. Trong khoảng thời gian này Hạ Nguyên không ít lần chạy tới bệnh viện chính là hi vọng có thể gặp gỡ lúc Hạ Trạch tới thăm bệnh, nhưng làm anh thất vọng chính là, Hạ Trạch chưa từng tới đây.
Hạ Nguyên trong lòng không yên, anh không biết có phải mình lộ ra manh mối, hoặc Trì Dĩ Hoành đã nói gì đó, làm Hạ Trạch nhận ra tình cảm của anh. Bằng không Hạ Trạch vì cái gì đột nhiên bất hòa với anh? Anh không dám làm quá, chỉ giả vờ tùy ý mỗi ngằn nhắn một hai tin nhắn cho Hạ Trạch, nhưng Hạ Trạch không hề trả lời một tin nào, làm anh cứ lo được lo mất.
Lúc Hạ Nguyên chạy tới đại học Hải thành, Trì Dĩ Hoành đã tới. Cửa sau đại học Hải thành tiếp giáp với một hồ nước nhân tạo, bị chính phủ mở rộng tu sửa thành công viên. Nơi này bình thường không có nhiều du khách, phần lớn đều là sinh viên của đại học Hải thành. Hôm nay là thứ bảy, đám sinh viên không phải về nhà thì chính là đi dạo phố. Người trong công viên lại càng ít hơn.
Hạ Nguyên từ xa đã thấy Trì Dĩ Hoành, đối phương một mình đứng bên hồ. Anh bước vài bước tới trước mặt Trì Dĩ Hoành, cách một khoảng thì vội vàng nói: “Tiểu Trạch làm sao vậy?”
Trì Dĩ Hoành nhìn qua, đột nhiên vung nắm tay đắm một cú vào mặt Hạ Nguyên. Hạ Nguyên trúng đòn, lảo đảo lui ra sau vài bước, suýt chút nữa rớt xuống hồ.
“Trì Dĩ Hoành!”
Hạ Nguyên cả giận nói, này đã là lần thứ hai Trì Dĩ Hoành không nói tiếng nào đã động thủ. Đầu gỗ cũng có lúc tức giận, anh thực sự không đánh lại Trì Dĩ Hoành nhưng không có nghĩa là không dám đánh.
Trì Dĩ Hoành giống như không nghe thấy sự phẫn nộ trong giọng Hạ Nguyên, xoay xoay cổ tay lạnh lùng nói: “Một đấm này là đánh thay Tiểu Trạch.” Thừa dịp Hạ Nguyên sững sờ, Trì Dĩ Hoành lại đấm thêm một cú: “Một đấm này vẫn là đánh thay Tiểu Trạch.”
Liên tiếp bốn năm đấm dừng trên mặt Hạ Nguyên, Hạ Nguyên rốt cuộc phản ứng lại, không còn bị động chịu đòn mà bắt đầu phản kích.
“Anh có tư cách gì mà thay mặt Tiểu Trạch?”
Hạ Nguyên nói xong liền bổ nhào tới đánh nhau cùng Trì Dĩ Hoành, hệt như ở bãi đỗ xe nhà tổ Hạ gia lần trước. Tuy anh không phải đối thủ, nhưng Trì Dĩ Hoành cũng không thể chống đỡ hoàn toàn. Hai người đánh tới đánh lui, tổng thể thì Hạ Nguyên bị đánh nhưng Trì Dĩ Hoành cũng ăn không ít mệt.
Đám vệ sĩ đứng cách đó không xa trợn mắt há hốc nhìn hai người, liếc nhìn Thường Phi đứng bên cửa xe: “Đội trưởng, chúng ta có nên chạy qua giúp không?”
Thường Phi lắc đầu, trong số những người đi theo Trì Dĩ Hoành chuyến này, chỉ có anh hiểu rõ tâm tình Trì Dĩ Hoành. Đối phương nghẹn một bụng khí, lại không thể ra tay đánh nữ nhân, chỉ có thể phát tiết lên Hạ Nguyên, không thấy lúc Trì Dĩ Hoành xuống xe sắc mặt đã xanh đen sao.
