Đêm khuya tối hôm đó, doanh trưởng Tất thế nào lại lợi dụng bản lĩnh của mình thoăn thoắt leo lên giường của cô giáo Diệp, các loại ăn đậu hũ ở chỗ này chúng ta cũng không muốn nói nhiều, mọi người tự tưởng tượng.
Về phần ngày thứ hai cô giáo Diệp như thế nào đạp một cước đem doanh trưởng Tất đạp xuống giường, chúng ta cũng không tỉ mỉ truy tố rồi, dù sao chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, nhiều lời vô ích.
Khụ khụ, ngày thứ hai lúc ăn sáng, cô giáo Diệp coi như là lãnh giáo đầy đủ đàn ông dính chặt rồi. Dính đúng như muốn mạng người! Cô tự mình ăn sáng được....! Không cần ý vị gắp cho cô!
Đều nói con gái khi yêu chỉ số thông minh là số lẻ, thật ra thì con trai khi yêu chỉ số thông minh cũng không cao, nhất là cậu con trai vừa mới cảm nhận được một chút ngọt ngào, được kêu là ngu nhé.
"Tiểu Mạt, em nếm thử cái này một chút, đây là đặc sản Nam Kinh đấy." Đồng thời một đôi đũa đưa qua.
Cô giáo Diệp hít thở sâu một hơi, nở nụ cười rực rỡ, động tác trên tay không chút nào mơ hồ, một cái liền đem hơn phân nửa đồ ăn trong bát bỏ vào trong bát của anh, giương mắt sâu kín liếc anh một cái, mặt mỉm cười, " Anh ăn nhiều một chút ~" cô thật không ăn được!
Tất Tử Thần nhìn nha đầu trước mắt giống như muốn xù lông cũng không giận, vui vẻ thay cô giải quyết cơm thừa đồ ăn thừa. Khụ khụ, nếu là mỗi ngày có thể ăn được cơm thừa của người mình yêu, đó cũng là chuyện tốt!
Nếu như mỗi sáng sớm cũng có thể cùng người yêu cùng nhau ăn bữa sáng, đây đại khái là chuyện hạnh phúc nhất mà anh có thể nghĩ tới rồi.
Bữa ăn sáng kết thúc, mặc dù cực kỳ không muốn ―――― mới vừa giải quyết vụ bạn gái, còn chưa có thân thiết bao lâu, thì phải tách ra, dù ai trên người đều khó chịu. Nhưng mà bị quân lệnh làm khó, doanh trưởng có lệnh, trước mười hai giờ trưa hôm nay phải về đội, chỉ hận không được xách theo cô gái này bỏ vào túi mang theo cùng.
Mặc dù nói không thực tế, nhưng là, nhìn khuôn mặt tươi cười hả hê của nha đầu này, vì sao anh lại nghĩ muốn cắn một cái đây? Bạn trai phải đi, không phải nên biểu hiện không bỏ được một chút sao?
Phải trừng phạt!
Nghĩ là muốn như vậy, doanh trưởng Tất cũng là làm như vậy.
Quay đầu cô gái này lại mà gặm. Hôn đôi môi mọng nước, doanh trưởng Tất thầm cười hả hê, biết vì sao anh không mặc quân trang không? Bởi vì mặc quân trang thì phải chú ý đến hình ảnh, không thể cùng đồng chí nữ quá mức thân thiết, nhưng là không mặc quân trang, è hèm, anh chính là gia, anh chính là người đàn ông của cô, muốn làm gì thì làm!
Cái hôn này rơi xuống, mãi cho đến khi nhịp tim Diệp Dĩ Mạt còn kém cầm giữ không được, người đàn ông này mới lưu luyến không rời buông ra, giọng nói còn sâu hơn là oán phu: "Anh đi mấy ngày rồi sẽ đi trường học tìm em, đừng có mà kỷ niệm ngày thành lập trường vừa kết thúc lại về liền đấy ~" nếu là đợi trước khi anh đi nha đầu này liền dám chạy trở về trước,lần sau trỏ về anh sẽ không để yên cho cô đâu!
