Tống Ngọc Trạch phát hiện, gần đây Tống Trấn ngày càng bận, trước kia mỗi ngày đều gọi vài cuộc điện thoại, hiện tại hai ba ngày mới gọi đến một lần.
Hơn nữa tựa hồ hắn rất mệt mỏi, mỗi lần nói chuyện đều giống như đang cố sức chống đỡ, có đôi khi trong lúc trò chuyện sẽ ngủ quên mất.
Ban đầu Tống Ngọc Trạch cũng không phát hiện ra điều bất thường, chính y cũng bận rộn học tập, nhưng nhiều lần như vậy lại khiến Tống Ngọc Trạch cảm thấy có vấn đề.
Lúc y hỏi hắn, Tống Trấn chỉ cười nói: "Công ty xảy ra chút chuyện, bất quá cũng không phải vấn đề lớn."
Tống Ngọc Trạch: "Cuối tuần này tôi trở về nhìn ông một chút được không?"
Tống Trấn trầm mặc một hồi mới nói: "Tiểu Trạch, không phải con đang bận chuyện thực tập sao, còn có một tháng, một tháng sau, ta đến đón con."
Tống Ngọc Trạch ngẫm lại chính mình gần đây xác thật rất bận, cũng đành áp xuống phần lo lắng này: "Được rồi, vậy ông phải chú ý đến thân thể của mình, không cần phải khiến bản thân mệt mỏi như thế, kỳ thật, nếu ông cảm thấy quá vất vả...Sau này tôi nuôi ông."
Tống Trấn cười hai tiếng, âm thanh luôn lãnh ngạnh lại lộ ra ôn nhu, nói: "Tiểu Trạch, ta nhớ con."
Tống Ngọc Trạch nhấp môi, trên mặt xuất hiện một chút ngượng ngùng: "Biết rồi."
Sau lần nói chuyện điện thoại này với Tống Trấn, Tống Ngọc Trạch càng thêm chuyên tâm vào việc xin thực tập, y muốn nhanh chóng kết thúc sinh hoạt ở đây, trở lại thành phố Kỳ Dục, trở lại bên cạnh Tống Trấn.
Ngẫm lại cũng thật buồn cười, 3 năm trước, y gấp không chờ được muốn rời khỏi thành phố Kỳ Dục, hiện tại, y lại gấp không chờ được muốn quay về nơi đó, mà tất cả đều là vì Tống Trấn.
Hôm nay y vừa từ thư viện trường đi ra, rất nhanh đã 6 giờ chiều.
Trên đường từ thư viện đến cổng trường, hai bên trồng đầy cây ngô đồng, gió mùa thu thổi qua, lá rụng rồi cuốn lại chậm rãi bay xuống, trên mặt đất trải ra một lớp dày, dẫm lên còn nghe cả tiếng giòn vang.
Tống Ngọc Trạch bị gió thổi mà cảm thấy hơi lạnh, y cuộn áo khoác lại, nhìn thoáng qua cặp tình nhân thân mật trên ghế đá, mặt vô biểu tình đi về nhà.
Khi đến cổng trường thì cảm thấy người qua lại nơi đây náo nhiệt hơn so với ngày thường một chút.
Cách đó không xa có một nam nhân cao gầy đang đứng, người đó hấp dẫn tầm mắt của mọi người, hai tay hắn cắm trong túi, miệng ngậm điếu thuốc, lười biếng dựa vào chiếc xe thể thao, hai chân thon dài tùy ý giao lại một chỗ, diện mạo tuấn mỹ cũng giống như vẻ ngoài của chiếc xe thể thao kia, đều kiêu ngạo vô cùng.
Chẳng trách những sinh viên trong trường tới tới lui lui không ngừng.
Tống Ngọc Trạch nhìn thoáng qua thì nhíu mày, người kia không phải Trương Thanh Dữ sao.
Trong lòng y theo bản năng cảm thấy đối phương là tới tìm mình, cúi đầu giả vờ như không phát hiện, trực tiếp về nhà.
Nhưng lúc y nhìn về phía Trương Thanh Dữ thì hắn cũng đã nhìn thấy y.
"Này." Trương Thanh Dữ lộ ra một nụ cười lưu manh, tiêu sái phất tay với Tống Ngọc Trạch.
Tầm mắt mọi người lập tức dời lên người Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch: "..."
Y dừng bước chân, rồi lại như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.
Trương Thanh Dữ nhíu mày, vài bước qua đi kéo cánh tay y lại, trên mặt có hơi không kiên nhẫn, ngữ khí cũng không tốt nói: "Không nghe thấy tôi gọi cậu?"
Tống Ngọc Trạch nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Ừ, không nghe thấy."
Trương Thanh Dữ nhìn dáng vẻ đương nhiên của y, cười cười: "Hiện tại nghe rồi chứ, đi, cùng tôi ăn cơm." Nói xong, hắn kéo cánh tay Tống Ngọc Trạch đi về hướng chiếc xe kia.
Tống Ngọc Trạch thấy người vây xem nhiều quá, cũng không giãy giụa, theo ý hắn lên xe.
Sau khi xe chạy được một đoạn, Tống Ngọc Trạch mới vô ngữ nói: "Cậu cố ý đến trường chỉ để mời tôi ăn cơm thôi?"
Trương Thanh Dữ nói: "Sai, là tìm cậu ăn cơm cùng với tôi."
Tống Ngọc Trạch: "..." Có gì khác nhau sao? Y vốn dĩ không muốn thân cận nhiều với Trương Thanh Dữ, càng không muốn dính dáng gì đến hắn. Bất quá nếu đã lên xe rồi, thì không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, y cũng không cự tuyệt. Hơn nữa dựa theo "kinh nghiệm" của mình, việc mà Trương Thanh Dữ đã quyết định, nếu như cự tuyệt, khẳng định hắn sẽ nghĩ biện pháp khiến y đồng ý.
Cho nên chi bằng thuận theo ý hắn, chậm rãi xa cách là được rồi.
Y đánh giá Trương Thanh Dữ một chút, phát hiện hôm nay hắn thoạt nhìn không giống lần trước, chắc vì không mặc tây trang nên cả người đều là dáng vẻ tự phụ, tự cao tự đại, bừa bãi ương ngạnh...
Thật ra hắn chưa bao giờ thay đổi, thời điểm sơ trung là như vậy, khi trưởng thành vẫn là như vậy.
Đây mới là Trương Thanh Dữ.
Dáng vẻ thành thục ổn trọng ngày đó, chỉ là vẻ ngoài của hắn.
"Gần trường cậu có chỗ nào ăn ngon không?" Trương Thanh Dữ thấy Tống Ngọc Trạch đang đánh giá mình, cũng không thèm để ý, cong khóe miệng hỏi.
Tống Ngọc Trạch thu hồi tầm mắt: "Không có chỗ nào ăn ngon."
Trương Thanh Dữ: "Vậy chúng ta đến phố XX tùy tiện tìm một một chỗ đi."
Tống Ngọc Trạch nhìn đồng hồ: "Hôm nay là thứ sáu, nơi đó chắc sẽ không còn chỗ đậu xe, với lại người đến đó dùng cơm cũng rất nhiều, nếu không thì cứ tìm một chỗ ở đây đi."
Trương Thanh Dữ cười cười, không nói.
Phố XX quả thật không còn chỗ để đậu xe, nhưng Trương Thanh Dữ chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngừng lại, thật sự thì chẳng ai dám đến kéo xe hắn đi.
Không giống với suy nghĩ của Tống Ngọc Trạch, y vốn dĩ cho rằng theo tính cách của Trương Thanh Dữ thì sẽ tìm một nơi thật sang trọng để dùng cơm, ai ngờ hắn chỉ tìm đến một quán cơm bình thường: "Người ở đây rất nhiều, hương vị chắc hẳn sẽ không tồi, ăn ở đây đi."
Lúc hai người bước vào, quả nhiên đã hết chỗ, còn có một ít người đang đứng đợi.
Thái độ của Trương Thanh Dữ hơi khác thường, không dùng bất cứ đặc quyền gì, chỉ nói với Tống Ngọc Trạch: "Xem ra hết chỗ rồi, chúng ta đợi một chút?"
Tuy Tống Ngọc Trạch có chút kinh ngạc, nhưng cũng gật đầu.
Trương Thanh Dữ cười cười, cầm phiếu nhét vào tay Tống Ngọc Trạch: "Giữ đi, hẳn là phải đợi thêm một hồi nữa, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo trước."
Phố XX không chỉ là một khu phố có tiếng ở đây, mà các loại mỹ thực hay cửa hàng quanh đây cũng không tệ, trên quảng trường có đài phun nước, còn có một ít nơi để vui chơi cùng với các hoạt động náo nhiệt khác.
Khắp nơi đều treo lên đèn led đủ loại màu sắc, người đến người đi đặc biệt náo nhiệt.
Mấy đứa trẻ cười đùa chạy tới chạy lui sau lưng cha mẹ, một đôi tình nhân kề sát vào nhau cùng chia sẻ đồ ăn vặt trong tay, tiếng cười cùng với âm thanh rộn rã khiến cho không khí trở nên ấm áp.
Hai người đi dạo một hồi, đột nhiên Trương Thanh Dữ duỗi tay ôm bả vai Tống Ngọc Trạch, hơi cúi đầu ghé vào tai y, giọng nói mang theo ý cười: "Này, cậu cảm thấy hai chúng ta như vậy có giống một cặp tình nhân không?"
Phải nói tư thế này của bọn họ có hơi thân mật, đặc biệt là thái độ của Trương Thanh Dữ. Hai người đi một đường cũng có vài người vây xem, còn có mấy cô gái đỏ mặt trộm đi theo sau lưng bọn họ.
Thấy Trương Thanh Dữ ôm lấy Tống Ngọc Trạch, mấy cô gái kia nhịn không được bắt lấy tay của bạn thân, cố gắng kiềm chế kích động không hét lên.
Tống Ngọc Trạch đương nhiên biết giữa nam và nam cũng có thể yêu nhau, nhưng trong ấn tượng của y thì Trương Thanh Dữ thích nữ, cho nên y chỉ cảm thấy Trương Thanh Dữ đang nói giỡn mà thôi, y đẩy hắn một cái: "Đừng nói bậy."
Trương Thanh Dữ thấy y không tức giận, lại nhìn khuôn mặt Tống Ngọc Trạch dưới ánh sáng nghê hồng đan xen, mắt hắn sâu thẳm, khóe miệng hơi giơ lên.
"Sao vậy, tôi cảm thấy cậu lớn lên thật xinh đẹp, làm người yêu tôi được không?"
Tống Ngọc Trạch thấy hắn càng nói càng kỳ lạ, cau mày: "Trương Thanh Dữ, cậu tiếp tục nói hươu nói vượn nữa thì tôi về đây."
Trương Thanh Dữ nhìn y: "Sao cậu biết là tôi nói hươu nói vượn, mà không phải nghiêm túc?"
Chẳng biết có phải do đèn chiếu xuống hay không, ánh mắt Trương Thanh Dữ lúc này thập phần thâm thúy, bá đạo, tràn đầy cảm giác xâm chiếm, có chút giống với dáng vẻ Tống Trấn nhìn mình.
Tâm Tống Ngọc Trạch đột nhiên nhảy dựng, xoay người muốn rời đi.
Trương Thanh Dữ kéo y lại, đầu hàng cười nói: "Được rồi, không chọc cậu nữa, sao cậu vẫn như lúc trước, không dễ vui đùa như vậy."
Tống Ngọc Trạch lại nhìn hắn, thái độ của hắn dường như chẳng chút nào để ý, tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo giác của y.
Trong lòng của y có chút phức tạp: "Tôi không thích cậu đùa như thế, sau này đừng nói những lời giống vậy nữa. Tôi không muốn đi dạo. Đi ăn cơm, ăn xong tôi còn phải trở về."
Trương Thanh Dữ biết Tống Ngọc Trạch đại khái đã đoán được tâm ý của hắn, nhưng rõ ràng lại rất bài xích, hắn cũng thu hồi nụ cười, nhàn nhạt đáp một tiếng. Lúc hắn không cười có vẻ rất lạnh nhạt, áp suất xung quanh cũng giảm mấy độ, khiến cho người ta im lặng chẳng dám lên tiếng.
Quả thực ứng với câu âm tình bất định, Tống Ngọc Trạch cũng cảm thấy rất áp lực. Không ai có thể chịu được người này một giây trước còn tươi cười, giây tiếp theo bộ dáng lại như mưa gió sắp đến, chẳng biết vị thái tử này nếu không vui, thì sẽ làm ra những chuyện gì.
Áp suất thấp của Trương Thanh Dữ dọa đến người phục vụ trong quán cơm.
Hắn không kiên nhẫn nói một câu: "Còn phải đợi bao lâu?
Người nọ lập tức kinh sợ nơm nớp an bài chỗ trước cho bọn họ.
Lúc gọi món, Trương Thanh Dữ ném thực đơn cho Tống Ngọc Trạch: "Gọi đi."
Tống Ngọc Trạch xem một chút, kêu vài món mình thích, lại nhìn nhìn Trương Thanh Dữ: "Tôi nhớ cậu thích ăn món này đúng không, tôi gọi cho cậu?"
Thời điểm học sơ trung, mỗi ngày đều mua cơm cho Trương Thanh Dữ, y đối khẩu vị của hắn cũng xem như có chút hiểu biết.
Trương Thanh Dữ ngẩn ra một chút, ngay sau đó biểu tình trên mặt tốt hơn rất nhiều: "Ừ."
Trong lúc chờ đồ ăn mang ra, Tống Ngọc Trạch dùng nước đem chén của mình và chén của Trương Thanh Dữ tráng qua, Trương Thanh Dữ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của y, đột nhiên trong lòng thấy vui vẻ.
Thời điểm món ăn được mang lên, Trương Thanh Dữ ăn một hồi rồi lại gắp một ít thức ăn mà Tống Ngọc Trạch thích vào chén của y: "Hương vị khá ngon, cậu ăn nhiều một chút."
Tống Ngọc Trạch không biết vì sao tâm tình Trương Thanh Dữ đột nhiên lại tốt lên, mà y cũng chẳng muốn biết, hiện tại y chỉ muốn ăn cho xong rồi trở về.
Cho nên lúc Trương Thanh Dữ gắp đồ ăn cho mình, dường y đều ăn hết.
Ăn cơm xong, tâm tình của Trương Thanh Dữ tốt hơn rất nhiều, lúc đưa Tống Ngọc Trạch trở về cũng không làm khó y, chỉ nhìn Tống Ngọc Trạch một hồi rồi lái xe rời đi.
Từ cửa sổ nhìn thấy xe của Trương Thanh Dữ đi rồi, lúc này Tống Ngọc Trạch mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, y thật sự hy vọng là do Trương Thanh Dữ tâm huyết dâng trào mới mời mình ăn một bữa, mong là đừng bao giờ có thêm lần nào nữa.