Chương 8: 8: Chàng Trai Có Đôi Mắt Hồ Ly“Này, này.
Các em đang làm trò gì vậy hả?” Từ xa cô thấy thầy tổng phụ trách chạy đến.
Sơ Tình giật mình, lúc nãy cô đã quan sát không có ai rồi mà, ai lại chơi báo giáo viên vậy trời.
Trong lúc cô không để ý, Điềm Thuỵ vỗ nhẹ vào vai cô.
Ánh mắt anh nhìn cô có chút dịu dàng “Không sao, là tôi đã gọi”
Sơ Tình bối rối “Cậu..
không phải còn có việc sao.
Lại còn bận tâm chuyện này”
“Nếu cậu có chuyện gì.
Tôi sẽ thành người có lỗi.
Với lại cậu cũng xem như là nửa học trò của tôi” Anh nói.
“Cám ơn”
“Các em ngày mai mời phụ huynh lên cho tôi.
Em tên gì? Ngày mai cũng mời phụ huynh lên luôn?” Thầy tổng phụ trách nói với cô.
“Dạ, em tên Sơ Tình lớp 11A3 ạ, thưa thầy”.
“Được rồi, bây giờ tất cả mau về.
Ngày mai 10h gọi phụ huynh đến gặp thầy”.
Câu chuyện mời phụ huynh được khép lại bằng việc đám bắt nạt xin lỗi Sơ Tình, dù sao thì cô đánh bọn họ cũng không phát hiện vết thương, không bắt được lỗi, rõ ràng là bọn chúng bu đông bắt nạt một mình con gái yếu đuối là cô.
Còn cô cũng không bị ba mẹ quở trách, do là sự việc bảo vệ bạn bè nên không đáng trách.
————
Còn năm ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, Sơ Tình trở về quá khứ cũng đã được hai tháng.
Trong hai tháng này, bước tiến bộ lớn là cô đã có thể nói chuyện với Điềm Thuỵ.
Mà anh ngoài cô ra cũng không nói chuyện với ai.
Mặc dù cô cũng thử kết nối anh với mọi người, nhưng lại không mấy khả quan.
Nên thôi mọi chuyện cứ thuận tự nhiên.
Trước hết cô cứ ở bên cạnh, nói thật nhiều cho anh nghe, để anh thấy không cô đơn.
Sơ Tình lại phát hiện ra một việc, là Điềm Thuỵ rất thích những thứ sáng lấp lánh.
Chẳng là, tối nay khi kèm học gia sư xong thì cô rủ anh ở lại nhà cùng trang trí cây thông noel.
Khi ánh đèn được bật lên, dải màu lung linh chớp nháy liên tục.
Điềm Thuỵ nhìn chằm chằm bước đến chạm vào ánh đèn, anh nói nhỏ:
“Chúng thật nhiều màu sắc, thật sáng”.
Sơ Tình nghiêng đầu, nhìn thấy đôi mắt anh.
Đồi mắt hổ phách phản chiếu những ánh đèn màu.
“Rất đẹp phải không, tớ rất thích Giáng Sinh, khắp nơi đều ngập tràn ánh sáng.”.
Sơ Tình thật lòng, dừng một chút Cô nói.
“Ngày 24 cậu có bận việc gì không?”
“Tôi phải đi làm” Điềm Thuỵ trả lời.
“Vậy sao? hiện tại cậu đang làm gì thế?” Sơ Tình mặc dù biết nhưng vẫn hỏi.
“Phục vụ của một club trên đường Pasteur.
Cậu hỏi để làm gì?” Điềm Thuỵ cúi đầu xuống nhìn cô, từ góc độ này Sơ Tình thấy anh có nét quyến rũ lạ thường.
Điềm Thuỵ cao 1m8.
Gương mặt anh không góc cạnh như những người đàn ông khác mà lại có hơi chút hướng thư sinh.Cặp mắt hồ ly có mi dài rũ xuống che đi một nửa ánh sáng trong mắt làm trông qua anh khá lạnh nhạt.
Chiếc mũi cao, khuôn môi dài mỏng nhạt màu.
Sơ Tình cũng không biết từ khi nào, ban đầu là để ý, sau lại thích, cuối cùng lại là yêu.
Yêu đến mười năm, đến kiếp này vẫn còn yêu.
Cô đứng nhìn anh hồi lâu lại không trả lời, bầu không khí im lặng.
Điềm Thuỵ mất tự nhiên, anh quay mặt đi hướng khác, nói:
“Cũng đã không còn sớm, tôi về đây” Anh nói xong, quay người đi nhanh chóng như bị ai đuổi, cũng không kịp để Sơ Tình trả lời.
Ra đến phía ngoài, Điềm Thuỵ dừng tại trong bóng của cây đèn điện.
Anh ngửa đầu lên nhìn.
Anh thấy bản thân thật phức tạp, muốn làm bạn với Sơ Tình lại nhận bản thân không xứng với tình bạn của cô.
Liệu tình bạn của Sơ Tình có thể kéo dài bao lâu, nỗi bất an bồn chồn ập đến trong lòng anh..