Thường Phi nghĩ tới đây thì liếc mắt nhìn vào trong xe. Cô gái tên Thạch Linh kia mặc váy hoa ngoan ngoãn ngồi trong xe, đang lén nhìn anh. Vừa đối diện với ánh mắt sắc bén của Thường Phi, Thạch Linh chớp chớp mắt lộ ra biểu tình đáng thương hề hề. Thường Phi lạnh lùng dời tầm mắt, làm như không nhìn thấy biểu tình đối phương. Nếu không hiểu rõ sự tình, chỉ sợ ngay cả anh cũng bị cô nhóc này lừa. Tuổi còn nhỏ nhưng vì tiền lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy, gương mặt ngây thơ đáng yêu nhưng còn không sạch sẽ bằng tên ăn xin bên đường.
Bên hồ, Trì Dĩ Hoành rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, Hạ Nguyên lảo đảo ngã vào hồ làm bọt nước văng tung tóe. Trì Dĩ Hoành từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng. Hạ Nguyên giãy dụa bò lên, cả người ướt sũng, gương mặt vì phẫn nộ mà âm trầm.
Trì Dĩ Hoành không nói gì, chỉ ra hiệu bảo Thường Phi dẫn Thạch Linh tới. Thạch Linh sợ hãi đi giữa đám vệ sĩ, Trì Dĩ Hoành chán ghét nhìn một cái, sau đó đẩy người vào lòng Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên bất ngờ đỡ Thạch Linh, nhăn mặt nhíu mày: “Anh có ý gì đây?”
Trì Dĩ Hoành lạnh lùng nói: “Để cô ta nói.”
Thạch Linh sợ hãi liếc nhìn đám người, trước đó đã bị Thường Phi cảnh cáo, lập tức kể hết những chuyện mình biết. Chính là có người tìm tới, cho cô nàng chút tiền, bảo cô nàng tìm cách tiếp cận một thiếu niên tên là Hạ Trạch, câu dẫn người này lên giường. Thạch Linh còn chưa tốt nghiệp trung học đã bỏ học, mấy năm nay lăn lộn đầu đường xó chợ, cuộc sống hỗn loạn không chịu nổi. Tình huống thân thể bản thân mình thế nào, Thạch Linh tự biết, nhưng vì tiền vẫn đáp ứng yêu cầu của người kia. Thạch Linh kì thực cũng có chút do dự, nhưng đối phương chi tiền quá nhiều, cô nàng nhịn không được…
“Câm miệng đi!” Hạ Nguyên hung tợn đánh gãy.
Thạch Linh hoảng sợ, theo bản năng co rụt người lại.
Hạ Nguyên siết chặt nắm tay, liều mạng khắc chế xúc động muốn đánh Thạch Linh. Cho dù Thạch Linh còn chưa nói xong nhưng anh đã biết dụng ý Trì Dĩ Hoành mang cô gái này tới. Người ra tiền kia… trong lòng Hạ Nguyên tràn đầy phẫn nộ, chỉ hận không thể lập tức vọt tới trước mặt Hàn Linh mà hỏi có phải bà ta có phải điên rồi không? Bà sao có thể? Sao có thể nghĩ ra phương pháp độc ác như vậy. Chẳng lẽ bà ta không biết Hạ Trạch đang ở độ tuổi tò mò nhất, lỡ như kiềm chế không được thì không phải bà ta đã hủy cả đời Hạ Trạch rồi sao?
Hạ Nguyên không dám tưởng tượng đến hậu quả kia, nhìn về phía Trì Dĩ Hoành. Tình tự phẫn nộ qua đi, cảm giác sợ hãi bắt đầu cuồn cuộn dâng trào, trái tim anh thoáng chốc chìm xuống đáy cốc. Trì Dĩ Hoành trực tiếp tìm tới như vậy, hẳn đã biết thân phận của anh rồi đi. Kia Tiểu Trạch thì sao? Tiểu Trạch có biết không?
