Trọn Đời Có Duyên - Chương 17

Tác giả: Thập Tam Xuân

"Cái đó doanh trưởng Tất, đao để ở đâu vậy?" Diệp Dĩ Mạt rửa sạch dưa hấu, tìm chung quanh một vòng, còn chưa thấy bóng dáng dao gọt trái cây, không khỏi thò đầu ra hỏi.
Tất Tử Thần nghe vậy, đứng lên, cầm theo đồ mở nút chai đi vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp: "Để tôi làm cho." Lại nói, trong nhà khách sao không chuẩn bị một cái dao gọt trái cây chứ? Ngược lại anh không suy tính chu toàn.
Diệp Dĩ Mạt nghe lời nhường chỗ, lui về phía sau một bước nhỏ, nơi này quá nhỏ, không thể tránh khỏi có tiếp xúc cùng anh. Thân thể sát qua bộ иgự¢ anh, sợi tóc trên đỉnh đầu vừa đúng phất qua gò má tuấn lãng của anh, kiểm tra xem xét kỹ càng, còn có thể cảm thấy được hô hấp ấm áp của anh.
Cúi thấp đầu, Diệp Dĩ Mạt làm bộ như vô tình xoay người sang chỗ khác, không nhìn thấy anh khẽ nhếch khóe miệng. Tâm tình Tất Tử Thần có chút phức tạp, thân thể co gái nhỏ mềm mại vừa tiếp xúc chạm vào nhanh chóng tách ra, khoảnh khắc trong nháy mắt, hương bưởi tây trên người cô gái nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, thật sự rất muốn, ôm.
Bất đắc dĩ danh phận chưa định, doanh trưởng Tất không thể làm gì khác hơn là khổ ép mà đem lực chú ý thả vào quả dưa hấu, dưa hấu đáng thương, vừa lúc doanh trưởng Tất bi thương mà nghĩ muốn vượt tường dùng để cho hả giận ~ dùng sức một cái, thời cơ chín muồi.
Ai nói không có dao thì không thể cắt dưa hấu? Cô giáo Diệp bày tỏ cô cực kỳ không đồng ý loại cách nói này, nếu ai kiên trì nói như vậy, cô nhất định phải lấy chính bản thân mình ra phản bác hắn ta!
Tay doanh trưởng tay, có thể so với dao gọt trái cây sắc bén nhất đấy, một quả dưa hấu lớn như vậy, một chưởng đi xuống, tét. Cô giáo Diệp nhìn thấy giống như biểu diễn tạp kỹ, 囧囧 có hồn.
Doanh trưởng Tất dang cầm quả dưa hấu tự mình ‘Gi*t’, cô giáo Diệp cười đến hài lòng. Ai ai, như vậy về sau ở nhà ăn trái cây đều không cần lo lắng không tìm được dao gọt trái cây nữa a, có anh ở nhà là được ~~
Chỉ là ―――" Doanh trưởng Tất, anh không có khuynh hướng bạo lực gia đình chứ?" cô giáo Diệp nghẹo đầu, mấp máy môi, đem dưa hấu trong miệng nuốt xuống, một đôi mắt to theo thói quen nheo lại, chóp mũi thanh tú nhíu lại giống như mèo nhỏ, đáy mắt nửa là hoài nghi nửa là đùa giỡn.
Khóe miệng Tất Tử Thần giật giật, lạnh nhạt nói: "Không có." Đây là cái gì vấn đề? Dù là thật sự có khuynh hướng bạo lực người, cũng sẽ không trực tiếp thừa nhận như vậy chứ?
Lấy được hài lòng đáp án, cô giáo Diệp vui vẻ nhướng đầu mi, vậy thì tốt, không cần lo lắng đánh nhau đánh không lại anh, nếu thực là bất đắc dĩ, kêu Tiểu Thụy nhi lên đi.
Ưmh, sau này trở về nói Tiểu Thụy nhi tiếp tục luyện 跆 quyền đạo đi, đều có hai ba năm hoang phí rồi, vì sau này của bà chị già này, anh cũng không thể thư giãn!
