Trừ bỏ dịp lễ, ngày thường số lượng đồ ngọt trong tiệm đều được định trước, bán xong mới thôi, hơn nữa thông thường mọi người đều sẽ mua mang về cho nên khách hàng trong tiệm cũng không tính nhiều, chỉ có tốp năm tốp ba yên tĩnh ngồi uống cà phê, âm nhạc nhẹ nhàng cùng hương bánh thơm ngọt tạo nên một bầu không khí thoải mái thư giản.
Lục nhìn Tống Ngọc Trạch một hồi liền lấy bài tác nghiệp ra làm, chờ làm xong ba bốn bài thì sắc trời đã đen.
Cậu ta nhẹ nhàng uống một ngụm trà lạnh, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết bắt đầu từ lúc nào trời đã đỗ mưa.
Vì để tiệm bánh càng đẹp, toàn bộ cửa kính đều làm bằng pha lê đặc thù.
Mưa rất lớn lại bị gió mạnh thổi tạt vào mặt kính, theo dòng chảy trượt xuống hình thành từng vằn nước đẹp đẽ, Lục phát ngốc nhìn chằm chằm một hồi.
Hạ Tinh nhìn sắc trời lại nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi. Cô nói: "Bên ngoài trời mưa, tôi nghĩ cũng chẳng còn khách nào đến, hôm nay tới đây thôi."
"Mưa lớn như thế làm sao mà về. Nói không chừng cũng khó bắt xe." Một nữ phục vụ oán giận nói.
"Cũng may hồi sáng tôi có xem dự báo thời tiết nên mang theo dù." Một nữ sinh khác may mắn nói.
Hạ Tinh: "Trong tiệm còn ba cây dù, ai không mang thì cứ lấy."
Tống Ngọc Trạch cầm một cây, dư lại bị hai nữ sinh khác cầm đi.
Lục cười cười nói: "Tôi che cùng một cây dù với A Trạch là được."
Tống Ngọc Trạch nhìn Cố Chi đang cúi đầu đứng đó: "Cậu không có dù?"
Cố Chi lắc đầu, Tống Ngọc Trạch nói: "Tôi đưa cậu về nhà trước. Sau đó trở lại tìm cậu ấy." Y chỉ chỉ Lục.
Lục ôn hòa cười, trong lòng lại không thật sự vui khi Tống Ngọc Trạch muốn đưa Cố Chi về, tính dứt khoát gọi điện thoại kêu tài xế chở Cố Chi. Bất quá như vậy cậu ta cũng không thể cùng chung dù về với Tống Ngọc Trạch.
"Không cần, như vậy thì phiền cho cậu quá, nhà tôi không cùng hướng với trường học." Cố Chi nói.
Tống Ngọc Trạch còn chưa nói gì đột nhiên thấy Cố Chi đưa mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, y theo tầm mắt cô nhìn qua liền thấy Lôi Doanh đang đứng bên ngoài, hắn mặc một kiện áo khoác dài, bởi vì thân hình cao lớn nên trông có vẻ rất đẹp.
Hắn cũng thấy Tống Ngọc Trạch, biểu tình anh tuấn trên mặt có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đối với Cố Chi cười cười, vẫy tay.
Trên mặt Cố Chi không có biểu tình gì, nói với Tống Ngọc Trạch: "Tôi đi trước vậy."
Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng nhíu mày: "Nếu cậu không muốn, tôi sẽ đưa cậu về."
Cố Chi lắc đầu, vẫy tay tạm biệt Tống Ngọc Trạch, đi về phía Lôi Doanh.
Biểu tình Lôi Doanh luôn có chút lãnh ngạo nhưng khi nhìn đến Cố Chi cũng trở nên nhu hòa. Hắn cầm một cây dù lớn màu đen, phần lớn đều che cho Cố Chi, Cố Chi đẩy dù hướng qua phía hắn lại bị Lôi Doanh đẩy trở về.
Bọn họ một người cao lớn, một người nhỏ xinh, nhìn hình dáng lại cảm thấy rất xứng đôi.
Lôi Doanh đưa Cố Chi đến cửa nhà, nhà Cố Chi ở trong hẻm nhỏ, là một chung cư đã lâu đời, hàng hiên nhìn qua cũng thực cũ.
Lôi Doanh thu dù, lau bả vai bị xối ướt.
Cố Chi ở bên cạnh nhìn hắn, một hồi chậm rãi mở miệng: "Những chuyện anh làm tôi đã biết."
Tay Lôi Doanh dừng một chút, biểu tình trên mặt trở nên lãnh ngạo, hắn nói: "Vậy thì sao."
Cố Chi nhìn hắn một cái, nói: "Sau này anh đừng làm như vậy."
Lôi Doanh cười lạnh một tiếng, mắt nhìn thẳng vào cô, nói: "Tôi làm vậy thì sao, tôi làm không đúng hả? Em chẳng phải muốn đi làm thêm? Nếu không có lời nói của tôi, em cho rằng mình có thể tìm được một công việc thanh tịnh mà không có người nào dám quấy rầy em?"
Cố Chi sẽ không cãi nhau với ai, tuy rằng cô có chút giận cũng tính tình nhẫn nại mà nói: "Vậy anh có nghĩ đến hay không, anh làm như vậy cũng sẽ khiến tôi lúng túng."
Lôi Doanh nói: "Tôi mặc kệ."
Cố Chi không thích nhất là nhìn bộ dáng Lôi Doanh bá đạo như vậy, thanh âm có chút tức giận mà đề cao: "Lôi Doanh!"
Sắc mặt Lôi Doanh cũng không đẹp, hắn nói: "Không có việc gì thì tôi đi trước."
Cố Chi mở miệng, âm thanh lạnh lùng nói: "Lôi Doanh, tôi rất cảm ơn anh lúc mẹ tôi sinh bệnh đã cho tôi tiền thuốc men, tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả lại cho anh nhưng đây cũng không thể trở thành lý do để anh tùy ý khống chế sinh hoạt của tôi."
Lôi Doanh nghe cô cùng hắn phân rõ giới hạn như vậy, nháy mắt lửa giận cũng cháy, lớn tiếng nói: "Tôi tùy ý khống chế sinh hoạt của em? Em có biết hay không mọi người đều đang cười tôi thua ở trong tay một nữ nhân, chỉ cần tôi dùng thủ đoạn cứng rắn một chút, em có tin hay không cả đời này của em ngoại trừ cầu xin tôi cũng không còn đường nào khác?"
Sắc mặt Cố Chi có chút trắng bệch, rũ lông mi hơi run rẩy, thân mình gầy yếu trong gió lạnh tựa hồ thổi qua sẽ bị ngã.
Lôi Doanh thấy cô như vậy lại có chút không đành lòng, biết chính mình vừa rồi lỡ lời, hắn bực bội lấy tay vò đầu: "Từ trước đến nay tôi không muốn cưỡng bách em, em..."
Hắn đưa tay muốn kéo Cố Chi, Cố Chi lại lui về sau mấy bước, Lôi Doanh bất đắc dĩ mà thu hồi tay, nói: "Được, tôi sai rồi, được chưa?"
Cả đời này của hắn cũng sẽ xin lỗi Cố Chi như vậy. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNCố Chi nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi lên lầu." Nói xong liền xoay người đi lên.
Lôi Doanh nhìn bóng dáng của Cố Chi, thấy phòng cô đã sáng đèn, lấy ra một điếu thuốc chăm lửa, chỉ chốc lát có một chiếc màu đen xe ngừng lại ở trước mặt, hắn mở ra cửa xe ngồi xuống.
Lẳng lặng nhìn phòng Cố Chi một hồi, thấy cô đã tắt đèn. Hắn mới nói với tài xế: "Đi thôi."
Bên này, Lục và Tống Ngọc Trạch đã cùng nhau ra tới cửa tiệm.
Tống Ngọc Trạch liếc mắt một cái liền nhận ra xe Tống Trấn đang đậu đằng kia. Bởi vì có cửa kính chắn lại, y chỉ mơ hồ nhìn thấy Tống Trấn đang ngồi bên trong.
"Cậu nhìn gì vậy?" Lục hỏi y.
"Không có gì, đi thôi." Tống Ngọc Trạch nói.
Lục căng dù, nhẹ nhàng ôm bả vai Tống Ngọc Trạch, nói: "Dựa gần tôi một chút, như vậy mới không bị mưa tạt vào."
Tống Ngọc Trạch không có phản ứng gì, mặc cậu ta ôm đi ra ngoài.
Một chiếc dù che cho hai nam sinh cao trung cũng cảm thấy hơi nhỏ, hai người đứng sát vào nhau, từ phía sau nhìn đến cảm thấy thân mật không nói nên lời.
Tống Trấn hạ kính xe, ném tàn thuốc trong tay ra ngoài, mắt nhìn chằm chằm cánh tay Lục đang ôm Tống Ngọc Trạch, biểu tình có chút âm trầm.
Hắn biết Lục, chính là người bạn duy nhất Tống Ngọc Trạch mang về nhà.
Tuy rằng trước Tống Ngọc Trạch hắn chưa từng thích qua ai, nhưng đối với dạng ý tình giữa trai gái vẫn rất rõ ràng, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra Lục có tình cảm không bình thường với Tống Ngọc Trạch.
Hắn cười lạnh một tiếng, đóng cửa kính, bật lửa hút thuốc, nháy mắt khởi động xe, cùng với một tiếng chói tai vang lên đồng thời bánh xe cũng nhanh chóng vẽ ra một đạo dấu vết trên mặt đường rồi mới biến mất trong màn mưa mênh mang.
Tống Ngọc Trạch mơ hồ nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại, thấy xe Tống Trấn không theo y mà chạy hướng ngược lại rời đi.
Y thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng đẩy Lục: "Dựa gần như thế tôi không thoải mái."
Lục cười cười lập tức thu hồi tay, không dấu vết đem dù hướng qua phía y, rất nhanh bên vai trái của cậu ta đã bị mưa xối ướt.
Cho dù không ôm bả vai Tống Ngọc Trạch, chỉ là tay chân hai người ngẫu nhiên cọ xác thân mật cũng làm Lục cảm thấy vui vẻ.
"Cậu đối với Cố Chi tựa hồ không quá giống những người khác." Lục ngữ khí châm chước nói.
Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt lên tiếng: "Cậu ấy khá tốt."
Lục tâm tình có chút phức tạp, nhìn y một cái: "Cậu thích cô ta?"
Tống Ngọc Trạch cũng không phải ngốc, y nói: "Thích loại nào? Nếu thích loại bạn bè, thì đúng là như vậy."
Lục cười cười, nói: "Dù là thích loại bạn bè, tôi cũng sẽ ghen tị."
Tống Ngọc Trạch nhìn cậu ta một cái, Lục trả trở về cho y một nụ cười, nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ biết có một người bạn là tôi đây."
Tống Ngọc Trạch liếc mắt nhìn cậu ta: "Ấu trĩ."
Lục nói: "Vậy sao? Tính độc chiếm của tôi rất mạnh."
Thời điểm cậu ta nói những lời này, ánh mắt nhìn qua sườn mặt Tống Ngọc Trạch cũng không giống bình thường mà sâu thẳm trong đó lại mang theo vài phần tà khí, dường như thay thổi thành một người khác.
Tống Ngọc Trạch không thấy được, chờ thời điểm y quay đầu qua nhìn Lục, Lục đã thay đổi thành một nụ cười tuấn mỹ.
Hai người tới ký túc xá rồi từng người vào phòng của mình.
Tuy rằng phần lớn Lục đều đem dù che cho Tống Ngọc Trạch, nhưng gió cùng mưa quả thật rất lớn, y vẫn bị tạt trúng một ít.
Y trước tiên nấu nồi nấu canh gừng rồi mới cầm quần áo đi tắm.
Mới vừa tắm xong đã nghe được âm thanh gõ cửa. Tống Ngọc Trạch đi qua mở cửa.
Lục nhìn thấy bộ dáng Tống Ngọc Trạch thì ngẩn ra.
Trên người Tống Ngọc Trạch chỉ có một cái quần ngủ rộng rãi, nửa thân trên cũng chưa mặc gì, một cái khăn tắm treo trên cổ, da thịt tuyết trắng tinh tế dưới bóng đèn phiếm ra vẻ oánh nhuận.
Y nhìn Lục, nói: "Vào đi, vừa lúc tôi nấu chút canh gừng, cùng nhau uống." Vừa nói vừa nghiêng người để Lục tiến vào.
Theo động tác của y, khăn tắm nhẹ nhàng đong đưa, hai điểm đỏ trước иgự¢ như ẩn như hiện.
Lục đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng, yết hầu cũng khát khô.
Cậu ta cưỡng bách chính mình dời đi tầm mắt vẫn luôn nhìn vào trên người Tống Ngọc Trạch, đánh giá một chút phòng của y rồi mới nói: "Thực không tồi, chừng nào rãnh cũng giúp tôi sửa sang lại một chút, loại việc này không phải là sở trường của tôi."
Ký túc xá không có phòng bếp nhưng do diện tích lớn Tống Ngọc Trạch đặt một cái bếp nhỏ ở trong góc, ngẫu nhiên cũng có thể nấu chút đồ.
Y đi đến bên nồi, cong lưng nhìn độ lửa.
Phần lưng trắng nõn hình thành một độ cung duyên dáng, chút thịt thừa bên hông cũng không có, bụng hơi nhỏ như bạch ngọc đặt trên khung xương, vẻ tinh tế cùng mềm dẻo chỉ có ở thiếu niên không khỏi làm người ta ảo tưởng Dụς ∀ọηg.
Cả người Lục đều không thích hợp, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm phần lưng Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch bưng một chén canh gừng đưa cho Lục, cậu ta nhận lấy, cúi đầu uống đồng thời che dấu Dụς ∀ọηg trong mắt chính mình.
Canh gừng nóng bỏng một ngụm uống xuống xua đi hết khí lạnh ban đêm, nguyên bản trong lòng đã có chút khô nóng tựa hồ càng thêm cháy bỏng.
Cậu ta ngẩng đầu, Tống Ngọc Trạch đang mặc áo ngủ, khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn gài lại từng chiếc cúc áo, động tác thong thả nhưng ở trong mắt Lục lại tràn ngập vô hạn phong tình, cậu ta cảm thấy lần này chính mình đến đây là đang tự tìm ngược.
Chỉ có thể nhìn, không thể sờ, thật gian nan.
Sau khi uống canh xong, Lục cười cười, nói: "Tôi chỉ đến nhìn cậu một chút, cọ được chén canh gừng rồi, tôi đi đây."
Tống Ngọc Trạch hoàn toàn không hề hay biết chính mình đã đánh sâu vào trong tiềm thức của đối phương, y nhìn thoáng qua Lục, nói: "Ừm. Mai gặp."
Lục thấy ánh mắt sạch sẽ thanh triệt của y, âm thanh cũng nhịn không được thả nhẹ: "Ừm, ngày mai gặp."