Tống Ngọc Trạch nói đại khái mọi chuyện một lần.
Tống Trấn kêu y ở lại bệnh viện, trước hết đừng về nhà, chuyện này hắn sẽ giải quyết.
Tống Ngọc Trạch không biết Tống Trấn đã trở lại hắc bang, trong lòng y có chút lo lắng, bất quá cũng ngoan ngoãn ở lại bệnh viện với Thẩm Việt.
Trong tiềm thức y vẫn rất tin vào Tống Trấn, không liên quan đến vấn đề thân phận, y biết rõ Tống Trấn sẽ bảo hộ y.
Để Tống Trấn đến đây giải quyết phiền toái là việc bất đắc dĩ nhưng nghĩ đến sắp gặp lại hắn, trong lòng Tống Ngọc Trạch chẳng biết tại sao lại có loại cảm xúc không nói nên lời, khẩn trương? Hoặc là cái gì khác.
Dù sao ngay cả Thẩm Việt cũng nhìn ra y thất thần, lúc gọt hoa quả thì làm ngón tay bị thương, thời điểm rót nước lại rót tràn ra ngoài.
Những cái này thật sự không giống như việc mà Tống Ngọc Trạch sẽ làm.
Tống Ngọc Trạch mà Thẩm Việt quen là loại người dù trời có sập cũng có thể bình tĩnh chậm rãi hoàn thành mọi việc. Rốt cuộc là chuyện gì khiến cậu ta trở nên khác thường như thế? Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng Thẩm Việt lại không nói gì, chính cậu ta trong lòng cũng có chuyện, buồn rầu không biết phải đối phó với mấy người phiền toái kia như thế nào.
Đến khoảng 3-4 giờ chiều, điện thoại của Tống Ngọc Trạch vang lên, lúc này y đã trấn định hơn nhiều.
Vừa nhận điện thoại lập tức nghe được Tống Trấn nói: "Ta đã tới nơi con ở, đến đây."
Tống Ngọc Trạch mới vừa trấn định xuống thì tâm lại không an phận lạc hai nhịp, chậm rãi nói đã biết rồi mới treo máy.
Y nhìn Thẩm Việt còn đang ngủ thì để lại tờ giấy cho cậu ta, gọi hộ sĩ đến chăm sóc Thẩm Việt mới bắt xe trở về.
Khi đến dưới phòng cho thuê, Tống Ngọc Trạch hướng lên lầu mà đi.
Lúc y lên lầu 3 thì nhìn thấy Tống Trấn đang dựa vào cửa hút thuốc, thân hình cao lớn, cảm giác tồn tại mười phần.
Vì ngược sáng, Tống Ngọc Trạch chỉ mơ hồ thấy một dáng người cao lớn. Nhưng y biết rằng đó là Tống Trấn, y dừng bước chân, đứng ở nơi đó không đi.
Tống Trấn cũng nghe được tiếng bước chân, xoay mặt qua vừa vặn nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đứng đó.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến đầu cầu thang, đối diện với Tống Ngọc Trạch. Tầm mắt hai người nhìn nhau.
Dường như tóc Tống Trấn cạo càng ngắn, cơ hồ dán sát da đầu, ngũ quan của hắn cũng càng thêm góc cạnh rõ ràng, lộ ra nét hung hãn lạnh lùng. Thân hình hắn cao lớn, đứng ở đó như chặn hết phân nửa đường đi khiến cho người ta có cảm giác áp bách rất lớn.
Tống Ngọc Trạch cảm nhận được Tống Trấn đã thay đổi, không phải bên ngoài mà là khí chất, không biết nói sao nhưng dường như càng có hương vị nam nhân.
Tống Ngọc Trạch rũ mắt, bước về phía Tống Trấn.
Tống Trấn cao lớn đứng đó, đưa mắt không hề chớp nhìn Tống Ngọc Trạch đang đi về phía mình.
Tống Ngọc Trạch đến bên cạnh Tống Trấn, hắn chỉ hơi nghiêng thân mình để Tống Ngọc Trạch đi qua.
Tống Ngọc Trạch lướt qua hắn, đi mở cửa.
Tống Trấn đến sô pha ngồi xuống, sô pha lập tức lún một khối lớn, vóc dáng cao lớn thập phần chiếm diện tích.
