Bị bệnhTrên đường trở về thành phố C, Cố Hạ vẫn còn suy nghĩ câu nói cuối cùng kia của Triển Thiểu Huy, anh ta nói cô đừng xuất hiện trước mặt anh ta nữa, đây là ý gì chứ? Không phải muốn đuổi việc cô đấy chứ? Cố Hạ vẫn lo lắng, Quý Phi Dương nhìn thấy cô nhíu chặt mày không nói một lời nên mở miệng hỏi: “Nghe nói tối qua em uống say, hôm nay cảm thấy không thoải mái sao?”
Ngồi ở ghế sau, Cố Hạ lấy lại tinh thần, khoác tay cười nói với Quý Phi Dương: “Không có.”
“Tối hôm qua anh cũng uống hơi nhiều.” Quý Phi Dương thản nhiên nói, tối hôm qua Trâu Nhuận Thành đến mời anh rất nhiều, nhệt tình khiến cho người ta thấy bất ngờ, còn có mấy ông chủ nữa cũng tới mời rượu làm cho anh không thể từ chối được, say đến cuối cùng phải nhờ người khác đỡ về, ngủ một giấc đến giữa trưa mới dậy nổi. Anh hỏi: “Trấn trên có thú vị không?”
“Cũng không tệ lắm, những quán cơm dân dã ở trấn trên có rất nhiều món ăn đặc sắc, mùi vị cũng rất ngon.” Cố Hạ thuận miệng nói, “Nhưng mà có Triển thiếu đi nên đi dạo phố cũng không được tự do lắm.”
“Một mình em đi cùng với anh ta?” Quý Phi Dương có chút nghi vấn hỏi.
“Trên đường đi thì gặp.” Cố Hạ căm giận nói, “Em chẳng thích đi cùng anh ta, tên ông chủ kia làm giá quá cao, lúc trở về còn ném em giữa đường, một mình lái xe về, một người đàn ông sao có thể không có phong độ vậy chứ!”
“Triển thiếu như vậy cũng rất bình thường, nghe nói anh ta thường xuyên không khách khí như vậy với phụ nữ, rất nhiều người muốn trèo lên cành cao nhưng cũng không dám chủ động quấn lấy anh ta.” Quý Phi Dương cũng không tỏ ra bất ngờ, những việc này anh cũng từng nghe nói, nói tiếp: “Em cũng biết anh ta là người quan trọng trong thành phố C, nhưng lại có xuất thân từ xã hội đen, mấy người anh em của anh ta đều có thói quen trở mặt như chong chóng, sếp của em Trâu Nhuận Thành cũng là người thích đùa cợt, nhưng có khi đùa lại biến thành thật, làm cho người ta trả một cái giá rất thảm. Cho nên lần trước anh nhắc nhở em phải giữ khoảng cách với bọn họ, đến càng gần càng dễ đắc tội với bọn họ, một cô gái trẻ không có kinh nghiệm xã hội như em nói không chừng đã đắc tội với anh ta khi nào cũng không biết.”
“À” Nghe anh nói như vậy, Cố Hạ cố hồi tưởng lại xem mình có nói câu nào không thích hợp không, hôm nay tổng giám đốc Trâu còn giận dỗi với cô, cô hỏi dò: “Nếu như vậy, bọn họ sẽ không đuổi việc em chứ?”
“Đuổi việc em là chuyện nhỏ, nói không chừng…” Cố Hạ đã là đàn em của anh, cũng là một người bạn, Quý Phi Dương nói thêm vài câu: “Năm ngoái thiên kim của chủ tịch công ty bất động sản Ngân Sĩ không biết vì sao lại đắc tội với Triển Thiểu Huy, về sau bất động sản Ngân Sĩ bị tung tin mua thép kém chất lượng, đầu năm nay thì phá sản, vị thiên kim kia giờ đang đi làm trong một câu lạc bộ đêm của Triển Thiểu Huy, sự thật trong chuyện này cũng rất khó nói.”
Quý Phi Dương dừng lại một chút, nhắc nhở cô: “Trên thương trường rất nhiều kẻ hỗn loạn không hề đơn giản như em nghĩ, em cứ làm việc thật tốt ở Khải Hoành, công việc thì không sao, có làm sai cũng không có gì; nhưng đừng gặp riêng bọn họ.”
Cố Hạ gật đầu, “Từ nay về sau em sẽ chú ý hơn.”
Quý Phi Dương thật sự rất bận, trên đường phải nhận vài cuộc điện thoại sắp xếp công việc, tối hôm qua Cố Hạ ngủ không ngon, ngồi trên xe tinh thần không tốt lắm, cũng không còn sức nói quá nhiều, dựa vào thành ghế nghỉ ngơi. Lúc đến thành phố, Quý Phi Dương bảo lái xe đưa Cố Hạ đến cửa khu nhà, sau đó cười nói lời tạm biết với cô.
Trên đường trở về Cố Hạ ngoại trừ nghỉ ngơi thì đầu óc cũng không ngừng hoạt động, luôn nghĩ về câu nói hôm nay của Triển Thiểu Huy tương đương với một lời cảnh cáo, ngoại trừ ngày hôm qua thua tiền, Cố Hạ không nhờ rõ mình đã đắc tội với anh ta ở chỗ nào, trước đó hai người ăn cơm còn rất vui vẻ, tính tình của ông chủ thật khó chiều. Tục ngữ nói, gần vua như gần cọp, Cố Hạ âm thầm quyết định từ nay về sau phải tránh xa anh ta ra một chút, đỡ phải chọc đến gây phiền toái.
Thật ra hai người có rất ít cơ hội gặp nhau, dù sao Triển Thiểu Huy cũng không làm ở đây, chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem, Cố Hạ là một nhân viên nhỏ, bình thường ngay cả Trâu Nhuận Thành cũng rất khó gặp mặt, lại càng không thể gặp được Triển Thiểu Huy.
Đối với Cố Hạ mà nói, trước mắt chuyện công việc là quan trọng nhất, bất kể là Quý Phi Dương hay Triển Thiểu Huy đều chẳng qua cũng chỉ là một phong cảnh thỉnh thoảng xuất hiện trong cuộc sống của cô, bọn họ cũng không thuộc về cuộc sống của cô. Mỗi ngày đều đi làm rồi đi làm, đến lúc ăn cơm thì ăn cơm, thường xuyên đến phòng tập thể thao, cuộc sống vẫn cứ thế mà tiếp tục.
Gặp lại Trâu Nhuận Thành lần nữa đã là một tuần sau, chiều nay đội trưởng tổ tiêu thụ của Cố Hạ phải đi chào giá, văn kiện chào giá sớm đã đóng thành sách, con dấu cũng đã đóng lên, bên trong có một bức thư trao quyền cần Trâu Nhuận Thành ký tên, hôm trước đã đưa lên nhưng hôm nay vẫn chưa gặp được, nghe nói hai ngày nay Trâu Nhuận Thành rất bận rộn, phần lớn thời gian đều không có mặt ở công ty nên vẫn chưa xử lí những việc này. Thời gian chào giá đến gần trước mắt, trưởng phòng Lưu cần gấp, sai Cố Hạ lên thúc giục, cầm bức thư bỏ vào trong phong bì.
Cố Hạ lên lầu, theo lẽ thường tìm trợ lý hoặc thư kí, lúc ấy thư kí Liễu không có đó, cửa văn phòng tổng giám đốc không khóa, bên trong truyền ra tiếng mắng chửi của Trâu Nhuận Thành, âm lượng không lớn nhưng lại làm cho người ta sợ run. Trợ lý trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng áo vest đen nhìn thấy thẻ công tác trước ngực cô, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Tôi ở phòng thị trường, có một văn kiện chào giá đã đưa lên cho tổng giám đốc Trâu ký từ hôm qua, không biết đã ký xong chưa.” Cố Hạ giải thích.
Trợ lý trẻ tuổi hỏi số văn kiện, tra một chút rồi nói: “Vẫn còn ở trong văn phòng của tổng giám đốc Trâu, hôm qua tổng giám đốc Trâu có việc, hôm nay cũng mới vừa tới được một lúc, có thể vẫn chưa ký.”
“Hai giờ chiều là hết hạn chào giá, hiện tại đang cần gấp, xin anh giúp tôi nhắc nhở tổng giám đốc Trâu.” Cố Hạ nho nhã lễ độ cầu xin người kia.
Trợ lý tre tuổi biết rõ hôm nay tâm tình của sếp không tốt, đang khó xử có nên vào hay không thì người trong văn phòng đi ra, trợ lý cùng thư kí bình thường đặc biệt khôn khéo cao ngạo cúi thấp đầu, xem ra đều mới vừa bị mắng. Trâu Nhuận Thành cũng không đi ra, đứng trước cửa phòng làm việc dùng ánh mắt sắc bén quan sát tình hình làm việc của nhân viên bên ngoài. Trợ lý trẻ tuổi đi đến, giải thích với Trâu Nhuận Thành văn kiện chào giá đang cần ký tên gấp của phòng thị trường, anh ta còn chỉ vào Cố Hạ, tất nhiên Trâu Nhuận Thành đã nhìn thấy Cố Hạ đang đứng kia, đôi mắt nheo nheo lại, nói vài câu rồi trở vào văn phòng.
Trợ lý trẻ tuổi chạy tới nói với Cố Hạ: “Cô cầm văn kiện vào văn phòng của tổng giám đốc Trâu đi, ngài ấy sẽ ký ngay.”
Đây là lần đầu tiên Cố Hạ vào văn phòng của Trâu Nhuận Thành, giải thích nguyên nhân với anh ta, Trâu Nhuận Thành lục tìm trong đống văn kiện đã xét duyệt kia bức thư trao quyền, rất nhanh đặt bút ký nhưng không đưa ngay cho Cố Hạ, ánh mắt đảo một vòng quanh người cô, chỉ vào một phần văn kiện khác trên bàn, nói: “Phần văn kiện này cần chữ ký của đại ca, Cố Hạ, giữa trưa nay cô đưa qua đi rồi mau chóng cầm lại đây.”
Cố Hạ rất bất ngờ, mấy chuyện này bình thường đâu phải cô làm, hỏi: “Tại sao lại là tôi?”
Trâu Nhuận Thành không vui liếc mắt nhìn cô một cái, bây giờ đại ca đang có việc rắc rối nên tâm tình không được vui lắm, ngày hôm qua trợ lý đặc biệt của Trâu Nhuận Thành tặng đồ đến vừa vặn đâm vào họng, bị đại ca nói cho vài câu, hôm nay không thể nào lại bắt anh đến được, cũng không thể tùy tiện gọi người đại ca không quá quen đến. Anh biết hiện tại mình không thể phân thân, dù sao cũng đã quen biết Cố Hạ nên mới nghĩ đến để cho Cố Hạ đi, không ngờ cô gái này lại còn ra vẻ không tình nguyện, giọng điệu của Trâu Nhuận Thành cũng không tốt: “Bảo cô đi thì cô cứ đi, sao lại nói nhảm như vậy?”
Cố Hạ bị giọng nói của anh ta làm cho sợ tới mức run lên, chẳng qua là cô không dám gặp lại Triển Thiểu Huy nữa, vẻ mặt khó xử, thấp giọng nói: “Triển thiếu nói ngài ấy không muốn gặp lại tôi nữa, nói tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ngài ấy.”
“Thì ra cô đắc tội với anh ấy.” Trâu Nhuận Thành trừng mắt nhìn cô, rồi lại giật mình tỉnh ngộ. Đại ca nào có vô duyên vô cớ lại nói những lời này? Sau chuyện hạ thuốc ở bãi tắm, tâm trạng đại ca rõ ràng bực bội hai ngày. Bây giờ lại đang có chuyện phiền lòng, hôm trước đại ca bị tai nạn xe cộ, tuy không xảy ra chuyện gì lớn nhưng lại bị thương, còn phải nhập viện vài ngày, gặp phải loại chuyện này tâm tình ai mà tốt được chứ.
Cố Hạ cuống quýt giải thích, “Tôi không có, tôi làm sao có thể đắc tội với Triển thiếu chứ?”
Chuyện ở bãi tắm, truy cứu nguyên nhân cũng bởi vì Cố Hạ, không phải vì chuyện nhảm nhí của cô thì Trâu Nhuận Thành cũng không bị đại ca làm mặt lạnh hai ngày, về sau còn bị mấy anh em khác cười nhạo, tính cách của Trâu Nhuận Thành vốn đã có thành phần ác liệt, Cố Hạ nói cô không dám đi, anh ta càng muốn cô đi, liếc xéo cô nghiêm túc nói: “Không nói nữa, mang văn kiện đi ký tên, ký xong thì về ngay, tôi còn có rất nhiệu việc phải xử lý. Nếu như ngay cả việc này cũng làm không xong, vậy cô còn ở Khải Hoành làm gì?”
Lời đã nói đến thế, Cố Hạ cũng không còn đường lui.
Giữa trưa sau khi vội vàng ăn cơm xong, Cố Hạ cầm văn kiện đón taxi mà trong lòng rối bời, sắc mặt tổng giám đốc u ám, lại quăng thêm một câu như vậy, trong lòng Cố Hạ có chút uất ức, cảm thấy quả thật Trâu Nhuận Thành đang làm khó cô; lại nghe nói Triển Thiểu Huy bị tai nạn xe cộ nằm viện, ít nhiều cũng có chút lo lắng, lần trước Triển Thiểu Huy ném cô giữa đường, vốn dĩ trước đó đã giúp cô nên Cố Hạ vẫn nhiệt tình hy vọng anh ta không có việc gì.
Đối với việc làm khó dễ của Trâu Nhuận Thành, Cố Hạ ngồi trên xe suy tư thật lâu, quyết định quán triệt lời nói của Triển Thiểu Huy, kiên quyết không xuất hiện trước mặt anh ta nữa, đợi lát nữa đưa văn kiện cho trợ lý hoặc vệ sĩ của anh ta là được rồi, càng nghĩ càng cảm thấy phương án này không được, anh ta là một ông chủ lớn nên vốn cũng không thể để cho một nhân viên nhỏ như cô tùy tiện quấy rầy.
Sự tình thuận lợi hơn so với Cố Hạ nghĩ, bệnh viện chỗ Triển Thiểu Huy là một bệnh viện tư nhân, không gian trang nhã, Cố Hạ tìm được phòng bệnh của Triển Thiểu Huy ở tầng trệt, không thấy số phòng, xa xa nhìn thấy hai vệ sĩ đứng thẳng tắp trước cửa phòng, tuy cực kỳ lạ mặt nhưng nhìn thấy tư thế thì ở trong kia nhất định là Triển Thiểu Huy.
Vệ sĩ chủ động hỏi cô có chuyện gì, hỏi rõ ràng xong thì cầm văn kiện vào phòng, để cô đứng ở bên ngoài chờ, không lâu sau cũng đem văn kiện đã ký xong đưa cho cô rồi đuổi cô đi. Cả quá trình ngoại trừ gặp phải vệ sĩ chỉ mang một bộ mặt thì cũng rất đơn giản.
Cố Hạ nhận lấy thứ đó, ánh mắt còn lưu luyến trên cửa phòng bệnh, do dự chuẩn bị rời đi rồi lại hỏi một câu: “Vết thương của Triển thiếu có nghiêm trọng không?”
Vệ sĩ thân thể khỏe mạnh kia nheo mắt lại, lập tức tràn ngập cảnh giác: “Cô là nhân viên của Khải Hoành sao?”
Đối phương đã tiến vào trạng thái phòng vệ, Cố Hạ phát giác ra mình bị bọn họ xem như những tên gián điệp xấu xa, run rẩy nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, quan tâm đến ông chủ một chút…không có…không có ý gì khác đâu.”
Cô nói xong thì chạy đi, ông chủ lớn quả nhiên không phải người cô có thể đến gần. Cố Hạ vốn chỉ muốn xem Triển Thiểu Huy như người qua đường giáp, tất cả những việc của anh ta đều không liên quan đến mình, nhưng mà đã chạy đến bệnh viện, lại biết đối phương đang bị bệnh, lại còn phải giả vờ như không hề biết gì thì thật sự không có lương tâm cho lắm, tốt xấu gì thì cấp dưới của ông chủ đã từng bắt cướp cứu cô. Ngoài cửa lớn của bệnh viện có không ít cửa hàng hoa tươi, Cố Hạ đi từ cửa đi vào nhìn thấy những bó hoa kia thì hoảng hồn, đi vào mua một bó hoa bách hợp, để lại địa chỉ để người ta chuyển đến, cũng không để lại tên, chỉ thầm cầu nguyện trong lòng cho anh ta sớm hồi phục, tranh thủ xuất viện sớm một chút tiếp tục tác uy tác phúc. (dùng uy quyền để tạo phúc và để hù dọa người khác)
Lời tác giả: Tiểu Ngũ thật xấu tính, xấu nhưng cũng có chút đáng yêu