Trong lúc chờ bác sĩ tâm lí Mike, cảm xúc của Mục An luôn khẩn trương cao độ, Lục Bác Giản nhận được điện thoại của Du Khâm vội vàng chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của Mục An cũng cảm thấy hoảng hốt.
Mục An lo lắng nhìn Lục Bác Giản, gần như muốn nghe từ chính miệng anh một đáp án khác với đáp án kia: “Du Khâm nói… là sự thật?”
Lục Bác Giản nhìn Mục An, trầm mặc một lúc mới thấp giọng nói: “Ừ, hơn một năm trước em bắt đầu gặp phải căn bệnh này.”
Các ngón tay của Mục An đang đặt trên đầu gối siết chặt lấy gấu váy, răng cô cắn chặt vào môi đến trắng bệch, Du Khâm lo lắng cầm tay cô: “Không có chuyện gì đâu Mục An, em phải thả lỏng.”
Lục Bác Giản cũng an ủi cô: “Mục An, tin anh, tất cả đều là giả, em chỉ cần tiếp tục an tâm điều trị, tất cả rồi sẽ tốt thôi.”
Mục An nhỏ giọng lúng túng: “Nói cách khác… em là một bệnh nhân tâm thần?”
Du Khâm cùng Lục Bác Giản đều không nói gì, trong nháy mắt không khí nặng nề làm cho ba người đều cảm thấy hít thở không thông. Trợ lý của bác sĩ Mike đến gọi Mục An đi vào: “Mục tiểu thư, cô có thể vào được rồi.”
Du Khâm nhẹ nhàng nắm tay cô nói: “Yên tâm nhé!”
Nhìn bóng lưng Mục An cùng trợ lý đi vào phòng làm việc của bác sĩ Mike, Du Khâm mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, Lục Bác Giản cũng thở dài thật sâu, nhìn cánh cửa kính của phòng làm việc đang đóng chặt, anh lẩm bẩm nói: “Đây là kết quả mà cậu muốn sao?”
Du Khâm cụp mắt xuống: “Có ý gì?”
“Lừa dối cô ấy như vậy có ý nghĩa gì? Đối với cô ấy, rốt cuộc khi nào cậu mới thật lòng?” Giọng nói Lục Bác Giản đã trở nên hơi kích động.
Du Khâm đáp lại ánh mắt của anh, nói từng chữ rõ ràng: “Tôi từ đầu tới cuối đều thật lòng.”
Lục Bác Giản cười nhạo nói: “Thật? Lúc trước tiếp cận cô ấy không phải là vì báo thù sao?”
Các khớp ngón tay của Du Khâm bị Ϧóþ chặt phát ra tiếng kêu rắc rắc, anh cắn răng nói: “Anh có tư cách gì để nói như vậy, chỉ bởi vì tôi và Mục Vĩ Hào có thù oán nên hoài nghi tình cảm của tôi đối Mục An?”
“Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi rằng, cậu ở bên Mục An không phải là vì trả thù?” Lục Bác Giản cười lạnh, “Trước khi Mục An tới Lệ Giang đã nói với tôi, tất cả đều là giả sao?”
Sắc mặt Du Khâm thay đổi, anh lập tức đứng bật dậy: “Anh nói… trước khi Mục An đi Lệ Giang đã nói cho anh biết rằng tôi ở bên cô ấy là vì trả thù?”
“Đúng!” Lục Bác Giản châm một điếu thuốc, chậm rãi thổi ra những vòng khói: “Khi đó Mục An rất thống khổ. Trong quá khứ cậu chỉ đem lại cho cô ấy nỗi thống khổ. Hiện tại thì thế nào? Dựa vào lời nói dối để duy trì mối quan hệ giữa hai người? Quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng đến chính cậu cũng có thể phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả không?”
