Thiết Lập******
Hôm sau là thứ bảy, Hạ Trạch không cần tới trường. Cậu đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm thấy bên người là khoảng không, theo bản năng đưa tay sờ soạng lung tung nửa ngày. Không biết làm thế nào kéo được gối đầu của Trì Dĩ Hoành, tiếp đó mỹ mãn ôm vào lòng, trở mình ôm gối ngủ tiếp.
Trì Dĩ Hoành đứng bên giường xem mà buồn cười, cúi người hôn lên đầu Hạ Trạch một cái, sau đó kéo tấm chăn dưới chân giường đắp lên bụng Hạ Trạch rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Đơn giản thu thập một chút, Trì Dĩ Hoành xem thời gian, ước chừng Lý Minh Hiên cũng sắp gọi điện tới.
Quả nhiên, tiếng chuông điện thoại ngay lúc này vang lên. Trì Dĩ Hoành nhanh chóng nghe máy, trêu chọc nói: “Học trưởng gọi sớm như vậy, nhất định là có tin tốt.”
Lý Minh Hiên ở bên kia đầu dây bật cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt: “Anh vừa nhận được điện thoại của người phụ trách bên Hải thành, ông ta đã ký hiệp nghị với Chu Chấn, Chu Chấn đem hạng mục bên thành đông ra thế chấp ba trăm triệu.”
Tuy hết thảy đều là Trì Dĩ Hoành cùng Lý Minh Hiên tính kế, nhưng Trì Dĩ Hoành không thể không nói một câu: “Ông ta quả thực khá quyết tâm a.”
Lý Minh Hiên lời ít ý nhiều: “Mảnh đất bên thành tây có tỷ suất hồi vốn khá lớn, Chu Chấn đã bị lợi nhuận che mắt.”
Miếng đất bên thành tây mà Trì gia cùng Chu gia tranh đoạt có quy mô không nhỏ, chỉnh thể đạt tới mười vạn mét vuông, muốn khai phá hoàn toàn để đầu tư là một kế hoạch rất lớn. Nhất là mảnh đất đó không phải đất khai hoang, là đất ruộng cần phải khai phá, quy mô đầu tư lớn kinh người. Loại đầu tư quy mô thế này, bình thường khi chính phủ muốn cho đấu thầu sẽ cố ý kiểm tra tình huống tài vụ của công ty đấu thầu, đặc biệt là quỹ riêng cùng các khoản vay ngân hàng. Trong đó nếu tiền vốn càng lớn thì tỷ lệ phiêu lưu của chính phủ càng nhỏ, tương ứng có khả năng trúng thầu càng lớn. Những hạng mục đánh giá khác Chu Chấn có thể thông qua Hạ Chí Thành để thông qua, duy chỉ có những số liệu kia căn bản không thể làm giả.
Trì gia lần đầu tiên đưa ra đề xuất căn bản không nghĩ sẽ thua Chu gia, thẳng đến khi thấy kết quả sơ thảo, Trì Dĩ Hoành mới cảm thấy mình quá xem thường Chu gia. Xét thấy Hạ Chí Thành có chiều hướng nghiêng về Chu gia, Trì Dĩ Hoành cố gắng tạo ra những dấu hiệu giả như đang cạnh tranh với Chu gia. Anh không chỉ yêu cầu cấp dưới chuẩn bị đề xuất lại một lần nữa, hơn nữa còn tăng lớn tiền vốn đầu tư. Chu Chấn nếu muốn chắc chắn nắm giữ mảnh đất này thì chỉ có thể tiếp tục tăng vốn. Trong tình huống số vốn lưu động không thể so với Trì gia, Chu Chấn chỉ có thể liều lĩnh mang hết các hạng mục trong tay ra thế chấp để xoay tiền.
Nửa tháng này, Trì Dĩ Hoành liên thủ với Lý Minh Hiên nuốt trọn ba hạng mục trong tay Chu Chấn, hôm qua cũng chính là hạng mục thứ ba, cũng là hạng mục lớn nhất. Trì Dĩ Hoành ban đầu cũng không ngờ Chu Chấn sẽ mang hạng mục này ra thế chấp, thẳng tới hôm qua nhận được điện thoại của Lý Minh Hiên, anh mới biết Chu Chấn cư nhiên không tiếc bất cứ cái giá nào như vậy. Lý Minh Hiên nói đúng, Chu Chấn thật sự đã bị miếng đất thành tây che mờ mắt, mất đi tính cảnh giác vốn có, hiện giờ chính là tâm lý của những con bạc.
Trì Dĩ Hoành nghĩ tới đây thì lắc lắc đầu, Chu Chấn quá tham lam, không thể oán trách ai khác.
Hai người tùy tiện hàn huyên vài câu, Lý Minh Hiên vốn định cuối tuần sẽ quay về Trung Kinh, nhưng hiện giờ anh cùng Trì Dĩ Hoành liên thủ, chỉ có thể chờ mảnh đất thành tây kia có kết quả đấu thầu mới yên tâm trở về. Trì Dĩ Hoành hẹn Lý Minh Hiên tối nay mang theo Trầm Hi tới Trì gia ăn bữa cơm, Lý Minh Hiên đã đáp ứng, còn không quên trêu chọc: “Cậu đây là cố ý thả ra tin đồn chúng ta kết giao thân thiết để chọc giận Chu Chấn đi?”
Trì Dĩ Hoành cười khẽ: “Ý kiến hay, có muốn thuận tiện nhờ Lạc Duy gọi đám phóng viên tới luôn không?”
Lý Minh Hiên nghe vậy thì không khỏi cười phá lên.
Hai người hẹn xong thời gian ăn cơm tối thì Trì Dĩ Hoành cúp điện thoại. Giải quyết xong một nỗi lo, Trì Dĩ Hoành tâm tình tốt trở về phòng xem Hạ Trạch. Hạ Trạch vẫn còn ngủ, tấm chăn đắp tốt khi nãy lại bị đá xuống dưới chân, cả người lăn qua một bên, cảm giác như sắp rớt xuống đất tới nơi. Trì Dĩ Hoành đã từng kiến thức thế ngủ thực không xong của Hạ Trạch, nhưng lần nào nhóc con này đều làm anh càng ‘kinh hỉ’ hơn. Anh cẩn thận ôm Hạ Trạch nhích vào giữa giường, cởi giày leo lên ngồi tựa vào đầu giường, đôi chân thon dài chắn phía ngoài, sau đó tiện tay cầm một quyển sách bắt đầu xem.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Hạ Trạch rất nhanh từ bỏ cái gối yêu thích của mình, vui sướng tìm tới ôm ấp ấm áp của Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành để mặc Hạ Trạch ôm lấy chân mình, thật không rõ thói quen lúc ngủ phải ôm lấy thứ gì đó của Hạ Trạch bắt nguồn từ đâu.
Hạ Trạch mơ mơ màng màng cọ cọ trên đùi Trì Dĩ Hoành, Trì Dĩ Hoành xoa mặt cậu, trong lòng thầm nghĩ phụ thân hẳn đã sắp quay về, đến lúc đó nên nói chuyện anh cùng Hạ Trạch thế nào đây? Thẳng thắn hay chậm rãi để phụ thân tự phát hiện bọn họ không đúng, muốn công khai thì cũng nên để phụ thân chuẩn bị tâm lý, không cần đả kích quá lớn. Xem xét lợi và hại giữa hai lựa chọn, mặc kệ là cái nào Trì Dĩ Hoành đều cảm thấy mình sẽ không chiếm được chút lợi nào từ phụ thân.
Nghĩ vậy, tầm mắt liền dừng trên mặt Hạ Trạch. Hạ Trạch lúc ngủ quả thực hệt như thiên sứ, ngoan ngoãn vô hại, làm người ta muốn nâng cả thế giới đến trước mặt cậu. Ánh mắt Trì Dĩ Hoành thực ôn nhu nhưng cũng đầy kiên định, tới bây giờ mặc kệ phụ thân phản ứng thế nào, anh cũng không có khả năng buông tay Hạ Trach.
Hạ Trạch không biết Trì Dĩ Hoành đã bắt đầu lo lắng cho tương lai hai người, thư thư phục phục ngủ thẳng tới chín giờ. Ngày thi đại học không còn bao lâu, Trì Dĩ Hoành bắt Hạ Trạch ôn bài nhưng cũng không quên những lời chủ nhiệm lớp Hạ Trạch đã nói trong đêm vũ hội. Khoảng thời gian này ôn tập đã không còn quan trọng, quan trọng nhất là thả lỏng tâm tình nghỉ ngơi đầy đủ, cam đoan giấc ngủ sung túc, đương nhiên dinh dưỡng cũng phải chú ý. May mắn Hạ Trạch đã từng thi một lần, thế nhưng Trì Dĩ Hoành gần nhất vẫn có cảm giác như mình đang chăm con.
