Cảnh Giác*****
Buổi tối lúc Trì Dĩ Hoành về tới nhà, Hạ Trạch đang cãi nhau với Hạ Khải qua điện thoại.
Buổi chiều tuy Hạ Trạch tức giận nhưng cũng lười so đo với Hạ Khải. Tính luôn cả đời trước, Hạ Trạch đã lớn gấp đôi Hạ Khải, vì thế chỉ xem đối phương là một tên nhóc con mà thôi. Nhưng ai ngờ cậu không bắt lỗi Hạ Khải, Hạ Khải ngược lại lại trêu chọc, vì thế Hạ Trạch liền nổi giận đùng đùng hỏi hàng chuyển tới là gì.
“Nói xem?” Hạ Trạch cười lạnh nói: “Quỷ con nói láo.”
Hạ Khải nhất thời nhảy dựng lên hệt một con mèo chị chọc xù lông: “Anh nói ai là quỷ nói láo?”
Hạ Trạch cười nhạo một tiếng không nói gì, Hạ Khải hổn hển nói: “Tôi có lừa anh, thật sự là có đồ mà, tôi còn tự mình để nó trên giường của anh. Tôi… tôi còn mở ra xem thử, là một cái camera mini.”
Hạ Trạch vốn không tin lời Hạ Khải: “Camera mini? Cậu biết thứ gì là camera mini sao? Hơn nữa đồ của tôi sao cậu lại tùy tiện mở ra, cậu có gia giáo không hả?”
“Anh…”
Hạ Khải bị Hạ Trạch chọc tới phát điên, phẫn nộ gào lên: “Anh còn nói tôi, anh thì sao? Anh có gia giáo sao? Mẹ tôi đối xử tốt với anh như vậy, hỏi han quan tâm đủ hết, so với tôi còn tốt hơn, thế mà anh đột nhiên không thèm để ý tới mẹ, anh biết bà khổ sở cỡ nào không?”
Hạ Trạch vốn nghe Hạ Khải gào loạn thì có chút tức giận, bất quá nghe đến đây liền cười khảy.
“Hỏi han quan tâm? Đi học học được mấy từ này đi. Hạ Khải, cậu cũng sắp mười lăm rồi, cậu thật sự nghĩ mẹ cậu đối xử với tôi tốt hơn với cậu?”
“Hạ Trạch, anh…”
Đời trước, vì Hạ Trạch cùng Chu Hàm Thanh bất hòa, Hạ Khải bất quá chỉ cảm thấy Hạ Trạch không có lương tâm, thực có lỗi với Chu Hàm Thanh, vì thế lén tìm tới Hạ Trạch đánh nhau, kết quả bị Hạ Trạch đánh cho một trận. Mấy ngày trước, cậu đã không còn gọi Chu Hàm Thanh là mẫu thân, ở nhà cũng không để tâm tới, nghĩ tới hẳn Chu Hàm Thanh đã ý thức được gì đó, không biết bao giờ Hạ Khải sẽ thay mẹ mình xuất đầu. Không ngờ chỉ mới vài ngày, Hạ Khải đã nháo chuyện, bất quá là từ đấu võ chuyển thành đấu văn.
Kỳ thực Hạ Trạch nói xong cũng tự cảm thấy không có ý tứ, không chỉ Hạ Khải, cậu sống tới mười tám tuổi không phải cũng cảm thấy Chu Hàm Thanh đối xử với mình còn tốt hơn cả với con ruột sao? Hạ Trạch không muốn nói thêm gì nữa, lập tức đánh gảy Hạ Khải, nói thẳng: “Món đồ kia cậu nói có thì cứ xem là có đi, không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
Hạ Trạch dứt khoát cúp điện thoại, Hạ Khải cầm di động tức giận mắng một tiếng khốn khi*p. Lúc cãi nhau hận nhất là vậy, lúc bạn đang cảm xúc dâng trào muốn đánh một trận thì đối phương lại hời hợt nói vài câu cho qua chuyện, để lại bạn nghẹn một bụng tức, sau một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Khải vì tức giận mà trướng tới đỏ bừng, phẫn nộ vọt tới phòng Hạ Trạch, cẩn thận tìm kiếm từng chỗ một. Chốc nữa mẫu thân về nhất định phải hỏi chuyện này, Hạ Khải không tin, rõ ràng là có hàng chuyển tới, cậu còn tự mình mở ra, chẳng lẽ nó mọc cánh tự bay đi?
