Theo Đuôi*****
Trì Dĩ Hoành sáng sớm theo giờ sinh vật thức dậy thì Hạ Trạch vẫn còn ngủ. Tướng ngủ đối phương thật sự không xong, hơi nghiêng người đè lên cánh tay, một chân thì khoác lên lưng, mái tóc xù lên hỗn loạn cọ bên cổ, cả người cơ hồ treo trên người anh.
Trì Dĩ Hoành trong lòng buồn cười, khó trách tối qua anh nằm mơ thấy mình chạy phụ trọng, trên lưng vác hơn trăm kg chạy suốt buổi tối, cũng không biết Hạ Trạch ngủ như vậy có cảm thấy thoải mái hay không? Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, Trì Dĩ Hoành nghĩ Hạ Trạch vẫn còn muốn ngủ, vì thế thật cẩn thận ôm cậu điều chỉnh tư thế. Nào ngờ Hạ Trạch không cảm kích, vô thức lẩm bẩm một tiếng, tay chân lại tiếp tục quấn lấy anh. Trì Dĩ Hoành nhìn bạch tuột Hạ Trạch mà buồn cười không thôi, chỉ có thể đành chịu.
Không đợi anh ôm Hạ Trạch ngủ tiếp một hồi, tiếng chuông di động đột nhiên phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng. Trì Dĩ Hoành phản ứng cực nhanh rút điện thoại dưới gối ra tắt báo thức mà Hạ Trạch đã cài, đang định đặt trở lại, trong lúc vô tình mở tập ảnh thì nhìn thấy hình một cô gái xa lạ mặc váy trắng.
Cô gái trong hình Trì Dĩ Hoành có chút ấn tượng, xem bối cảnh thì hẳn là bạn học của Hạ Trạch trong vũ hội đêm qua. Phản ứng đầu tiên của Trì Dĩ Hoành là ghen, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy phản ứng của mình có chút buồn cuồi. Tình cảm Hạ Trạch dành cho anh không giống giả, hai người ở chung lại thực ăn ý, nhưng trong lòng Trì Dĩ Hoành vẫn có chút bất an. Anh lo lắng không phải tình cảm của Hạ Trạch là thực hay giả, mà sợ tâm tính Hạ Trạch vẫn chưa xác định, không biết mình rốt cuộc thích cái gì, chỉ vì anh thổ lộ mà mù quáng tiếp nhận.
Nhiều năm như vậy, bất luận là học tập hay tiếp nhận công ty của gia đình, cho tới giờ Trì Dĩ Hoành vẫn luôn bình tĩnh, duy chỉ có những lúc đối mặt với Hạ Trạch là anh hoàn toàn mất đi phần bình tĩnh đó. Anh nhìn di động một lúc lâu, Hạ Trạch trong lòng mơ mơ màng màng tỉnh lại, cọ cọ trên người anh, hàm hồ nói: “Anh họ, mấy giờ rồi? Hôm nay phải tới trường.”
Trì Dĩ Hoành để điện thoại qua một bên, cúi đầu cắn khẽ một ngụm lên vành tai trắng nõn của Hạ Trạch, thấp giọng nói: “Còn có thể ngủ thêm nửa giờ.”
Hạ Trạch thuận miệng ừ một tiếng, một tay ôm lấy cổ Trì Dĩ Hoành tiếp tục cọ cọ, cũng không biết có nghe thấy không. Trì Dĩ Hoành cười khẽ, Hạ Trạch chỉ còn kém không đè lên người anh nữa thôi. Trì Dĩ Hoành đưa tay đặt lên ௱ôЛƓ Hạ Trạch, ôm cậu kéo sát vào người mình, Hạ Trạch quả nhiên rất hài lòng với tư thế này, ôm cổ Trì Dĩ Hoành khẽ liếm. Người anh em vốn hưng phấn của Trì Dĩ Hoành lập tức ngẩng đầu dựng thẳng, chọt vào ௱ôЛƓ Hạ Trạch.
Hạ Trạch rất nhanh thanh tỉnh, đưa tay gối cái đầu rối bù, ánh mắt sáng lóng lánh nhìn về phía Trì Dĩ Hoành, vẻ mặt xem kịch vui. Trì Dĩ Hoành không khách khí vỗ ௱ôЛƓ cậu một cái, cười mắng: “Nhóc hư hỏng.”
Hạ Trạch cười phá lên, ôm Trì Dĩ Hoành cúi đầu lại liếm lên cổ anh một ngụm. Người anh em Trì Dĩ Hoành lại càng có tinh thần hơn. Anh nhìn ra Hạ Trạch cố ý, nhưng không có cách nào, chỉ cảnh cáo đưa tay tới bên eo Hạ Trạch, chuẩn bị nếu cậu còn không nghe lời liền vận dụng đòn sát thủ, gãi ngứa.
Hạ Trạch lập tức lấy lòng nhìn về phía Trì Dĩ Hoành, mày cong cong, mềm nhẹ nói: “Anh họ.”
Trì Dĩ Hoành xoa mái tóc lộn xộn của Hạ Trạch, ra vẻ nghiêm khắc nói: “Còn chưa chịu rời giường?”
Hạ Trạch chôn mặt bên vai Trì Dĩ Hoành, lắc lắc đầu: “Không phải còn có thể ngủ nửa tiếng sao? Không tới muộn là được rồi.”
Trì Dĩ Hoành không nói nữa, chỉ nhẹ nhành vuốt tóc Hạ Trạch. Hạ Trạch nằm úp sấp một hồi thì nhớ ra: “Đúng rồi anh họ, buổi tối em phải về nhà một chuyến, Hạ Khải nói em có chuyển phát nhanh.”
“Em mua gì trên mạng à?”
“Không!” Hạ Trạch cũng cảm thấy kỳ quái: “Không biết là ai gửi.” Hạ Trạch giao thiệp rất ít, bên người chỉ có bạn học, biết địa chỉ nhà cậu cũng không nhiều. Cho dù có người lên mạng tra thì cũng không tìm ra thông tin gì, chỉ có tên khu phố mà thôi. Nghĩ nghĩ, vẻ mặt có chút giảo hoạt nhìn về phía Trì Dĩ Hoành, chậm rì rì nói: “Anh họ, anh nói xem có phải có người thầm mến em không?”
Trì Dĩ Hoành‘ồ’ một tiếng, biểu tình nghiêm túc nói: “Rất có thể, nói không chừng đối phương còn thích mặc váy trắng.”
“Váy trắng?” Hạ Trạch hiển nhiên không hiểu.
Trì Dĩ Hoành thấy vẻ mặt ngây thơ của Hạ Trạch thì nhịn không được vỗ trên ௱ôЛƓ cậu một chút, rút di động mở mục hình ảnh, vẻ mặt ‘bắt gian’ chỉ vào cô gái mặc váy trắng trong hình nghiêm túc nói: “Cô gái này là ai?”
Hạ Trạch chớp mắt mấy cái, nhìn một lúc lâu mới phản ứng được Trì Dĩ Hoành hỏi ai. Cậu lập tức bật cười, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Anh họ, anh ghen à?”
Trì Dĩ Hoành xụ mặt vỗ một cái lên ௱ôЛƓ Hạ Trạch: “Đừng lảng sang chuyện khác!”
Khóe miệng Hạ Trạch cong lên, ngoan ngoãn nói: “Em không biết, bất quá tối qua cô gái này xuất hiện quá kỳ hoặc, em muốn để lão A tra một chút.”
Lực chú ý của Trì Dĩ Hoành rất nhanh bị lời Hạ Trạch hấp dẫn, nghĩ lại tình cảnh đêm qua, cô gái này quả thực cứ xuất hiện trong tầm mắt Hạ Trạch. Tuy anh cảm thấy, phỏng chừng cô gái này ôm tâm tư giống mình, nhưng nếu Hạ Trạch muốn tra thì lão A chỉ vất vả thêm vài ngày mà thôi, anh tự nhiên không muốn làm Hạ Trạch mất hứng.
“Ừ!” Trì Dĩ Hoành dung túng nói.
Hạ Trạch nhướng mi, cố ý nói: “Hiện giờ anh họ yên tâm rồi đi?”
Trì Dĩ Hoành: “…nhóc hư hỏng.”
Hạ Trạch cười phá lên, trước lúc Trì Dĩ Hoành biến sắc liền ôm lấy anh, lấy lòng nói: “Em thích anh họ nhất.”
Trì Dĩ Hoành cơ hồ bị viên đạn bọc đường của Hạ Trạch bắn trúng, cánh tay giơ cao nhẹ nhàng hạ xuống. Anh thay đổi góc độ ôm Hạ Trạch vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái, khóe miệng cong lên, nhẹ giọng đáp lời.
Hai người ở trên giường dính nhau nửa giờ, Hạ Trạch không tình nguyện bò dậy, cậu thực tưởng niệm mấy ngày nghỉ phép trước đó, nếu ngày mai là ngày thi đại học thì tốt quá, qua hai ngày thì có thể hoàn toàn giải phóng.
Dùng xong bữa sáng, Trì Dĩ Hoành lái xe đưa Hạ Trạch đến trường. Hạ Trạch trước lúc xuống xe, thừa dịp xung quanh không có ai nhanh nhẹn sáp qua hôn lên mặt Trì Dĩ Hoành một cái. Trì Dĩ Hoành mỉm cười, xoa xoa tóc Hạ Trạch, dặn dò nói: “Tan học chờ anh, anh tới đón em.”
Hạ Trạch gật gật đầu, mang theo cặp sách nhảy xuống xe, hướng Trì Dĩ Hoành phất phất tay, theo tiếng chuông chạy vào phòng học.
Bên kia đường, một chiếc ô tô xám đậu ở đối diện. Người lái xe chụp một loạt ảnh Hạ Trạch, xác định không lầm rồi gọi một cuộc điện thoại.
“Đại ca, Hạ Trạch hôm nay xuất hiện, là Trì Dĩ Hoành tự mình đưa tới.” (*đại ca xã hội đen)
Bên kia đầu dây chính là Trần Huy, hứng thú ừ một tiếng, phân phó: “Tiếp tục canh giữ ở đó, theo sát hành tung Hạ Trạch.”
“Dạ.”