Thường Phi nhìn ra hai người có chuyện muốn nói, nhanh chóng mang Thạch Linh rời đi. Hạ Nguyên giật giật môi, khô khốc hỏi một câu: “Tiểu Trạch biết không?”
Trì Dĩ Hoành xem rõ thống khổ của Hạ Nguyên trong mắt nhưng không chút động lòng, chỉ lạnh nhạt nói: “Biết cái gì? Biết cậu là anh em cùng cha khác mẹ, hơn nữa người mẹ tốt đẹp kia của cậu có ý đồ tìm người hủy em ấy?”
Sự thực mình luôn giấu diếm cứ vậy bị mang ra ngoài ánh sáng, Hạ Nguyên không diễn tả được tư vị trong lòng, sợ hãi, mờ mịt hay thở phào nhẹ nhỏm? Nhưng vẫn không ૮ɦếƭ tâm hỏi lại một lần: “Tiểu Trạch biết không?”
Hai người đều hiểu Hạ Nguyên muốn hỏi cái gì. Trì Dĩ Hoành hạ tầm mắt, thản nhiên nói: “Vẫn chưa biết.”
Ánh mắt đờ đẫn của Hạ Nguyên thoáng chốc hiện lên một tia sáng, Trì Dĩ Hoành lạnh lùng nói: “Chuyện tranh chữ Hạ gia đã đả kích Hạ Trạch rất lớn, tôi không hi vọng trước kì thi đại học em ấy lại bị ảnh hưởng. Chỉ lần này thôi, đừng để tôi biết có lần hai.”
Trì Dĩ Hoành nói xong liền quay đầu bước đi, anh tin tưởng Hạ Nguyên hiểu được ý của mình. Anh thừa nhận mình cố ý, cố ý để Hạ Nguyên biết chuyện này. Sau khi nghe Thường Phi nói người đứng sau là Hàn Linh, anh quả thực không thể khắc chế cơn phẫn nộ. Suy nghĩ đầu tiên là quăng chuyện này cho Hạ Chí Thành, để ông ra mặt xử lý Hàn Linh. Nhưng lúc nhớ tới Hạ Nguyên thì anh lập tức cải biến chủ ý.
Trong khoảng thời gian này, lão A điều tra nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của cô cô nhưng vẫn không ngừng việc theo dõi Hàn Linh. Sự khống chế biến thái của Hàn Linh đối với Hạ Nguyên, lão A cũng từng nhắc tới. Đối với Hàn Linh mà nói, Hạ Nguyên là hết thảy của bà. Nếu Hàn Linh dám ra tay với Hạ Trạch, anh sẽ để Hạ Nguyên đi đối phó bà ta, còn có Hạ Chí Thành. Tuy làm vậy có chút không phúc hậu, nhưng trong phút giận chó đánh mèo, Trì Dĩ Hoành hoàn toàn không thèm để ý. Hạ Trạch đâu phải một tuổi mà đã mười tám tuổi, nhiều năm như vậy Hàn Linh cùng Hạ Trạch vẫn bình an vô sự, vì cái gì đột nhiên lại muốn hại Hạ Trạch. Trì Dĩ Hoành nghĩ tới đoạn thời gian trước Hạ Nguyên gióng trống khua chiên đòi dẫn Hạ Trạch xuất ngoại, quả thực không thể không hoài nghi Hàn Linh bị hành động của Hạ Nguyên khích động nên mới điên cuồng đến vậy. Vì thế, thống khổ rối rắm của Hạ Nguyên trong mắt Trì Dĩ Hoành đều là tự tìm.
Trì Dĩ Hoành thầm cười lạnh, lúc này tiện tay vứt Thạch Linh cho Hạ Nguyên, anh tin tưởng Hạ Nguyên sẽ xử lý tốt chuyện này, không để cô ta xuất hiện trước mặt Hạ Trạch nữa.