Hạ Trạch tỉnh lại vẫn chưa chịu rời giường, ôm lấy người Trì Dĩ Hoành nhắm mắt giả bộ ngủ. Trì Dĩ Hoành không chút khách khí 乃úng nhẹ trán cậu: “Mau dậy đi, em không đói à?”
Lông mi Hạ Trạch khẽ giật nhưng vẫn không chịu mở mắt, bộ dáng như không nghe thấy. Trì Dĩ Hoành bất đắc dĩ xoay người đè Hạ Trạch dưới thân, nhắc nhở: “Anh sẽ tung đòn sát thủ a.” Vừa nói vừa luồn tay xuống thắt lưng Hạ Trạch, Hạ Trạch rốt cuộc không chịu được, vừa cười vừa túm lấy tay Trì Dĩ Hoành, không để anh cù nữa.
“Đừng mà.”
Trì Dĩ Hoành mỉm cười, ôm lấy Hạ Trạch sáp tới hôn một ngụm lên mặt cậu. Hạ Trạch chớp chớp mắt, cố ý nói: “Em còn chưa đánh răng.”
Trì Dĩ Hoành cong khóe miệng, ôm lấy mặt Hạ Trạch, lại sáp qua hôn một cái: “Anh không chê.”
Hạ Trạch cười híp mắt, thuận miệng nói: “Anh họ, chờ đến lúc anh già em cũng không ghét bỏ anh đâu.”
Trì Dĩ Hoành giả vờ giận trừng mắt nhìn Hạ Trạch, nhất thời không biết nên cảm động hay lý giải hàm nghĩa sâu xa của nó: “…Tiểu Trạch, này là em ám chỉ anh già sao?”
Trì Dĩ Hoành nói xong thì kéo Hạ Trạch ôm vào lòng, Hạ Trạch mỉm cười lấy lòng không nói lời nào, chỉ đưa tay ôm lấy cổ anh. Cơ thể cả hai dán chặt lại một chỗ, hai người anh em đều không chịu thua kém, hưng phấn ngẩng lên.
Ánh mắt Trì Dĩ Hoành tối sầm, khắc chế muốn đẩy Hạ Trạch ra. Hạ Trạch cách lớp quần áo ᴆụng chạm cậu nhỏ của anh, lại còn nghịch ngợm nhéo nhéo.
“Hạ Trạch.” Giọng điệu Trì Dĩ Hoành thực không xong, cảnh cáo nói.
Hạ Trạch không nói tiếng nào, cách một tầng vải dệt mỏng nắm lấy vật kia. Cậu có thể cảm giác được Trì Dĩ Hoành hưng phấn, theo động tác của cậu, thứ kia lại lớn lên một vòng. Hạ Trạch nhẹ nhàng xoa nắn, lập tức nghe thấy Trì Dĩ Hoành phát ra tiếng thở dốc. Cậu xấu xa vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên cổ Trì Dĩ Hoành, nơi này là điểm mẫn cảm của anh, lại trầm thấp gọi khẽ một tiếng: “Anh họ.”
Trì Dĩ Hoành run bắn một chút, quả thực không có cách nào với nhóc con hư hỏng này. Cảm giác tay Hạ Trạch hơi rời đi, tựa hồ muốn ૮ởเ φµầɳ anh xuống, Trì Dĩ Hoành xoay người đè Hạ Trạch dưới thân, cúi đầu hôn xuống.
Không gian trên giường lớn hơn trong xe rất nhiều, Hạ Trạch cong chân quấn lấy thắt lưng Trì Dĩ Hoành, bàn tay Trì Dĩ Hoành vuốt ve theo cơ thể Hạ Trạch, nhẹ nhàng xoa nắn điểm nổi trước иgự¢. Hạ Trạch mẫn cảm co rụt người, triền miên ‘ưm’ một tiếng. Trì Dĩ Hoành được cổ vũ, rời khỏi môi Hạ Trạch, một đường dọc theo cổ hôn xuống, thẳng đến khi ngậm lấy điểm nhỏ kia.
“Anh họ!” Hạ Trạch thở hổn hển kích động kêu lên. Trì Dĩ Hoành vươn tay bắt được tay Hạ Trạch, tay kia thì lần vào trong ҨЦầЛ ŁóŤ, đang định hành động thì di động để dưới gối của Hạ Trạch đột nhiên reo vang.