Cô giáo Diệp lau miệng, dịu dàng cười, đi nhanh đi đi nhanh đi, anh đi rồi một mình em tự nhiên hơn!
Vợ chồng son ở cửa ra vào ‘lưu luyến chia tay’, các ông các bà đi ngang qua đều lộ ra dặn dò mà cười thấu hiểu cho, bây giờ là vợ chồng nhỏ mà, như lời nói của những người tuổi trẻ kia nói thế nào nhỉ, hạnh phúc không rời ~
"Được rồi, em biết rồi, sẽ cẩn thận, đến trường học sẽ gọi điện thoại cho anh~" nói xong câu nói sau cùng, Diệp Dĩ Mạt có phần bất đắc dĩ, cô thật không nhỏ, không phải là người bạn nhỏ đi nhà trẻ đâu, vì sao mà ba như thế này, Tiểu Thụy nhi là như thế này, đến cả Tất Tử Thần cũng như vậy? Chẳng lẽ cô nhìn thật rất giống trẻ con không biết gì sao?
"Chị dâu, vậy chúng tôi đi trước đây ~" lúc này người tới đón là Phó Kiệt, nụ cười rực rỡ, một bộ dáng đại ca ca, ngoài miệng lại kêu cô là chị dâu.
"Ừm, đi đường cẩn thận ~" đưa mắt nhìn xe việt dã đi xa, cho đến khi không thấy được bóng xe, mặt Diệp Dĩ Mạt mới che giấu mỉm cười. Người đàn ông này, vừa nhìn thấy Phó Kiệt xuất hiện đã thu lại một ít bộ dáng mặt chân chó, khôi phục lại tư thái trại phó anh nên có.
Lắc đầu một cái, Diệp Dĩ Mạt lấy tay che kín ánh mặt trời chói mắt, hay là đi trường học cũ trước đã, đi thăm mấy vị ân sư một chút.
Trước đó, Diệp Dĩ Mạt căn bản cũng không có nghĩ đến, thì ra là chuyến đi thăm trường học cũ lần này, lại sẽ cho cô ‘vui mừng’ lớn như vậy. Hướng Dương, trưởng lớp thời đại học của cô, người cô yêu, là một lần duy nhất cô yêu trước đây.
Nói đến Hướng Dương, có lẽ là hình tượng hoàng tử trong suy nghĩ tất cả nữ sinh nhớ mãi không quên lúc đại học. Thời đại học Hướng Dương, bề ngoài xuất chúng, thành tích ưu dị, năng lực không chút nào kém, dùng lời nói những nữ sinh khác trong lớp mà nói, Hướng Dương cười một tiếng, có thể cho ngươi cảm thấy mùi vị ánh mặt trời.
Mặt như ánh mặt trời, nói không hề sai.
Hướng Dương chính là một người như thế, cho dù xa nhau đã lâu như vậy, nghĩ đến anh, đáy mắt Diệp Dĩ Mạt tái hiện lại, vẫn và chàng trai trong sáng dịu dàng, khóe miệng cong cong, vĩnh viễn ôn hòa như vậy.
Nói đến tình yêu của họ, không có gì đặc biệt, cũng chỉ là chuyện tình của trưởng lớp và bí thư chi bộ đoàn mà thôi. Về phần sao lại chia tay, cũng chỉ như bình thường, anh ra nước ngoài học tập, cô thi nghiên cứ sinh, chính là một ít chuyện như vậy, cuộc sống cũng không phải là điện ảnh, lấy ở đâu nhiều yêu hận tình thù như vậy.
Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, là nói Hướng Dương cùng Diệp Dĩ Mạt rồi.
