Trong cuộc sống mối quan hệ khó có thể dùng lối suy nghĩ bình thường để giải quyết nhất chính là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mẹ chồng nào nhìn con dâu cũng không thấy vừa mắt cả, rồi lại khiêu khích đâm chọc ra sao.
Nhưng mà, có trời mới biết là Giản Na với – mẹ chồng nhìn con dâu, là vừa ý như thế nào, vui mừng như thế nào, đây rõ là đi ngược lại bình thường mà!
Bạch Dĩ Mạt nhìn núi thức ăn trong bát mình, có cảm giác ăn không tiêu, đây là thành quả sau khi mỗi người gắp một món đến cho cô, tự trách mình rất được hoan nghênh.
“Dĩ Mạt, nếm thử món sườn xào chua ngọt đi, nghe ông nói con thích ăn món này nhất.” Mẹ Hướng tiếp tục gắp đồ ăn vào bát Bạch Dĩ Mạt.
“Đủ rồi dì ơi, bát chứa không nổi mất.” Quả thật Bạch Dĩ Mạt không biết nói gì cho phải, quá nhiệt tình, nhiệt tình quá mức.
“Nhìn xem con gầy chưa kìa, phải ăn nhiều một chút!” Tình thương yêu của mẹ Hướng khiến Bạch Dĩ Mạt có chút không chống đỡ được, đây là khát vọng được người mẹ quan tâm yêu thương mà cô thèm muốn, sự ấm áp lan tận vào tim.
“Mẹ, cô ấy ăn cũng không mập lên được đâu, mẹ đấy, uổng phí tâm tư rồi.” Hướng Nhu ngồi một bên nói.
Mẹ Hướng trợn mắt với Hướng Nhu, chỉ dạy nói: “Tiểu tử này, sao lại có thể nói thế hả?”
“Con chỉ nói sự thật thôi!”
Bạch Dĩ Mạt nhìn hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ thì không khỏi buồn cười, tự mình ăn núi thức ăn trong bát, không can thiệp vào chiến tranh.
“Dĩ Mạt! Bố con có biết chuyện con với Hướng Nhu không? Ông ấy nói thế nào?” Hướng Thiên Hoa nói một câu, ăn nói mạnh mẽ, khiến Bạch Dĩ Mạt suýt nữa bị hóc xương cá.
“Bố con đi công tác chưa về ạ.” Bạch Dĩ Mạt thành thật trả lời.
Nói thật, cả nhà họ Hướng dường như chỉ có Hướng Thiên Hoa là đứng đắn nhất, nói chuyện có nề nếp, phong thái của một người quân nhân được thể hiện tinh tế.
Hướng Thiên Hoa nhìn lướt qua Hướng Nhu, sau đó nói với hắn: “Hướng Nhu, chờ chú Bạch của con về, nhất định phải tới cửa hỏi thăm, thứ lễ nghi này có là người thân cũng không được quên, biết chưa?”
“Bố yên tâm, con biết rồi.” Hướng Nhu thôi cợt nhả, trả lời nghiêm túc.
Cả đại gia đình ăn uống tiệc tùng đến hai giờ liền, mất tam cô lục bà, tứ thúc ngũ cậu của nhà họ Hướng đều như chim thú đi mất không ít, chỉ còn lại Bạch Dĩ Mạt bị chuốc chút rượu ngồi đó tiếp tục cười nói với vài vị trưởng bối.
Hướng Nhu và Giản Quân Phàm tiễn họ hàng về hết, nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, liền khuyên ông nội về nghỉ sớm một chút.
Ra đến bên ngoài, ông nội và mẹ Hướng vào xe ngồi trước, Hướng Thiên Hoa kéo Hướng Nhu sang một bên không biết đang nói gì, còn lại Bạch Dĩ Mạt và Giản Quân Phàm đứng chờ trong gió lạnh.
“Chuyện lần trước, em thay mặt anh ấy xin lỗi anh.” Bạch Dĩ Mạt nhìn Giản Quân Phàm biết lỗi cười cười.
Giản Quân Phàm nhìn Hướng Nhu, sau đó đáp lại: “Đó cũng là do cậu ta quan tâm em, lo lắng em, anh cũng vui thay em…”
“Dù sao thì anh ấy cũng không đúng, không nên không biết trắng đen đã ra tay đánh người!”
“Anh cũng không phải là đậu hủ, bình thường ở trong cục huấn luyện còn bị thương hơn thế này, bây giờ cũng là ngang sức ngang tàng1, chỉ như gãi ngứa thôi.” Sự đứng đắn thường ngày của Giản Quân Phàm thay đổi, miệng còn ngáp một cái.
(1 Nguyên văn là ‘đại vu gặp tiểu vu’, vu là phù thủy, ý chỉ 2 người ngang sức nhau)
Ánh đèn đường mờ nhạt phát sáng, hắn lên trên mặt Giản Quân Phàm, nhuộm đẫm sắc thái mê người, dung nhan như tạc tượng, nụ cười nhạt, còn có một trái tim dịu dàng.
Giản Quân Phàm à Giản Quân Phàm, anh có thể không cần tốt như thế được không?
“Lâu rồi chúng ta không nói chuyện, cảm thấy anh rất bận.”
Giản Quân Phàm không ngờ Bạch Dĩ Mạt lại nói vậy, thật ra dù có bận nhưng cũng sẽ thu xếp thời gian, chẳng qua từ sau khi cô qua lại với Hướng Nhu, anh chỉ có thể lao đầu vào làm việc để mình không nhớ đến cô, càng khỏi nói là gặp cô.
Mà cuộc gặp mặt hôm nay, thật đúng là bất ngờ, không có ai biết Bạch Dĩ Mạt sẽ đến, lại còn đến với thân phận như vậy xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ngày mai anh quay về thành phố Y, có lẽ trong thời gian tới chúng ta sẽ không gặp nhau được.” Anh vốn không muốn về, nếu về lại bị trong nhà lải nhải, ép phải đi xem mắt, nhưng tim anh vẫn đang còn ở chỗ cô, không nghĩ ra cách nào để lấy lại.
Bạch Dĩ Mạt xoa hai tay, ánh mắt không biết đang nhìn vào đâu, nhưng miệng lại nói: “Anh cũng biết, bạn bè của em không nhiều lắm, người có thể tâm sự lại càng ít, cho nên em hi vọng chúng ta không cần thiết phải đoạn tuyệt quan hệ.”
Giản Quân Phàm cười tự giễu: “Như thế nào gọi là đoạn tuyệt quan hệ, sau khi em kết hôn với Hướng Nhu, em chính là em dâu họ của anh, quan hệ này chỉ e càng thêm gần gũi.”
“Đúng thế, sau này cần phải đổi xưng hô gọi anh một tiếng anh họ rồi.”
Giản Quân Phàm mỉm cười gật đầu, anh họ, đúng vậy, quan hệ của bọn họ cũng chỉ có thể như thế…
Hướng Thiên Hoa lên xe, mọi người tạm biệt nhau rồi lái xe rời đi.
Hướng Nhu kéo tay Bạch Dĩ Mạt, nói với Giản Quân Phàm: “Có cần chúng em tiễn anh không?”
Giản Quân Phàm lắc đầu, mỉm cười: “Không cần, anh tìm chiếc khác lái,không dám trở ngại thế giới riêng của hai người.”
“Nói có lý.” Hướng Nhu gật đầu.
Bạch Dĩ Mạt trợn mắt với hắn, sau đó nói với Giản Quân Phàm: “Vậy cuối năm lại gặp nhau, thay em hỏi thăm cô chú.”
“Nhất định rồi, vậy hẹn gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Xoay người, cất bước về phía trước, người đi bên trái kẻ rẽ sang phải, mấy mét tình yêu trong chuyện cũ kinh điển, mà cũng lại là câu chuyện cười, đi sang trái là một đôi tình nhân tràn đầy hạnh phúc, còn sang phải lại là nam phụ âm thầm tổn thương.
Chuyện cũ lấp kín như thế nào không thể biết trước, không thể tưởng tượng, chỉ còn lại cô đơn nơi góc đường mà chúc phúc…
++
“Đang yên lạnh sao em lại muốn hỏi thăm cậu mợ anh làm gì, có quan hệ gì với em đâu.” Hướng Nhu nghĩ lại cuộc đối thoại của Bạch Dĩ Mạt với Giản Quân Phàm trước khi chia tay, có chút uất nghẹn.
Bạch Dĩ Mạt liếc xéo hắn một cái, dùng sự im lặng để kháng nghị.
Hướng Nhu sao lại không biết Bạch Dĩ Mạt đang tức giận chứ, thế là bèn ôm vai cô kéo vào lòng nói: “Được rồi, anh có tội, anh tội ác tày trời, anh tiền trảm hậu tấu, ông trời sẽ không tha cho anh, phải róc xương lóc thịt anh, được chưa!”
Bạch Dĩ Mạt dừng lại, xoay người nhìn gương mặt đang ghen với người khác của Hướng Nhu, nói: “Dù sao bây giờ anh cũng chốt hết rồi! Chuyện này cũng dám giấu em.”
“Nhưng tối qua em đã đồng ý rồi mà.” Hướng Nhu làm vẻ mặt vô tội.
Bạch Dĩ Mạt khẳng định trả lời: “Em không có.”
“Em có mà.”
“Lúc nào, ở đâu?”
“Là lúc anh bảo ngày mai cùng ăn cơm, em nói là được mà!”
“Em nói thế, nhưng là chỉ hai người thôi, chứ không phải bậc phụ huynh.” Bạch Dĩ Mạt tức giận, lợi dụng sơ hở chính là vậy!
“Thì em cứ mặc ăn với ai đi, tóm lại cũng là cùng ăn cơm.” Hướng Nhu phát huy tinh thần mặt dày.
“Hướng Nhu.” Bạch Dĩ Mạt quát.
“Có.”
“Em tin mấy chuyện quỷ sứ của anh, nhưng không muốn mất họ Bạch vô ích.”
Hướng Nhu ôm cô cười ngây dại: “Không có đâu, anh sẽ không để ý đến họ của em đâu.”
“Em sẽ không lấy anh nữa.”
“Cái này không thể theo ý em được.” Nói xong dùng hành động thực tế bịt cái miệng nhỏ nhắn định phản bác của Bạch Dĩ Mạt.
Lúc dừng lại lấy hơi để thở, Bạch Dĩ Mạt mắng hắn: “Hướng Nhu xấu xa, anh có thể đổi cách khác để ép em như thế không, anh đúng là thiếu đạo đức.”
“Không thể.” Nói xong liền tiếp tục hôn đến tối tăm trời đất.
++
Sáng ngày thứ hai, Bạch Dĩ Mạt nhận được điện thoại của Bạch Thụy, nói cô tan làm đừng có đi này nọ ở ngoài, nhanh chóng về nhà tiếp giá.
Cô hiểu, lần này ông Bạch quay về, e là cái vụ Bao Công phá án ô bồn nửa đêm, cô âm thầm mắng Bạch Dĩ Hạo tiểu nhân, nhất định là anh ấy tố cáo tội trạng của cô, chắc chắn đã nói lại toàn bộ không thiếu một chữ cho Bạch Thụy.
Trong lúc đó đồng chí Bạch Thụy vừa xuống máy bay đã trực tiếp về nhà ôm cây đợi thỏ chờ Thỏ Con quay về…
Bạch Dĩ Mạt tan làm, nhanh chóng về nhà làm Thỏ Con, vừa bước vào cửa đã nghe thấy một loạt âm thanh của máy chơi game vọng ra từ phóng khách, người nào đó đang chơi rất vui vẻ.
“Ông Bạch, đang chơi gì thế?” Bạch Dĩ Mạt đứng ở cửa vừa thay giày vừa nói.
“Tiểu Bạch, nhanh vào giúp bố chơi nào.” Âm thanh bất cần quan thuộc từ trong phòng khách lọt đến lỗ tai Bạch Dĩ Mạt.
Bạch Dĩ Mạt ϲởí áօ khoác, buông túi xách trong tay ra, sau đó lập tức đi vào phòng khách, trông thấy Bạch Thụy cầm máy chơi game cầm tay lắc lư trái phải, cô đến gần nhìn, ha, ông già này đang chơi đua xe Go Kart.
“Ông Bạch, ông cũng không nói nấu cơm ăn, con đói quá!” Cô nghĩ đến việc ông Bạch đã quay về, có thể ăn món ăn ông nấu, nên buổi trưa cố ý ăn ít lại, để đến tối ăn một bữa thật no, ai ngờ lúc về lại nhìn thấy cảnh không tưởng tượng nổi này.
Bạch Thụy chỉ vào phòng bếp, rồi tiếp tục chơi.
Bạch Dĩ Mạt không hiểu ông đang nói gì, bèn đi vào phòng bếp xem, vừa vào đã thấy bóng lưng cao lớn đang bận rộn ở kia.
Bạch Dĩ Mạt ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hướng Nhu xoay người thấy Bạch Dĩ Mạt miệng mở rộng không kịp khép lại, liền hôn chóc lên miệng cô, sau đó nói: “Sao anh lại không thể ở đây?”
“Em gọi điện cho anh, sao anh không gọi?” Vốn định nói cho hắn biết hôm nay tốt nhất đừng động vào họng súng, ai ngờ lại động vào đại pháo chứ.
“Bị bố em lấy rồi, để anh yên tâm nấu cơm.” Hướng Nhu làm vẻ khinh khỉnh.
Bởi vì lúc sáng Hướng Nhu nói với Bạch Dĩ Mạt công ty có việc, hôm nay cô tự về, hắn không đến đón được, sau đó thì nhận được điện thoại của Bạch Thụy.
Bạch Dĩ Mạt còn âm thầm nghĩ may mà hôm nay Hướng Nhu không đến, cũng không hề để tâm, sau đó xong việc nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên gọi điện nói cho hắn, để hắn không phải chơi trò đột kích kiểm tra, nhưng gọi mãi không được.
Nào biết lại gặp mặt ở đây, đúng là chơi đột kích thật, nhưng có điều lại là chống đột kích…
Trong lòng cô giờ phút này hỗn độn các vị ngọt chua cay mặn! Vì sao mỗi lần đều là như thế, đầu tiên là Bạch Dĩ Hạo, rồi lại đến Bạch Thụy, sao đều ở sau lưng cô mà gặp Hướng Nhu trước vậy!
“Bố em không làm gì anh chứ?” Bạch Dĩ Mạt cẩn thận hỏi.
Hướng Nhu bật cười: “Có gì cơ chứ! Anh còn giúp ông ấy chơi mấy ván,phải nói là bố em chơi rất cao siêu đấy, đến anh cũng không phải là đối thủ, đành bị ông ấy đuổi vào bếp nấu cơm.”
“Hả?” Hai mắt Bạch Dĩ Mạt mở to, choáng váng cả đầu.
“Đừng có hả nữa, đi ra mau đi, hôm nay anh phải hối lộ tốt nhạc phụ đại nhân mới được.” Hướng Nhu đẩy Bạch Dĩ Mạt ra.
Trong phòng khách truyền ra âm thanh: “Tiểu Bạch, rốt cuộc con có chơi không đây!”
Bạch Dĩ Mạt ngu ngơ ‘vâng’ một tiếng, rồi bước ra trận địa của ông Bạch…