Lúc Hạ Trạch tỉnh lại nghe nói Trì Dĩ Hoành cùng Thường Phi ra ngoài, cậu không hỏi gì, chỉ nghiêm túc ngồi trong phòng sách nhỏ ở lầu ba xem sách. Trì Dĩ Hoành trở về động tĩnh không nhỏ, Hạ Trạch ở ban công nhìn thoáng qua một cái, sau đó lại tiếp tục xem sách. Trì Dĩ Hoành thay quần áo xong, việc đầu tiên là lên phòng sách lầu ba. Hạ Trạch đang khoanh chân tựa lưng ngồi trên ghế dài đặt ngoài ban công, cầm sách xoay lưng về phía anh, hệt như không biết anh đã trở lại.
Trì Dĩ Hoành mỉm cười, vòng qua trước mặt Hạ Trạch, cũng khoanh chân ngồi xuống, nhướng mi nói: “Tức giận?”
“Anh họ đã nói về sau sẽ không giấu diếm chuyện gì…” Hạ Trạch nói được một nửa thì kinh ngạc nhìn Trì Dĩ Hoành: “Anh đánh nhau với người ta à?”
Trì Dĩ Hoành sờ sờ vệt bằm bên khóe miệng, gật đầu.
“Cùng ai?”
“Hạ Nguyên.”
Hạ Trạch sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng: “Cô gái kia là Hàn Linh tìm tới?”
Trì Dĩ Hoành ừ một tiếng, Hạ Trạch khó hiểu: “Vậy anh tìm Hạ Nguyên làm chi? Anh ta không tin? Nên mới đánh nhau với anh?”
Loại không tín nhiệm từ tiềm thức của Hạ Trạch đối với Hạ Nguyên làm Trì Dĩ Hoành cảm thấy rất vui vẻ. Tuy anh xem thường hành động bôi đen tình địch trước mặt Hạ Trạch, nhưng anh không hi vọng Hạ Trạch quá thân cận Hạ Nguyên. Bất quá lúc này, anh không giấu diếm mà thành thật nói: “Hạ Nguyên tin, chỉ là anh tức giận, không có cách nào đánh Hàn Linh nên chỉ đành trút giận lên đầu cậu ta.”
Hạ Trạch: “…”
“Không tìm phụ thân sao?” Hạ Trạch cảm thấy Hạ Nguyên không có tác dụng gì, muốn tìm cũng nên tìm phụ thân. Cho dù phụ thân không thích cậu nhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho hành vi của Hàn Linh. Cậu nghĩ tốt nhất nên âm thầm đẩy chuyện này cho phụ thân, để ông ra mặt xử lý.
Trì Dĩ Hoành cầm tay Hạ Trạch: “Hạ Nguyên sẽ đi tìm dượng. Em không phải còn muốn điều tra nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của cô cô sao? Chuyện này chúng ta không tiện ra mặt, lại không thể tiện nghi buông tha Hàn Linh, để Hạ Nguyên ra mặt là biện pháp tốt nhất.”
“Chính là vì cái gì anh ta phải ra mặt?” Hạ Trạch không hiểu, rất nhanh lại nghĩ tới vấn đề khác: “Anh họ, anh tìm tới như vậy thì không phải Hạ Nguyên đã biết chúng ta biết thân phận của anh ta rồi sao? Có khi nào Hạ Nguyên nói cho phụ thân không?”
Vấn đề rắc rối như vậy nhưng Hạ Trạch có thể nhìn ra rõ ràng. Trì Dĩ Hoành cười cười xoa tóc Hạ Trạch: “Anh lừa Hạ Nguyên, nói em không biết chuyện.”
Hạ Trạch: “…Hạ Nguyên sẽ tin sao?”
Trì Dĩ Hoành cười cười không trả lời vấn đề này. Cho dù không tin thì Hạ Nguyên cũng sẽ tự thuyết phục bản thân mình tin nó, đây là hi vọng duy nhất, Hạ Nguyên căn bản sẽ không dám tới chất vấn.