Trọn Đời Có Duyên - Chương 31

Tác giả: Thập Tam Xuân

Hai người ngồi ở trên ghế sô pha xem TV thật lâu, thật ra thì TV không có gì hay cả nhưng hai người đều muốn như vậy.
Vùi ở trong иgự¢ của anh, ăn trái cây và đồ ăn vặt anh đút cho, Diệp Dĩ Mạt lười đến đầu ngón chân cũng không muốn động một cái, khó trách người ta thích bạn trai ở bên người, có bạn trai hầu hạ, đó chính là làm Thái Hậu! Đáng tiếc, ngày cô có thể làm Thái hậu thật sự không nhiều lắm.
"Tiểu Mạt, buổi tối không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt, có muốn uống chút nước hay không?" Tất Tử Thần liếc nhìn các loại đồ ăn vặt trên ghế sa lon, trong lòng lại nói, về sau không thể để cho cô nhóc này mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, toàn ăn đồ ăn vặt không ăn cơm, khó trách lại gầy như vậy.
Diệp Dĩ Mạt nghiêng người trong иgự¢ anh, gối lên cánh tay của anh, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Không cần uống nước, uống nước trước lúc ngủ sẽ bị phù mặt."
Tất Tử Thần cười khẽ, cô nhóc này, không lo lắng mình mập, lại lo lắng mình bị phù mặt. Vuốt cánh tay mảnh khảnh của cô, Tất Tử Thần cố làm ra vẻ ghét bỏ nói: "Cái người này cánh tay giống như cây củi đốt, cũng không sợ hơi dùng lực tí sẽ gãy à?"
Lời nói còn chưa dứt, vừa nói liền nói đến điểm yếu của người khác, người khác đều hâm mộ cô gầy, mặc cái gì đều dễ nhìn, sao đến lượt anh liền ba phen mấy bận ghét bỏ cô vậy? Không ngờ anh không những không cảm thấy mình chiếm được tiện nghi lớn, ngược lại cảm giác mình bị thua thiệt đúng không?
"Tất Tử Thần, có phải anh ghét bỏ em hay không?" Ϧóþ cánh tay cứng rắn của anh, cô giáo Diệp nhe răng trợn mắt, cô không nói cái gì mà ‘anh không cần em bên ngoài còn có bao nhiêu đàn ông khác muốn em’ lời như vậy, không phải không dám nói, chẳng qua cảm thấy hai người dù ầm ĩ thế nào, cũng không nên liên lụy đến người khác, làm ầm ĩ như vậy, cho dù cười giỡn, cũng là không tôn trọng đối với đối phương. Nhưng nếu anh nói bên ngoài có bao nhiêu thiếu nữ muốn gả cho anh, coi như trên mặt cô cười hi hi ha ha cho qua, nhất định trong lòng cũng sẽ lưu lại vướng mắc, bên ngoài có phụ nữ muốn anh? Có bản lãnh anh đi tìm đi, còn phải tìm cô làm gì?
Cô học lịch sử, am hiểu nhất là tổng kết kinh nghiệm từ quá khứ, có bao nhiêu cặp vợ chồng lúc cãi nhau không biết điểm dừng, sau này có cơ hội liền bộc phát. Mười năm đè nén, nếu một khi bộc phát, thường ngày ngọt ngào nói cười cũng sẽ biến thành rắn độc đả thương người, như thuốc độc vỡ tan tràn đầy trong lòng, từ từ xóa đi tình cảm còn dư lại không nhiều lắm.
"Làm sao dám ghét bỏ em?" Tất Tử Thần nhẹ nhàng nâng cô lên, đặt trên chân mình. Thật nhẹ, dùng một tay cũng có thể nhấc lên ."Nhiều người hâm mộ anh tìm được cô vợ xinh xắn như vậy đấy ~" nói xong, giống như cố ý, dùng sức một chút lại đem cô khiêng lên, một đường khiêng cô về phòng ngủ, đặt cô lên trên giường, mới cười nói với cô: "Vợ đại nhân, bây giờ chồng em phải tắm rồi đi ngủ, không biết vợ đại nhân có nguyện ý bồi cùng hay không đây?"
Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt vùi đầu vào gối, người này, lại không đứng đắn rồi."Anh đi tắm thì đi đi, khăn lông và bàn chải đánh răng trong ngăn kéo, tự anh lấy đi." Cũng may cô có thói quen dự trữ đồ dùng hàng ngày, nếu không hôm nay anh phải dùng đồ của cô rồi.
Thật ra thì, người nào đó đang ước được như thế đi?
Trải qua mấy ngày sống chung ở Nam Kinh, cũng không phải lần đầu tiên ở chung một phòng, Diệp Dĩ Mạt cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng dọn giường đệm ra.
Giường của cô cũng không nhỏ, nhưng hai người mà ngủ chung thì sẽ hơi chật chội. Hình như phần lớn cô gái Giang Nam đều sợ lạnh, vừa vào thu liền không ngừng bảo vệ mình, cô cũng không ngoại lệ. Cái chăn thật dày chiếm gần cả giường. Nhăn lông mày suy nghĩ một lát, cuối cùng Diệp Dĩ Mạt vẫn đem cái chăn dày trên giường đặt lên trên ghế sô pha, lại lấy từ trong tủ treo quần áo hai cái chăn tương đối mỏng ra ngoài ――― bây giờ không phải mùa hè mà tìm tạm một cái chăn mỏng mà được, cuối mùa thu ở Giang Nam đã có thể khiến người ta cảm nhận được lạnh thấu xương rồi.
Nhìn hai cái chăn màu hồng, Diệp Dĩ Mạt mím môi cười, thật giống phòng tân hôn.
Trải chăn xong, lại mở máy điều hòa không khí, chỉ hơn 10\' sau, anh vừa lau tóc vừa đi ra. Còn mặc bộ đồ đùi của bộ đội, lộ ra cánh tay và bắp chân giống như mùa hè.
Diệp Dĩ Mạt trừng mắt nhìn anh, tóc ướt vẫn còn đang nhỏ nước, người này cũng không biết lau khô tóc rồi hãy ra à?"Máy sấy ở đằng kia, tự anh sấy đi." Diệp Dĩ Mạt chỉ xuống mép tủ đầu giường, cũng không thèm nhìn anh một cái đi thẳng vào phòng tắm. Tự anh không biết chăm sóc mình cho tốt, cô trông nom nhiều như vậy làm gì? Hừ, người đàn ông này, ỷ vào thân thể khỏe mạnh, không để ý chuyện nhỏ không biết để tóc ướt ngủ sẽ nhức đầu sao? Sau này về già lại kêu nhức đầu, hừ, đáng đời!
Tắm rửa gần nửa giờ lúc Diệp Dĩ Mạt đi ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã ấm áp lên, chỉ có tiếng đông cơ nhỏ nhẹ của máy điều hòa không khí, người trên giường đã nhắm mắt ngủ từ lâu.
Diệp Dĩ Mạt đến gần, râu xanh mọc dưới cằm, mí mắt đặc biệt mệt mỏi, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, trong khoảng thời gian này nhất định anh bận ૮ɦếƭ đi được. Dịu dàng nho nhã như anh cũng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như vậy.
Động tác nhẹ nhàng linh hoạt nằm xuống bên cạnh anh, Diệp Dĩ Mạt cố gắng không làm ảnh hưởng đến anh. Nằm nghiêng người lại có thể thấy gò má anh tuấn của anh, lỗ mũi thẳng tắp ngạo nghễ khẽ lên khẽ xuống theo hô hấp, mí mắt nhắm nghiền có thể thấy rõ quầng thâm đen, làm cho cô rất đau lòng. Người đàn ông này, bề ngoài dịu dàng, giống như dịu dàng vô tận, nhưng có ai biết sự bá đạo và quật cường ở bên trong của anh chứ?
Bởi vì đời cha hiển hách, anh càng nóng lòng muốn chứng minh mình, bây giờ suy nghĩ một chút, mấy giấy chứng nhận và cúp mà anh đạt được từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu cái là vì chứng minh mình là Tất Tử Thần, mà không phải là dựa vào cái thân phận con cháu Tất gia đây? Cho dù người quen biết được tính tình của anh, nhưng người không biết có bao nhiêu người đem thành tựu của anh là do gia tộc?
Anh chính là người như vậy, càng như thế, càng muốn chứng minh mình. Cho dù chuyện gì, anh luôn muốn mình là người làm được tốt nhất. Bây giờ suy nghĩ lại, hôm đó Chính ủy Triệu nói rất đúng, ‘Tử Thần cần phải tìm một cô gái để yêu đương, người này ấy mà, chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng. ’
Chuyện gì anh cũng thích giấu ở trong lòng. Giống như lần này, không hề có một chút tin tức nào liền biến mất lâu như vậy, lúc trở lại tiều tụy thành ra như vậy, một câu giải thích cũng không có. Cho dù có chút chuyện không thể nói, nhưng đã trở về rồi, dù sao cũng nên nói cho cô biết một tiếng, mấy ngày này anh gặp rất nhiều khó khăn phải không?
Diệp Dĩ Mạt khẽ thở dài một cái, dịch góc chăn cho anh, người đàn ông này có lúc thật kiên cường đến khiến người ta đau lòng. Sáng sớm ngày mai phải dậy sớm nấu ăn tẩm bổ cho anh thôi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, sau cả đêm nghỉ ngơi tinh thần Tất Tử Thần đã sáng láng trở lại. Nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ nằm bên cạnh, tiếng hít thở nhẹ nhàng nhàn nhạt, lông mi hơi cong khẽ rung rung dưới mí mắt, đôi môi anh đào nhỏ nhắn mềm mại ướƭ áƭ, cả người có vẻ cực kỳ an tĩnh không màng danh lợi.