Khụ khụ, cô giáo Diệp không muốn thừa nhận, hiện tại cô rất kích động thưc hiện ‘quy tắc ngầm’ với doanh trưởng Tất trước cho rồi. . . . . . Người đàn ông này nhìn hoàn hảo giống như dáng vẻ ăn dưa hấu vậy ~ è hèm! Cô là giáo viên nhân dân, phải có giác ngộ! Tại sao có thể không có tiền đồ mà nghĩ những thứ này ! Thế nào cũng nên chờ doanh trưởng Tất tới ‘lặn’ cô chứ!
Lại nói, có khác nhau sao? Cô giáo Diệp cô liền thừa nhận cô có lòng gây rối đối với doanh trưởng Tất chẳng phải được sao!
Tất Tử Thần không rõ ràng lắm trong đầu nha đầu này đang suy nghĩ lung tung, chỉ là nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần thẫm màu thì biết thời gian đã không còn sớm, anh tiếp tục ở chỗ này cũng không coi là có chuyện, chỉ là, có mấy lời anh còn chưa kịp nói.
Hôm nay từ lúc đón cô về sau, anh bởi vì trong doanh có chuyện bận rộn một buổi chiều, mãi đến đang lúc giờ cơm tối mới đi cùng với cô một hồi. Đi cùng với cô thời gian giống như trôi qua đặc biệt nhanh, bất tri bất giác, trăng đã treo cành liễu.
Chỉ là, cũng may ngày mai cùng ngày kia anh đều rảnh, có thể đi khắp nơi cùng với cô.
"Cô sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai tôi tới đón cô." Tất Tử Thần đứng lên: "Đúng rồi, ngày mai cùng ngày kia tôi đều nghỉ, cô muốn đi nơi nào chúng ta liền cùng đi xem đi." Em vợ tương lai điện thoại đến, chăm sóc tốt chị của hắn! Em vợ đã lên tiếng, có thể không nghe sao? Cẩn thận em vợ không hài lòng, về sau ra sức gây trở ngại cho anh!
Có một em vợ rất quan tâm, đây là chuyện tốt đâu phải là chuyện xấu đâu? È hèm, phải xem tình huống thế nào. Trước mắt đến xem, có em vợ lo gả chị gái mình, phải là chuyện tốt chứ? Tối thiểu tin tức gì cũng có thể trực tiếp biết được mà ~
"À? Ngày mai sao?" Diệp Dĩ Mạt nhăn mặt mày, vốn là cô còn đang nghĩ coi là sáng sớm ngày mai đứng chen lên xe buýt đi đâu rồi, nơi nào khá hơn chút cũng phải đi, hiện tại có người nguyện ý theo cùng cô, dĩ nhiên là cầu cũng không được. Du ngoạn đi thăm, nhất là lúc gặp rất nhiều ăn ngon, hai người là lựa chọn tốt nhất, bởi vì rất nhiều đồ ăn vặt, một người ăn một phần là rất không sáng suốt, như vậy không bao lâu bụng đã no rồi, lướt qua rồi dừng mới là vương đạo. Nhìn dáng dấp, bộ dạng doanh trưởng Tất cũng rất là tham ăn chứ?
"Tốt nhất, vậy ngày mai buổi sáng mấy giờ ?"
"Bảy giờ đi. Tôi tới đón cô."
"Được," gật đầu một cái, Diệp Dĩ Mạt cười đưa anh tới cửa: " Sáng mai gặp lại ~" suy nghĩ một chút, lại vội vàng lên tiếng bổ sung: " Ngày kia tôi sẽ đi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, qua lại có chút phiền phức, cho nên ngày mai tôi sẽ mang hết đồ theo, đến lúc đó tìm khách sạn ở gần trường là được." Bộ đội dù sao cũng cách nội thành quá xa, tới tới lui lui không có phương tiện.
Tất Tử Thần dừng một chút, chỉ chốc lát sau mới gật đầu nói: "Cũng tốt, vậy sáng sớm ngày mai tôi tới đón cô." Vấn đề không lớn, mấy ngày nữa anh cũng đi trường học quân huấn, hình như chính là trường học cũ của cô chứ? Khụ khụ, thật ra thì đoàn trưởng và chính ủy thật sự là dụng tâm lương khổ.
Ngày thứ hai, Diệp Dĩ Mạt nhìn Tất doanh trưởng gọng gàng lên đường, có chút tìm không được phương hướng. Hôm nay người đàn ông này thế nào không mặc quân phục rồi hả ?
Một thân áo sơ mi trắng, còn ôm chiếc túi du lịch màu đen, ngược lại có chút cảm giác là người làm công tác văn hoá .
"Đi thôi." Tất Tử Thần đi lên trước, rất là tự nhiên cầm lấy ba lô trong tay của cô." Hôm nay Tiểu Mã đưa chúng ta đi." Nói xong, hất đầu hướng về phía Mã Kiêu đi theo phía sau: "Lên xe thôi."
Mã Kiêu hoàn toàn là thụ sủng nhược kinh, dù thế nào anh cũng không nghĩ ra trại phó thế nhưng lại tự mình đến nói với anh, phiền toái anh đưa anh ấy và bạn gái đi nội thành. Một cái cơ hội tốt tiếp xúc gần gũi ‘chị dâu’ như vậy rơi vào trên đầu anh, trời mới biết bao nhiêu người đố kỵ muốn ૮ɦếƭ đấy! Phó Kiệt còn tranh với anh, nhất định tự mình đưa chị dâu và trại phó đi !
Diệp Dĩ Mạt cong cong con ngươi, Mã Kiêu này, mở miệng có thể đem ૮ɦếƭ nói thành sống, công phu một lúc hôm qua mà cô thấy, cô cũng đã lãnh giáo‘học thức uyên bác ’và ‘ cứng cõi mà nói ’ thật sâu của vị này rồi, rất rõ ràng, vị trước mắt này cũng là văn võ song toàn, nói không chừng trước kia còn là đội biện luận đấy, đoán chừng thôi.
Chỉ là, cô vẫn là ưa thích Tất Tử Thần kín kẽ khiêm tốn như vậy, nếu không phải là khi ở nhà anh thấy được nhiều căn cứ chính xác như vậy, đoán chừng cô cũng không cách nào đem người đàn ông thanh nhã mà cười yếu ớt trước mắt này so sánh với người học ành cường hãn kia ~
"Tử Thần, chúng ta đầu tiên đi đến chỗ nào vậy?" Ở trước mặt người ngoài, cô còn là rất ngoan ngoãn lựa chọn phối hợp, nếu cả bộ đội đều cho rằng cô là bạn gái của anh, như vậy cô cũng định không nói khác. Dù sao, quan hệ bọn họ vốn là cũng không còn thuần khiết như vậy không phải sao?
Khụ khụ, đối tượng hẹn hò, vốn là không phải là ôm mục đích kết hôn mà tiến tới với nhau sao? Mặc dù cũng không có ai nói toạc, nhưng là mọi người cũng đều không có trực tiếp cự tuyệt mà, không phải sao?
Nếu là không có ý tưởng, tóm lại là có một bên mở miệng từ chối nhã nhặn trước, chuyện như vậy, anh và cô, nên cũng sẽ không xa lạ chứ? Nếu hai bên cũng không có cự tuyệt, như vậy, nếu như cô có một chút ý tưởng không giống nhau, cũng là ở bên trong phạm vi bình thường chứ ? Đối với người đàn ông thập toàn cửu mỹ như vậy, thỉnh thoảng còn có vẻ‘sắc đẹp thay cơm’ như vậy, cô giáo Diệp bày tỏ, Alexander.
Từ bộ đội đến nội thành, vừa đúng vượt qua kẹt xe. Cũng may trên xe có một người biết ăn nói, mặc dù doanh trưởng Tất sắc mặt khó coi, nhưng mà Mã Kiêu vẫn đói trọi với áp lực nói một đường.
Đến được địa điểm, mặt trời đã treo lên cao rồi, vừa đi ra khỏi xe, Diệp Dĩ Mạt lập tức đã cảm thấy sóng nhiệt đập vào mặt, quả nhiên, chính giữa trưa chỉ thích hợp ở trong phòng.
"Trại phó, vậy tôi đi về trước đây ~" Mã Kiêu từ trong cửa xe thò đầu ra: "Chị dâu, gặp lại sau ~" vẫn là tranh thủ thời gian rút lui đi! Mặc dù chị dâu rất hòa ái dễ gần, nhưng là trại phó thế nào lại cảm giác giống như là đã uống nhầm thuốc, cười không giống cười, so với anh còn yêu nghiệt hơn!
Diệp Dĩ Mạt bất đắc dĩ cười, người này thật đúng là tự quen thuộc, ở trong xe chống lại doanh trưởng Tất mặt cười như không cười lại vẫn có thể thoải mái vui vẻ lâu như vậy, cô thật đúng là phục anh ta luôn rồi.
"Đi thôi, đi trước tìm nơi để đồ xuống đã." Tất Tử Thần giơ lên cái túi nhỏ của anh, còn có ba lô của Diệp Dĩ Mạt, thẳng tắp mà đi ở phía trước. Mã Kiêu người này, quá nhiều lời, nhìn dáng dấp, phải gia tăng lượng huấn luyện thôi.
Chỉ là, lúc này không phải là lúc anh cần nhớ. Tất Tử Thần lần đầu tiên cảm thấy chuyện khó làm rồi, đây là đợi lát nữa chỉ thuê một cái phòng hay thuê hai gian phòng đây? Đây mới thật là vấn đề.
Đoàn trưởng Trương cho anh nghỉ hai ngày, để cho anh cùng với bạn gái chơi vui vẻ một chút, để dễ dàng đạt được mục đích, buổi tối anh cũng không tự nhiên đi về. Chỉ là, nơi dừng chân này là muốn nói lại không có biện pháp nói ra vấn đề.
Vấn đề này Tất Tử Thần có thể nghĩ đến, Diệp Dĩ Mạt tự nhiên cũng biết. Hai người trưởng thành đi khách sạn, một người muốn một gian phòng? Giống như có chút kỳ quái. Nhưng là, một gian phòng? Diệp Dĩ Mạt không khỏi chau nhẹ chân mày.
Suy nghĩ, hai người đã nhanh chóng đến khách sạn. Ánh mắt Tất Tử Thần yếu ớt, thật không dám nhìn cô: "Tiểu Mạt, cô nói. . . . . ." Ở phòng hai người hay là mỗi người một phòng? Tùy tiện loại nào anh đều không sao cả, nhưng mà phải chăm sóc tâm tình nữ đồng chí.
Diệp Dĩ Mạt nghiêm mặt, âm thầm dậm chân, hỏi cô chuyện như vậy? Đây là muốn cô dè dặt hay là muốn cô hào phóng đây? Chống lại ánh mắt nhân viên lễ tân trước quầy cười tủm tỉm, cô giáo Diệp cố gắng giữ vững trấn định: "Phiền cô cho tôi một gian phòng hai người, ở hai tối." Chờ chơi xong ở nơi này, cô liền ở nhà khách của trường học cũ đi!
"Vâng thưa cô, đây là các thẻ mở cửa phòng của cô, xin hãy cầm lấy. Phòng 309 trên lầu quẹo phải." Nhân viên lễ tân trước quầy tiêu chuẩn mà khách sáo mà cười .
Nhìn dáng dấp giống như là vợ chồng mới cưới ra ngoài chơi, nam thì tuấn lãng, nữ cũng rất xinh đẹp, không phải là tân hôn chứ? Anh chồng nhìn cô vợ ánh mắt rất dịu dàng đâu ~ cô nhân viên lễ tân nhìn bóng lưng biến mất ở khúc quanh, mắt chứa nụ cười nghĩ đến như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc