Dông tốDạo này Triển Thiểu Huy rất công tư phân minh, không dễ dàng vì chuyện gì mà làm chậm trễ chuyện công việc, nhưng lúc họp anh lại nhiều lần nhìn vào điện thoại, thỉnh thoảng thất thần ngồi nghĩ xem có phải cô gái kia đang không được vui không, có phải đang đói bụng chờ anh mang đồ ăn đến hay không. Người phụ trách hạng mục đang trả lời câu hỏi của người khác, rồi sau đó cả hội trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Triển Thiểu Huy. Mọi người đều biết luôn luôn nói trúng tim đen của vấn đề, phân tích rất hợp lí, thường thường đều hỏi người khác dồn dập, giám đốc Trần – người đưa ra hạng mục này đang chờ chủ tịch làm khó dễ, thế mà Triển Thiểu Huy lại nói một câu, “Nếu tất cả mọi người đều thấy không có vấn đề gì vậy thì tan họp, hạng mục này tất cả mọi người trở về xem xét cẩn thận lại.”
Mọi người như trút được gánh nặng, đợi đến khi các giám đốc đều ra ngoài hết, Trịnh Giang Hà vừa thu dọn tài liệu vừa nói: “Đại ca, tất cả mọi người đều chờ anh đưa ra quan điểm, mấy ngày nay ngày nào mà anh không hỏi cái này cái kia, hôm trước khiến cho các giám đốc tối mặt tối mũi, hôm nay sao lại dễ dàng giải tán như vậy? Chúng em đều phải tăng ca để chuẩn bị đấy.”
“Còn không biết xấu hổ nói mình tăng ca, chuyện gì cũng gán cho tôi cả, có phải tất cả mọi người đều muốn về nghỉ ngơi không?” Triển Thiểu Huy bất mãn nói.
“Còn không phải dạo này anh đặc biệt cần cù sao, mỗi lần họp anh đều bắt bẻ, khiến cho tất cả mọi người đều không dám mở miệng.” Trịnh Giang Hà cười mỉa mai, mấy ngày nay ngày nào Triển Thiểu Huy cũng tăng ca đến muộn như vậy, liên lụy cả đám người trong công ty cũng phải tăng ca theo.
“Tôi cũng bận rộn rất nhiều việc, hạng mục này do cậu phụ trách, có vấn đề gì thì đi tìm giám đốc Trần mà hỏi.” Triển Thiểu Huy giao chồng tư liệu trước mặt cho anh ta, cầm điện thoại nhìn nhìn, “A, đúng rồi, vị đầu bếp làm bánh kem trong nhà cậu biết làm những món nào?”
“Em nhớ anh không thích những thứ đó mà.” Trịnh Giang Hà thấy anh đột nhiên hỏi vấn đề này thì ánh mắt bí hiểm nhìn anh, “Hay là ai đó thích ăn nhỉ? Thấy mấy ngày nay ngày nào anh cũng ở lại công ty, có phải hai người cãi nhau không?”
“Cãi vã cái gì? Chúng tôi rất ổn.” Triển Thiểu Huy hung hăng nói, anh không muốn để cho bọn họ chết giễu mình, cũng không biết từ khi nào Trịnh Giang Hà lại giống y như Tiểu Ngũ vậy, “Cậu gọi điện thoại nói người đó làm vài món sở trường, đóng gói kĩ lại lát nữa tôi sẽ đến lấy.”
Triển Thiểu Huy vừa trở lại văn phòng đã gọi điện ngay cho Cố Hạ, Cố Hạ đã chủ động gọi điện cho anh thì chuyện mấy ngày hôm trước xem như không tồn tại, anh dùng giọng điệu thân mật nói: “Ở nhà…”
Tạm thời Cố Hạ cũng không so đo chuyện mấy ngày nay anh không gọi điện thoại cho cô, vẫn nói chuyện giống như trước, nhưng cuối cùng Triển Thiểu Huy hẹn cô tối này ra ngoài ăn cơm thì Cố Hạ lại từ chối, có nói vài tiếng trước vừa nhận được điện thoại của một người bạn ở chung kí túc xá, bạn học này mới từ nước ngoài về, mời cô tối nay cùng đi ăn cơm, đương nhiên Cố Hạ đã đồng ý. Nghe thấy giọng nói hơi có vẻ thất vọng của Triển Thiểu Huy, trong lòng Cố Hạ vô cùng vui sướng, mấy hôm nay anh không hẹn cô đi ăn cơm, hôm nay muốn cùng nhau ăn cơm thì còn phải để Cố Hạ xem lại lịch trình xem có thời gian rảnh hay không (đương nhiên, căn bản Cố Hạ không hề có lịch trình gì- lời tác giả), sau đó lại tìm đại một cái cớ từ chối.
Yêu đương chính là như vậy, thỉnh thoảng dỗi hờn một chút, cho dù cãi nhau đến trời long đất lở, một khi đã làm hòa thí xem như không hề xảy ra chuyện gì, tiếp tục dính vào nhau như cháo, Triển Thiểu Huy dặn cô về sớm một chút, còn hỏi tối này có muốn anh đón cô hay không, Cố Hạ nói không cần, dặn anh về nghỉ sớm một chút, đừng làm việc quá muộn. Chắc hẳn là do mấy ngày không gặp nhau nên Cố Hạ thấy rất nhớ anh, đến tối đi cùng vài người bạn học, trong đó có người dẫn bạn trai theo, thân mật hôn hít khiến người khác cực kì hâm mộ, trong lòng Cố Hạ lại càng không thể kìm được mà nhớ đến Triển Thiểu Huy. Trên bàn tiệc mọi người trò chuyện rất vui vẻ, mọi người uống một chút rượu, thật sự Cố Hạ cũng không say, chỉ thấy hơi choáng, một bữa tiệc náo nhiệt đến cuối cùng lại biến thành một cuộc tàn canh lạnh lẽo, mọi người nói lời chào từ biệt nhau, sau đó đường ai nấy đi.
Lúc ngồi trên xe taxi về nhà, thế giới bên ngoài xa hoa trụy lạc như gấm, chắc hẳn bởi vì tác dụng của cồn mà Cố Hạ cảm thấy rất cô đơn, cầm điện thoại gọi điện cho Triển Thiểu Huy, chuông vang thật lâu mới có người tiếp, đầu bên kia rất ồn, âm thanh của cả nam lẫn nữa hỗn tạp với nhau, lúc mới đầu Triển Thiểu Huy nói gì Cố Hạ cũng không thể nghe rõ, về sau anh đến một chỗ vắng người Cố Hạ mới nghe thấy anh nói gì, “Tối nay có một bữa tiệc, vẫn còn phải đi xã giao ở ngoài, anh về nhà rồi hả?”
“Sắp đến nhà rồi.” Cố Hạ nghe thấy đầu bên kia hình như có người gọi “Triển thiếu”, giọng nữ mềm mại uyển chuyển đáng yêu, nỗi cô đơn trong lòng Cố Hạ sinh sôi như cỏ mọc sau mưa, lan tràn ra cả trái tim, cô hỏi: “Anh nói chuyện cười đùa với ai vậy?”
“Bạn làm ăn thôi.” Giọng Triển Thiểu Huy vẫn lơ đễnh hời hợt, “Em đừng để ý, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
“À, vậy anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút nha.” Cố Hạ cầm điện thoại, nói một tiếng “Tạm biệt” nhưng lại không cúp điện thoại, có lẽ đợi cho đầu bên kia cúp trước, hoặc có lẽ còn muốn nói thêm gì đó. Triển Thiểu Huy đợi vài giây, có hơi bất ngờ, giọng nói mềm mại lạ thường, “Làm sao vậy? Anh không làm gì ở bên ngoài cả, em đừng suy nghĩ lung tung.”
“Em không có suy nghĩ lung tung.” Cố Hạ cảm thấy mình thật sự không hề suy nghĩ lung tung, nếu thật sự Triển Thiểu Huy muốn làm gì đó cùng người khác không phải quá đơn giản hay sao, nhưng anh không phải loại người như vậy, Cố Hạ biết anh là người khắc chế, vả lại, Triển Thiểu Huy cũng không cần phải gạt cô. Lái xe không mở cả radio, hết sứ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Cố Hạ có thể nghe thấy nhịp thở của mình, nếu là bình thường thì yên tĩnh như vậy cũng không có gì, nhưng đêm nay lại cảm thấy trống rỗng, cô chỉ nghe thấy mình nói, “Em nhớ anh.”
Lời nói ra khỏi miệng xong Cố Hạ mới biết mình vừa nói gì, vừa thấy chua xót vừa thấy thoải mái, không đợi Triển Thiểu Huy phản ứng lại, cô vội vội vàng vàng nói: “Em về đến nhà rồi, ngày mai liên lạc sau.”