Hạ Khải tìm kiếm quá chú tâm, Chu Hàm Thanh đi ngang qua nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Khải, con đang làm gì đó?”
Hạ Khải hết hồn, thấy là Chu Hàm Thanh thì lập tức túm lấy bà: “Mẫu thân có thấy thứ để trên giường Hạ Trạch không? Rõ ràng con để ở đây, sao đột nhiên không thấy đâu nữa. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
Chu Hàm Thanh nghe vậy, không chút biến sắc hỏi: “Cái gì?”
Hạ Khải thở phì phì nói: “Là hàng chuyển phát nhanh của Hạ Trạch, con mang vào đây để, kết quả nó tìm không thấy nên bảo con lừa nó.”
Ánh mắt Chu Hàm Thanh khẽ dao động: “Có phải con nhớ nhầm không?”
“Sao có thể?” Hạ Khải bị Hạ Trạch oan uổng một lần, lại thêm mẫu thân nói thế thì lập tức ra sức giải thích: “Thực sự là Hạ Trạch có hàng chuyển tới mà, con còn lén mở ra xem là thứ gì bên trong…”
Hạ Khải mím môi, chột dạ nhìn về phía Chu Hàm Thanh. Chu Hàm Thanh không chú ý việc Hạ Khải lén mở đồ của Hạ Trạch, mà có chút mất tự nhiên nói: “Con xem thứ bên trong rồi?”
Hạ Khải không nhận ra dị thường của Chu Hàm Thanh, buột miệng nói: “Là một cái camera mini. Kỳ quái, rốt cuộc là ai gửi cho Hạ Trạch? Hình như nó cũng không biết.”
Phản ứng của Hạ Khải không giống biết nhiều lắm, Chu Hàm Thanh thở phào một hơi, xụ mặt khiển trách: “Con xem con kìa, lật tung cả phòng anh trai rồi, bài tập làm hết chưa?”
“Mẫu thân, con…”
“Cái gì cũng đừng nói, về phòng làm bài đi.” Chu Hàm Thanh nghiêm khắc nói.
Mẫu thân đột nhiên biến sắc làm Hạ Trạch cảm thấy thực ủy khuất, tức tối nhìn Chu Hàm Thanh một cái, sau đó cúi đầu rời khỏi phòng Hạ Trạch, trong lòng thực không phục. Cậu nhất định sẽ tìm được món đồ đó, tốt nhất là tìm xong vất vào mặt Hạ Trạch, xem ông anh kia còn dám oan uổng cậu nữa không.
Tâm tư Hạ Khải thế nào, Chu Hàm Thanh không hề để ý. Bà đơn giản dọn dẹp lại phòng Hạ Trạch, sau đó thừa dịp Hạ Chí Thành còn chưa trở về gọi điện cho Chu Chấn.
“Anh cả, đoạn phim tôi gửi qua anh định bao giờ thì tung lên mạng?”
“Gấp cái gì!”
Chu Chấn trả lời thực ngắn gọn, cách điện thoại, Chu Hàm Thanh tựa hồ nghe thấy bên chỗ Chu Chấn khá ồn ào, giống như đang bận rộn chuyện gì đó. Qua vài giây, bên Chu Chấn im lặng hẳn, chỉ nghe thấy ông chậm rì rì nói: “Thứ kia nếu đã vào tay chúng ta thì phải làm nó phát huy giá trị lớn nhất. Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chúng ta càng tung muộn chừng nào thì áp lực em rể phải nhận càng lớn chừng ấy, đến khi đó lại càng cảm kích Chu gia đã ngăn chặn được cơn sóng dữ kia, em có thể nhân cơ hội này mà thu phục trái tim em rể. Nhân tình bên ngoài có là gì chứ, em mới chính là vợ hiền.”
Chu Chấn hiển nhiên đã tính toán làm sao để có được lợi ích lớn nhất, nhưng Chu Hàm Thanh vẫn thực lo lắng. Lỡ như để quá muộn, Hạ Chí Thành thực sự bị cái ૮ɦếƭ của Thẩm Gia Thạch liên lụy, đến khi đó có hối hận cũng không còn kịp.
“Yên tâm.” Chu Chấn biết băn khoăn của Chu Hàm Thanh: “Chu gia vẫn luôn dựa vào thế lực của em rể, em ấy tốt thì Chu gia mới tốt, anh cả sẽ không quên điểm này.”
Chu Chấn đã nói vậy, Chu Hàm Thanh cũng tin tưởng anh cả nhà mình sẽ không làm bừa. Chính như lời Chu Chấn đã nói, chỗ dựa vững chắc nhất của Chu gia chính là Hạ Chí Thành, Hạ Chí Thành thất thế thì bọn họ cũng không tốt đẹp. Vì thế, Chu Hàm Thanh không để tâm chút tính toán để Hạ Chí Thành càng gắng chặt với Chu gia của anh cả. Về phần đoạn phim này là ai gửi tới, vì sao lại gửi cho Hạ Trạch mà không phải Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh cũng không để ý. Theo góc độ quay thì hẳn là Thẩm Gia Thạch, nếu thật sự là Thẩm Gia Thạch đã gửi thì càng tốt, ૮ɦếƭ không đối chứng.
Chu Hàm Thanh vừa lòng nghĩ, hiện giờ điều phiền toái duy nhất là Hạ Khải, không biết Hạ Khải rốt cuộc bị sao? Rõ ràng rất chán ghét Hạ Trạch, nhưng hễ Hạ Trạch có chuyện thì nó lại càng để bụng hơn cả Hạ Trạch. Tựa như chuyện tranh chữ, tin vừa tung ra, Hạ Khải không để tâm tới chuyện bản thân cái gì cũng không có, cư nhiên thay Hạ Trạch lo lắng số tranh kia không tìm lại được thì phải làm sao? Chu Hàm Thanh thở dài một hơi, bà đã mất khống chế đối với Hạ Trạch, Hạ Khải không thể cứ tiếp tục khờ dại như vậy, nên để nó ý thức được ảnh hưởng của Hạ Trạch đối với cuộc sống của mình.
Chu Hàm Thanh bên này nghĩ tới Hạ Khải, bên kia Hạ Trạch đồng dạng cũng nghĩ tới đứa em trai.
“Nghe khẩu khí Hạ Khải thì có vẻ rất ủy khuất, anh họ, anh nói xem có phải em thực oan uổng nó rồi không? Hoặc là thứ kia đã bị Chu Hàm Thanh mang đi nên người khác không hề hay biết?”
Hạ Trạch cùng Hạ Khải cãi nhau khá kịch liệt, nhưng cãi xong thì cậu liền cảm thấy mình không nên so đo với một đứa con nít. Trì Dĩ Hoành vừa thay quần áo vừa nghe Hạ Trạch oán giận, trong lòng cười khẽ. Trong mắt anh, Hạ Trạch cũng chỉ là một đứa nhóc. Hạ Trạch nói hai câu, rất nhanh liền vứt chuyện này ra sau đầu, này cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi, rất nhanh liền nhớ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, Trần Huy tới tìm em.”
Trì Dĩ Hoành đang cài nút áo hơi khựng lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Hạ Trạch: “Ông ta tìm em làm gì?”
Hạ Trạch không hề giấu diếm, kể lại những lời Trần Huy đã nói, còn cả suy đoán cùng bất an trong lòng. Trì Dĩ Hoành khẽ nhíu mày, đi tới ôm Hạ Trạch vào lòng, thấp giọng nói: “Là anh sơ sót.”
“Sao cơ?” Hạ Trạch khó hiểu.