Động tác cả hai đều theo bản năng khựng lại, Trì Dĩ Hoành trấn an liếm nhẹ điểm nổi trước иgự¢ Hạ Trạch, khàn khàn hỏi: “Là ai?”
Hạ Trạch cũng không biết, trừ bỏ Trì Dĩ Hoành, chuông báo những người khác đều dùng chung một bài. Di động vẫn không ngừng đổ chuông, hai người không có cách nào xem nhẹ nó. Trì Dĩ Hoành đưa tay rút di động ra, đang định đưa cho Hạ Trạch nhưng thấy cái tên người gọi là lão A thì ngừng một chút. Có thể làm lão A gọi tới lúc này khẳng định là có chuyện, tâm tư kiều diễm thoáng chốc không còn bóng dáng. Anh sáp tới hôn một ngụm lên môi Hạ Trạch, nói: “Là lão A.”
Hạ Trạch chớp mắt mấy cái, nhanh chóng nói: “Kia anh họ nghe máy đi.”
“Alo.” Trì Dĩ Hoành nhất nút nghe.
“Hạ Trạch, cô gái mà cậu bảo tôi tra kia…” Lão A nói được một nửa mới phản ứng lại: “Ô, không phải Hạ Trạch à?”
Trì Dĩ Hoành ngồi bên cạnh Hạ Trạch, đưa tay kéo tấm chăn sắp rớt xuống đất phủ lên người Hạ Trạch, nói thẳng: “Tôi là Trì Dĩ Hoành.”
Lão A bắt đầu ấp úng, tuy Trì Dĩ Hoành là người ra tiền, nhưng nghiêm khắc mà nói thì Hạ Trạch mới thực sự là khách hàng, ông phải báo kết quả điều tra với Hạ Trạch mới đúng. Nói tới thì sáng sớm hôm qua Hạ Trạch đột nhiên gửi qua một bức ảnh, bảo ông điều tra cô gái trong hình. Hạ Trạch không nói rõ nên ông cũng không biết Hạ Trạch cùng cô gái kia có quan hệ gì. Nếu không phải kết quả điều tra quá bất ngờ thì ông cũng không vội vàng tới vậy. Lão A không xác định chuyện này có nên nói với Trì Dĩ Hoành hay không.
Trì Dĩ Hoành nhận ra băn khoăn của lão A, liền nói: “Tiểu Trạch ở ngay bên cạnh, có gì cứ nói thẳng.”
Lão A nghe vậy thì yên tâm, hắc hắc cười gượng hai tiếng: “Mới nãy nói gì rồi, à, Hạ Trạch bảo tôi điều tra một cô gái.” Nói tới đây, giọng điệu lão A trở nên nghiêm túc: “Chuyển lời với Hạ Trạch, bảo nhóc con ấy tránh xa cô gái kia một chút, cô ta bị HIV.”
HIV còn gọi là bệnh si đa, ý nghĩa là gì không cần lão A nói Trì Dĩ Hoành cũng biết. Anh nhớ Hạ Trạch từng nói cô gái kia xuất hiện rất kì quặc, khi ấy anh còn tưởng đối phương thích Hạ Trạch, nhưng kết quả điều tra của lão A đã đánh tỉnh anh.
“Tôi biết rồi.” Âm thanh Trì Dĩ Hoành lạnh như đóng băng, lão A cũng không dám nhiều lời. Lần này nói ra cũng thực trùng hợp, cả Hải thành rộng lớn như vậy, chỉ với một tấm hình cùng cái tên, muốn nhanh chóng tìm ra một người không phải chuyện dễ. Lão A khi nhận được hình, trước tiên sẽ up lên mạng tiến hành quét hình, đối chiếu những bức hình tương xứng. Vốn đây là thói quen mà thôi, ông thật không ngờ có thể thông qua phương pháp này tìm người, chỉ là lần này vận may không tệ, rất nhanh đã tìm ra ảnh chụp của cô gái. Trong trung tâm phòng chống STD và AIDS, cô gái này nằm trong tư liệu những bệnh nhân HIV.
Lão A vừa thấy kết quả thì kinh sợ, theo địa chỉ lưu lại tìm tới, chờ đợi suốt một ngày. Sau khi xác định đó chính là cô gái trong bức hình Hạ Trạch gửi, ông lập tức cấp tốc gọi điện, chỉ sợ lỡ như Hạ Trạch cùng cô gái kia phát sinh chuyện gì đó thì đúng là phiền lớn.
Trì Dĩ Hoành bảo lão A gửi tư liệu qua, anh phải xem kĩ lại. Theo Trần Huy xuất hiện đến cô gái này, anh lần đầu tiên cảm thấy những chuyện phát sinh bên người Hạ Trạch không hề đơn giản như anh nghĩ. Rốt cuộc là ai thù hận lớn đến vậy, trăm phương nghìn kế tính kế Hạ Trạch?
Trì Dĩ Hoành cúp điện thoại xong vẫn trầm mặc không nói gì. Hạ Trạch nhạy bén nhận ra không đúng, bò tới ngồi sát bên cạnh, lôi kéo anh: “Làm sao vậy?”
Trì Dĩ Hoành hoàn hồn, quấn tấm chăn ôm cả người Hạ Trạch vào lòng, hôn một cái rồi nhẹ giọng nói: “Lão A đã tra được cô gái kia. Là một người mắc bệnh HIV.”
Hạ Trạch đảo một vòng mới phản ứng được HIV có ý tứ gì, cậu giật mình nhìn về phía Trì Dĩ Hoành, thoáng chốc hiểu ra chuyện đời trước. Vì cái gì mình vừa kể cho Trì Dĩ Hoành nghe trùng hợp gặp gỡ cô gái kia thì không bao lâu đối phương đã không còn xuất hiện, khẳng định Trì Dĩ Hoành tra ra gì đó nên can thiệp. Nhưng vì cái gì cô gái đó lại tìm tới cậu, là ai đưa cô ta tới? Chu Hàm Thanh? Hay là ai khác?
Đầu óc Hạ Trạch thực hỗn loạn, lập tức nhớ tới Trần Huy: “Có thể nào là Trần Huy không?” Hạ Trạch đoán, dù sao cậu cũng không tin cô gái kia vì thật tâm yêu thích mà tiếp cận mình.
Trì Dĩ Hoành nhăn mặt nhíu mày, này rất giống chuyện mà Trần Huy có thể làm ra, nhưng mục đích của ông ta là gì? Nếu muốn tung ra tin đồn bê bối như Thẩm Gia Thạch, cô gái này không thể tạo ra hiệu quả quá lớn. Ngược lại nghĩ tới mầm bệnh HIV kia, người đứng sau tựa hồ muốn hủy Hạ Trạch. Trần Huy không thù không oán gì với Hạ Trạch, sẽ không căm hận đến mức này. Kia nếu không phải Trần Huy thì là ai? Chu Hàm Thanh? Nói không chừng chính là bà ta.
Trì Dĩ Hoành suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra người nào lại hận Hạ Trạch đến vậy, anh trấn an vỗ vỗ Hạ Trạch: “Không có việc gì. Anh sẽ bảo Thường Phi đi một chuyến, hỏi kẻ đứng sau chỉ là chuyện nhỏ.”
Hạ Trạch ừ một tiếng, mới nghe thì chuyện này có vẻ thực đáng sợ, nhưng bình tĩnh lại ngẫm nghĩ thì kỳ thực cũng không có gì. Chỉ cần bảo trì khoảng cách nhất định với đối phương thì không lo bị nhiễm.
Trì Dĩ Hoành cũng muốn nói tới vấn đề này, nhéo mặt Hạ Trạch, nhắc nhở: “Em biết đường lây bệnh HIV đi?”
Hạ Trạch gật gật đầu, lập tức bỡn cợt nói: “Mặc kệ kẻ đứng sau là ai, đối phương nhất định không biết, tìm con gái tới đối phó với em căn bản vô dụng.”
Trì Dĩ Hoành ý vị sâu xa ừ một tiếng: “Ý em là…”
Hạ Trạch nhanh chóng hôn một cái lên mặt anh, giải thích: “Chỉ có anh họ là hữu dụng thôi.”
Trì Dĩ Hoành bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Hạ Trạch, đưa tay nhéo mặt cậu, nghiêm túc nói: “Trước lúc thi đại học có muốn xin nghỉ không? Dù sao cũng chỉ còn vài ngày?”
Hạ Trạch nghĩ nghĩ lắc đầu. Lần này đối phương tìm một cô gái HIV tới, cậu có thể tránh ở nhà. Nhưng lần sau thì sao? Cậu không thể cứ núp trong nhà cả đời đi. Đời trước ngây ngô ngốc nghếch, đời này vất vả lắm mới có manh mối, cậu nhất định phải tìm ra là ai hại mình. Nếu cậu cứ trốn tránh không để đối phương có cơ hội ra tay, chẳng phải lại càng khó tìm sao?