Tống Trấn cười cười, một tay kéo Tống Ngọc Trạch xuống, một tay khác giữ lấy mặt y, ngẩng đầu hôn lên môi y, lưỡi vói vào trong khoang miệng của Tống Ngọc Trạch nhiệt tình cùng y dây dưa.
Cơ thể Tống Ngọc Trạch chống đỡ không được, lại sợ áp lên vết thương của Tống Trấn, hai tay y đành phải chống ở hai bên cơ thể hắn, kịch liệt đáp lại nụ hôn nồng nhiệt này.
Tống Trấn một bên hôn y, một bên lại vươn hai tay vén áo của Tống Ngọc Trạch lên cao, lộ ra vòng eo mảnh khảnh cùng với hơn phân nửa lòng иgự¢ tuyết trắng. Tay Tống Trấn vuốt ve da thịt bên trên, xúc cảm mềm dẻo trơn trượt như thỏi nam châm, chặt chẽ dán vào lòng bàn tay của hắn, khiến hắn không nỡ tách ra. Hắn cởi hết quần áo của y, vuốt ve qua lại ở phần thịt non bên trong đùi.
Tống Ngọc Trạch bị hắn sờ cho nóng lên, phía dưới cũng đã sớm cứng, khó nhịn nâng mặt hắn, vói đầu lưỡi vào bên trong cùng hắn dây dưa, không khí ngày càng nóng, hai người cũng dần dần mất khống chế.
Sau khi một nụ hôn kịch liệt khiến người hít thở không thông kết thúc, cái miệng nhỏ của Tống Ngọc Trạch chậm rãi thở dốc rời khỏi môi Tống Trấn, giữa môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc dâm mĩ.
Đầu Tống Trấn áp vào trán Tống Ngọc Trạch, hơi thở có phần không ổn định, ngón tay hắn đè lên đôi môi bị hôn đỏ tươi của y, nghiền mạnh vài cái, nhiệt khí thô nặng phả lên mặt Tống Ngọc Trạch, hắn nói: "Dùng nơi này của con giúp ta, được không?"
Tống Ngọc Trạch ngây người, y chưa từng giúp Tống Trấn khẩu giao bao giờ, im lặng hồi lâu cũng chưa nói gì.
Dường như Tống Trấn có hơi thất vọng, thấp giọng nói: "Nếu con không muốn...Vậy thôi."
Tống Ngọc Trạch vội vàng lắc đầu, rồi mới nhỏ giọng nói: "Không phải, Tôi...Tôi không phải không muốn."
Tống Trấn khẽ cười, trong mắt mang theo bỡn cợt, hôn môi Tống Ngọc Trạch, nói: "Ta có thể dạy con."
Hầu kết Tống Ngọc Trạch chen chúc, y do dự ngồi vào giữa hai chân Tống Trấn. Vật thô to kia đang kiêu ngạo đứng thẳng trước mặt y, khiến người thấy sợ sệt.
Tống Ngọc Trạch nhìn nơi đó rồi hơi nhăn mày lại, nghĩ thầm miệng y có thể chứa nổi sao?
Chỉ tưởng tượng thôi, Tống Ngọc Trạch đã thấy miệng mình lên men, tự động phân bố ra nước bọt. Y nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Trấn, thấy Tống Trấn đang nhìn mình, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm mang theo chờ mong.
Lòng Tống Ngọc Trạch đột nhiên run lên, tất cả ngượng ngùng có trật tự rút lui. Y đành phải căng da đầu, duỗi tay cầm lấy nơi đó rồi chậm rãi cúi người xuống, vươn đầu lưỡi phấn hồng ra thử thăm dò, nhẹ nhàng liếm một cái trên đầu cán.
Tống Trấn khẽ kêu một tiếng, hơi cau mày nâng cằm lên. Từ lúc đầu lưỡi Tống Ngọc Trạch chạm vào nơi đó, khoái cảm mãnh liệt vẫn luôn lan tràn từ tuỷ sống đến đỉnh đầu, ngoại trừ đầu lưỡi mềm mại kia, thị giác mang đến càng mãnh liệt hơn.
Vẻ ngoài của Tống Ngọc Trạch vẫn luôn quá sạch sẽ và thanh lãnh. Y cũng rất đứng đắn, nghiêm túc, lạnh nhạt. Hình tượng của y luôn là như thế, cho nên khi cơ thể của Tống Ngọc Trạch trần trụi cúi xuống giữa hai chân Tống Trấn liếm vật kia của hắn, so với xúc cảm thì hình ảnh này càng khiến người thấy phấn khởi hơn.
Tống Ngọc Trạch đang khẩu giao cho hắn, nghĩ như vậy, Tống Trấn cũng có thể dựa vào tưởng tượng của mình hưng phấn đến bắn ra. Hắn nhẫn nại, cơ đùi căng chặt, vươn tay ấn đầu vai Tống Ngọc Trạch, làm cho bản thân mình trấn định xuống.
Nơi đó của Tống Trấn mới vừa được Tống Ngọc Trạch lau qua, đương nhiên là sạch sẽ, chỉ có điều Tống Ngọc Trạch vẫn ngửi thấy được hương vị nam tính nhàn nhạt, hương vị kia khiến cho mặt y đỏ bừng.
Không biết tại sao, thẹn thùng cùng với một loại cảm giác nhục nhã nhàn nhạt ngược lại làm cho tâm của y ngứa ngáy, Dụς ∀ọηg từng hồi nảy lên trong lòng, Tống Ngọc Trạch học theo động tác trước kia Tống Trấn khẩu giao cho y, dùng đầu lưỡi qua lại liếm phần cán của hắn, tựa như đang ăn cái gì đó, cũng chẳng hề cảm thấy quá khó chịu.
Sau khi liếm ướt toàn bộ phần cán, y thử mở miệng ngậm lấy đồ vật của Tống Trấn, y nghe thấy tiếng Tống Trấn thở dốc càng lúc càng lớn, lực cánh tay ấn lấy bả vai cũng khiến y đau lớn.
Phản ứng của Tống Trấn làm cho Tống Ngọc Trạch hưng phấn, vốn dĩ tâm trạng sợ hãi do dự cũng đột nhiên biến mất.
Y muốn làm cho Tống Trấn sướng, ý niệm này chiếm cứ hết toàn bộ đầu óc của y.
Y nỗ lực nuốt hết vật thô to kia vào trong miệng. Đồ vật của Tống Trấn rất lớn, cơ hồ nhét đầy toàn bộ khoang miệng của y, Tống Ngọc Trạch cảm thấy mình sắp phải chảy nước bọt, y theo bản năng hút lên.
Tống Trấn rên một tiếng, bàn tay càng tiến sát vào trong đầu tóc đen mềm mại của Tống Ngọc Trạch, hắn ôm đầu của y, trên khuôn anh tuấn là khoái cảm tình dục.
Tống Ngọc Trạch được Tống Trấn hầu hạ như vậy rất nhiều lần, không cần Tống Trấn dạy y cũng có thể nuốt xuống ďươñğ √ậț của hắn, tuy rằng hơi khó chịu nhưng mỗi lần y đều nuốt rất sâu.
Mỗi lần Tống Trấn tiến vào cổ họng của Tống Ngọc Trạch, vách trong mềm mại nơi cuốn họng sẽ từng chút từng chút thít chặt lấy vật thô to của hắn, khiến hắn cảm thấy sướng vô cùng.
Nhìn Tống Ngọc Trạch quỳ gối ở nơi đó, mềm mại thuận theo nuốt xuống ďươñğ √ậț của hắn, trong lòng Tống Trấn sinh ra một loại cảm giác sung sướng cùng với thỏa mãn khó có thể hình dung.
Chỉ chốc lát sau Tống Ngọc Trạch đã cảm thấy miệng hơi chua xót, nước bọt tự động phân bố theo khóe miệng chảy xuống, có vẻ dâm mĩ vô cùng. Y mới chỉ làm có một phút, nhưng miệng lại quá mỏi nên cảm thấy thời gian như qua rất lâu, y hơi oán giận Tống Trấn tại sao còn chưa bắn, lập tức giương mắt uất ức nhìn hắn. Khóe mắt hẹp dài nâng lên, hơi nước đọng lại khiến cho đôi mắt như mờ mịt, lên án Tống Trấn.
Sao Tống Trấn lại có thể chịu được dáng vẻ này của y, quả thực bảy hồn tám phách đều bị một cái liếc mắt kia của y câu hết, hắn bất chấp miệng vết thương, ấn đầu Tống Ngọc Trạch xuống, mạnh mẽ ra vào mấy chục cái rồi bắn tất cả vào trong miệng y.
"...Khụ khụ..." Tống Ngọc Trạch không hề phòng bị nên theo bản năng nuốt xuống, đột nhiên sặc đến ho khan, sau khi ho xong y dùng cánh tay đỡ miệng, đỏ mặt hung hăng trừng Tống Trấn.
Ánh mắt của Tống Trấn lại tối vài phần, kéo Tống Ngọc Trạch qua hôn xuống môi y, rồi nói: "Ở trong khoang miệng của Tiểu Trạch rất thoải mái, để ba ba thưởng cho con được không?"
Hắn ra hiệu để Tống Ngọc Trạch đưa lưng về phía hắn, nửa người trên nằm sát xuống giường, ௱ôЛƓ nhếch cao đối diện với hắn.
Tư thế này quá thẹn, mặt Tống Ngọc Trạch chôn ở trong chăn, tay túm chặt lấy chăn, nhưng lại có việc càng khiến y cảm thấy thẹn hơn, một vật mềm mại ẩm ướt đang liếm vào nơi đó của y.
Mắt Tống Ngọc Trạch đột nhiên trợn to, khi*p sợ vô cùng, cảm thấy trong đầu như bị oanh tạc, cả người đều mềm nhũn.
Hai tay Tống Trấn giữ chặt hai bên đùi y, liếm lên mặt sau phấn nộn, còn đưa đầu lưỡi tiến vào.
"A, không được, rất dơ, đừng liếm nơi đó." Tống Ngọc Trạch như sắp khóc, níu cánh tay Tống Trấn lại, không cho hắn liếm nữa.
"Của Tiểu Trạch thì ta không ngại dơ." Tống Trấn cưng chiều nói, rồi lại tiếp tục liếm chỗ xinh đẹp kia, miệng huyệt như một đóa hoa nhỏ, bị hắn liếm ướt đẫm, hồng hồng run lên, đáng yêu cực kỳ.
Toàn bộ cơ thể của Tống Ngọc Trạch đều đang run rẩy, cánh ௱ôЛƓ tuyết trắng cũng vậy, bởi vì phản ứng quá đáng yêu này mà Tống Trấn hôn một cái lên miệng huyệt của y.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy thẹn không chịu nổi, như muốn trực tiếp khóc nấc lên, hồng mắt mắng Tống Trấn khốn khi*p, biến thái, không biết xấu hổ.
Tống Trấn cười vài tiếng, đưa ngón tay vào bên trong vừa khuếch trương vừa nói: "Sao ta lại biến thái, Tiểu Trạch không thích ta liếm con sao?"
Tống Ngọc Trạch cắn răng rầu rĩ nói: "Ai thích chứ, đồ biến thái."
Tống Trấn: "Hửm? Phải không? Nhưng ta lại cảm thấy Tiểu Trạch rất thích, con xem, phía dưới của con thích đến khóc luôn rồi này." Tay còn lại sờ lên ďươñğ √ậț của Tống Ngọc Trạch. Nơi đó xác thật đã hưng phấn chảy ra dâm dịch.
Tống Ngọc Trạch hận cơ thể không biết cố gắng của mình, rồi lại không thèm để ý đến Tống Trấn, có điều ngón tay của Tống Trấn vẫn ở trong thân thể y khuếch trương, lại nhắm vào điểm hưng phấn của y đè xuống, khiến cho bên trong vừa nóng lại vừa ngứa, hy vọng có một vật gì đó mạnh mẽ đâm vào cọ xát để áp xuống cảm giác ngứa ngáy này.
"Muốn không? Tiểu Trạch." Một bên Tống Trấn dùng ba ngón tay ra vào, một bên lại hỏi y.
Tống Ngọc Trạch không lên tiếng, mặt chôn trong chăn chỉ lộ ra lỗ tai đỏ bừng ở bên ngoài.
"Nếu Tiểu Trạch không nói lời nào, ba ba sẽ không cho con. Nên con phải nói cho ta biết, muốn không?" Tống Trấn rất có kiên nhẫn đùa giỡn y, ngón tay tiếp tục chơi đùa bên trong cho đến khi khiến miệng huyệt không thể nào ẩm ướt hơn được nữa.
Chân Tống Ngọc Trạch đã sớm mềm, tình dục thổi quét toàn thân, y khó khăn nhỏ giọng nói một chữ: "Muốn."
Tống Trấn cười cười, hỏi: "Muốn cái gì?"
Tống Ngọc Trạch cắn chặt răng: "...Ít nói nhảm, nhanh tiến vào."
"Tiến vào đâu? Dùng cái gì tiến vào? Tiểu Trạch không nói rõ ràng, ba ba biết phải làm như thế nào?" Tống Trấn mang theo ý cười tiếp tục đùa giỡn y.
Tống Ngọc Trạch muốn điên rồi, lấy tay bụm mặt, làm sao bây giờ, thật sự quá cảm thấy thẹn, Tống Trấn cái đồ khốn khi*p, lưu manh, biến thái này.
Nhưng mà y rất muốn Tống Trấn. Dụς ∀ọηg thiêu đốt lý trí của y, nhiệt độ cơ thể, giọng nói của Tống Trấn. Ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể, tất cả đều trêu chọc Dụς ∀ọηg của y.
Tống Ngọc Trạch siết chăn, hé miệng thở dốc, một hồi lâu mới mang theo tiếng khóc nói: "Tiến vào, dùng ďươñğ √ậț của ông hung hăng chơi tôi, xin ông."
Tống Trấn vừa lòng vỗ ௱ôЛƓ y: "Bé ngoan."
Hắn rút ngón tay ra, rồi thay thế bằng vật to lớn của mình.
"A..." Tống Ngọc Trạch không khỏi hít sâu một hơi, ngoại trừ đau đớn rất nhỏ, cảm giác phình lên trong cơ thể làm y sinh ra một loại khoái cảm khó có thể miêu tả.
Y bị Tống Trấn lấp đầy.
Quá thoải mái, muốn, y rất muốn Tống Trấn, cảm giác bị chiếm hữu như vậy rất tuyệt.
Tống Trấn cảm nhận được nhiệt tình của Tống Ngọc Trạch, Dụς ∀ọηg bên trong cơ thể càng thiêu càng cháy, mặc kệ vết thương trên người, hắn đĩnh eo từng chút từng chút va chạm vào thân thể của Tống Ngọc Trạch.
Đồ vật thô to kia nhiệt tình ra vào bên trong, khiến cho thân thể thấm ướt rối tinh rối mù.
Tống Ngọc Trạch nắm chặt lấy tay Tống Trấn, trong miệng tràn ra từng tiếng rên khóc nức nỡ. Y nhỏ giọng kêu tên của hắn.
Mỗi một lần kêu, Tống Trấn lại hung hăng đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào.
Dưới cực độ vui sướng hai người cùng nhau ℓàм тìин, linh hồn như cũng đang run rẩy dưới sự vui sướng này.
Hai người làm loạn hơn phân nửa buổi tối, kết quả vết thương của Tống Trấn bị nứt ra. Tống Ngọc Trạch thiếu chút nữa khóc lên, giận Tống Trấn không biết tiết chế, lúc đó y đã nói từ bỏ rồi nhưng Tống Trấn vẫn còn đè y xuống làm.
Hiện tại hay rồi, miệng vết thương cũng bị chảy máu, Tống Ngọc Trạch vừa đau lòng lại vừa tức giận.
Tống Trấn không cho là đúng nói: "Này có là gì, chỉ cần có thể làm con, chảy máu nhiều hơn nữa cũng chẳng sao."
Tống Ngọc Trạch tức giận vỗ một cái vào miệng vết thương của hắn.
Tống Trấn kêu lên: "Con mưu sát chồng."
Tống Ngọc Trạch nói: "Câm miệng." Rồi thật cẩn thận giúp hắn băng bó vết thương lại, hơn nữa còn ra lệnh cưỡng chế Tống Trấn trong nửa năm không được chạm vào y.
Tống Trấn: "Cái gì, nhiều lắm ta chỉ có thể kiên trì ba ngày không chạm vào con."
Mặt Tống Ngọc Trạch tối sầm, hung dữ nhìn hắn.
"Bốn ngày?...Năm ngày?...Mẹ nó, một tuần, nhiều nhất một tuần, nhiều nữa ta nhịn không nổi." Tống Trấn cò kè mặc cả.
Tống Ngọc Trạch đã không thèm để ý Tống Trấn nữa.