Trọn Đời Bên Nhau - Chương 20

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Những cô gái xung quanh cô đều là ăn mặc xinh đẹp mà đến, ngày hôm nay gặp mặt có thể xem là ngày hẹn hò của các đôi tình nhân.
Đồng Ngôn bỗng nhiên có chút do dự.
Quần áo mùa đông của cô không nhiều lắm, cũng không thể giống như Trầm Diêu có rất nhiều quần áo để phối hợp như vậy. Đôi giày cao gót dưới chân vẫn là đôi giày chuẩn bị cho bữa dạ tiệc tối hôm nọ… bởi vì còn đi thi nên cô cũng không có trang điểm.
“Tiểu thư, cô đặt chỗ chưa?” Nhân viên phục vụ nhìn cô gái này cứ đứng ở cửa, không biết là có vào hay không, lễ phép hỏi một câu.
Cô gật gật đầu, rút cuộc cũng đi vào.
Cho đến khi cô ngồi xuống,anh mới khép lại cuốn tạp chí trong tay.
Anh có thói quen dùng tay trái, cô bỗng nhiên phát hiện ra anh cũng giống cô, hai tay đều có thể dùng nhưng luôn có thói quen dùng tay trái.
“Em xin lỗi.” Đồng Ngôn quyết định thẳng thắn thừa nhận sai lầm trước mặt anh, thái độ cực kỳ thành khẩn, “Nhớ rõ tối hôm đó, em có nói với anh về việc Trầm Diêu thích một người khi mới chỉ nghe qua giọng nói không, người kia chính là bạn học trung học của em.”
Nhân viên phục vụ đi tới, trên tay là cuốn menu.
Cô đưa mắt nhìn một lượt, đều rất đắt.
“Phiền anh lấy thêm cho tôi một tách trà là được.” Anh bỗng nhiên nói, “Có thể đưa đồ ăn lên được rồi.”
Đợi cho nhân viên phục vụ rời đi, anh lại đưa mắt về phía cô, cười nói, “Em tiếp tục đi, nghe rất thú vị.”
Thú vị…
Đồng Ngôn nghe ngữ khí của anh,cũng không giống như là thật sự tức giận, rút cuộc cũng thở phào.
“Hôm nay là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, cho nên Trầm Diêu nói em nhất định phải đi cùng với cô ấy một lúc, miễn cho cô ấy xấu hổ.” Cô ngượng ngùng cười, “Em cũng biết tính em, chưa bao giờ cự tuyệt sự nhờ vả của bạn bè mà. Vừa rồi…thật sự là chỉ vì đi cùng Trâm Diêu mà thôi.”
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn, những người có thể để cho chính mình có cảm tình mà ỷ lại cũng rất ít.
Cho nên đối với bạn bè, nhất là những người bạn thân, luôn có một loại cảm tình muốn ỷ lại rất mạnh. Chỉ cần bạn bè đưa ra yêu câu, mặc kệ có nhiều đi chăng nữa, co đều theo bản năng muốn đi giúp đỡ cho bạn của mình một cách chu toàn. Có khi bản thân cô chịu không được còn phải đi đọc qua sách tâm lý học để tìm hiểu xem vì sao lại như thế.
“Không sao.” Anh cầm lấy ấm trà trên khay mà nhân viên phục vụ mới đưa tới, đặt ở trước mặt cô, thay cô rót một tách trà nóng, “Ít nhất với anh mà nói,điều đó rất bình thường. Anh cũng chưa bao giờ cự tuyệt sự nhờ vả của bạn bè.”
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Cô nhớ rõ trong sách nói qua, loại trạng thái này được gọi là khiếm khuyết thời thơ ấu, phần lớn là thời thơ ấu thiếu người yêu thương và tin tưởng, mới có thể suy nghĩ phương thức để đạt được càng nhiều yêu thương, bù lại tổn thất lúc nhỏ của bản thân mình. Nhưng anh vì sao lại thiếu tình yêu thương chứ? Hoàn cảnh giáo dục tốt như vậy, tuổi thơ hẳn sẽ được rất nhiều vây quanh yêu thương chiều chuộng chứ.
“Anh không biết rằng như vậy thật sự là không tốt sao?” Cô đang cầm chén trà, thử hỏi anh,
“Mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều có chút thiếu hụt tính cách ở tuổi thơ. Ví dú như anh trước kia khi gặp qua một nữ bệnh nhân, không hiểu vì sao lại không thích màu đỏ cho nên mỗi lần nhìn đến thì tâm tình đều không được tốt, nóng nảy hấp tấp hơn lúc thường. Sau lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống, thậm chí đã kết hôn nhưng vẫn kháng cực màu đỏ. Sau đó một người bạn của anh giúp cô ấy thôi miên, mới tìm hiểu được nguyên nhân.”
“Là vì cái gì?” Cô thật ra rất hiếu kỳ.
“Cô ấy có một đứa em trai, đại khái là thời điểm mấy tuổi gì đó, mẹ cô ấy tặng chiếc khăn quàng cổ mà hồng đậm cho đứa em trai đó mà không cho cô ấy. Trên thực tế mẹ của cô ấy cũng không có bất công gì, cũng không có ngược đãi cô ấy, nhưng lúc đó cô ấy còn quá nhỏ, không hiểu chuyện liền để lại bóng ma tâm lý.”
“Chỉ có như vậy?”
Cũng quá yếu ớt rồi…
“Cũng chỉ có như vậy.”
Anh trầm mặc cười, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đôi mắt sáng kia đang nhìn chằm chằm vào bản thân mình, chỉ cảm thấy rất vui vẻ, “Nếu như em cảm thấy hứng thú, anh sẽ sắp xếp giúp em vào học một khóa tâm lý học. Hiện tại…” Anh đưa mắt nhìn đến đồ ăn mà phục vụ vừa đưa tới, “Chúng ta cần phải ăn cơm trước.”
Anh không có gọi nhiều đồ ăn, vừa vặn đủ cho hai người ăn no.
Vừa rồi dọc theo đường đi, cô còn đang suy nghĩ gặp mặt nhất định phải xin lỗi trước. Nếu anh đi rồi thì làm thế nào?Nhất định phải đi tìm anh, giáp mặt giải thích. Nếu như anh nghiêm mặt thì làm thế nào, liền…. giả bộ đáng thương, dù sao anh so với chính mình cũng lớn tuổi hơn mà, cũng sẽ không nhỏ mọn như vậy, hơn nữa anh còn làm giảng viên, chắc chắn phải có chút độ lượng hơn cô chứ.
Nhưng không nghĩ tới anh lại dễ dàng chấp nhận lời giải thích vừa rồi như vậy, hơn nữa căn bản là không có dấu hiệu tức giận.
Đồng Ngôn khẽ cắn đầu đũa, nhìn anh đang kể những câu chuyện thú vị cho cô nghe, nhớ tính chính mình vừa rồi nói.
Người trong lòng. Người trong lòng cô, đang ngồi ngay trước mặt, đang ăn cơm nói chuyện cùng cô.
Trong lòng cô bỗng nhiên có chút mềm mại ấm áp, không tự giác được mà ngay cả giọng nói cũng dịu dàng theo. Tuy rằng anh nghe không được sự biến hóa đó.
Di động bỗng nhiên rung lên.
Là một dãy số xa lạ nhưng ngữ khí quen thuộc : Sáng mai anh bay về, Đồng Đồng, đêm nay ở trước cổng học viện chờ em có được không?
Một cái tin nhóng, nhanh chóng xóa tan đi sự ấm áp nhỏ nhoi mới xuất hiện kia. Cô ấn phím nhắn trả lời nhưng căn bản không biết sẽ trả lời thế nào.
Cuối cùng ấn mạnh một cái, tắt điện thoại.
“Muốn đi nơi nào? Chúng ta cùng đi một chút. Nhưng hôm nay làm sao lại có thể đông người như thế chứ?”
Hai người ra khỏi quán ăn, đứng dưới ánh đèn rực rỡ trên con đường dành riêng cho người đi bộ, anh mới đột nhiên hỏi cô.
Cô không có gì rõ ràng, lắc đầu.
Trong đêm khuya gió lớn, Cố Bình Sinh cũng không có chủ ý gì, hai tay đút trong túi quần, thở dài một hơi, “Kinh nghiệm không đủ, thế nên không có dự tính trước nên làm cái gì.” Anh nhìn nơi xa hoa trụy lạc trước mắt, “Muốn đi quán bar không?”