Một tay Tất Tử Thần chống đầu, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn bù đắp lại mấy tháng xa cách. Cô không phải là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, do nghề nghiệp nên cũng không phấn son nhiều, thỉnh thoảng có trang điểm cũng chỉ nhẹ nhàng không nhìn ra dấu vết. Nhưng càng nhìn, lại càng thích, con ngươi trong xuốt luôn tràn đầy nụ cười, khóe miệng cười làm cho người ta có cảm giác ôn hòa điềm tĩnh, lúc đeo mắt kính lại xinh đẹp sâu sắc, lấy mắt kính xuống lại làm cho người ta cảm thấy tinh nghịch bướng bỉnh.
Chợt, giống như cô muốn thức dậy, chép miệng, nhẹ nhàng lật người, càng gần anh hơn. Chờ giây lát, thấy cô cũng không có hành động gì nữa, Tất Tử Thần mới nhẹ thở dài một hơi, thì ra là đang còn ngủ.
Trong nhà tuy có mở máy điều hòa không khí, nhưng rốt cuộc không thể so với lò sưởi, chăn lại mỏng, Diệp Dĩ Mạt cảm giác có chút lạnh, trong lúc ngủ mơ cũng đi tìm chăn, tìm thật lâu, rốt cuộc thấy được cái chăn mềm mại vui mừng ôm lấy, ah, sao lại cứng như thế?
Tất Tử Thần bị cô ôm một cái như vậy cũng hoảng hốt một hồi lâu, thân thể cô gái nhỏ mềm nhũn dính lấy anh, nhất là, cô còn có thói quen không trói buộc khi ngủ, mặc dù có áo ngủ, nhưng mà chỉ một lớp mỏng manh, làm sao che hết được thứ gì? Bộ иgự¢ mềm mại cứ dán lên cánh tay của anh như vậy, bắp đùi thon dài ở bên trong quần ngủ màu hồng, lộ ra ngón chân trong suốt đáng yêu, từng cái từng cái cọ vào bắp đùi anh.
Người gây ra họa vẫn vô tội nhắm chặt hai mắt như cũ, mặt cau mày không vui, trên hai gò má trắng nõn hiện lên má lúm đồng tiền nhàn nhạt, dáng vẻ rất ngon miệng.
Tất Tử Thần nuốt ngụm nước miếng, không khỏi miệng đắng lưỡi khô, thời điểm buổi sáng vốn dễ dàng kích động, cố tình cô gái nhỏ này một chút phòng bị cũng không có, thỉnh thoảng lộ ra tư thái mê người như vậy. Có lúc, không phải cố ý quyến rũ, ngược lại càng thêm mê người.
Đang suy nghĩ, cô gái nhỏ này lại cử động. Ôm cánh tay của anh vẫn không cảm thấy hài lòng thế nhưng cả người lại gần sát hơn chút nữa, cả người giống như con thỏ nhỏ, chui chui vào trong иgự¢ anh, hai chân cũng mở rộng vững vàng vòng chắc chân của anh.
Anh biết đây là thói quen của cô, lúc ở Nam Kinh, ngủ cùng cô trên một cái giường lớn, vĩnh viễn anh đều không có chăn, cô rất thích ôm chăn, hoặc nói là dùng hai chân ôm chăn ngủ, giống như đứa bé vậy.
Chỉ là giờ phút này, cô nhóc này đến gần trong vô thức, đối với anh mà nói cũng vô cùng hấp dẫn. Đáy lòng càng nóng ran nhìn vào mắt của cô, cũng giống như bắt lửa, nóng bỏng như mặt trời.
Đáy mắt anh là một mảnh nóng rực. Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Dĩ Mạt giữa lúc mơ mơ màng màng giật mình mở mắt ra.
Mặc dù không đi tới một bước cuối cùng, nhưng Diệp Dĩ Mạt rất rõ ràng đáy mắt nóng bỏng của anh biểu đạt cái gì. Trong hơn mười ngày đó, nhìn ánh mắt của anh cô dần dần sáng tỏ.
Cúi đầu nhìn bản thân mình, khuôn mặt Diệp Dĩ Mạt bỗng nhiên ‘vọt ’một cái liền nóng ran, cô cũng biết tư thế ngủ của cô trước sau như một, cương quyết bướng bỉnh.
"Tiểu Mạt. . . . . ." Tất Tử Thần cúi đầu, dần dần tiến tới gần cô, chóp mũi cọ vào mặt cô, hô hấp ấm áp phả lên mặt của cô, mềm nhẹ mập mờ.
Tất Tử Thần hôn lên khóe miệng của cô một cái, bàn tay cẩn thận từng li từng tí thăm dò vào trong áo cô, cô chỉ hơi run rẩy, lại không ra tay ngăn cản. Giống như là khích lệ lớn nhất đối với hành động của Tất Tử Thần, anh nhẹ nhàng gặm cắn cổ cô, một tay từ từ cởi cúc áo. Tay bình thường quen cầm súng bây giờ cởi cúc áo, thế nhưng cũng linh hoạt như thế.
Năm ba nút áo đã được mở, nơi mềm mại no đủ của cô không còn sự trói buộc của cúc áo hiện ra đầy đủ trước mắt anh. Diệp Dĩ Mạt mặt đỏ, nghiêng mặt đi không dám nhìn anh, tay lại nhẹ nhàng vòng chắc eo ếch của anh, làm như muốn mời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc