Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng - Chương 29

Tác giả: Kim Bính

Con chuồn chuồn tre dài, có một bóng đèn nhỏ giữa mối nối và lá xoắn ốc, phát ra ánh sáng màu vàng. Lúc này sắc trời tối mịt, ánh sáng này giống như đom đóm, vô cùng rực rỡ.
Chung Bình cầm lấy con chuồn chuồn, nhìn về phía Lục Thích. Lục Thích đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô, chỉ vào lá xoắn ốc nói: "Đây là góc cạnh huyền."
Chung Bình ngẩn ra.
Ngón tay Lục Thích để lên mặt trên rồi kéo xuống, "Đây là trung tâm của bề mặt xoay." Đồng thời tạo ra độ cong, "Đây là góc cắt.", ngón trỏ làm một động tác tiến vào, "Luồng khí đối nghịch đến từ hướng này."
Hai người dựa vào rất gần, Lục Thích cúi đầu, giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô, mập mờ mà mê hoặc giống như bóng đêm.
"... Không khí chia thành hai luồng trên dưới, bên này có độ cong, luồng khí phía trên bị ép, ống khí hẹp dần, dòng khí tăng nhanh, áp suất giảm dần, mặt ngoài bên dưới bị cản trở, ống khí to ra, tốc độ chậm lại, áp suất tăng nhanh. Trên dưới hình thành áp suất chênh lệch, đây là tổng khí động học đẩy lên trên."
Chuồn chuồn tre sáng ngời dựng thẳng giữa hai người, ngón tay Lục Thích khẽ trượt giữa ánh sáng, tầm mắt Chung Bình bất tri bất giác theo sát nó.
Cô lặng lẽ liếc anh.
"... Cho nên dễ dàng hiểu được công thức sức kéo, một cái là hệ số sức kéo, một cái là bán kính rotor, một cái là tốc độ góc xoay tròn của rotor, một cái là tốc độ mái chèo, cuối cùng là diện tích mái chèo..." Lục Thích nhìn cô, hỏi "Công thức sức kéo là gì?"
"..." Chung Bình suy nghĩ, nói, "t =1/2p[Ω..." Trí nhớ hơi hỗn loạn, cô không chắc chắn cho lắm.
Lục Thích nghe thấy cô bối rối, khóe miệng cong lên, như cười như không.
Đột nhiên tay phải của Chung Bình bị cầm lấy, nhấc lên, lòng bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm tê dại, ngón tay hơi thô ráp viết trên đó:
t=ct1/2p(Ωr)²(πr²)
Từ trái sang phải, dọc theo lòng bàn tay, đầu ngón tay khẽ viết lên.
Chung Bình nhớ rõ tên của hai chỉ tay, bên trái là trí tuệ, bên phải là tình cảm. Cô coi trí tuệ là lý trí, cô cho rằng trí tuệ tồn tại cùng với lý trí là hai thứ không thể tồn tại độc lập.
Lúc này, dưới ánh sáng chuồn chuồn tre, cô nhìn đầu ngón tay kia từ "lý trí" đi sang "tình cảm", lơ đãng có một dòng nước mềm mại từ đó chảy qua.
Lục Thích cúi đầu, viết xong, ngước mắt lên, nhìn về người trước mặt.
Tóc cô vẫn còn ướt, lộ ra lỗ tai nhỏ, làn da bên má hồng hào sáng bóng do vừa tắm rửa xong, dưới ánh sáng màu vàng lờ mờ, cô không còn mạnh mẽ như khi cứu viện và huấn luyện, lúc này cô vừa mềm mại lại vừa dịu dàng.
Trong lúc đó, không khí nóng rực dần lan tràn.
Lục Thích vẫn còn cầm tay cô.
Gió đêm hè khẽ thổi qua, Chung Bình giật mình, giây tiếp theo, tay lập tức bị người nắm chặt, nhung chỉ một chút thôi, rồi buông ra.
Chung Bình ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Thích.
Lục Thích vô cùng tự nhiên nói: "Không phải buổi sáng em lẩm bẩm cái này sao, hiện tại nhớ kĩ chưa?"
Chung Bình hỏi lại: "Anh khênh hết ra đấy à?"
"Khênh hết ra?"
"Anh đang khoe đấy à?"
"Nhà giàu mới nổi thích khoe mình có tiền, thiếu gì cách khoe, nhưng..." Lục Thích cúi đầu, hơi dán sát vào, thấp giọng nói, "Khoe ở trước mặt em một chút, cảm giác rất tốt."
Chung Bình đứng tại chỗ, tim đập hơi nhanh, một lát sau, cô làm như không có việc gì quay đầu đi, nhìn con chuồn chuồn tre còn cầm trên tay, đưa cho Lục Thích.
Lục Thích đẩy lại: "Tặng em."
Chung Bình cũng không từ chối, hỏi: "Nó luôn sáng sao?"
Lục Thích để tay lên giữa lá xoắn ốc, tay kia để vào đuôi, khe khẽ chuyển động trong tay Chung Bình, "Công tắc ở chỗ này."