Xuống xe, không khí bên ngoài khác hẳn, nhiệt độ giảm xuống không ít, từng cơn gió lớn bắt đầu thổi qua những tán cây cùng những tòa nhà, tầng mây đen đặc trên bầu trời bay nhanh qua, Cố Hạ nhanh chóng chạy về phía nhà mình, thời tiết lúc này chính là báo hiệu một cơn mưa lớn sắp kéo tới, chỉ một đoạn đường ngắn cũng đủ làm người ta ướt sũng. Cô về đến nhà là xông ngay vào phòng tắm, lúc đi ra ngoài nhìn thấy bầu trời xẹt qua một tia chớp, trong nháy mắt như xé rách màn đêm tối đen, sau đó tiếng sấm ầm ầm kéo đến trong cơn mưa tuôn. Mọi người trú mưa hai bên đường, có người kêu “Nhanh lên, sắp mưa to rồi.” Cố Hạ cầm khăn lau tóc, đứng bên cửa sổ nhìn xuống mặt đường, không thấy rõ người đang trú mưa, ngược lại trông thấy một chiếc xe đang đi về phía chỗ cô, đó là một chiếc xe thể thao màu trắng, trong tiếng sấm ầm ầm, dường như Cố Hạ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, bởi vì chiếc xe kia thật sự rất giống với chiếc xe của Triển Thiểu Huy.
Cô đứng trước khung cửa sổ nhìn xuống, mắt vẫn dán vào chiếc xe kia, lúc điện thoại vang lên khóe miệng cô nở một nụ cười tươi tắn, giọng nói đàn ông trầm ổn vang lên từ đầu bên kia, xa lại lại như gần, anh nói: “Anh đang ở dưới lầu nhà em.”
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)“Em thấy rồi.”
Cố Hạ chạy thật nhanh xuống lầu, cô không nghĩ tới anh lại đến đây trong một thời gian ngắn như vậy, nhưng lại cảm thấy hết thảy đều nhà đương nhiên, bên ngoài cơn gió cuốn những lớp bụi trên mặt đất lên, khiến cho người ta không thể mở mắt ra được, nhưng mà đèn xe rất sáng, như là ánh sáng mặt trời chói lọi, Triển Thiểu Huy mở cửa xe, Cố Hạ chui vào thật nhanh, lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải em nói nhớ anh sao?” Triển Thiểu Huy tắt đèn xe phía trước đi, cảnh vật dưới ánh đèn mờ mờ hai bên đường làm cho Cố Hạ cảm thấy không chân thật, nhưng cô lại nghe thấy tiếng nói của anh, “Anh cũng nhớ em.”
Giọng nói rất ấm, giống như ánh sáng ngày đông, anh cầm lấy bàn tay trái của cô vuốt ve, Cố Hạ cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua lòng cô, lúc Triển Thiểu Huy ôm lấy cô đến vị trí của mình, Cố Hạ không hề giãy giụa, ngược lại phối hợp nhích người lên, nghiêng đón làn môi của anh, trong khi môi lưỡi giao hòa nóng bỏng, không biết từ khi nào Cố Hạ đã vòng tay quấn anh cổ anh, làm cho hai người càng dán chặt với nhau hơn.
Bên ngoài sấm chớp làm bầu trời nổ tung, thoáng cái lóe lên làm cả mặt đất trắng xóa, cơn mưa rốt cuộc cũng tầm tã trút xuống, trong ánh sáng của tia chớp Triển Thiểu Huy nhìn thấy khuôn mặt cô, dán vào lỗ tai cô, mang tiếng một tiếng thở dốc, “Cô gái xấu xa này, mấy ngày nay không thèm gọi điện cho anh.”
Anh mang theo một chút trừng phạt khẽ cắn vào vành tai của cô, một chút đau đớn khiến cho Cố Hạ thở nhẹ một tiếng, Triển Thiểu Huy thả lỏng hàm răng, phả hơi thở nóng rực vào vành tai cô, “Lúc muốn ăn gì mới nghĩ đến anh, em nói xem anh phải trừng phạt em thế nào đây?”
“Không phải anh cũng không thèm gọi điện thoại cho em sao.” Cố Hạ lấy tay đẩy anh ra, “Đồ đàn ông nhỏ mọn, còn không biết xấu hổ mà nói em.”
“Dám nói anh nhỏ mọn, để xem anh trị em thế nào.” Triển Thiểu Huy vừa nói vừa kéo sát cô vào mình, tay thăm dò vào váy ngủ của cô, da thịt trên cặp đùi trần trơn bóng, nhẵn nhịu làm cho anh không thể rời tay, Cố Hạ giãy giụa đẩy tay anh ra, “Đừng như vậy, đây là đầu hành lang, sẽ có người trông thấy đấy.”
Triển Thiểu Huy vuốt ve đùi cô một lát mới buông cô ra, “Từ nay về sau không được như vậy, anh không gọi điện thoại cho em thì em cũng phải gọi cho anh.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Cố Hạ không phục lầm bầm, “Ngược lại em sẽ không thèm bám lấy.”
Triển Thiểu Huy phát ra một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng, “Cô gái này, có đôi khi thật là khiến cho người ta phát điên.”
Bọn họ không tiếp tục nói thêm về vấn đề này nữa, hai người nhỏ giọng tâm tình vài câu, bên ngoài mưa rơi xuống mặt đất, cát bay tung tóe, thời gian cũng không còn sớm, hàng hiên hình như không còn ai qua lại, Cố Hạ có hơi buồn ngủ, nói lời tạm biệt với anh: “Em phải lên rồi, anh cũng về nhà ngủ đi.”
Thời gian xác thực không còn sớm nữa, Triển Thiểu Huy cởi áo vest của mình ra, ý bảo cô đội lên đầu chạy vào hiên, tuy chỉ cách vài mét nhưng mưa lớn như vậy cũng sẽ bị ướt, Cố Hạ từ chối vài câu nhưng thật sự chỉ từ chối cho có, ôm lấy áo của anh cảm thấy lòng ngọt ngào. Cô chuẩn bị mở cửa xuống xe thì một tiếng nổ rung trời vang lên trên đỉnh đầu, tiếng vang rất lớn, giống như tiếng núi lở, như một tòa nhà lớn đang sập xuống, làm cho người ta kinh hồn bạt vía, Cố Hạ vội vã ngồi lại vào ghế, lấy tay vỗ vỗ ngực mình, Triển Thiểu Huy cảm thấy mặt cô trắng bệch đi vài phần, cười hỏi: “Em sợ sấm sét sao?”
Khi còn bé thật sự Cố Hạ rất sợ sấm sét, người lớn thường kể những chuyện ma quỷ hại cô khi còn bé mỗi khi có sấm là lại không dám ngủ một mình, phải quấn lấy ngủ cùng với ba mẹ. Về sau lớn lên, biết rõ những chuyện ấy chỉ là gạt người, nhưng về sau lại thường xuyên xem phim Mĩ, lúc sấm quá lớn cũng cảm thấy sợ hãi, sẽ bắt đầu suy nghĩ miên man, ngộ nhỡ nhà sập thì sao? Buổi tối một mình năm trên giường sẽ khó tránh khỏi cảm thấy không an toàn, dùng chăn che kín người lại, cô trả lời Triển Thiểu Huy: “Tiếng sấm quá lớn, giống như trong phim ngày tận thế vậy, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy sợ.”
“Đúng là rất lớn.” Triển Thiểu Huy nhìn cô, cười nói: “Buổi tối em có thể sợ đến không ngủ được không?”
“Sấm chớp cũng không lâu nữa đâu, một lát nữa sẽ nhỏ hơn.” Tiếng sấm kinh khủng kia đã đẩy lùi cơn buồn ngủ của Cố Hạ, “Em phải lên rồi.”
Triển Thiểu Huy khẽ hôn lên hai gò má của cô, “Nếu em sợ thì anh sẽ ở đây, chờ em ngủ rồi mới đi.”
Cố Hạ cho là anh nói đùa nên gật đầu “Ừ” một tiếng, còn nói đùa thêm vài câu. Sau đó nói lời tạm biệt với anh, nói anh lái xe cẩn thận, đội áo vest của anh chạy vào hiên, vẫy vẫy tay với anh rồi chạy vào thang máy. Lúc nãy cô đã tắm rồi nhưng bây giờ chân lai dính đầy bùn đất nên đành phải đi rửa lại, vào phòng ngủ tắt đèn nằm lên giường, hôm nay sấm sét thật sự rất lớn, từng tiếng từng tiếng vang lên, giống như muốn lật tung mặt đất lên, tiếng sấm hòa lẫn với tiếng mưa, những tòa nhà bằng xi măng cốt thép có vẻ nhỏ bé và yếu ớt trong cơn rung động mãnh liệt này, Cố Hạ nằm lăn qua lộn lại trên giường mãi mà không ngủ được, nhớ tới hẳn là phải cầm đèn pin trong tay, sấm to rất dễ bị mất điện, cô đứng lên, mở đèn lên tìm đèn pin trong phòng, xuyên qua ô cửa sổ nhìn thấy chiếc xe thể thao màu trắng còn đậu dưới lầu, ngọn đèn trước xe sáng bừng.
Lúc này cô mới biết anh không nói đùa, anh thật sự vẫn còn ở dưới lầu nhà cô, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào mãnh liệt, cửa sổ phòng ngủ của cô vừa văn nhìn về phía ấy, Triển Thiểu Huy biết vậy cho nên anh lái xe hơn ra ngoài một chút, để cô đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy, Cố Hạ cầm điện thoại của mình gọi cho anh, “Anh còn chưa đi à?”
Đầu bên kia truyền đến một tiếng cười, “Biết ngay em vẫn chưa ngủ, anh đã nói sẽ ở lại với em, chờ em ngủ mới đi mà.”
Đồng hồ trên tường đã chỉ 12h, giọng nói của anh làm lòng người cảm thấy an tâm, bên ngoài sấm chớp vẫn còn tiếp tục, Cố Hạ cảm thấy tiếng sấm rất xa xôi, thoáng cái đã mất đi uy lực. Cô nghe thấy đầu bên kia nói: “Tắt đèn đi, đừng nghĩ lung tung, một lát nữa sẽ ngủ được, nếu sợ thì gọi điện cho anh.”
Nói không cảm động là giả, khi thời tiết xấu như vậy, có một người đàn ông vẫn ở dưới lầu cùng cô, chỉ hy vọng cô không thấy sợ, Cố Hạ cảm thấy rất ấm lòng, giống như một lò sưởi ấm áp trong ngày đông, cô không biết phải nói gì, tắt đèn nằm lên giường, vẫn ôm lấy điện thoại nhẹ nhàng thở một tiếng, thật lâu sau mới nói: “Triển thiếu, anh về nhà đi, ngày mai anh còn phải đi làm nữa.”
Đầu dây bên kia nói rất khẽ, róc rách như tiếng nước chảy, “Anh không muốn em sợ, có anh ở đây em sẽ không thấy lo lắng nữa. Đắp chăn kín vào, nhắm mắt lại, ngủ thật ngon, chờ em ngủ xong anh sẽ đi.”
Cố Hạ thề sắt son rằng sau 20 phút mình có thể ngủ, để cho anh đợi thêm một lát nữa thôi rồi sẽ đi, cảm thấy mĩ mãn cúp điện thoại. Tiếng sấm vẫn không nhỏ lại, mưa cũng càng lúc càng lớn, Cố Hạ vẫn không thể ngủ, không phải vì sấm chớp mà trong lòng có một thứ gì đó vẫn đang lan tràn, một lúc sau, cô nhẹ nhàng đứng lên, không mở đèn, ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, anh vẫn ở đấy, chiếc xe thể thao màu trắng vững như một khối đá. Cố Hạ gọi điện sang, “Sao anh vẫn chưa đi?”
Nhưng Triển Thiểu Huy lại cười cô, “Anh sợ cô bé ngốc như em nghe thấy tiếng sấm lại khóc òa lên.”
Cố Hạ không để ý đến lời cười nhạo của anh, “Anh về nhà đi, anh ở đây em mới không ngủ được, cứ nghĩ xem anh đã đi chưa.”
Triển Thiểu Huy khẽ cười ha ha, “Em ngủ đi, anh đợi mưa nhỏ lại một chút, bây giờ mưa lớn như vậy lái xe cũng không an toàn.”
Bên ngoài gió rít o o, mưa không nhỏ đi chút nào, Cố Hạ không biết anh có nói thật hay không, hay chỉ đang lấy cớ an ủi cô, lòng của cô trở nên mềm nhũn như nước, thuận miệng nói: “Hay là anh lên đây chơi đi.”
“Thôi.” Triển Thiểu Huy từ chối cô, cho dù từ nhỏ anh đã được nuông chiều sủng ái cũng biết có một số việc không được, “Nhà em còn có người khác, muộn như vậy rồi, làm phiền đến người khác không hay lắm.”
“Từ Lộ Lộ đi công tác nước ngoài rồi, phải tuần sau mới về.” Giọng nói của Cố Hạ không lớn, “Bây giờ chỉ có một mình em.”
Nghe vậy, Triển Thiểu Huy đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên thật rộng, nếu sớm biết cô chỉ ở nhà có một mình thì Triển Thiểu Huy đã lên rồi.