Lúc Tống Ngọc Trạch thức dậy, y phát hiện cả người mình đang dựa vào Tống Trấn.
Vai Tống Trấn rất rộng, cơ bắp trước иgự¢ căng chặt, hắn lại mặc một chiếc áo lông mềm mại, nằm lên rất thoải mái. Y không biết bắt đầu từ lúc nào, mình đã không còn bài xích hơi thở của Tống Trấn, ngược lại còn có cảm giác quen thuộc, chắc là do mỗi đêm đều ngủ cùng với đối phương.
Nhưng y vẫn thấy có chút không được tự nhiên, nếu y thực sự là Tống Ngọc Trạch, là con của Tống Trấn vậy thì chuyện đó sẽ rất bình thường. Nhưng sự thật lại không phải, y là Ninh An, tư thế thân mật này hình như không đúng cho lắm, mặt của y nhanh chóng đỏ lên, muốn đẩy Tống Trấn ra.
Nhưng mà y lại thấy Tống Trấn nhắm mắt, tay còn để trên eo mình, nếu bản thân cử động chắc chắn sẽ đánh thức hắn, đến lúc đó mới càng xấu hổ.
Suy nghĩ nửa ngày, y không buồn hé răng tiếp tục dựa vào lòng иgự¢ Tống Trấn, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Thật sự rất ấm áp, y nghĩ. Trong lòng lại sinh ra một cảm giác khác thường, lúc còn là Ninh An, y không muốn tiếp xúc nhiều với người khác. Bời vì một khi động tâm, sợ rằng sẽ có tử biệt. Y tình nguyện lựa chọn đơn độc một mình, xem như đó là ôn nhu đối với người khác, cũng là bảo hộ đối với chính mình. Càng về sau, thói quen lạnh nhạt dù có cố sửa vẫn nhưng vẫn cứ lãnh đạm với mọi người. Loại lãnh đạm này bao lấy y, tạo ra khoảng cách không để người khác tiếp cận.
Sau khi trở thành Tống Ngọc Trạch, y sống lại trong một thế giới xa lạ, người xung quanh không một ai quen biết. Cho dù y tiếp tục tồn tại, nhưng nội tâm vẫn sẽ thấy khủng hoảng, từ sâu trong linh hồn y cảm nhận được sự mê mang không biết phải làm thế nào.
Tống Trấn bá đạo nhưng ngẫu nhiên lại ôn nhu, ngoài ý muốn làm cho y có cảm giác an toàn.
Điều châm chọc chính là, cho dù ở sâu trong nội tâm tự nói với mình rằng y không thích người này, không nên đến gần người này, nhưng trên thực tế thì y đã hướng về hắn.
Y không thừa nhận bản thân mình có tình tiết chim non hay mắc hội chứng Stockholm. Tống Trấn là cha ruột của cơ thể này nên y mới cảm thấy hắn sẽ bảo vệ, sẽ yêu quý, sẽ mang đến cảm giác an toàn cho y, thật sự thì cũng chỉ có vậy mà thôi.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, ít nhất bản thân y đã sinh ra tâm lý ỷ lại với Tống Trấn.
Về thái độ đối với Tống Trấn, phần lớn là do sợ hắn nên mới đành thỏa hiệp, còn lại có bao nhiêu là tự nguyện nghe theo chứ.
Từ cha này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Không chờ Tống Ngọc Trạch suy nghĩ cẩn thận, xe đã ngừng lại.
Thạch Miểu quay đầu nói với Tống Trấn: "Trấn ca, tới rồi."
Tống Ngọc Trạch rời khỏi lòng иgự¢ của hắn, Tống Trấn duỗi eo, vỗ vỗ y: "Xuống xe thôi."
Tống Ngọc Trạch thấy Tống Trấn không có biểu tình gì, cũng bỏ sự ngượng ngùng mất tự nhiên này qua một bên, theo Tống Trấn xuống xe.
Bọn họ ăn trưa ở gần sân trượt, rồi mới bắt đầu chuẩn bị một số thứ cho hoạt động này.
Mấy nam nhân đi thuê dụng cụ trượt tuyết. Những dụng cụ này rất nặng, chỉ giày trượt thôi mà đã nặng đến mấy cân.
•1 cân = 500g
Mấy người phụ nữ nũng nịu nói: "Nặng quá, nặng muốn ૮ɦếƭ." Lại có người nói: "Quần áo cồng kềnh như vậy, mặc vào nhất định rất xấu."
"Vậy mới nói cô ngốc quá, tôi có mua hờ theo này, đẹp hơn nhiều so với mấy đồ cho thuê đó."
"Cô mang theo mấy bộ, cho tôi một bộ với."
"Biết mấy người sẽ không chuẩn bị trước nên tôi có mang thêm vài bộ đây."
Thạch Miểu đi đến bên cạnh người phụ nữ, nói với Tống Ngọc Trạch: "Cậu bạn nhỏ, cháu gầy như thế, bên đây của chú có mang theo mấy bộ đồ trượt tuyết, cháu mặc cái này đi."
Tống Ngọc Trạch nhìn đồ trượt tuyết kiểu nữ trong tay các cô, lắc đầu.
Mấy người đứng gần đó cười rộ lên, vây lại đây: "Ôi, em trai này lớn lên thật thanh tú, tôi còn tưởng là một bé gái đó."
"Là con của Trấn ca à? Con của Trấn ca sao thanh tú thế."
"Nếu tôi có một đứa con xinh đẹp như vậy thì tốt quá, này chụp một tấm cho tôi với cậu ấy đi."
"Mặt của đứa bé nhỏ như vậy, chụp chung với cậu ấy không sợ đem cái mặt lớn của mình át hết người ta à."
Mấy người vây quanh Tống Ngọc Trạch mồm năm miệng mười, có thể nhìn ra bọn họ rất thích dáng vẻ này của y. Nhưng Tống Ngọc Trạch lại ăn không tiêu, thấy Tống Trấn cầm dụng cụ trượt tuyết ở bên kia thì lập tức đi qua.
Hiển nhiên mấy người phụ nữ đó không dám làm càn ở trước mặt Tống Trấn, chỉ tiếc nuối nhìn Tống Ngọc Trạch chứ không đuổi theo, sau đó lại bắt đầu thoa kem dưỡng da cho nhau.
Mấy người nam nhân cũng không phiền phức như vậy, đồ trượt tuyết bọn họ mặc chính là đồ thuê.
Tống Trấn cùng với mấy anh em của hắn mặc bộ đồ cồng kềnh vào lại có vẻ càng thêm cường tráng, cao cao lớn lớn cũng chẳng thấy khó coi.
Tống Ngọc Trạch mảnh khảnh nhưng mặc vào cũng hiện ra vài phần phong thái.
Cho nên mới nói nhìn người là phải nhìn mặt, quần áo xấu cũng không sao, chỉ cần dáng người đẹp, khuôn mặt đẹp, mặc vào đương nhiên ổn hết.
Chờ đến lúc mang giày vào, Tống Ngọc Trạch có vẻ gặp phải khó khăn, đôi giày trượt tuyết vừa nặng vừa lớn, thật không dễ mang, loay hoay hơn mười phút cũng vẫn chưa xong.
Chủ yếu là do y không có kinh nghiệm.
Những người khác đều đã chuẩn bị xong hết đi vào sân trượt, chỉ có Tống Ngọc Trạch còn đang bận rộn với đôi giày cồng kềnh của mình.
Tống Trấn bước qua, không nói lời nào đã ngồi xuống mang giày vào giúp y.
Tống Ngọc Trạch không hề đề phòng, chân đột nhiên bị nâng lên, để giữ thăng bằng y vội vàng đưa tay đỡ vai Tống Trấn. Y thấy Tống Trấn giúp mình mang vào thì cũng duỗi chân ra để hắn hỗ trợ.
Chỉ chốc lát sau, hai người cũng xong.
Tống Trấn đứng dậy, sửa sang quần áo lại cho y: "Mặc vào cho đàng hoàng, cẩn thận chút nữa bị lạnh. Một hồi vào rồi thì theo sát bên ta. Biết chưa?"
Tống Ngọc Trạch gật đầu, đứng lên thử bước một bước, thiếu chút nữa té ngã. Giày rất nặng, trong lúc nhất thời y cũng không biết nên đi thế nào, mỗi lần bước đi đều như phải dùng hết sức lực, trông vụng về cực kỳ.
Tống Trấn ở bên cạnh nhìn mà bật cười, đưa tay muốn dìu y. Tống Ngọc Trạch thấy hắn cười mình, mặt đỏ lên không thèm để ý đến hắn, tự mình chậm rãi nhích từng bước đến sân trượt.
Nhìn thấy sân trượt tuyết, Tống Ngọc Trạch hơi híp mắt, lọt vào trong tầm mắt đều là tuyết mênh mang, một màu trắng tinh khiết đẹp cực kỳ.
Bên trong đã có không ít người đang vui vẻ trượt tuyết, có người đang trượt xuống từ trên một sườn núi, cũng có tốp năm tốp ba trượt với nhau, một số người khác thì bị ngã trên nền tuyết đang cố sức đứng dậy. Âm thanh náo nhiệt, làm cho người nghe cũng vui vẻ theo.
Kỹ thuật trượt tuyết của Tống Trấn rất tốt, hắn mang ván trượt, chọn một sườn núi cao, chưa chuẩn bị gì hết thì đã phóng xuống, tư thế tiêu chuẩn, nước chảy mây trôi lại tiêu sái vô cùng, dẫn theo nhiều ánh mắt tập trung vào hắn.
Bên này Tống Ngọc Trạch lại hoàn toàn tương phản, sau khi y mang ván trượt, tay cầm gậy chống cứng đờ không biết nên làm thế nào. Y cảm thấy dù là tay hay chân cũng đều không nghe mình chỉ huy, dường như ván trượt và gậy chống cũng đang phân cao thấp với y. Cơ thể không ngừng lung lay, kiên trì đứng trên nền tuyết vài giây sau đó cũng hoa lệ té xuống.
Tống Trấn ở bên kia vẫn luôn chú ý đến Tống Ngọc Trạch, thấy y té ngã, hắn nhịn không được cười to.
Tống Ngọc Trạch đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn, gian nan đứng dậy, chậm rãi dịch đến một sườn dốc.
Y không tin bản thân mình không có biện pháp, dứt khoát trực tiếp trượt xuống. Vì thế một đường phóng xuống, quả nhiên y vẫn mạnh mẽ ngã trên nền tuyết. Tống Ngọc Trạch có hơi tuyệt vọng, y đưa mắt nhìn đám trẻ cách đó không xa đang chơi với lốp xe ô tô, bọn trẻ ngồi trên lốp xe thả dốc từ trên cao xuống, tuy rằng ấu trĩ nhưng lại không bị ngã, thật ra y cũng muốn chơi kiểu này.
Không được, Tống Ngọc Trạch buồn bực, y không thể không có tiền đồ như vậy.
Nghẹn một chút, lại đứng dậy tiếp tục phóng xuống, cứ thế lại tiếp tục bị té ngã, lặp đi lặp lại nhiều lần, y cảm thấy cả ௱ôЛƓ mình đều ê ẩm.
Bên Tống Trấn đã tụ tập rất nhiều người vây xem, kỹ năng của hắn thật sự rất tốt, thậm chí còn chơi đến đa dạng tiêu sái.
Hắn thấy đứa nhỏ té thảm như vậy cũng có phần đau lòng, lại giận y không chịu tìm mình nên cũng mặc kệ không đi qua giúp y. Cho đến khi thấy một giáo luyện viên dạy trượt tuyết đi đến bên cạnh Tống Ngọc Trạch cầm tay dạy y, thậm chí còn đặt tay lên eo của y.
Hắn lập tức phát hỏa, đẩy mấy nữ sinh muốn hắn dạy trượt tuyết ra, đi nhanh về phía Tống Ngọc Trạch.
Hắn xụ mặt nói với giáo luyện viên: "Đi đi, tôi dạy nó là được."
Giáo luyện viên nhìn thấy Tống Trấn, tốt tính cười cười sau đó cũng rời đi.
Lúc này sắc mặt của Tống Trấn mới khá lên đôi chút.
Tống Ngọc Trạch lại không cho hắn sắc mặt tốt, y lạnh lẽo nói: "Không phải ông trượt rất vui vẻ sao? Quản tôi làm gì?"
Tống Trấn: "Ờ, con không cần ta dạy? Vậy ta kêu tên giáo luyện viên kia quay lại." Nói xong, hắn làm bộ muốn đi.
Tống Ngọc Trạch lập tức nóng nảy, vội vàng kéo áo Tống Trấn, nhỏ giọng nói: "Cần gì phải phiền đến người khác."
Thật ra vừa rồi y không thích giáo luyện viên kia dựa gần đến vậy, so với người lạ dạy, Tống Trấn vẫn tốt hơn.
Tống Trấn nhìn dáng vẻ không được tự nhiên này của y, cảm thấy đáng yêu vô cùng. Hận không thể hôn y hai ngụm, lại phải giả vờ lạnh nhạt, nén cười kéo tay y đặt lên gậy chống: "Tay để như vầy."
"Con phải giữ cho dưới chân bước đều, lúc trượt xuống hai chân chuyển động, người hướng về trước, muốn ngừng thì hai chân tạo thành hình chữ bát..." Tống Trấn một bên làm mẫu, một bên nói, nghiêm túc dạy Tống Ngọc Trạch cách khống chế tốc độ, cách để ngừng lại.
•Chữ bát: 八
Tống Ngọc Trạch cẩn thận nghe, thỉnh thoảng lại thử làm theo, cảm thấy lời Tống Trấn nói rất có lý.
"Được rồi, con nhớ kỹ chưa? Thử xem nào. Lấy cái sườn dốc nhỏ này luyện tập luôn đi." Tống Trấn nói.
Tống Ngọc Trạch tiêu hóa lời của Tống Trấn rồi mới dựa theo hắn dạy, từ trên dốc nhỏ trượt xuống.
Quả nhiên, tuy lúc dừng lại thiếu chút nữa té ngã, nhưng y vẫn kịp thời ổn định giữ thăng bằng cho cơ thể. Y đứng dưới dốc nhỏ, đột nhiên sinh ra cảm giác hưng phấn, y không bị ngã, lần này không còn bị ngã nữa.
Được rồi, y thừa nhận mình có hơi ấu trĩ, lại nhịn không được ngẩng đầu cười với Tống Trấn như đang khoe ra.
Tống Trấn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của y thì cũng khựng lại, hắn cuộn nắm tay đặt bên miệng, nghiêng đầu, mặt đỏ lên.
Vì sao con hắn lại đáng yêu vậy chứ?