Kết cụcCố Hạ mặc một chiếc áo cưới thật dài màu trắng, tóc được thả tự nhiên, dùng vài bông hoa tươi làm trang sức, khác hẳn cách ăn mặc khi tham gian tiệc tùng, không có đồ trang sức sang trọng, thiếu đi vài phần quý phái nhưng lại tôn thêm vài phần hoạt bát, váy dài rũ xuống, cô đứng trước gương cẩn thận quan sát chiếc váy này, đến khi nhìn thấy hình ảnh của Triển Thiểu Huy, quay đầu lại, “Có đẹp không?”
Triển Thiểu Huy đứng sau lưng cô không nhúc nhích vài giây, sắc mặt có vẻ giật mình, thấy Cố Hạ nhìn anh mới đi tới, thấp giọng nói hai chữ, “Rất đẹp.”
“Em rất thích bộ này, nghe nói anh đặt riêng từ nước ngoài, bọn họ nói bộ này chụp ngoại cảnh hay trong phòng đều thích hợp…”
Cố Hạ nói, Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh không có phản ứng gì, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh tay trần của cô, sau nửa ngày mới trầm thấp nói: “Hạ Hạ, anh không muốn chụp hình cưới.”
“Anh không thích sao?” Cố Hạ tỏ vẻ hơi thất vọng.
Triển Thiểu Huy bước đến sóng vai cùng cô, ôm lấy vai cô, thật lâu sau mới nói: “Anh không muốn chỉ chụp hình cưới, anh muốn tổ chức lễ cưới.”
Cố Hạ cười mà không nói, đứng trước gương cẩn thận ngắm nghía, ai cũng nói phụ nữ mặc áo cưới là đẹp nhất, cô cũng từng mặc những bộ lễ phục xa xỉ nhưng khi mặc chiếc váy cưới này vào mới cảm thấy không hề giống vậy, ánh mắt không kìm được toát ra một nụ cười hạnh phúc. Triển Thiểu Huy đứng yên bên cạnh cô thật lâu mới kéo tay cô đi chụp ảnh, không chịu chụp trong phòng, anh nói muốn đi chụp ngoại cảnh.
Địa điểm chụp ngoại cảnh đều là những nơi Cố Hạ chưa từng đi đến, trước kia chưa từng nghe qua ngươi của cửa hàng ảnh cưới nói địa điểm mà Triển Thiểu Huy chọn có khunh cảnh khá đẹp, cầu nhỏ có nước chảy, cây cối um tùm, hai người dưới sự chỉ dẫn của thợ chụp ảnh tạo rất nhiều tư thế, mặc dù mệt nhưng rất vui.
Chụp một lúc, Cố Hạ lơ đãng nghiêng đầu thì nhìn thấy xa xa có vài bóng người đi đến, hình như bọn họ đang đi về phía này, cách khá xa nên không thấy được hình dáng của bọn họ. Triển Thiểu Huy cũng nhìn thấy, không để ý lắm, ôm eo rồi cắn vào lỗ tai cô, “Chuyên tâm một chút.”
Tuy cách khá xa nhưng Triển Thiểu Huy cũng biết người kia là ai, không thèm để ý ôm Cố Hạ nhìn vào ống kính cười, thỉnh thoảng còn dặn dò vài câu với thợ chụp ảnh.
Hai người trước anh trở về nhà chính, Triển Thiểu Huy thành thắn thành khẩn nói: “Ba, con muốn kết hôn.”
Ba Triển ngồi trong phòng khách bưng ly trà, trên mặt không nhìn ra biểu hiện vui buồn gì, thật lâu sau mới thản nhiên như mây trôi nước chảy nói ba chữ: “Ba biết rồi.”
“Ba sẽ tới tham gia hôn lễ của con, phải không?” Triển Thiểu Huy nhìn ba mình.
“Rảnh thì đi.” Ba Triển biết đứa con này muốn kết hôn, anh đã mang người tới nhà chính chuẩn bị chụp ảnh cưới, đó đã là chuyện chắc chắn, lễ phục kết hôn không thể mặc tùy tiện, ngày đó ba Triển còn cầm ống nhòm nhìn, thấy con mình cười rất vui vẻ, nụ cười phát ra từ trong lòng, ba Triển không thể nói rõ đó là cảm giác gì, khi đó đáy lòng có chút cảm động, xem ra con mình thật sự yêu mến cô gái kia. Có nhùng nhằng mãi thì chuyện đứa con kết hôn cũng không thể thay đổi, chỉ khiến cho cha con bất hòa, ba Triển thở dài: “Thật sự ba không thích người con lựa chọn, nhưng mà Thiểu Huy, ba cũng chỉ có một đứa con trai là con nên luôn hy vọng con sống thật vui vẻ.”
Tương đương với lời đồng ý, Triển Thiểu Huy vui mừng nhướng mày, “Cảm ơn ba. Chuyện của công ty con sẽ xử lý thật tốt, mặc dù không dựa vào chuyện hôn nhân nhưng mà con sẽ quản lý việc kinh doanh thật tốt.”