Thời điểm anh nói, vừa vặn nhìn đến áp phích lớn được treo nơi tầng hai ở tòa nhà bên cạnh.
Là áp phích tuyên truyền cho những bộ thời trang mới ra, người mẫu cũng là một anh chàng trẻ tuổi, cũng là hai tay đút trong túi quần. Đồng Ngôn thực không phúc hậu mà phát hiện ra anh ngày càng đẹp mắt.
Chẳng qua trên cánh tay của anh còn một túi giấy trắng khiến cô có cảm giác không được hòa nhã như tấm áp phích kia.
Anh nhìn về phía cô, cô bỗng nhiên tránh đi tầm mắt của anh.
Nhưng lại phát hiện rằng đối với Cố Bình Sinh, căn bản không thể làm động tác này… mặt cô có chút nóng lên quay đầu lại, làm bộ như trấn định mà nhìn anh, “Không cần đi quán bar, vào dịp lễ như thế này, đi vào đó khẳng định sẽ đông lắm.”
Hơn nữa quán bar luôn có một số tiết mục không thích hợp với anh.
Anh cười, “Em rất hiểu rõ mấy quán bar ở đây nhỉ?”
Đồng Ngôn cũng thở dài một hơi, “Thật ra, anh lần đầu tiên thấy em thì em còn là…. Một nữ sinh nhỏ tuổi mà.” Nếu đem nhân sinh của cô chia làm hai đoạn, vừa vặn đều có liên quan đến anh.
Trước khi gặp anh và sau khi gặp anh.
Bỗng nhiên trên đầu cảm thấy nặng, anh vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô, “Anh trước kia cũng không phải là một người an phận, những việc anh làm khẳng định so với em làm càng khiến người khác đau đầu hơn.” Anh thay cô kéo khăn quàng cổ, chặn hơn phân nửa khuôn mặt, “Mang em đi giáo đường xem họ làm lễ Vọng có được không? Được tổ chức ở giáo đường của hội thánh công giáo Từ Gia Hối, 11h30 mới bắt đầu, nếu không đón được xe, chúng ta cũng có thể chờ thêm một chút.”
“Lễ Vọng?” Cô nghe mà không hiểu gì?
Nhưng giáo đường là cái gì, hẳn là nơi tổ chức hoạt động của đêm noel đi, cô có chút xấu hổ kéo khăn quàng cổ xuống, hở miệng ra, “Em là người không theo tôn giáo mà.”
“Anh cũng vậy.” Anh nói cứ như thường, “Tin hay không là lựa chọn của mỗi người, chỉ cần tôn trọng bọn họ là tốt rồi.”
Có lẽ thật sự là có thượng đế chiếu cố con người, hai người lại muốn đi đến nơi náo nhiệt đó, liền vẫy tay gọi taxi.
Khi hai người đến phía ngoài hội thánh công giáo Từ Gia Hối, Bình Phàm đang xoa hai bàn tay vào nhau, còn hà hơi vào đó cho ấm tay, khi nhìn thấy bọn họ thì bước tới phía họ rất nhanh, cười ôm Đồng Ngôn, “Thật vui vì hai người cũng đến.” Cô ấy cười, ghé vào bên tai Đồng Ngôn nói, “TK từ nhỏ đã học ở trường học trong giáo hội, nhưng đến bây giờ vẫn là người không theo đạo nào, chị vừa rồi nghe cậu ấy nói còn tưởng rằng là nhìn lầm nữa.”
Cô ấy nói xong, vừa kéo tay Đồng Ngôn vừa xếp hàng theo đám người, vừa thấp giọng giải thích cho cô về lễ Vọng vào nửa đêm.
Mà Cố Bình Sinh cứ tự nhiên mà đi phía sau hai người.
Trong giáo đường đứng chật ních người, có cảm giác như con kiến chui cũng không lọt, có thể nhìn thấy được những tín đồ ngoan đạo, còn có rất nhiều người giơ mấy chụp ảnh cùng DV. Bởi vì nhiều người, cô chỉ có thể cố gắng để đứng bên người Cố Bình Sinh, gần đến mức có thể người được hương thơm nhẹ nhàng trên người anh.
Rất nhẹ, ước chừng chỉ có loại khoảng cách này mới có thể ngửi được.
Trong lúc chen chúc còn không ngừng vang lên tiếng xin lỗi và excuse me, có người chen đi qua, có người lại thuận thế chen lên. Cứ bị chen lấn trong môi trường chật chội như thế này làm cho cô không đứng thẳng được. Cô đang nghĩ tới khí nào thì có thể thoát khỏi thảm cảnh này thì cảm giác được một bàn tay to lớn đang nắm lấy tay cô, được anh đưa đến vị trí an toàn nhất, “Anh không nghĩ tới, nơi này lại nhiều người như vậy.”
Cô ngửa đầu, thấy anh cúi đầu cười hối lỗi, ngăn cách những âm thanh ồn ào xung quanh.
“Lễ Noel ở Từ Gia Hối nhiều người như vậy là chuyện bình thường.”
Bình Phàm nghĩ rằng anh đang nói chuyện cùng mình, quay đầu đáp lại, lập tức phát hiện tự mình đa tình, mặt không đổi sắc quay đầu tiếp tục chen lấn lên phía trước.
Bởi vì rất nhiều người chen chúc chật chội, cô lại mặc áo Ⱡồ₦g mang khăng quàng cổ, rất nhanh liền cảm thấy nóng nhưng cũng không dám nói gì cũng không dám động đậy.Cho đến khi tiếng ca vang lên anh mới buông cô ra.
Toàn bộ lễ Vọng kéo dài khoảng hơn hai tiếng, Cố Bình Phàm muốn ở lại tiếp tục làm lễ cho đến sáng, cho nên chỉ có hai người bọn họ sóng vai đi ra khỏi giáo đường.
Đứng ở ngã tư đường nơi nội thành vào nửa đêm như thế này vẫn cảm giác được sự tập nập của ngày lễ, đám đông vẫn đang kéo nhau đi dự lễ.
Bên cạnh giáo đường chính là hai cao ốc mới xây xong. Đêm đã khuya, các cửa hàng đều đã tắt đèn, khi đi qua cửa sổ có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trên đó.
“Giáng sinh vui vẻ.”
Anh dừng lại, đưa túi giấy màu trắng cho cô.
Cô cũng đoán được trong đó là gì, thậm chí cầu nguyện trăm ngàn lần không phải là quà noel, bởi vì cô chưa có chuẩn bị cái gì… Từ lúc đi cùng Trầm Diêu cô cũng đã nghĩ tới nhưng khi đó rất vội, cũng chỉ nghĩ thoáng qua.
Lúc sau lại vội vã trở về, sợ anh đã rời đi.
Do dự một chút, cô vẫn đưa tay nhận lấy túi giấy, “Cảm ơn anh, giáng sinh vui vẻ.”
Anh đưa tay xoa nhẹ trên đỉnh đầu của cô, rất dịu dàng, “Muộn rồi, anh đưa em về trường.” Nói xong bắt đầu ngó qua mọi nơi, tìm một chỗ có thể đón xe được dễ dàng.
Đồng Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới tin nhắn của Lục Bắc, lập tức kéo lấy cánh tay của anh, thấy anh quay đầu mới nói, “qua 12h đêm là ký túc xá đóng cửa rồi, đêm nay em có thể… không về trường được không?”
Thật ra chỉ cần gõ cửa là có thể đi vào. Nhưng dựa theo tính cách của Lục Bắc thì nhất định sẽ ở trước cổng trường mà chờ cô cả đêm.
Nếu không nghĩ tới chuyện lại liên lụy không rõ ràng thì chỉ có thể quyết tâm như vậy, hoàn toàn nhẫn tâm như thế để làm cho anh ấy cũng không đợi cô nữa.
Trong tiếng ồn ào của dòng xe qua lại, anh rất nhanh đã quyết định, “Chúng ta đi dạo quanh đây xem có rạp chiếu phim nào mở qua đêm không, nếu có thì vào xem đến sáng rồi về. Ngày mai em có thể đến nhà anh nghỉ ngơi, buổi tối lại trở về trường.”
Anh nói xong, rất tự nhiên mà làm hai động tác.
Lấy túi giấy xách ở một bên tay.
Và tay kia thì cầm lấy tay của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc