Tống Ngọc Trạch vừa đến ký túc xá lập tức đem túi đồ ném vào phòng, đóng cửa lại, dùng sức đấm mạnh trên mặt bàn.
Lần đầu tiên y thấy tức giận như vậy, khi phát hiện Tống Trấn thật sự có ý niệm không an phận với mình, toàn bộ giận dữ dâng đầy trong Ⱡồ₦g иgự¢ như sắp nổ tung, lý trí chớp mắt bị xé rách thành mảnh nhỏ làm y lớn tiếng nói ra những lời vô pháp vãn hồi.
Điểm này không giống y, y chưa bao giờ bị mất khống chế như vậy, càng sẽ không giận dữ.
Y có thể lạnh nhạt rời đi, coi Tống Trấn thành người xa lạ. Nhưng rốt cuộc y lại nhịn không được mà tức giận với hắn.
Xét cho cùng y đã nhận định Tống Trấn không giống với những người khác. Mặc kệ bản thân phủ định như thế nào, y đã từng cảm động, thật sự xem hắn như cha mình, đem hắn trở thành người thân duy của y nhất ở cái thế giới này.
Nhưng hết thảy mọi thứ đột nhiên biến thành một chuyện đáng chê cười.
Là Tống Trấn hủy hoại hết thảy mọi thứ. Y hận hắn, so với chán ghét hay ghê tởm, y càng hận hắn.
Tống Ngọc Trạch giận đến mắt đỏ bừng, nắm tay siết chặt, cả người phát run.
Một lúc sau y chậm rãi buông lỏng, dùng tay che kín mặt.
Quả thực tựa như bị phản bội, rõ ràng y đã mở rộng cửa lòng với hắn, vì cái gì lại muốn thương tổn y như vậy.
Không bao giờ có thể sống cùng nhau.
Tốt nhất là như vậy, Tống Trấn tên khốn khi*p nên xuống mười tám tầng địa ngục, y tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
Giữa trưa, Lục thấy Tống Ngọc Trạch mặt vô biểu tình ngồi một chỗ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng làm cậu ta lo lắng không thôi.
Thật nhiều ngày Tống Ngọc Trạch vẫn luôn duy trì biểu tình này, tuy trước kia mặt y vẫn vô cảm nhưng bất đồng với hiện tại.
Cậu ta có thể cảm nhận được Tống Ngọc Trạch không phải phát ra khí tràng thanh lãnh, mà là rét lạnh cùng cự tuyệt.
Dường như y đang dùng khí lạnh đem bản thân ngăn cách với thế giới này cự tuyệt bất luận người nào đến gần.
Không biết vì sao Lục lại có cảm giác như vậy, thật sự làm cậu ta lo lắng vô cùng.
Lục để cơm ở trước mặt Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch mở ra, ăn hai miếng liền buông đũa. Y không ăn uống gì, ăn vào cũng muốn nôn ra.
Lục đột nhiên cũng hết muốn ăn.
"A Trạch, cậu không muốn nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì sao?" Lục thở dài, cuối cùng vẫn thật cẩn thận hỏi ra miệng.
Tống Ngọc Trạch không nói, lẳng lặng ngồi đó, biểu tình trên mặt không chút thay đổi.
Ánh mắt Lục tối sầm, ngay sau đó lại lộ ra một nụ cười ôn nhu nói: "Mặc kệ như thế nào, tôi đều ở đây, vẫn luôn ở đây. Nếu cậu cần hỗ trợ đừng quên nói với tôi."
Ngoài miệng như vậy nói, tâm hắn lại như trầm xuống đáy cốc. Không thể phủ nhận khi nhìn đến Tống Ngọc Trạch đóng chặt nội tâm với mình, cậu ta cảm thấy mất mát cùng uể oải khó có thể miêu tả.
Ánh mắt Tống Ngọc Trạch khẽ nhúc nhích, y nhìn Lục đột nhiên nhỏ giọng nói: "Tôi muốn trở về."
Lục nghe y nói chuyện, tâm tình lập tức sáng lên, nhưng lại không hiểu ý nghĩa trong lời nói này, trở về? Về nhà sao?
Cậu ta hỏi: "Tôi thấy cậu dọn đến trường học ở, có phải cãi nhau với ba cậu nên muốn rời nhà ra ngoài?"
Tống Ngọc Trạch nghe cậu ta nói, sắc mặt nháy mắt lại trắng bệch đồng thời cũng dọa đến Lục.
"Xin lỗi, A Trạch, tôi không biết có chuyện gì, tôi chỉ là nói bậy thôi cậu đừng nóng giận. Nếu cậu không muốn, tôi sẽ không hỏi nữa được không?" Lục thấy y như vậy, vội vàng đau lòng nói lời xin lỗi.
Tống Ngọc Trạch nhìn biểu tình cẩn thận của Lục, nội tâm cũng thông suốt, hiện tại mình đang làm cái gì đây? Bởi vì Tống Trấn mà giận chó đánh mèo với bạn bè bên cạnh sao?
Y nhấp miệng, kéo Lục lại: "Tôi không có giận cậu."
Bởi vì động tác này cùng câu nói của y, vừa rồi cậu ta còn uể oải cúi đầu cũng lập tức ngẩng lên nở nụ cười.
Tựa như một chú cún bị vứt bỏ đột nhiên lại được chủ nhân nhặt trở về.
Hơi thở lạnh băng trên người Tống Ngọc Trạch cũng hoàn toàn thu lại. Đối với Lục như vậy y không có cách nào, dù là Lục của đời trước hay Lục ở hiện tại.
Y nói: "Cậu có thể giúp tôi một chuyện không?"
Lục nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đã khôi phục thái độ ban đầu với mình, nháy mắt tâm tình cũng sáng lên, cười nói: "Hiện tại cậu có kêu tôi đi hái sao tôi cũng đi."
Tống Ngọc Trạch không để ý tới cậu ta trêu đùa, nói: "Tôi tính đi làm thêm nhưng sau 5 giờ chiều mới có thời gian trống, còn hai ngày nghỉ tôi cũng không bận gì, cậu xem có biện pháp nào không?"
Lục nghĩ nghĩ, nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời. Bất quá cậu cần đáp ứng tôi một chuyện."
Tống Ngọc Trạch: "?"
"Đó chính là phải ăn cơm, gần đây cậu gầy quá, mặt cũng không còn miếng thịt nào làm tôi đau lòng muốn ૮ɦếƭ." Lục nhéo nhéo mặt y.
Tống Ngọc Trạch nhấp miệng, trong lòng ấm áp thật sự nghiêm túc ăn cơm.
Lục chống cằm, ở một bên cười tủm tỉm nhìn y. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VN"Quản lý."
Lục cười cười chào hỏi với cô gái đang đứng ở quầy thu ngân.
Hạ Tinh vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục trên mặt cũng lộ ra biểu tình kinh hỉ: "Nhị thiếu, sao đến đây vậy."
Lục xua tay, nói: "Tuy trong nhà đứng hàng thứ hai nhưng cũng không được gọi tôi là Nhị thiếu, cảm giác đặc biệt nhị."
•Nhị trong "nhị thiếu (二少) " hay nhị trong "đặc biệt nhị (特別二)" đều là 二, tôi chỉ biết nghĩa bóng mà Lục muốn nói đó là ngốc, về việc giải thích vì sao hay do đó là tiếng lóng thì tôi chịu ╮(╯_╰)╭
"À, Nhị thiếu muốn uống gì?" Hạ Tinh hỏi.
Lục vô lực nhìn cô, nói: "Tôi nhất định kêu chị Lâm trừ tiền lương cô."
"Đừng mà, người ta sai rồi. Lục thiếu, Lục gia ~~~" Hạ Tinh lộ ra biểu tình đáng thương, đột nhiên chuyển qua nhìn Tống Ngọc Trạch, mắt lại sáng lên: "Băng sơn mỹ nhân này là ai đây. Bạn học của Nhị thiếu sao."
Lục cười cười, nói: "Bạn tốt của tôi, cậu ấy sẽ làm ở chỗ này của cô. Tôi đã nói qua với chị Lâm. Chị ấy chưa nói với cô sao?"
Hạ Tinh cẩn thận đánh giá Tống Ngọc Trạch một chút, chỉ cảm thấy đối phương lớn lên quá đẹp, chỉ cần đứng một chỗ không cần nói câu nào cũng là chiêu bài sống đó nha, cô nhịn không được hoa si mà nói: "Nói rồi, nhưng tôi không biết là người do Nhị thiếu giới thiệu càng không biết đây lại là một mỹ nhân a a a a."
•Chiêu bài: Tấm bảng treo trước cửa tiệm để mời khách.
•Hoa si: mê trai.
Lục không để ý đến cô ngược lại nói với Tống Ngọc Trạch: "Tiệm bánh ngọt này là do một người chị họ của tôi mở chơi, đây là quản lý Hạ Tinh, một lão xử nữ. Mấu chốt là cô ấy lớn lên không tệ nhưng lại bị nhan khống, đáng đời độc thân chẳng gả được ra ngoài.
•Nhan khống: thích người đẹp.
"Đệt." Hạ Tinh mắt trợn trắng, độc miệng phun ra một chữ thô tục với Lục.
"Mỹ nhân, đừng tin lời Nhị thiếu, nguyên nhân tôi không muốn gả cho người ta là bởi vì tôi vẫn luôn thấy mình cùng mấy nam sinh đó không hợp." Hạ Tinh giải thích với Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch lạnh như băng nói: "Tôi không phải tên mỹ nhân, tôi tên Tống Ngọc Trạch."
Hạ Tinh ngẩn ra một chút, đột nhiên kích động mà gào lên: "Má của con ơi, ngao ngao ngao ngao ngao, con bị manh ૮ɦếƭ rồi, thật manh."
Tống Ngọc Trạch: "..."
Lục bất đắc dĩ cười một chút, nói: "Đừng để ý cô ấy, đúng là đầu óc thật sự có vấn đề mà. Bất quá đồ uống cô ấy làm đặc biệt ngon, chính cậu cũng có thể thử xem."
"Được rồi, không cho cô phạm hoa si với A Trạch nhà tôi. Hiểu không?" Lục một tay điểm nhẹ trán của Hạ Tinh, trong mắt lộ ra uy Hi*p.
Hạ Tinh lập tức như biến thành thỏ con ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn gật đầu.
Lục vừa lòng, nói với Tống Ngọc Trạch: "Vậy hôm nay cậu cứ bắt đầu làm luôn đi, vừa lúc tôi cũng rãnh sẽ ngồi ở bên ngoài chờ cậu."
"Tôi có thể gọi cậu là A Trạch giống Nhị thiếu không ?" Chờ Lục đi rồi, Hạ Tinh lập tức giương mắt trông mong nhìn Tống Ngọc Trạch, hỏi.
Tống Ngọc Trạch gật đầu.
"Ngao ngao ngao." Hạ Tinh lại tiếp tục phạm hoa si, nghĩ đến Lục vừa mới cảnh cáo không khỏi run lên, ho khan hai tiếng rồi đứng đắn nói: "Ừm, để tôi giới thiệu một chút nhân viên ở cửa hàng này cho cậu."
Hạ Tinh dẫn y vào bên trong, chỉ vào vài người đang làm điểm tâm trong phòng bếp nói: "Đây là mập mạp thợ làm bánh của tiệm chúng ta, bên cạnh là đệ tử của cậu ấy. Cái người cao cao, nhuộm một đầu màu vàng nhìn qua giống lưu manh cũng là thợ làm bánh của tiệm chúng ta, đừng nhìn hắn có vẻ hung dữ nhưng điểm tâm ngọt làm ra lại rất được nữ sinh yêu thích.
Mấy người được cô giới thiệu đều nhìn qua Tống Ngọc Trạch, lộ ra tươi cười hiền lành.
Nam nhân cao lớn một đầu nhuộm vàng cắn điếu thuốc cười mắng một tiếng, nói với Hạ Tinh nói: "Sao, lại có thêm người mới? Thật là một tiểu soái ca, đem cô mê mệt tới ૮ɦếƭ rồi."
Hạ Tinh trừng mắt nhìn hắn: "Câm miệng, đồ lưu manh." Cô lại cười tủm tỉm nói với Tống Ngọc Trạch: "Trong tiệm còn ba người phục vụ khác, là sinh viên tới làm thêm. Đều là nữ. À, còn một tiểu mỹ nhân cũng học cùng trường với cậu, nói không chừng các người có quen biết nhau."
Tống Ngọc Trạch lẳng lặng nghe cô giới thiệu, cũng không nói gì.
Hạ Tinh cảm thấy không sao hết, mỹ nhân đều có đặc quyền, ai bảo cô là đứa nhan khống chứ.
"A Trạch, cậu chỉ cần đứng cạnh tôi phụ trách bán bánh ngọt là được rồi. Chuyện khác cậu không cần lo. Bây giờ tôi cho cậu xem giá cả một chút để cậu quen dần, hiện tại không nhớ rõ cũng không sao cứ từ từ."
Hạ Tinh lấy ra một quyển thực đơn thật dày đưa cho Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nhận lấy, đem mỗi trang nhìn kỹ một lần rồi nói với Hạ Tinh là đã nhớ rõ.
Hạ Tinh dùng biểu tình kinh ngạc nhìn y, rồi mới nâng tay khép cằm của mình lại. Dùng một loại ngữ khí ai oán yên lặng nói: "Vì cái gì thượng đế không công bằng như vậy, đã mở cho cánh cửa cái còn mở thêm cánh cửa sổ. Nhưng có người thượng đế lại đóng hết tất cả, còn dùng cửa kẹp người ta một cái."
Tống Ngọc Trạch: "...Hiện tại tôi có thể bắt đầu làm được không?"
"Đương nhiên có thể. Mà từ từ." Cô chạy đến phòng nghỉ của nhân viên, tìm một bộ đồng phục đưa cho Tống Ngọc Trạch: "Đây là quần áo mới, cậu cứ mặc luôn đi."
Tống Ngọc Trạch nhận lấy, vào phòng thay đồ.
Hạ Tinh lại si mê nhìn chằm chằm Tống Ngọc Trạch, hung hăng chùi nước nước miếng nói: "Thỉnh điện hạ đứng ở chỗ này." Trước nay cô cũng không biết màu hồng phấn lại đẹp như vậy!
Thật ra, vì phối hợp với bảng hiệu của tiệm nên đồng phục dùng áo sơmi hồng phấn có nơ màu đen. Nữ sinh mặc vào thì đáng yêu nhưng mấy bọn nam nhân kia tròng vô thì thấy không được tự nhiên.
Đặc biệt Tống Ngọc Trạch mặc vào lại không như vậy, ngoài ý muốn còn đáng yêu hơn.
Tống Ngọc Trạch vừa đứng ở quầy bánh ngọt đã khiến mấy người khách trong tiệm chú ý.
Đầu tiên, thích ăn đồ ngọt đều là một ít bạn gái, tiếp theo do nơi này gần trường học nên nữ sinh vào đây cũng tương đối nhiều. Vì vậy mấy cô gái trong tiệm bánh cũng cùng nhau hoa si.
Lục ngồi ở chỗ kia uống cà phê nhìn Tống Ngọc Trạch, khóe miệng nhếch lên.
Làm sao bây giờ, biểu tình lạnh như băng kết hợp với áo sơmi hồng nhạt có loại hương vị không nói nên lời, hơn nữa chiếc nơ màu đen ở cổ rất tuyệt, giống như một món lễ vật. Thật muốn...đem y mở ra.