Ba Triển “Ừ” một tiếng, lại nhắc nhở anh: “Chú ý sức khỏe một chút, đừng quá vất vả. Còn nữa, mau chóng sinh cho ba một đứa cháu nội.”
“Tuân lệnh.” Triển Thiểu Huy làm tư thế tuân lệnh.
Triển Thiểu Huy sợ đêm dài lắm mộng nên lập tức quyết định thời gian tổ chức lễ cưới, đến tối Cố Hạ trở về thì thấy anh không ngừng gọi điện thoại, “Cậu đi tìm lão Nhị, nói cậu ta lên danh sách khách mời, có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi cậu ta. Chuyện gì cũng hỏi tôi, tôi làm sao mà xoay kịp…” “Hình thức tổ chức hôn lễ chậm nhất là ba ngày sau phải có… Bọn họ làm không xong thì đổi chỗ khác, không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu…”
Nghe giống như đang sắp xếp công việc kết hôn vậy, Cố Hạ ngồi đối diện anh không ngừng nhìn anh, khi Triển Thiểu Huy cầm điện thoại là khi lộ ra tư thế của một ông chủ nhất, chỉ huy đâu vào đấy, nhanh chóng mà trôi chảy, đến khi cúp điện thoại, anh mới nói: “Anh đã định ngày kết hôn rồi, nửa tháng sau.”
Tự nhiên như ông chủ đang thông báo với nhân viên, Cố Hạ tỏ ra giật mình, “Nửa tháng sau?”
“Ba anh đã ngầm đống ý, làm xong sớm mới yên tâm, thời gian có hơi gấp, em lên danh sách khách mời đi, ở nhà chuẩn bị kĩ lưỡng cho việc này.” Vẻ mặt Triển Thiểu Huy rất vui sướng.
Cố Hạ kháng nghị, “Em cũng là người trong cuộc, sao anh không thương lượng với em trước?”
“Không phải bây giờ anh đang nói với em sao? Nếu em không thích thì cứ nói chuyện với công ty tổ chức hôn lễ, có yêu cầu gì thì cứ nói.”
“Cài này không phải là anh đang thương lượng với em mà chỉ là báo cho em biết.” Cố Hạ yếu ớt nói.
“Không phải đều giống nhau cả sao?” Triển Thiểu Huy kéo cô tới, “Dù sao chúng ta cũng kết hôn, em sắp thành cô dâu rồi, không vui sao?”
Lúc đi đăng kí cũng bị anh lừa gạt cưỡng bức đến cục dân chính, bây giờ lại thông báo kết hôn với cô, Cố Hạ muốn kháng nghị với anh để đề cao vị trí của mình, “Anh còn chưa cầu hôn em, nói muốn kết hôn…”
Một tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt lời kháng nghị của cô, là của trợ lí gọi tới hỏi về công việc cụ thể trong hôn lễ, Triển Thiểu Huy vội vàng nhận, “Cắt hợp đồng với công ty tổ chức tiệc đi, giải thích với bọn họ một chút hoặc cứ làm theo hợp đồng mà bồi thường tiền là được, chuyện này cũng tới hỏi…”
Kết hôn là chuyện lớn, dù tất cả có thể giản lược được nhưng cũng có nhiều việc phải sắp xếp, chờ anh cúp điện thoại thì Triển Thiểu Huy lại xem xét lịch trình trên điện thoại, chừa ra một chút thời gian hỏi cô: “Vừa rồi em muốn nói gì? À, em đã ăn cơm chưa? Hôm nay có việc nên không thể đi đón em được.”
“Ăn rồi.” Cố Hạ vẫn tiếp tục muốn nói nhưng lại nghe Triển Thiểu Huy nói: “À, đúng rồi, xem em ngày nào đó đón ba mẹ em đến đây đi.”
“Ừm” Cố Hạ bị anh đánh lạc hướng như vậy nên cũng không kháng nghị nữa, thôi, nhìn anh tích cực chuẩn bị cho lễ cưới như vậy nên cũng lười phải nói.
Hai người trở nhà họ Hạ một lần nữa, lần này trở về Triển Thiểu Huy mang theo càng nhiều quà, be mẹ Cố nghe nói bọn họ đã đăng kí kết hôn tuy cảm thấy hơi nhanh nhưng cũng không nói gì, dù sao không lấy mục đích kết hôn để nói chuyện yêu đương chỉ là đùa giỡn qua đường, hai người thật sự kết hôn mới là chuyện lớn.
Ba Triển ngầm đồng ý cho bọn họ kết hôn không có nghĩa là ông đồng ý cho trắng trợn tuyên truyền giống trống khua chiêng tổ chức lễ cưới nên lễ cưới chỉ tổ chức nho nhỏ. Tiêu chuẩn đơn giản trong mắt Triển Thiểu Huy này cũng đã làm Cố Hạ cảm thấy rất phiền toái, mỗi ngày công ty tổ chức lễ cưới gọi cho cô vô số cuộc điện thoại, chuyện gì cũng bắt cô phải xác nhận mới bắt tay vào làm, cuối cùng Cố Hạ thấy phiền quá nên chạy đến chỗ Triển Thiểu Huy giải tỏa: “Nếu bọn họ cứ gọi điện cho em nữa thì em sẽ không kết hôn nữa đâu, anh có nhiều trợ lí như vậy, sao việc gì cũng đến hỏi em thế?”
“Không phải vì sợ em không hài lòng sao?”
“Anh xem người như anh mà em cũng không kén chọn thì lễ cưới có cái gì mà phải kén chọn?” Cố Hạ reo lên.
Triển Thiểu Huy ngạo nghễ nói: “Chẳng lẽ em còn chưa vừa ý với con người của anh?”
Ánh mắt Cố Hạ lơ đãng, trả lời anh một cách sâu xa, “Đã biết rồi còn phải hỏi làm gì nữa.”
Triển Thiểu Huy âm trầm cười, “Đáng tiếc em không còn cơ hội nữa.”
Triển Thiểu Huy thật sự muốn trừng phạt Cố Hạ nhưng gần đây anh em của anh phải nói đã gần kết hôn nên phải tách nhau ra cho nên gần đây hai người không ở cùng nhau khiến cho lòng Triển Thiểu Huy rất ngứa ngáy khó nhịn.
Công ty tổ chức lễ cưới không phiền cô nữa khiến cho Cố Hạ cực kì thoải mái, suốt ngày cùng mấy người bạn cả nam lẫn nữ đi dạo phố ăn cơm, bảo là muốn hưởng thụ thời gian độc thân cuối cùng, cộng thêm trong tay có nhiều tiền cũng khiến cho cô thoải mái hơn, cuối tuần còn đi ca hát với bạn bè đến khuya, xung quanh quá ồn ào nên cũng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Triển Thiểu Huy nghe nói cô không có ở nhà lại không tìm thấy cô nên sợ cô gặp chuyện không may, chuẩn bị lật tung cả thành phố C lên, kết quả anh gấp đến mức như con kiến ngồi trên chảo dầu, người phụ nữ mình muốn tìm kia lại đang tiêu diêu tự tại khiến cho anh rất căm hận, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: Cố Hạ, đợi cho lễ cưới chấm dứt sẽ trừng phạt em sau.
Nhưng mà bây giờ thì Triển Thiểu Huy chỉ có thể làm mặt đen giáo dục Cố Hạ như đang giáo dục học sinh tiểu học, Cố Hạ hoàn toàn không nghe lọt, cười hì hì kéo cánh tay anh đong đưa nửa ngày, trong lòng anh cũng nguôi ngoai phần nào.
Khách tham dự hôn lễ không nhiều lắm, chỉ là một ít bạn bè hai bên, một số thủ tục cũng được giản lược bớt, vốn người dẫn chương trình muốn nói thêm vài câu nhưng kết quả lại thấy ánh mắt sắc bén của Triển Thiểu Huy nên không dám nói nhảm nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Đối với lễ cưới, ba Triển ngồi trên ghế lại có suy nghĩ: Thằng con thối tha này, nếu ba mày trẻ lại mười tuổi, sức khỏe đỡ hơn thì tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hai đứa kết hôn!
Ba mẹ Cố lại nghĩ: Hai đứa nhỏ này thật là kị cục, không nói thật cho ba mẹ biết, còn tiền trảm hậu tấu trộm sổ hộ khẩu đi đăng kí kết hôn. Nếu sớm biết Triển Thiểu Huy sinh ra trong nhà giàu có, công việc kinh doanh lớn như vậy thì ba mẹ tuyệt đối không đồng ý cho kết hôn!
Chỉ tiếc trên đời này không có hai chữ hối hận, thời gian cũng không thể quay ngược lại, ánh đèn của ngọn đèn thủy tinh trên trần nhà cao cao chiếu xuống, hoa hồng đỏ như lửa kiều diễm, không khí của lễ cưới rất vui, cô dâu chú rể trong lời chúc phúc của mọi người mặt cười tươi như hoa đào, sau đó mở champagne rót rượu vào tháp rượu, người ngồi bên dưới cũng nâng ly lên, cùng nhau chứng kiến lời hứa hẹn của hai người.
Hai người yêu nhau, nguyện ý tạo nên lời hứa hẹn cả đời, kết hôn thật ra cũng không khó như tưởng tượng.
Không khí của lễ cưới rất náo nhiệt, Cố Hạ nắm chặt tay anh, ghé sát vào tai anh khẽ nói: “Không nghĩ tới chúng ta đã thật sự kết hôn.”
“Sao lại không nghĩ tới?” Triển Thiểu Huy nhíu mày, “Anh biết sớm muộn gì em cũng là của anh, từ trong ra ngoài đều sẽ là của anh.”
HOÀN CHÍNH VĂN