Lại lần nữa nhìn thấy vị lớp trưởng cũ này, trong lòng Diệp Dĩ Mạt đã sớm không có phập phồng, cong cong khóe miệng, hai người bèn nhìn nhau cười: "Đã lâu không gặp." Là rất lâu không thấy, tốt nghiệp đại học đến bây giờ, có hơn năm năm đi? Chàng trai anh tuấn như ánh mặt trời năm đó, cũng đã sớm mất đi một thân ngây thơ, gương mặt vẫn ôn hòa như cũ, mang theo ý cười nhẹ nhàng, cũng không bàn về như thế nào đều nhìn không tới đáy mắt của anh.
Mà nha đầu trẻ trung bốc đồng năm đó, cũng đã sớm một thân lạnh nhạt, học được thản nhiên đối mặt với tất cả. Đối mặt với tình yêu đầu khó quên nhất, nhưng mà cũng chỉ dịu dàng cười một tiếng, như hoa nở trên mặt, chỉ một cái cười nhạt.
Hôm nay, cô là của cô, mà anh, cũng có thể là của anh thôi.
"Bây giờ anh trở về trường học cũ làm giảng viên, cũng chỉ là chức tạm thời." Hướng Dương mỉm cười giải thích, anh có công ty của mình, nhưng là bình thường cũng không bận rộn, hai tháng trước thầy cũ của anh gọi điện thoại, nhờ anh dạy thay giúp, anh liền đồng ý.
"Thì ra chúng ta cũng được coi như là đồng nghiệp ~" Diệp Dĩ Mạt nghiêng đầu mím môi cười nói, năng lực của anh sẽ không ai chất vấn, năm đó giáo sư muốn anh lưu lại, chỉ là ánh mắt của Hướng Dương luôn luôn thật xa, cuối cùng vẫn là uyển chuyển từ chối ý tốt của giáo sư, một mình bay đi nước Anh học tiếp.
Không ngờ, chuyến đi này chính là nhiều năm như vậy.
"Thật sự rất lâu không thấy, đi, anh mời em uống chút đồ." Giáo viên đại học mấy năm này phát triển quá nhanh, các đàn em khóa sau cũng so với bọn anh khi đó hạnh phúc hơn rất nhiều, rất nhiều quán cà phê nhỏ cũng mở ra không ít, ước chừng là vì thích ứng hơi thở lãng mạn nơi sân trường này thôi.
"Thật ra anh đã nghe lão sư nói qua về em, làm giáo viên cấp ba?" Hướng Dương cười hỏi. Giáo sư nói đến chuyện này liền cắn răng nghiến lợi, hai người đệ tử tâm đắc nhất năm đó, một đi nước Anh xa xôi cầu học, cuối cùng cũng không còn đi trên con đường học thuật, một người hiện tại cũng yên ổn, vùi ở trong trường cấp ba làm cô giáo dạy lịch sử. Ai, chỉ có thể nói, trẻ con không thể dạy!
"Cũng chính là không có lý tưởng." Diệp Dĩ Mạt ngượng ngùng cúi đầu tóc dài \\ rũ xuống bộ иgự¢, cô vốn là không có lý tưởng gì lớn, những ngày sau này cứ như vậy là tốt rồi. Cộng thêm lúc ba tuổi già phá án bị thương, một lần đầu làm cô sợ hãi, thì ra là quan trọng của cô, vẫn luôn ở bên người.
Vì vậy, làm việc nghĩa không được chùn bước về nhà, chỉ vì như vậy mới an lòng.
"Không nói những thứ này, những năm này trôi qua tốt đó chứ?" Hướng Dương đưa lưng về phía ánh mặt trời, nụ cười dịu dàng.
"Tạm được, rất thích hợp." Diệp Dĩ Mạt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như vậy, "Còn anh thì sao? Sao lại từ Anh trở về?"
"Sống ở một nơi lâu rồi liền muốn trở lại." Cong cong khóe miệng, Hướng Dương ôn hòa mỉm cười: "Họp hội bạn học cũ ngược lại không có đi mấy lần, nghe nói không ít bạn học cũng đã thăng cấp làm ba mẹ." Những thứ này tất cả đều là nghe Nhị béo nói, anh ta thích nhất là quan tâm chút chuyện này, người bạn học nào thăng chức rồi, người bạn học nào muốn kết hôn, người bạn học nào làm ba trước, Nhị béo nói chuyện rất say sưa.
"Đúng vậy, lại nói trưởng lớp, anh chưa cưới vợ à?" Diệp Dĩ Mạt hài hước cười một tiếng, mặc dù đã từng là người yêu, nhưng mà không phải là thù không phải là oán, cách xa nhau nhiều năm gặp lại, cũng chỉ là cảm giác ấm áp và quen thuộc như trong đám bạn học cũ .
"Vẫn còn sớm, chưa tìm được người thích hợp đấy." Hướng Dương làm ra vẻ khổ não nhíu nhíu mày, "Không ai để ý anh cả."
‘xì ’ một tiếng, Diệp Dĩ Mạt cười khẽ một tiếng, "Em nói trưởng lớp, sao anh nói như vậy, muốn cho bao nhiêu đàn ông nhảy lầu đây?" Không nói năm tốt thế nào cũng là ba tốt đi, bề ngoài được, tính tình được, thu nhập tốt.
"Không nói anh...anh một đấng mày râu không vội, ngược lại em, định không lấy chồng à?"
"Không sai biệt lắm thôi." Nghĩ đến người đàn ông buổi sáng dính không muốn đi , khóe mắt Diệp Dĩ Mạt cong lên độ cong nhu hòa, "Là người, ưmh, không quá giống quân nhân." Diệp Dĩ Mạt cẩn thận tìm kiếm tìm từ, người kia a, thời điểm tức giận cũng đủ làm cho người ta nhận thấy được, chỉ là, phần lớn thời điểm, tổng thể vẫn có thể duy trì phong độ thân sĩ?
Nếu nói, Tất Tử Thần và người trước mắt này thật đúng là có bao nhiêu phần tương tự rồi, giống nhau phong cách khí chất dịu dàng như ngọc, mặc áo sơ mi trắng đều là đáng xem như vậy. Điểm bất đồng là, Tất Tử Thần thân là quân nhân, trong lúc cúi đầu cười yếu ớt, thỉnh thoảng lộ vẻ bá đạo. Mà Hướng Dương, hơn là tấm gương người tốt khiêm tốn.
Nhìn cô gái nhỏ ở đối diện đáy mắt không thể che dấu nụ cười dịu dàng, khóe miệng Hướng Dương cũng nâng lên đường cong mờ, giương mắt, trong mắt là nụ cười của nhân viên phục vụ quán cà phê ấm áp mà bướng bỉnh: "Thầy Hướng, cà phê của thầy đây ạ, còn đây là nước chanh của chị ~" nữ sinh nháy một đôi mắt to, nụ cười ngọt ngào.
"Cám ơn ~" Hướng Dương lông mi cong cười một tiếng, nghiêm mặt nhìn cô học trò nhỏ ở đối diện cuống quít cáo lui.
"Trưởng lớp, đây thuộc về quyến rũ tiểu nữ sinh đấy ~" Diệp Dĩ Mạt đùa giỡn khuấy ống hút, nở nụ cười vui vẻ.
"Là học sinh của lớp anh dạy." Hướng Dương cũng không giải thích nhiều, nhấp miệng cà phê, dựa vào thành ghế cười nói: "Nhìn dáng dấp anh nghĩ là túi đó nhỏ chứa không được~"
Diệp Dĩ Mạt giương mắt, thoải mái cười nói: "Lớp trưởng đại nhân túi cũng không thể nhỏ được~ có phải em phải chuẩn bị bao bố để chứa đựng hay không?"
"Em á ~" Hướng Dương bất đắc dĩ cười, nhiều năm như vậy còn không chịu thua thiệt, "Được, dù sao không phải nhỏ em đúng là ~" nghĩ như vậy nghĩ, anh cho ra đi cái túi thật đúng là không ít, coi như không có người ở trong nước, cái túi này còn là tầm xa gửi ra. Chậc chậc, anh không phải cũng nên nghĩ tới thu hồi lại nữa à? Hướng Dương trong lòng cười thầm.