Ngày thường Tống Ngọc Trạch thấy nơi này có vẻ trống trải thế nhưng bây giờ lại cảm giác nó khá nhỏ hẹp.
Y rót ly nước, đi đến trước mặt Tống Trấn hỏi: "Thời điểm ông tới, có người nào đứng bên ngoài không?"
Tống Trấn nhẹ nhàng bâng quơ ừ một tiếng, cũng không nói hắn đã xử lý mấy người kia như thế nào. Một lát sau hắn đứng lên nhìn Tống Ngọc Trạch, nói: "Mấy ngày này ta ở lại đây, chờ mọi chuyện giải quyết xong ta sẽ đi. Có được không?"
Tống Ngọc Trạch thấy Tống Trấn đứng dậy, y lại có loại cảm giác bị khí thế của hắn chấn trụ, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt, nói: "Được." Không biết tại sao, y cảm thấy Tống Trấn hiện tại có chút xa lạ.
Chắc là đã 3 năm không gặp.
Trong phòng lập tức an tĩnh, Tống Ngọc Trạch thật sự không biết phải nói gì, cố tình Tống Trấn cũng không nói lời nào.
Tống Ngọc Trạch cầm ly nước ngồi ở mép bàn, một tay chọc chọc thành ly, dường như muốn đem hoa văn trên đó moi xuống.
Tống Trấn đột nhiên đến bên cạnh y, nói: "Đi mua chút đồ với ta."
Tống Ngọc Trạch bị hắn đột nhiên lên tiếng làm cho hoảng sợ, nước trong ly cũng sánh ra một nửa, y vội vàng dùng giấy ăn lau đi.
Tống Trấn cười một tiếng.
Tống Ngọc Trạch nghe được, không biết tại sao tai lại có chút hồng, giận chính mình làm chuyện mất mặt, y đứng lên, xụ mặt dẫn đầu đi ra ngoài.
Tống Trấn cũng đóng cửa đi theo y.
Tống Trấn mua một ít đồ dùng cá nhân, còn cầm một bao quần trong. Tống Ngọc Trạch nhìn thoáng qua rồi lập tức dời tầm mắt.
Một mình Tống Ngọc Trạch cũng đủ nổi bật, thêm vào Tống Trấn vóc dáng cao lớn so với y càng thu hút tầm mắt, hai người đi chung với nhau, thỉnh thoảng lại có người quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ.
Tống Ngọc Trạch lại một lần nữa được trải nghiệm cảm giác người khác không dám tới gần khi ở bên cạnh Tống Trấn.
Y nhịn không được giương mắt đánh giá Tống Trấn, phát hiện khí thế của hắn so với trước kia càng tăng thêm, nhìn một cái lập tức khiến người sợ hãi.
Dường như biết Tống Ngọc Trạch đang nhìn mình, Tống Trấn xoay mặt khẽ cười với Tống Ngọc Trạch.
Tâm Tống Ngọc Trạch đột nhiên nhảy dựng, có cảm giác chột dạ khi nhìn lén mà bị bắt được, theo bản năng quay đầu xem chỗ khác.
Đại khái cảm thấy chính mình như vậy có chút yếu thế, dựa vào đâu y bị khí thế của Tống Trấn áp xuống, còn vẫn luôn bị nắm mũi dắt đi?
Nghĩ như vậy, Tống Ngọc Trạch bình tĩnh nhìn Tống Trấn: "Buổi tối ăn cơm ở nhà hay là ra ngoài ăn."
Tống Trấn không chút suy nghĩ, lập tức nói: "Ở nhà ăn đi. Đã lâu không ăn món con nấu."
Tống Ngọc Trạch đến khu rau củ quả mua một ít rau, lại đi mua thêm chút thịt. Chỉ chốc lát sau, hai người đã mua đầy xe đẩy.
Tống Trấn thanh toán tiền, Tống Ngọc Trạch muốn đi xách đồ thì Tống Trấn đã giành trước một bước, mỗi tay xách một túi, bộ dáng thập phần nhẹ nhàng nói với Tống Ngọc Trạch: "Đi thôi."
Tống Ngọc Trạch thu tay, nhìn bóng dáng cao lớn của Tống Trấn, đi theo.
Ăn cơm chiều xong, Tống Ngọc Trạch nói muốn đến bệnh viện nhìn Thẩm Việt một chút.
Tống Trấn đi cùng y.
Thời điểm hai người xuống lầu, có một nam nhân mặc áo đen mở cửa xe đứng sẵn ở đó, cung kính đem chìa khóa đưa cho Tống Trấn.
Nhìn không giống anh em của Tống Trấn, dường như giống đàn em hơn, Tống Ngọc Trạch không nói gì nhưng nhìn qua cũng biết chiếc xe này rất đắt tiền.
Ngồi vào ghế phụ, Tống Ngọc Trạch vẫn luôn nhìn Tống Trấn, muốn hỏi hắn chuẩn bị giải quyết việc kia như thế nào, có mang đến phiền phức gì hay không, kết quả nhìn mặt Tống Trấn một hồi lại bắt đầu phát ngốc.
Từ đầu đến cuối mặt Tống Trấn đều vô biểu tình mà lái xe.
Đại khái qua mười phút, Tống Trấn mới có chút bất đắc dĩ quay qua nói với Tống Ngọc Trạch: "Đừng nhìn ta, ta chịu không nổi."
Tống Ngọc Trạch ngây ra một lúc mới rõ ràng ý tứ của Tống Trấn. Mặt y đột nhiên đỏ lên, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vừa tức lại vừa có loại tư vị không thể nói nên lời.
Cũng may Tống Trấn không nói gì nữa, chỉ yên tĩnh lái xe.
Hơi thở hai người trong không gian của chiếc xe giao triền với nhau khiến không khí bên trong thập phần vi diệu.
Ngay khi xe dừng lại, Tống Ngọc Trạch lập tức mở cửa bước xuống.
Tống Trấn nhìn bóng dáng như đang chạy trốn của Tống Ngọc Trạch thì lộ ra một nụ cười thực nhẹ, theo y đi vào bệnh viện.
Thẩm Việt đang cầm truyện đọc, vừa thấy Tống Ngọc Trạch tiến vào thì lập tức vui vẻ kêu lên: "A Trạch, cậu tới rồi."
Tống Ngọc Trạch gật đầu, đặt bình giữ ấm trong tay ở mép giường, nói: "Nấu cháo cho cậu bồi bổ thân thể."
Thẩm Việt nhìn Tống Trấn đi đến bên cạnh Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch lập tức nói với Tống Trấn: "Đây là bạn của tôi, Thẩm Việt."
Thẩm Việt cười cười với Tống Trấn, nói: "Xin chào."
Tống Trấn từ trên cao nhìn xuống Thẩm Việt, không nói chuyện cũng không gật đầu, chỉ dùng khuôn mặt vô biểu tình nhìn cậu ta.
Nụ cười của Thẩm Việt cương lại ở bên miệng, có chút sợ hãi rũ xuống tầm mắt, không biết vì sao cậu ta cảm thấy nam nhân cao lớn này có địch ý với mình, hơn nữa đôi mắt kia nhìn qua khiến người ta thập phần sợ hãi. Loại người tương tự như hắn cậu ta gặp qua rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người lại đầy sát khí như vậy, đặc biệt là người này còn không có hảo cảm gì với mình.
Tống Ngọc Trạch không phát hiện điều gì, y đang múc cháo Thẩm Việt, sau khi múc xong thì bưng qua đưa cho cậu ta, nói: "Có thể tự mình uống không."
Thẩm Việt cầm chén cháo, húp hai ngụm lại đưa mắt trộm nhìn Tống Trấn, đột nhiên cảm thấy cháo trong miệng cũng nuốt không nổi nữa, miễn cưỡng cười cười với Tống Ngọc Trạch: "Hiện tại tôi chưa đói, đợi lát nữa mới ăn."
Tống Trấn thu hồi tầm mắt lạnh băng, đi đến bên sô pha ngồi xuống, bắt chéo chân. Tùy tay lấy một quyển sách trên kệ xuống đọc.
Thẩm Việt lúc này mới thở phào một hơi, nhỏ giọng nói với Tống Ngọc Trạch: "Người kia là ai vậy."
Tống Ngọc Trạch ngẩn ra một chút, mới nhỏ giọng nói: "Ba tôi."
Thẩm Việt đột nhiên trợn to mắt, không dám tin tưởng: "Trẻ như thế?"
