Ván Cờ Hỗn Loạn*****
Một vở hài kịch của Hạ gia lấy Hạ Chí Kiệt cùng Thẩm gia đền một ngàn vạn mà kết thúc.
Đối với Thẩm Gia Thạch, Hạ Chí Kiệt bị cắn một ngụm quả thực hận tới nghiến răng nghiến lợi, tự nhiên không muốn chịu thiệt chi tiền, chỉ chấp nhận ra năm trăm vạn. Này cũng có nghĩa Thẩm Gia Thạch phải gánh vác năm trăm vạn còn lại.
Thẩm Gia Thạch có tiền, Hạ Chí Kiệt cùng cậu đều biết rõ, chính là cậu không có biện pháp lấy số tiền này ra dùng. Hạ Chí Thành chờ bên cạnh mắt thấy đã sắp mất kiên nhận, Thẩm Gia Thạch biết Hạ Chí Thành có thành kiến với mình, lần này chính là muốn thấy mình khó xử. Không còn sự chọn lựa nào khác, Thẩm Gia Thạch chỉ có thể nhìn Hạ Chí Kiệt ác ý thông tri chuyện này với cha mẹ.
Nhận được điện thoại Hạ gia, cha mẹ Thẩm Gia Thạch lập tức chạy tới. Hạ Chí Kiệt lúc gọi cũng không nói rõ, chỉ nói Thẩm Gia Thạch trộm mấy bức họa của Hạ gia, trong đó có một bức đã bị người ta mua, cần năm trăm vạn chuộc lại. Cha mẹ Thẩm Gia Thạch không thể nào tin chuyện mình nghe thấy, Gia Thạch vẫn luôn là kiêu ngạo của Thẩm gia, sao có thể ăn trộm đồ? Lại còn là trộm Hạ gia?
Hai người một đường nghĩ liệu có nhầm lẫn gì hay không, nhưng bầu không khí ngưng trọng ở Hạ gia làm bọn họ không dám lên tiếng hỏi. Nhất là Thẩm Gia Thạch đứng ở nơi đó, không kêu oan cũng không biện giải, càng làm hai người nuốt hết nghi vấn vào bụng.
Hiện giờ Thẩm gia mặc dù nói là nghèo túng nhưng chỉ là so với Hạ gia mà thôi. Ở Hải thành, Thẩm gia cũng coi là trung lưu giàu có. Chỉ là năm trăm vạn không phải con số nhỏ, gom góp toàn bộ Thẩm gia nhất thời cũng không có nhiều như vậy. Đối mặt với hai vợ chồng Thẩm gia sợ sệt kinh hoảng lại e dè, Hạ nãi nãi có ý muốn thay bọn họ ra phần tiền này nhưng bị Hạ Tư Tuệ ngăn lại. Hạ nãi nãi cứ nói Hạ Tư Tuệ khờ dại, nhưng Hạ Tư Tuệ cảm thấy, lúc đối mặt với Thẩm gia, người khờ nhất chính là mẫu thân mình. Cô không tin mớ lí do thoái thác của Thẩm Gia Thạch, gì mà mềm lòng, gì mà xuất phát từ đồng tình mới giúp anh hai. Nó tự nhiên sao lại đồng tình với người khác? Hạ Tư Tuệ cảm thấy phỏng chừng anh hai lén cho Thẩm Gia Thạch lợi lộc gì đó nên hai người mới thông đồng gây ra chuyện này. Cho dù Thẩm Gia Thạch thật sự lương thiện nhưng hiện giờ Hạ gia hỗn loạn vô cùng, Hạ nãi nãi mà ra mặt lúc này thì chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, anh hai phỏng chừng sẽ hận ૮ɦếƭ Thẩm Gia Thạch.
Hạ Tư Tuệ ngăn cản làm Thẩm gia không còn cách nào, chỉ đành gán căn nhà đang ở cho Hạ Chí Kiệt, quy thành năm trăm vạn tiền mặt. May mà bọn họ ở ngoài ô Hải thành còn một căn nhà nhỏ, không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ.
Cả quá trình, vợ chồng Thẩm gia vẫn luôn tỏ ra dè dặt, Thẩm Gia Thạch nhìn thấy trong mắt, tay siết chặt, móng bấu sâu vào da thịt.