Trì Dĩ Hoành xoa mái tóc mềm mại của Hạ Trạch, giải thích: “Trần Huy là người thủ đoạn độc ác, làm việc rất hiếm khi quang minh chính đại. Hiện giờ Tôn Đức Nguyên cùng dượng chỉ kém một bước trở mặt công khai mà thôi, không nói tới nguyên do Trần Huy tới tìm em lần này, nhưng thực khó đảm bảo sau này lại tìm tới. Bắt đầu từ tuần sau, lúc tới trường cứ để Thường Phi mang em đi.”
Thường Phi là đội trưởng đội vệ sĩ được Trì gia kí kết, nghe nói trước kia từng là thành viên xuất sắc trong bộ đội đặc chủng. Sau đó vì làm nhiệm vụ bị thương, không còn cách nào tiếp tục nên dứt khoát lựa chọn xuất ngũ. Thường Phi không tiếp nhận an bài của chính phủ mà liên hệ với vài chiến hữu xuất ngũ trước đó lập thành nhóm vệ sĩ tư nhân. Thân hình Thường Phi cao gầy có vẻ yếu ớt, lại còn bị thương, nhưng Hạ Trạch từng tận mắt nhìn thấy thân thủ của người này, cỡ như cậu, Thường Phi chỉ cần dùng một tay đã đủ thu phục.
“Có phải chuyện bé xé ta to không?” Hạ Trạch do dự nói. Trần Huy xuất hiện làm cậu bất an, nhưng càng nhiều hơn là vì thấy cái ૮ɦếƭ của Thẩm Gia Thạch liền liên hệ tới cái ૮ɦếƭ của mình ở đời trước, kì thực nếu nói Trần Huy muốn làm gì cậu thì quả thực không có khả năng. Trần Huy cho dù phát rồ cỡ nào cũng phải suy nghĩ tới hậu quả, cậu không phải Thẩm Gia Thạch, không thể qua quýt xong chuyện. Nhưng nói ra thì vẫn còn anh họ mà? Hạ Trạch cảm thấy thực không hiểu câu nói kia của Trần Huy, cậu kỳ thực càng lo lắng cho Trì Dĩ Hoành hơn: “Bằng không anh họ mang Thường Phi bên mình đi, để ai đó theo em là được rồi.”
Trì Dĩ Hoành cười khẽ, cúi đầu hôn lên mắt Hạ Trạch, không để cậu cự tuyệt: “Thường Phi theo em là định rồi, Tiểu Trạch nghe lời, đừng để anh lo lắng.”
Những lời này lập tức đánh sâu vào lòng Hạ Trạch, nghĩ tới bộ dáng của anh họ sau khi mình gặp chuyện, Hạ Trạch do dự gật gật đầu.
Về phần vấn đề Hạ Trạch lo lắng, Trì Dĩ Hoành mở miệng nói: “Câu nói kia của Trần Huy phỏng chừng không phải nói chuyện buổi tối Thẩm Gia Thạch gặp chuyện.” Bắc Phong là nơi hỗn loạn, loại người nào cũng có. Nếu Trần Huy đã chọn đó làm nơi giải quyết Thẩm Gia Thạch thì ông ta hẳn rất quen thuộc, không chừng còn có không ít cơ sở ngầm. Hạ Trạch cùng anh ở Bắc Phong loanh quanh hơn nửa ngày, nếu Trần Huy nghi ngờ thì người bị tìm hẳn là anh chứ không phải Hạ Trạch. Dù sao anh cùng Trần Huy cũng từng có liên hệ, chuyện này cũng không liên quan mật thiết, so ra thì tìm anh đơn giản hơn Hạ Trạch.
“Không phải sao?” Hạ Trạch mờ mịt: “Vậy thì là cái gì?”
Trì Dĩ Hoành nhăn mặt nhíu mày: “Tiểu Trạch, em gần nhất có từng gặp qua Trần Huy không?”
Hạ Trạch lắc đầu, cậu không phải ở trường thì chính là ở nhà, căn bản không thể nào gặp Trần Huy.
Trì Dĩ Hoành lập tức cảnh giác, nhất thời cũng không đoán được Trần Huy chỉ cái gì, chỉ đành trấn an hôn Hạ Trạch, trong lòng thầm nghĩ phải phân phó Thường Phi bám sát Hạ Trạch, ngàn vạn lần không thể để Hạ Trạch gặp chuyện.