Du Khâm giơ cánh tay phải lên, chiếc nhẫn trên ngón tay khúc xạ ánh sang đến chói mắt, ngón tay thon dài của anh thoáng qua trước mặt Lục Bác Giản: “Tôi chỉ biết một năm trước, cô ấy đã đồng ý kết hôn với tôi. Anh nghe cho rõ đây, đó là sau khi Mục Vĩ Hào gặp chuyện không may!”
Lục Bác Giản cười lạnh tanh: “Thật ấu trĩ, cậu còn không rõ sao? Nếu quả thật muốn lấy cậu, muốn cùng cậu trọn đời trọn kiếp thì tại sao phải lấy Du Ức Sinh để triệt để chặt đứt ý niệm của cậu? Cậu thông minh như vậy sẽ không cho rằng cô ấy lấy Du Ức Sinh là để trả thù cậu chứ?”
Du Khâm xanh mặt, trán nổi đầy gân xanh: “Câm miệng, nếu như không phải tôi làm tổn thương cô ấy, nếu như không phải cô ấy yêu tôi, tại sao lại kiên quyết muốn lấy cha nuôi tôi để chặt đứt ý niệm trong đầu tôi! Nói cho cùng vẫn là cô ấy yêu tôi.”
“Yêu thì có ích gì? Cô ấy đã đưa ra lựa chọn như vậy cũng vì không muốn cùng cậu có bất kỳ liên hệ nào nữa, cậu bây giờ lợi dụng cô ấy mất ký ức mà quấn quýt lấy cô ấy, có phải là quá ích kỷ không. Cậu chỉ vì suy nghĩ của bản thân, vì cô ấy không còn nhớ gì, chờ cô ấy lại tiếp tục yêu cậu, đến lúc ký ức cô ấy được khôi phục không phải cô ấy sẽ còn thống khổ hơn sao?” Lục Bác Giản dùng một tay dí mẩu thuốc lá xuống gạt tàn.
Du Khâm cụp mắt, giọng nói cũng bị đè thấp xuống: “Anh không biết, tôi không thể buông tay. Nếu không phải vì tôi, cô ấy sẽ không chọn cách lấy cha nuôi tôi, nếu không lấy cha nuôi tôi, cô ấy cũng sẽ không biết thân thế của mình, cũng không bị kích động đến mức tự sát. Là tôi đã hại cô ấy, tất cả đều là lỗi của tôi.”
“Vì thế bây giờ cậu muốn chuộc tội? Muốn bồi thường?” Lục Bác Giản liếc xéo anh.
Du Khâm thở dài: “Không phải, vì muốn cho cô ấy một tình yêu không tính toán, không vụ lợi. Thiệt thòi của cô ấy, tôi sẽ đền bù gấp bội.”
Lục Bác Giản hơi bất ngờ nhìn Du Khâm, không nghĩ tới một người đàn ông còn trẻ lại nói ra những lời thâm tình đến vậy, có lẽ cuối cùng đã bị hành động sẵn sàng vì Mục An mà làm tất cả của anh khiến cho cảm động, một người đàn ông yêu một người phụ nữ như vậy, thử hỏi nếu là bản thân anh – Lục Bác Giản – cũng chưa chắc có thể làm được.
Mike là một người Pháp rất ôn hòa, anh đẩy gọng kính lên, cười và nói với Mục An: “Thả lỏng người nào, Mục An. Mới có một năm không gặp, thực sự không còn nhận ra tôi nữa sao?”
Mục An lắc đầu, cảm thấy mờ mịt: “Xin lỗi, tôi không nhớ được điều gì cả.”
Mike nhún vai, bắt tay vào làm báo cáo kiểm tra, vẫn dùng giọng tiếng Trung không chuẩn để nói: “Không sao, bệnh của cô theo biểu hiện lúc này là có dấu hiệu nặng thêm.”
Bàn tay Mục An khẩn trương Ϧóþ chặt, cô do dự mở miệng: “Tôi…thật sự có chứng hoang tưởng?”
Mike ngừng động tác lật tư liệu, nhìn cô: “Nếu cô không tin, vậy thì chúng ta sẽ làm kiểm tra. Tôi sẽ hỏi cô vài câu, để xem cô có những biểu hiện của căn bệnh này không?”
Mục An gật đầu.
Mike cười trấn an cô: “Thả lỏng nào, câu hỏi rất đơn giản, cô không cần trả lời, chỉ cần tự đối chiếu trong lòng mình một chút, tự kiểm tra xem cô có hay phát sinh những tình huống tương tự hay không?”
Mike đẩy gọng kính, “Chứng hoang tưởng… trước kia cô tương đối nhiệt tình, năng động, bây giờ cô trở nên lạnh lùng, lại chỉ thích ở một mình, ngay cả người thân cũng không thích gặp. Rất hay có cảm giác đau đầu và mất ngủ. Có nhiều lúc lại thay đổi rất lớn, hay lo lắng, nghĩ ngợi, khó thích ứng với các mối quan hệ giao lưu, hay suy tư, lẩm bẩm và khóc cười vô cớ. Thậm chí có khi xuất hiện hành vi tự sát. Động tác lặp lại cứng nhắc mà không có mục đích gì. Thường hoài nghi tính chân thật của người bên cạnh khi nói chuyện, thậm chí hoài nghi có người muốn làm tổn thương mình…”
Mike còn nói rất nhiều, Mục An chỉ biết ngơ ngác nghe.
Từng có, rất nhiều tình huống cô đều có. Cô trở nên không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, tính tình ngày càng cáu kỉnh, thậm chí chỉ muốn một mình yên tĩnh, cả ngày không muốn gặp gỡ hay nói chuyện với ai. Nhất là lần trước sau khi ở nhà Du Khâm xem đĩa CD kia, cô thường tự lẩm bẩm, một mình ngây ngốc, những bất thường trong thang máy bệnh viện, tất cả cô đều nhớ. Ngoài ra, người đàn ông đứng tuổi bắt cóc cô lần trước đã nói, cô tự sát…
Mục An hoàn toàn đông cứng, nói dễ nghe là chứng hoang tưởng, nếu nói khó nghe thì chính là bệnh tâm thần… Chính mình lại bị bệnh tâm thần, tất cả đều do mình tưởng tượng ra? Lúc đầu nghĩ Du Khâm lừa cô nhưng bây giờ Lục Bác Giản cũng nói, cả Mike cũng nói vậy, không có khả năng cả ba người đều lừa cô.
Mục An im lặng, không nói thêm gì nữa. Mike an ủi cô: “Tình huống của cô thực ra không có gì nghiêm trọng, chủ yếu vẫn là cô bị gánh nặng tâm lý, chỉ còn cách phải bình tĩnh lại, tiếp tục trị liệu, rất nhanh sẽ khôi phục thôi.”
Mục An không trả lời, đầu óc trống rỗng, vì sao mình trăm phương ngàn kế đã sớm biết sẽ có kết cục thế này… là thế này sao?
Mục An bắt đầu thực hiện trị liệu, vì không muốn Chung Việt lo lắng, cô lấy cớ đi du lịch xa. Mục An ở trại an dưỡng an tâm thực hiện trị liệu với Mike. Trại an dưỡng này nằm ở ngoại thành, khung cảnh rất tốt, trong trại có những thảm cỏ xanh lục rộng lớn, lá cây xanh mướt, trong hoa viên còn có nhiều người già cũng đang an dưỡng trong này. Sau 12 giờ, nơi đây rất an bình, thoải mái.
Du Khâm luôn ở bên cô, chăm sóc cô cả ngày, Mục An hay trêu ghẹo anh: “Không cần công ty nữa à?”
Du Khâm gối lên chân cô nằm trên thảm cỏ, xuyên qua cánh tay nhìn chân trời xanh thẳm: “Không cần! anh chẳng cần cái gì, chỉ cần em.”
Mục An mím môi cười: “Du Khâm, anh sến quá!”
Du Khâm ngồi dậy nhìn cô cười, lá cây lay động tạo thành những bóng mờ đọng trên khuôn mặt trắng nõn của cô, cô nở nụ cười điềm tĩnh làm cho anh cảm thấy tất cả những lo lắng này đều hóa thành hư không, Du Khâm đưa tay vuốt ve mặt cô, nói: “Mục tiểu thư, ba tháng nữa là anh 22 tuổi rồi.”
Mục An chớp chớp mắt: “Đòi quà sinh nhật hả?” Có phải là quá sớm không, còn những ba tháng nữa cơ mà.
Du Khâm nheo mắt, hung hăng cắn môi cô một cái: “Mục An, em có biết em nợ anh như trời như biển, nợ rất nhiều, bây giờ gặp em, anh muốn đòi lại hết.”
Vẻ mặt Mục An giả vờ ghê tởm, nuốt nuốt nước miếng: “Đừng nói là cho em… tim của anh nhé.”
Du Khâm cúi đầu cười cười, lắc đầu, anh tháo chiếc nhẫn đeo trên bàn tay phải rồi nhìn Mục An thật sâu: “Là một lời hứa hẹn.”
Mục An nhìn anh cúi đầu, điệu bộ trịnh trọng nắm giữ tay phải của cô trong lòng bàn tay anh, như một tín đồ ngoan đạo: “Nó…vốn thuộc về em. Vì thế em nợ anh một lời hứa, đến lúc anh 22 tuổi, em phải giúp anh thực hiện nó.”
Mục An mơ màng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, anh không nói hết cả câu mà nói từng từ từng từ, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu, tim Mục An lúc này đập loạn xạ, mắt cụp xuống: “Nhưng… thế có phải quá nhanh không?” Anh mới 22 tuổi, còn quá trẻ, hôn nhân là chuyện cả đời, ở bên anh… hình như cô thường có cảm giác không đủ an toàn.
Du Khâm nhìn ra được, hai mi nhăn lại: “Em không tin anh sao?”
“Không phải.” Mục An thở dài, chỉ là còn rất nhiều điều chưa thể xác định được, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, “Em có bệnh, anh không để ý sao?”
Du Khâm thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ là chuyện nhỏ, không vấn đề gì. Mike đã nói sẽ khôi phục được. Dù cho rất …” Tay của anh để bên hông của cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, môi đặt trên môi cô nói nhỏ, “Anh rất muốn em.”
Mục An nhắm mắt mỉm cười, yên lặng nhận lấy nụ hôn nồng nhiệt của anh, kết hôn, có lẽ… có thể suy nghĩ.
Thế nhưng thông thường có rất nhiều chuyện, khi bạn không còn chấp nhất nữa thì nó lại ùn ùn kéo tới vào lúc bạn không đề phòng nhất, ép bạn đến mức hít thở không thông. Mục An bắt đầu gặp ác mộng, những cảnh trong mộng lại rất chân thực, trong giấc mộng đó, cô còn gặp cả bố cô là Mục Vĩ Hào, còn có… một người mà cô nhìn không rõ, chạm không được – Du Khâm.
Mục An tận mắt thấy Du Khâm lạnh lùng cầm một con dao gọt hoa quả trong tay, đánh nhau với cha cô, cảnh tượng anh dùng chiếc dao gọt hoa quả kia lắc qua lắc lại trước mặt vô cùng rõ ràng. Cô chỉ đứng cách họ vài bước, nước mắt rơi đầy mặt nhưng cô không sao chạm được vào họ.
Bỗng nhiên Mục An ôm chăn đứng dậy, phát hiện tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Cô cảm thấy một cảm giác lành lạnh trên mặt, đưa tay lên sờ mới biết mặt mình không biết vì sao đã đầy nước mắt.
Có lẽ là do bản thân cô quá sợ hãi cảnh tượng trong giấc mơ đó trở thành hiện thực.
Cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa không ngừng lay động khi có gió thổi qua, Mục An đi tới, dùng chân trần bước trên sàn gỗ mà vẫn không cảm thấy lạnh, đêm cuối thu, nhiệt độ trong không khí rất thấp. Mục An mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, chậm rãi trèo lên bệ cửa sổ. Phòng bệnh của cô nằm trên tầng 5, nhìn ra ngoài chỉ thấy một khoảng không tối đen, Mục An ngồi trên bệ thả chân ra bên ngoài, để mặc cho gió thổi qua làn váy mỏng dưới chân cô.
Dưới trời đêm, nhiều vì sao lấp lánh sáng.
Du Khâm phát hiện Mục An ngày càng trở nên trầm mặc hơn, hay chăm chú nhìn anh đến phát ngốc, rõ ràng là đang nhìn anh nhưng ánh mắt lại giống như xuyên qua anh nhìn về một nơi nào khác. Du Khâm ngồi cùng cô trên ghế đá trong hoa viên, nhẹ giọng hỏi cô: “Làm sao vậy? Hai ngày nay hình như tâm tình em bị giảm sút, không quen ở đây sao?”
Mục An nhìn Du Khâm, khẽ lắc đầu: “Không có.”
Du Khâm nhìn một bên mặt cô, nhìn bộ dáng trầm mặc của cô mà yêu chiều nói: “Nếu không thích ở đây, anh đón em về nhà.”
Mục An nhẹ nhàng cười, vẫn tiếp tục lắc đầu, nhìn những chú bướm nhỏ đang vờn đuổi nhau giữa những bông hoa phía xa xa: “Du Khâm anh nghĩ xem, khi con người sống chung với nhau có phải không thể vừa khiếm khuyết lại vừa nói dối để duy trì sự tốt đẹp được, đúng không?”
Lòng Du Khâm trùng xuống, đột ngột xoay người nhìn cô, chỉ thấy cô nhếch nhẹ khóe môi, khuôn mặt nở một nụ cười, Du Khâm cúi người hung hăng hôn lên môi cô: “Mục An, anh mặc kệ em muốn nói gì, muốn làm gì, anh sẽ không bao giờ để em rời bỏ anh đâu.”
Mục An hai tay vòng qua hông anh, Du Khâm à… Mặc kệ chúng ta có cố gắng bao nhiêu, chân tướng sự việc… là không thể thay đổi không được.
Hai giờ đêm, y tá trực ban đi kiểm tra phòng bệnh của Mục An, nhìn thấy bên trong vẫn còn ánh đèn, cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh thì thấy trên giường không có người, cửa sổ phòng mở rộng, cô ta xoa xoa đôi bàn tay đã lạnh giá, đi đến bên cửa sổ muốn đóng lại, vô tình nhìn thấy Mục An đang ngồi ở một góc cửa sổ, quần áo trắng, tóc thả dài, hình ảnh quỷ dị như vậy làm cô ta hết hồn.
“Mục tiểu thư?” Cô y tá yếu ớt gọi cô.
Mục An quay đầu lại, nhìn cô ta cười cười: “Đừng lo lắng, tôi chỉ… muốn nhìn bầu trời một chút.” Nhìn xem linh hồn cha tôi đang ở nơi nào?”
Ngày hôm sau, tin đồn đã lan truyền ra toàn bộ trại an dưỡng, họ đồn rằng bệnh tình của Mục tiểu thư không nhẹ, nửa đêm thường leo lên ngồi trên bệ cửa sổ. Sau khi Du Khâm nghe Mike kể lại chuyện này liền kiên quyết đòi đưa Mục An về nhà, ban ngày sẽ đưa cô quay lại điều trị.
Mục An thu dọn hành lý xong, ngẩn ngơ ngồi trên giường. Du Khâm đi làm xong thủ tục, quay lại phòng bệnh đã nhìn thấy bóng lưng lẻ loi của cô, Du Khâm chậm rãi bước lại, bước chân nặng nề, nhìn thấy ánh mắt thất thần của cô thì khẽ thở dài: “Mục An?”
“Xong rồi?” Mục An lập tức lại giở chiêu bài mỉm cười, không hề lưu lại một chút gì của trạng thái thất thần khác thường lúc trước.
Du Khâm nhíu mày nhưng cũng không nói gì, đưa tay phải ra cầm túi hành lý của cô, nói: “Đi thôi.”
“Du Khâm…” Mục An đứng ở phía sau anh mà không lập tức đi theo.
Du Khâm dừng bước, Mục An trầm mặc một lúc cuối cùng cũng hỏi một câu: “Em thực sự… có bệnh?”
Bàn tay đang đeo bao tay của Du Khâm nắm lại thật chặt: “Ừ.”
Mục An mím môi nhìn bóng lưng của anh, khe khẽ thở dài, đi tới khoác cánh tay anh: “Đi thôi.”
Buổi tối, Du Khâm đắp chăn kín mít cho Mục An xong thì chuẩn bị rời đi, Mục An lại gắt gao túm lấy một góc áo sơ mi của anh không chịu buông tay, hành động này cực kỳ giống với đêm trước khi Mục An rời đi một năm trước đây.
Du Khâm ngồi xổm bên cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Làm sao vậy?”
Bàn tay Mục An càng nắm chặt hơn, nhỏ giọng nói: “Ở lại bên em.”
Du Khâm kéo chăn lên, ôm lấy cô, yên tĩnh nằm bên cạnh.
Mục An nhắm mắt yên lặng nằm trong иgự¢ anh, giống như đang ngủ, một lúc lâu sau bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, hai mắt mở to sáng lung linh: “Du Khâm, anh nói xem. Nếu chúng ta không xảy ra chuyện như một năm vừa rồi, nếu anh lớn tuổi hơn một chút, nếu chúng ta có một đứa con, có phải tốt biết bao.” Nếu thật sự như vậy, dù cô có rời đi anh cũng sẽ không phải cô đơn.
Du Khâm cười nhẹ: “Chờ sau khi chúng ta kết hôn, năm đầu tiên sẽ sinh một đứa con.”
Mục An cọ cọ vào иgự¢ anh, không còn thời gian nữa…
Du Khâm thấy cô không nói gì, đưa tay nâng lấy cằm cô, khẽ vuốt ve: “Làm sao vậy, mấy tháng nữa cũng không chờ được sao?”
Mục An chủ động hôn lên môi anh, giọng nói quyến rũ: “Không chờ được.”
Bàn tay Du Khâm đang để bên hông cô Ϧóþ nhẹ: “Tiểu yêu tinh.”
Xoay người đem cô đặt ở dưới thân, Du Khâm cắn nhẹ từ vai của cô xuống dưới, lưu luyến ở xương quai xanh của cô, để lại dấu hôn: “Mục An, anh yêu em.”
Tay Mục An đặt trên Ⱡồ₦g иgự¢ anh, cảm nhận được nhịp tim đập trầm ổn của anh, bên tai còn có tiếng thở dốc của anh, cảm giác rất chân thực nhưng vì sao vẫn cảm thấy không đủ, khóe mắt Mục An ẩm ướt, cô nghiêng người ngậm vành tai anh: “Du Khâm, em yêu anh.” Rất yêu, rất yêu, yêu đến mức trái tim vô cùng đau đớn.
Du Khâm hôn trượt xuống một đường, liếm nhẹ vào khoảng bụng bằng phẳng của cô, chậm rãi tiến về nơi mềm mại của cô, làm cho cô càng thêm ẩm ướt. Mục An run rẩy từng đợt, siết chặt lấy tấm ga trải giường phía dưới, mắt Du Khâm tràn ngập ý cười, tràn đầy Dụς ∀ọηg, hôn nhẹ lên cánh môi như hoa của cô: “Mục An, muốn anh không?”
Mục An nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, vươn tay vuốt ve đường nét anh tuấn trên khuôn mặt anh, chống người dậy thì thầm lời yêu thương bên tai anh, đôi mắt Du Khâm tối đi mấy phần, anh nheo nheo mắt nhìn cô, cắn răng nói nhỏ vào tai cô: “Anh chỉ sợ em ngày mai không thể xuống giường được.”
Mục An vòng tay qua cổ anh, liếm qua yết hầu của anh, nụ cười vô cùng quyến rũ.
Khóe môi Du Khâm nhấc lên, тһô Ьạᴏ tiến vào.
Mục An cảm thụ được trong người dâng lên từng đợt khoái cảm nhưng cảm giác trống vắng trong lòng vẫn còn rất rõ ràng, chưa đủ! Du Khâm, còn chưa đủ! Rốt cục em muốn cái gì? Anh cho em … vô luận là cái gì, em muốn thế nào vẫn đều cảm thấy không đủ.
Mục An quấn quít lấy Du Khâm, trong lòng Du Khâm lại không an, cảm thấy việc này cực kỳ giống với đêm trước đó một năm, chẳng lẽ cô lại muốn biến mất không dấu vết? Du Khâm nắm chặt lấy vòng eo nhỏ, nhìn mái tóc dài của cô uốn lượn, cả người phủ trên người cô, trên lưng anh lấm tấm mồ hôi: “Mục An, hứa với anh, không bao giờ rời khỏi anh.”
Mục An nằm sấp xuống. Cúi người hôn lên иgự¢ anh, kéo cánh tay anh, đưa những ngón tay thon dài của anh ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng ʍúŧ lấy. Yết hầu Du Khâm căng ra, dùng sức thúc cô một chút: “Xem ra, ngày mai em thực sự không muốn xuống giường rồi.”
Khoảng nửa đêm, Du Khâm phát hiện người bên cạnh không thấy đâu, anh ngồi dậy sờ sang bên cạnh, chăn đệm đã lạnh lẽo, anh đứng dậy ra ngoài ban công thì thấy Mục An. Cô đang ngồi núp trong một góc ban công, gác mặt trên hai đầu gối, Du Khâm đến gần cô nhẹ nhàng gọi: “Mục An?”
Đúng lúc Mục An ngẩng đầu lên, tim Du Khâm như bị ai Ϧóþ chặt, trên khuôn mặt tái nhợt của Mục An đã vương đầy nước mắt, bàn tay kẹp giữa hai đầu gối của cô lóe lên một con dao sáng bóng, nước mắt Mục An thấm ướt mấy sợi tóc mai, giọng nói của cô hơi khan nhưng lại không chút lung túng: “Hóa ra…người Gi*t ૮ɦếƭ cha lại chính là em.”
Viền mắt Du Khâm cay cay, nhìn cô run rẩy bất lực trước mắt mình trong long anh càng cảm thấy sợ hãi, anh vẫn luôn lo sợ sẽ mất cô vĩnh viễn. Du Khâm dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan, trước tiên đưa dao cho anh đã.”
Mục An cúi đầu nhìn con dao lạnh lẽo trong tay, nhỏ giọng ngập ngừng: “Con dao sắc bén như vậy, lúc lướt qua huyết quản sẽ rất đau đớn, phải không?”
Sắc mặt Du Khâm trở nên tái nhợt: “Mục An!”
Nước mắt Mục An lại một lần nữa tràn mi, bàn tay cô run rẩy cầm con dao gọt hoa quả để ở cổ tay mình, chăm chú nhìn vào sắc mạch màu xanh. Trong giờ khắc đó, ánh mắt Du Khâm trở nên tối sầm, liều lĩnh đoạt lấy con dao trong tay cô ném vào thùng rác, ôm chặt lấy cô: “Mục An, không được, không được rời bỏ anh.”
Mục An cảm thấy bả vai mình ươn ướt, cô đưa tay đẩu Du Khâm ra, ngón trỏ lướt qua khóe mắt anh, cô đưa ngón tay dính nước mắt anh lên môi mình liếm nhẹ, mặn chát, cô ngẩng đầu nhìn Du Khâm, nụ cười vẫn đẹp đẽ: “Tình yêu em dành cho anh cũng có vị như thế phải không?”