Giải quyết xong chuyện tiền bạc, quản gia khách khí tiễn ba người Thẩm gia rời khỏi nhà tổ, cũng uyển chuyển biểu thị Hạ nãi nãi thân thể không tốt, đoạn thời gian tới chỉ sợ không có biện pháp tiếp khách. Phụ thân Thẩm Gia Thạch nghe hiểu ám chỉ của quản gia, nhất thời đỏ mặt. Từ kinh hoàng lúc nhận được điện thoại đến nhục nhã bị bắt gán nhà, ông rốt cuộc không thể đè nén được cơn giận, túm Thẩm Gia Thạch đẩy lên xe, giận dữ quát: “Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Từ nhỏ đã bị đón về Hạ gia, Thẩm Gia Thạch cùng cha mẹ mình cũng không mấy thân cận, vả lại chuyện này cũng không có cách nào giải thích. Thẩm Gia Thạch nhăn mặt nhíu mày, bâng quơ nói: “Số tiền đó tôi sẽ cho lại cha mẹ, những chuyện khác hai người đừng quản.”
Thẩm phụ đang giận nghe thấy những lời này thì lập tức phẫn nộ tới đỉnh điểm. Thẩm Gia Thạch từ nhỏ do Hạ nãi nãi mang lớn, bọn họ ngày thường cũng không nhúng tay vào cuộc sống của Thẩm Gia Thạch, cũng không biết nên nhúng thế nào, vì thế dưỡng thành thói quen gặp chuyện gì cũng tự quyết định của Thẩm Gia Thạch. Nếu bình thường thì thôi, nhưng thời điểm này, Thẩm Gia Thạch vẫn làm ra bộ dáng cứ để tôi quyết định hai người chỉ cần nghe theo, Thẩm phụ nhất thời giận tới phát run. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
“Cái gì kêu là đừng quản? Tiền ở đâu mày có? Có phải giống như Hạ Chí Kiệt nói, mày trộm đồ Hạ gia?”
Thẩm Gia Thạch không phủ nhận, Thẩm phụ chỉ cảm thấy máu dồn lên não, không hề nghĩ ngợi đã tát một cái.
“Sao mày dám?”
Thẩm Gia Thạch ôm mặt cười lạnh: “Chủ mưu là Hạ Chí Kiệt, tôi bất quá chỉ là đồng lõa, xảy ra chuyện thì ông ta đẩy tôi ra, kẻ ăn cắp thật sự là ông ta chứ không phải tôi.”
“Gia Thạch, này rốt cuộc là chuyện gì?” Thẩm mẫu đau lòng lôi kéo.
Thẩm Gia Thạch giãy khỏi tay Thẩm mẫu, thản nhiên nói: “Chuyện này nhất thời nói không rõ được, hai người đừng xen vào. Chờ tôi an bài xong mọi chuyện sẽ tới tìm hai người.”
“An bài? An bài cái gì?”
Thẩm phụ hồ nghi nhìn Thẩm Gia Thạch, Thẩm Gia Thạch cái gì cũng không chịu nói, lập tức đẩy cửa xe bước xuống.
“Gia Thạch!” Thẩm mẫu kêu một tiếng nhưng Thẩm Gia Thạch không hề quay lại, oán giận nhìn Thẩm phụ: “Đều tại ông, làm chi mà đánh con. Ông cũng thấy Hạ gia ỷ thế Hi*p người mà, liên quan gì Gia Thạch.”
Thẩm phụ trừng mắt nhìn bà, nghiêm mặt nói: “Trước không có việc gì thì Hạ gia cái gì cũng tốt, xảy ra chuyện thì thành ỷ thế Hi*p người. Tôi lúc trước đã không đồng ý đưa Gia Thạch tới Hạ gia, nó có tài về hội họa thì cứ vững vàng tự lực mà tiến, nương nhờ gia thế Hạ gia làm gì? Hạ gia mấy năm nay đối đãi Gia Thạch không tệ, cho dù có lý do gì, trộm đồ đều không đúng.”
Đối với Thẩm phụ tức giận, Thẩm mẫu không dám nói thêm gì, chỉ lo lắng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Thẩm Gia Thạch sớm đã không còn bóng dáng.
Tránh khỏi cha mẹ, Thẩm Gia Thạch ngoắc taxi nói địa chỉ trường học. Tựa lưng vào ghế sau, trên mặt lộ ra một mạt chán chường. Chuyện ban sáng phát sinh quá đột ngột, cậu nhất thời không kịp phòng bị. May mắn đúng lúc phản ứng, lại có lão Hạ Chí Kiệt ngu xuẩn kia phối hợp nên mới không lộ ra manh mối, hiện giờ chỉ chờ Hạ Chí Thành điều tra ghi chép chi phí ở Di Nhiên cư thì cậu có thể đổ hết chuyện này lên đầu Hạ Chí Kiệt. Sau khi hết thảy bình ổn lại, cậu có thể mang cha mẹ cao chạy xa bay.
Thẩm Gia Thạch thầm nghĩ mọi chuyện ban sáng một lần, đột nhiên bật mạnh dậy.
Không đúng, vì cái gì lộ ra lại là bức ‘Báo Xuân Đồ’ của Đường Dực Niên?
Nếu là ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ thì còn có thể nói là xúi quẩy, nhưng cậu nhớ rõ Trần Huy nói‘Báo Xuân Đồ’ phải đủ một bộ mới chịu mang ra bán, sao hiện giờ lại xuất hiện trong tay Hạ gia?
Trái tim Thẩm Gia Thạch nảy lên kịch liệt, vội vàng nhấn số Trần Huy, muốn nghe một lời giải thích.
Hơn mười giây sau thì có người nghe máy, người đối diện không phải Trần Huy mà là một âm thanh mà Thẩm Gia Thạch ẩn ẩn nghe có chút quen thuộc: “Cậu là ai?”
Thẩm Gia Thạch sửng sốt một chút mới nói: “Tôi tìm chú Trần.”
“Chú Trần?” Người đối diện cười khẽ, tựa hồ có ý chế nhạo: “Nhóc con, muốn leo lên giường Trần Huy thì hơi sớm đấy, không biết ông ta thích đàn ông thành thục sao? Qua vài năm lại đến đi.”
Người nọ dứt khoát cúp điện thoại, sắc mặt Thẩm Gia Thạch trở nên khó coi. Bất quá vẫn nén giận gửi qua một tin nhắn, truy hỏi ‘Báo Xuân Đồ’ rốt cuộc là chuyện gì?
Âm thanh tin nhắn vang lên, một bàn tay trắng nõn thon dài cầm lấy điện thoại, mà chủ nhân của nó rõ ràng là Quách Hoa Đình. Vẻ mặt mỉa mai xem tin nhắn, lõa thân bước xuống giường, đi tới phòng tấm gõ cửa rồi biếng nhắc nói: “Thẩm Gia Thạch là ai? ‘Báo Xuân Đồ’ lại là cái gì? Nghe âm thanh thì đối phương có vẻ còn rất trẻ, anh từ khi nào lại cảm thấy hứng thú với đám nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh thế này vậy hả?”
Cửa phòng tắm rất nhanh mở ra, Trần Huy duỗi tay kéo Quách Hoa Đình vào trong. Vừa đầy tình thú sờ soạng thân thể Quách Hoa Đình, vừa thờ ơ nói: “Một quân cờ tự cho là thông minh mà thôi, rất nhanh sẽ không dùng nữa, này cũng đáng để cưng ghen sao?”
Quách Hoa Đình phối hợp với động tác của Trần Huy, thờ ơ nghe đối phương giải thích rồi hỏi chuyện mình để tâm.
“Thiên Thần do ai diễn rốt cuộc quyết định chưa? Nếu xác định là Phương Lạc Duy thì tôi nhận bộ khác. Tôi không có tinh thần hi sinh lớn như vậy, cam nguyện làm giá đỡ cho người mới.”
Trần Huy ôm Quách Hoa Đình, ở trên người đối phương cắn một ngụm: “Yên tâm, nhất định là cưng. Cường long khó áp địa đầu xà, Trầm Hi có tiền thì sao? Hải thành không giống Trung kinh, từ từ cậu ta sẽ hiểu.”
Quách Hoa Đình hài lòng hừ một tiếng, nhắm mắt trèo lên người Trần Huy, trong đầu vô thức hiện lên ánh mắt sạch sẽ của Phương Lạc Duy. Xùy! Quách Hoa Đình giễu cột nghĩ, giới giải trí này ai mà không biết? Phương Lạc Duy rõ ràng có một chân với Trầm Hi, hiện giờ lại thông đồng với Mặc Chính, cái sạch sẽ kia bất quá chỉ lừa đám fan nữ bên ngoài mà thôi.
Âm thanh trong phòng tắm lớn dần, tiếng di động bên ngoài không ngừng reo vang, cuối cùng vì không ai nghe máy nên hoàn toàn ảm đạm.
Thẩm Gia Thạch dùng sức siết di động, mười mấy cuộc, trừ bỏ cuộc đầu tiên thì Trần Huy không hề nghe máy. Cậu ẩn ẩn cảm thấy sự tình tựa hồ không đúng, nhưng cụ thể là gì thì lại không thể nói rõ. Tâm tình bắt đầu không yên, không còn thong dong như lúc mới rời khỏi Hạ gia.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nghi vấn của Thẩm Gia Thạch cũng chính là nghi vấn của Trì Dĩ Hoành lúc này.
Trước lúc Trì Dĩ Hoành tới công ty, Mặc Ngự đã ở đây chờ suốt nửa giờ. Cơ hồ Trì Dĩ Hoành vừa tới thì anh lập tức xuất hiện. Đối với vấn đề của Trì Dĩ Hoành, Mặc Ngự đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, chuyện này muốn thì có thể điều tra rõ ràng nhưng lại không thể nói ra. Sự tình liên quan tới vụ bê bối của Hạ gia, anh đã cố gắng hết sức phong tỏa mọi tin tức liên quan.
“Là Hạ Chí Kiệt.” Mặc Ngự đưa tư liệu trong tay cho Trì Dĩ Hoành: “Này là bản ghi chép tiêu dùng của Hạ Chí Kiệt ở Di Nhiên cư. ‘Báo Xuân Đồ’ là một tháng trước mang tới thế chấp, bởi vì không thể chuộc lại nên Trần Huy đã giữ bức họa này. Một năm nay Hạ Chí Kiệt ở Di Nhiên cư thua không ít, trước sau đã xuất ra hơn mười bức. Có bức chuộc về, có bức bán hẳn cho Di Nhiên cư. Trừ bỏ ‘Báo Xuân Đồ’, lưu ở bên ngoài còn sáu bức nữa, Trần Huy không biết nguồn gốc của sáu bức này nên đã tung ra bán đấu giá. Người mua đều là khách nước ngoài, rất khó tìm trở về.”
Trì Dĩ Hoành nghiêm mặt, thần sắc thực khó coi. Mấy thứ này nếu theo lời Hạ Tư Tuệ nói thì đều là của Hạ Trạch.
“Một chút biện pháp cũng không có sao?”
Mặc Ngự không rõ vì sao Trì Dĩ Hoành lại để bụng chuyện này như vậy, nghĩ nghĩ nói: “Anh sẽ thử xem.”
“Cám ơn!” Trì Dĩ Hoành cảm kích cười, Mặc Ngự không khách khí trừng trắng cả mắt: “Với anh còn bày đặt khách sáo.”
Trì Dĩ Hoành mỉm cười, Mặc Ngự do dự nói: “Còn một việc nữa.”
“Việc gì?”
“Con cháu Thẩm gia, họa sĩ thiếu niên Thẩm Gia Thạch vẫn ở tại Hạ gia kia, em biết đi?”
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu. Mặc Ngự châm chước nói: “Quan hệ giữa cậu ta với Hạ Chí Kiệt không bình thường, em biết thì tốt rồi.”
Trì Dĩ Hoành không ngờ Mặc Ngự lại nói như vậy, anh nhăn mặt nhíu mày, nhớ tới chuyện Thẩm Gia Thạch cùng Hạ Tân ở thọ yến Hạ nãi nãi ngày đó, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Mặc Ngự không ở chỗ Trì Dĩ Hoành lâu, nói rõ việc này xong thì liền cáo từ. Lần này chuyện Hạ gia không đơn giản, Mặc Ngự ẩn ẩn cảm thấy Trần Huy có chuyện gạt mình. Sau lưng Trần Huy là Tôn Đức Nguyên, chuyện này Mặc Ngự vẫn đều biết. Chính là bất đồng với Trần Huy gia nhập phe phái Tôn Đức Nguyên, Mặc gia từ trước đến nay vẫn luôn trung lập, nhập cổ phần Di Nhiên cư cũng xuất phát từ lợi ích. Liên hệ tới tin đồn thị trưởng Hải thành Vương Tu Võ bị điều chuyển gần đây, Mặc thầm cảnh giác, anh không hi vọng Mặc gia bị kéo vào chuyện này.
Trước lúc đi, Mặc Ngự ngầm nhắc nhở Trì Dĩ Hoành một câu: “Gần nhất cẩn thận một chút.”
Giống như Mặc gia, Trì gia trước nay luôn đứng trung lập, chí là vì đám hỏi giữa hai nhà Trì Hạ nên Trì gia khó tránh bị người ta gắn cái mác Hạ Chí Thành.
Trì Dĩ Hoành nghe ra ẩn ý của Mặc Ngự, mỉm cười gật gật đầu.
Xem ra không phải anh ảo giác, sau lưng chuyện này có ẩn tình khác. Hạ Chí Kiệt thua đỏ mắt lén đem tranh chữ Hạ gia đến thế chấp cũng có thể hiểu, nhưng Di Nhiên cư tuyệt đối không dám đem số tranh chữ này ra đấu giá công khai như vậy. Trừ phi Trần Huy cố ý để Hạ gia nghe thấy tiếng gió, muốn làm lớn chuyện. Liên hệ tới chuyện thị trưởng Hải thành có thể sẽ thay đổi, Trì Dĩ Hoành đại khái đoán được tiền căn hậu quả mọi chuyện. Anh cùng Trầm Hi bất quá chỉ vừa vặn gặp được mà thôi, không có anh thì cũng sẽ có người khác nói chuyện này cho Hạ gia biết.
Nếu là ngày xưa, Trì Dĩ Hoành đại khái còn thay Hạ gia lo lắng một phen, nhưng từ khi biết cả Hạ gia đều tính toán đồ cụ Hạ lưu lại cho Hạ Trạch, anh không còn chút hảo cảm nào. Chỉ tiếc những thứ này đều là của Hạ Trạch, không biết Mặc Ngự có thể tìm về hay không?
Trì Dĩ Hoành trong đầu xoay chuyển mấy ý niệm này vừa tiễn Mặc Ngữ, ngay sau đó thì nhận được điện thoại của Hạ Chí Thành. Hạ Chí Thành xuất hiện trước công chúng không tiện, vì thế dừng xe trước công ty Trì Dĩ Hoành, hi vọng anh xuống gặp một chút.
Trì Dĩ Hoành đại khái cũng đoán được dụng ý của Hạ Chí Thành. Quả nhiên vừa gặp ông đã hỏi có phải quan hệ của anh cùng Mặc Ngự rất tốt đúng không?
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu, Hạ Chí Thành đau lòng kể ra chuyện Hạ Chí Kiệt một lần, hi vọng Trì Dĩ Hoành có thể thông qua Mặc Ngự điều tra xem lời Hạ Chí Kiệt là thực hay giả, nếu là thật, tốt nhất có thể tra ra tung tích của số tranh chữ kia.
“Tốt!” Trì Dĩ Hoành rõ ràng đáp ứng.
Hạ Chí Thành vừa lòng gật gật đầu, chuyện liên hệ với Di Nhiên cư ông ra mặt không tiện, Hạ gia cũng không có người thích hợp, tìm tới tìm lui cũng chỉ có Trì Dĩ Hoành.
Nói xong chuyện này, Hạ Chí Thành không quên đưa một tờ chi phiếu tới trước mặt Trì Dĩ Hoành: “Này là một ngàn vạn, Dĩ Hoành trả lại cho bằng hữu đi.”
Trì Dĩ Hoành hơi cong khóe miệng, không cự tuyệt. So với những tổn thất của Hạ Trạch thì số tiền này chẳng là gì, bất quá miễn cưỡng cũng có thể xem là chút bồi thường.
Hạ Chí Thành nói xong định đi, thời gian này ông rất bận, hai ngày này vì chuyện trong nhà mà mất rất nhiều thời gian. Trước lúc đi, Hạ Chí Thành hiền hòa mời Trì Dĩ Hoành tối nay tới nhà ăn bữa cơm: “Hạ Trạch gần nhất hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng đều là Dĩ Hoành dạy tốt.” Hạ Chí Thành cười tủm tỉm nói.
Sắc mặt Trì Dĩ Hoành không đổi, lấy cớ buổi tối có việc uyển chuyển từ chối lời mời. Thẳng đến khi Hạ Chí Thành đi xa, biểu tình bình tĩnh của anh mới xuất hiện một vết rách.
Nên làm thế nào đối mặt với Hạ Trạch chính là vấn đề nan giải nhất của anh lúc này.