Tống Ngọc Trạch cũng lười giải thích về tiểu sử phong lưu thời thiếu niên của Tống Trấn, y chỉ gật đầu, bộ dáng không muốn nhiều lời.
Thẩm Việt chẹp miệng, nói thầm: "Ba cậu thật hung dữ."
Cậu ta thật sự không tin được hai người là cha con, diện mạo, khí chất đều hoàn toàn tương phản, nhưng mà Tống Ngọc Trạch cũng chẳng cần phải nói giỡn với mình làm gì. Cậu ta lại trộm đánh giá Tống Trấn vài lần, càng xem càng sợ hãi, thân thể đều cứng đờ.
Cậu ta nói với Tống Ngọc Trạch nói: "Ba cậu làm nghề gì thế?"
Tống Ngọc Trạch không trả lời, chỉ nói: "Cậu yên tâm dưỡng thương đi, chuyện này ông ấy sẽ giải quyết, cậu không cần nghĩ nhiều. Từ hôm nay trở đi tôi dọn về nhà ở, ban ngày có rảnh lại đến thăm cậu."
"À." Thẩm Việt ngoan ngoãn lên tiếng, cục đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.
"Hôm nay lấy thuốc chưa?" Tống Ngọc Trạch hỏi.
"Chưa."
Tống Ngọc Trạch: "Tôi đi lấy thuốc cho cậu, cậu ăn đi, tôi đi đây." Nói xong y đứng dậy đến bên cạnh Tống Trấn, nói: "Tôi đi lấy thuốc cho Thẩm Việt."
Tống Trấn: "Đi đi, ta ở đây đây chờ con."
Tống Ngọc Trạch vừa đi, phòng bệnh chỉ dư lại hai người Thẩm Việt và Tống Trấn.
Thẩm Việt không dám nói chuyện với Tống Trấn, không biết sao lại cảm thấy có chút khẩn trương, đành cố gắng chờ Tống Ngọc Trạch trở về.
Ai ngờ Tống Trấn khép lại sách trong tay, đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Việt.
Lông tơ trên người Thẩm Việt đều dựng thẳng lên, biểu tình căng chặt, thật cẩn thận nở nụ cười, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Chú Tống."
Tống Trấn không có biểu tình gì, đưa tay đóng khóa truyền dịch của Thẩm Việt.
Chỉ chốc lát sau, kim tiêm cắm trong tay Thẩm Việt bắt đầu hồi huyết.
Thẩm Việt cắn răng, không dám hé miệng nói câu nào.
Tống Trấn nhìn Thẩm Việt, nhàn nhạt nói: "Tiểu Trạch kết giao bạn bè tôi không quản được, nhưng lần sau lại để tôi biết cậu gây ra bất luận nguy hại gì cho Tiểu Trạch tôi sẽ Gi*t cậu." Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến cho tâm Thẩm Việt đột nhiên chấn động.
Bởi vì cậu ta biết, lời người nam nhân này nói là thật.
Thời điểm Tống Ngọc Trạch trở về thì thấy Tống Trấn vẫn như cũ ngồi đằng kia đọc sách, Thẩm Việt nằm đó không nói lời nào, không khí trong phòng thật kỳ quái.
Đột nhiên mày y cau lại, bước nhanh đi đến, nói: "Sao lại bị hồi huyết? Hửm? Sao lại tắt đi chế độ nhỏ giọt?" Vừa nói y vừa điều chỉnh lại.
Thẩm Việt cười cười, sắc mặt có chút trắng bệch: "Vừa rồi tôi ngại truyền nhanh quá, muốn điều chỉnh chậm lại một chút, ai ngờ không cẩn thận đóng luôn. Ha ha."
Tống Ngọc Trạch vô ngữ, nói: "Hồi huyết nhiều như vậy không thấy đau sao? Cậu đó, luôn phạm phải mấy sai lầm cấp thấp này."
Thẩm Việt ừm một tiếng, nói: "Sau này sẽ không."
Tống Ngọc Trạch rót nước rồi nhìn Thẩm Việt uống thuốc xong mới nói với Tống Trấn: "Chúng ta về thôi."
Tống Trấn nhìn qua, cười cười với Tống Ngọc Trạch, ngữ khí cơ hồ có chút ôn nhu: "Được."