"... Anh còn biết cái này."
Lục Thích nhìn cô: "Hiện tại học đi."
Chung Bình thử một chút, sáng lên rồi tắt, cuối cùng đã sáng lên hết. Cô lắc con chuồn chuồn, "Đi thôi."
Hai người sóng vai đi, bóng đêm ở phía sau, bọn trẻ vui vẻ nhảy nhót, chuồn chuồn tre đủ mọi màu sắc bay trên không trung, không khí ban đêm không ngừng lưu chuyển.
Trở lại căn hộ của mình, tóc Chung Bình đã khô, để một đống đồ xuống, cô vào phòng bếp ăn qua loa, ăn xong vào WC rửa mặt, thay đồ ngủ, quay về phòng gấp lại quần áo.
Mọi thứ lộn xộn trong túi du lịch, cô ngậm quả táo, gấp xong áo, lại chuyển qua quần, rồi đến đồ lót, dọn dẹp xong, cô phủi tay, cắn một miếng táo to, nằm phịch xuống giường, được một lát lại ngồi dậy.
Chung Bình cầm lấy sách, vừa ăn táo, vừa ôn tập, lật sách một lát, cô quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường.
Món đồ màu vàng im lặng nằm ở đó.
Qua một lúc, cô cầm lên, nhìn chằm chằm một lát, dịch chuyển đuôi, bóng đèn nhỏ bên trong sáng lên.
Chung Bình cầm 乃út, viết công thức:
t=ct1/2p(Ωr)²(πr²)
Viết xong dòng cuối cùng, ngòi 乃út dừng ở dấu ngoặc cuối cùng, cô liếc nhìn về con chuồn chuồn tre đang phát sáng, sau một lúc mới bỏ 乃út xuống, trên tờ giấy đã có một nét chấm đậm.
Hôm sau đi làm, Chung Bình đã điều chỉnh xong tâm trạng kết thúc kì nghỉ, xốc lại tinh thần, lao đầu vào làm việc.
Buổi sáng tiếp đón một vị khách đến xét nghiệm ADN, trong đó có một đôi mang theo con đến, Chung Bình giao kết quả tuần trước cho đối phương, nhà trai vừa thấy, sắc mặt lập tức đỏ bừng, ném báo cáo xuống đất, đẩy đứa trẻ ra không nói lời nào đi ra ngoài.
Đứa trẻ ngã xuống đất, mờ mịt, chả hiểu gì, gào thét: "Cha đánh con, cha đánh con..." Nghĩ rằng cha sẽ dỗ nó.
Người đàn ông cũng không quay đầu lại, người phụ nữ ôm đứa trẻ không ngừng khóc.
Lại là một trò hề...
Buổi trưa ăn cơm ở căn tin, Tôn Giai Hủ khó tránh khỏi nhắc đến chuyện này, cảm thán luân lý thế gian: "Cậu nói xem, thân là phụ nữ, chúng ta nên đứng ở lập trường của phụ nữ mới phải, nhưng ở đây nhìn thấy quá nhiều phụ nữ chệch đường ray, để cho người đàn ông khác đổ vỏ, cùng là phụ nữ, tớ không thể nào viện cớ cho họ được."
Chung Bình đang ăn cơm, nói: "Cuộc sống là do mình lựa chọn, không cần phải nghĩ đến những thứ này, ăn cơm đi."
"Cậu chỉ biết có ăn thôi." Tôn Giai Hủ đang muốn mắng cô mấy câu, ánh mắt đột nhiên liếc qua cô gái ở cửa, gõ bàn ra hiệu cho Chung Bình nhìn qua, "Tiểu La đến kìa."
Miệng Chung Bình còn ngậm đầy cơm, ngoắc Tiểu La, lúc này Tiểu La mới thấy cô, vội cười đi tới: "Cậu không vẫy tay tớ cũng chả tìm ra."
Tôn Giai Hủ: "Chậc, cậu tìm Tiểu Chung à?"
"Đúng vậy."
Chung Bình chỉ vị trí trống bên cạnh: "Cậu ngồi đi, ăn cơm chưa, để tớ mua giúp một phần?"
Tiểu La: "Không cần đâu, tớ ăn rồi, hai người cứ ăn đi."
Chung Bình nuốt thức ăn xuống, hỏi: "Có tin tức sao?"
Tiểu La: "Nào nhanh như vậy, lúc trước cậu tìm tớ, không phải là đưa ảnh chụp sao?"
Chung Bình: "Đúng vậy, sao thế?"
Tiểu La: "Đó là ảnh của đứa bé, có ảnh của người lớn không?"
"Không..." Chung Bình suy nghĩ, lại nói, "Có lẽ là có, trước đó chú ấy từng tìm người, có lẽ có để ảnh của mình ở chỗ khác, để tớ đi hỏi thăm."
"Để tớ tìm cho, việc này tớ rành hơn cậu." Tiểu La lại thở dài, "Chú ấy không còn người thân nào sao?"
Chung Bình lắc đầu: "Vợ chú ấy đã mất vì bệnh nhiều năm rồi."
Tôn Giai Hủ ở bên cạnh nghe, lúc này mới có phản ứng, hỏi: "Hai người đang nói về chú Võ kia?"
Tiểu La: "Đúng vậy, chính là chú ấy."
Vẻ mặt Tôn Giai Hủ khó chịu: "Ôi, chú ta cũng thật đáng thương... Cần giúp gì, hai người cứ nói với tớ một tiếng, có cần góp tiền không?"
Tiểu La cười nói: "Không cần đâu, nếu cậu tự nguyện thì có thể góp tiền cho trang web của bọn tớ."
Tôn Giai Hủ gật đầu: "Được rồi, lần góp tiền trước của tớ là đầu năm ngoái đấy, làm nhiều việc thiện, tích chút đức cũng tốt."
Tiểu La lại trò chuyện với các cô một lúc mới rời đi, người vừa đi, Tôn Giai Hủ nói ngay: "Trước kia đều là Tiểu La mang người đến chỗ chúng ta xét nghiệm ADN, không nghĩ đến có một ngày cậu có thể nhờ cô ấy giúp đỡ."
Chung Bình nhai đồ ăn, không khỏi nghĩ tới trận cháy ác liệt kia.
Quá lý trí sẽ thành máu lạnh...
Người nọ hình như nói những lời này ở bên tai cô.
Một tuần trôi qua, Chung Bình cũng không nhìn thấy Lục Thích, hai lần huấn luyện leo núi cũng không thấy anh tham gia. Chương trình ở lớp đào tạo thể theo yêu cầu của mọi người, bỏ ngày thứ sáu, chỉ cố định vào hai ngày cuối tuần.
Thứ bảy hôm đó, Chung Bình hiếm khi ngủ nướng, không dậy chạy buổi sáng, buổi chiều đến lớp đào tạo, đã thấy Lục Thích ngồi bên cửa sổ, cầm 乃út, huơ 乃út hai cái, giống như đang chào hỏi cô.
Chung Bình đi qua, Lục Thích cũng không đứng dậy, ngồi dịch sang một bên, nhường đường cho cô.
Lối đi nhỏ hẹp, Chung Bình mặt hướng về lưng Lục Thích, dán sát vào bàn, Lục Thích quay đầu lại gần cô ngay trong gang tấc, chếch xuống phía dưới là ௱ôЛƓ cô.
Thời tiết rất nóng, cô mặc quần soóc bò, sợi vải màu lam bao quanh ௱ôЛƓ cô, nhỏ mà khá cong. Anh hơi cúi đầu, chóp mũi dường như có thể chạm vào.
Lục Thích đột nhiên để tay lên bàn.
Chung Bình bị chặn đường đi, quay đầu nhìn đối phương.
Hai người chỉ cách một bàn tay.
Chung Bình hơi bất cẩn, bị vướng chân suýt nhào xuống, cô lập tức chống tay lên bàn, một bàn tay từ phía sau đúng lúc ôm lấy eo cô.
Eo cô rất nhỏ, Lục Thích dễ dàng ôm trọn, cách lớp quần áo, bàn tay nhanh chóng cảm nhận được sự mềm mại.
Chung Bình đứng vững, hơi tránh ra, tay đã buông ra, cô tiếp tục đi về phía trước.
Ngồi vào chỗ của mình, người bên cạnh nói: "Anh đi công tác một tuần."
"Ừ..." Chung Bình lên tiếng.
Giảng viên nhanh chóng đến, bắt đầu học.
PPT làm rất đơn giản, giảng viên giảng nội dung bài học hôm nay.
"Metar, báo cáo thời tiết hàng không hàng ngày, cũng chính là báo cáo thời tiết hàng ngày."
"Speci, báo cáo thời tiết đặc biệt, khi thời tiết thay đổi, sở khí tượng sẽ phát ra báo cáo này, mã điện báo và cách thức giống như Metar."
"Taf, dự báo thời tiết sân bay, đây là dự báo thời tiết đối với sân bay mặt đất, chỉ dùng giữa phi công và nhân viên hàng không."
"..."
Phía trên giảng giải cẩn thận, phía dưới Lục Thích nhìn tay mình, qua một lát, lại nhìn sang bên cạnh.
Chung Bình đang ghi chép, ánh mắt nhận thấy tầm mắt của người bên cạnh, cô nắm chặt 乃út, một lát sau, cho anh một ánh mắt, "Muốn mượn 乃út?"
Lục Thích cười, chỉ vào mặt bàn, "Có rồi."
Chung Bình quay lại xem sách, không để ý tới anh.
Nghe giảng vào sáu bảy phần, Chung Bình cảm thấy mình nên học thuộc lòng luôn.
Yên ổn tan học, quay về nhà, vừa tỉnh lại đã là sáng sớm chủ nhật.
Chung Bình nghe thấy tiếng weixin vang lên, vươn tay ra, mò điện thoại.
Mở ra, là Lục Thích gửi tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc