Chân Diệu cười mỉa mai hai tiếng, lúc này mới giải thích : “Xử lý Tiểu Thiền nhẹ như vậy vì có mấy cái nguyên nhân. Thứ nhất, nàng chân trước đi đưa đồ đạc cho Tam cô nương, chân sau đã bị đánh Gi*t, vốn Tam cô nương không thể tưởng tượng cũng nghĩ đến. Thứ hai, nàng có thể chủ động nói ra việc này, bản tính cũng không tệ lắm. Thứ ba, cả đời con người chung quy ai cũng phạm sai lầm, có phạm phải, sẽ có cơ hội cứu vãn, tương đối Tiểu Thiền may mắn, đã không có bị phát hiện, ta làm chủ tử, sao không để cho nàng một cái cơ hội đây. Phạm sai lầm mà rèn luyện được nha hoàn tử tế, còn tốt hơn nha hoàn ngây thơ.”
Nói đến đây, Chân Diệu cười nhìn xem Tử Tô : “Đương nhiên những nguyên nhân này đều không phải là nguyên nhân quan trọng.”
“Nguyên nhân gì ?”
Bởi vì năng lực Tô Tử tỷ tỷ rất giỏi, ngươi dụng tâm, về sau không phải ta lại có thêm một nha hoàn tốt rồi.”
“Cô nương!” Tô Tử trước sau như một trầm ổn cũng không nhịn được dậm chân một cái, rồi quay người đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, A Loan tiến đến, phúc thân nói : “Cô nương, nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi một chút.”
Chân Diệu gật đầu, một ngày này có nhiều việc, quả thật nàng hơi mệt mỏi.
A Loan yên lặng cởi trâm cài tóc, đồ trang sức, chải tóc cho Chân Diệu rồi vịn nàng nằm xuống.
Mặt trời lặng yên đã đến phía tây, sắc trời vừa vặn, sắc mây hồng tựa như lửa đốt, bầu trời màu xanh lam như một dải băng gấm rực rỡ.
Một đám tiểu nha hoàn ngồi ở trên thềm đá rãnh rỗi gặm lấy hạt dưa.
“Các ngươi nghe nói chưa, Cô nương bảo Bách Linh tỷ tỷ đánh hoa trâm cài tóc, cô nương chính miệng nói, đến lúc đó, các tỷ tỷ đều có phần đây này.” Nói chuyện, là một tiểu nha hoàn chưa đủ cấp bậc.
Các tiểu nha hoàn khác đều hưng phấn.
Chỉ có một nha hoàn lông mày có nốt ruồi miễn cưỡng nói : “Đều hưng phấn cái gì, những cái hoa trâm cài tóc kia là thưởng cho các tỷ tỷ đấy, cũng không có phần của chúng ta.”
Sau đó sắc mặt mấy cái tiểu nha hoàn đều suy sụp.
Thật lâu, một tiểu nha hoàn với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ mà nói: “Những tỷ tỷ kia thực sự có phúc khí, tính tình cô nương tốt, ngoại trừ lần trách phạt bế môn tư quá của Tiểu Thiền tỷ tỷ, ít khi cô nương trách phạt người đấy, ngày thường có cái gì ăn ngon, đều thưởng cho các tỷ tỷ. Hiện nay, trong tay cô nương dư dả rồi, liền đồ trang sức đều ban thưởng.”
Đám tiểu nha hoàn đều gật gật đầu.
Khỏi cần phải nói, Thanh Cáp tỷ tỷ làm một ít đồ ăn, tiểu nha hoàn như các nàng đều được ăn mấy lần.
“Các ngươi nghe nói chưa, hình như Tiểu Thiền tỷ tỷ bị trách phạt rồi.” Một tiểu nha hoàn thần thần bí bí mà nói.
“Ah, nàng ấy lại làm sai cái gì à?”
“Cái kia thì không biết rồi, các người nói, Tiểu Thiền tỷ tỷ sai phạm nhiều lần, có thể bị cách xuống hay không, đến lúc đó chẳng phải nha hoàn tam đẳng bị trống một người…”
Nha hoàn có nốt ruồi giữa mi tâm cười lạnh nói : “Các ngươi lá gan ghê gớm thật, công việc của cô nương và các tỷ tỷ, há lại là việc chúng ta có thể nghị luận đấy. Còn nữa, chúng ta cứ làm việc tốt, năm rộng tháng dài, cô nương cùng với quản sự tỷ tỷ tự nhiên nhìn ở trong mắt, luôn luôn xuất hiện thời điểm, hiện tại muốn có những cái này cũng không bằng đi làm việc.”
Có tiểu nha hoàn không phục nói: “Ta cũng không có rộng rãi như ngươi vậy, rất cực kỳ hâm mộ đãi ngộ tốt của các tỷ tỷ!”
“Các ngươi những nha hoàn này, không chịu làm việc, đều tranh cãi cái gì!” Tô Tử đứng trên bậc thang, quát lớn.
“Tử Tô tỷ tỷ” Tử Tô uy tín ngày càng lớn, đám tiểu nha hoàn lập tức câm như hến rồi.
Tử Tô nhìn nha hoàn đầu lông mày có nốt ruồi liếc, thản nhiên nói : “Tất cả giải tán đi, nên làm cái gì thì đi làm đi, ngươi lưu lại.”
Đám tiểu nha hoàn giải tán ngay lập tức.
Nha hoàn có nốt ruồi ở mi tâm vén áo thi lễ : “Tử Tô tỷ tỷ có cái gì phân phó ?”
“Ngươi tên là gì ?”
“Giáng Châu.”
Tử Tô trầm tư một thoáng, mới nói : “Ta nhớ ra rồi, là trước đó không lâu thay Thanh Thảo tiến vào?”
Thanh Thảo là cháu gái của bà tử Lý ở phòng giặt đồ, trước đó vài ngày bị bệnh đậu mùa, chỉ là một tiểu nha đầu, đương nhiên bị đưa trở về, nhưng xuất phát từ chiếu cố, lại để cho nhà nàng đưa một người tiến vào.
Tử Tô nhìn kỹ Giáng Châu, thấy nàng mặt mày tinh xảo, mi tâm có một nốt ruồi hồng càng đáng yêu hơn, âm thầm gật đầu.
Nha đầu kia, ngược lại có vài phần tư chất đấy, để tại bên người hai năm, có thể một mình đảm đương một phía rồi, cô nương cũng nhiều chỗ có thể dùng người.
Nghĩ lại, mặc dù tính tình Tiểu Thiền không xấu, lại giỏi về nghe ngóng, muốn làm đại nha hoàn là không thích hợp đấy.
“Lý bà tử là gì của ngươi?”
“Là bà dì của ta.” Giáng Châu nói.
“Bà dì? Người trong nhà ngươi đâu?”
Giáng Châu nữa cúi đầu, nói khẽ : “Trong nhà không có ai, bà dì tốt bụng nhận nuôi ta.”
Thì ra là thế, Tô Tử thầm nghĩ, khó trách đã mười một mười hai tuổi nha, như loại tiểu nha đầu sinh ra tại phủ, đều là bảy tám tuổi đã vào phủ làm việc rồi.
“Về sau ngươi hãy ở bên cạnh ta, làm trợ thủ của ta.”
“Đa tạ Tử Tô tỷ tỷ.” Giáng Châu hiện ra nét mặt vui vẻ.
Tử Tô âm thầm gật đầu, suy cho cùng so với nha đầu khác lớn tuổi hơn chút ít, nhưng ngược lại là trầm ổn.
“Tử Tô tỷ tỷ, Nhị phu nhân đã tới, cô nương có ra tiếp không?” Tước nhi đi tới hỏi.
“Nhị phu nhân?” Tô Tử nhíu mày, đang yên đang lành, Nhị phu nhân qua tới làm cái gì?
“Nhị phu nhân đang ở đâu?”
Tước nhi hướng tay chỉ ra ngoài : “Đang ở ngoài rồi.”
Tô Tử đánh Tước nhi một phát : “Làm càn, Nhị phu nhân tới, đạo lý nào lại để cho nàng ở bên ngoài chờ, mau đi mời vào đến trong sảnh ngồi, ta đi gọi cô nương.”
Tước nhi thè lưỡi : “Dạ đã biết.”
Chân Diệu ngủ dậy còn hơi chóng mặt, rồi bởi vì chải tóc, trang điểm, sửa lại cách ăn mặc lại bỏ ra chút thời gian, lúc này mới được Tử Tô vịn vào trong sảnh.
Nhị phu nhân Lý thị trầm mặt ngồi ở đằng kia, gặp Chân Diệu tiến đến, muốn bày ra cái bộ mặt tươi cười, lại bởi vì bị ngăn đón ở ngoài cửa, lại bị gạt lại trong sảnh, trong lòng nén giận, bên ngoài thì cười mà trong lòng không cười nói : “Diệu nha đầu, đang giữa ban ngày, làm sao lại ngủ lâu như vậy?”
Chân Diệu nháy mắt mấy cái : “Hôm nay tiến cung, đại khí cũng không dám thở gấp, có hơi mệt chút. Nhị bá nương tìm ta có chuyện gì vậy ạ?”
Nghe được hai chữ tiến cung, Lý thị vội bày ra cái khuôn mặt tươi cười : “Diệu nhi à, hôm nay cháu nói công chúa muốn tìm thư đồng, có thể thật không?”
“Hoàng thượng nói, chắc có lẽ không sai?”
“Đúng thế, xem xem cái mồm ta. À, hai đường muội của cháu năm nay mười hai tuổi, tuổi vừa vặn phù hợp yêu cầu đấy.”
Chân Diệu hơi giật mình: “Nhị bá nương muốn Ngũ muội , Lục muội đi làm thư đồng cho công chúa ?”
Công chúa điêu ngoa như vậy, Nhị bá nương muốn đẩy khuê nữ vào hố lửa à.
Thấy giọng điệu của Chân Diệu không tốt lắm, Lý thị vuốt tóc mai : “Diệu nha đầu, cháu đã qua tuổi rồi, cũng không thể tiện nghi cho người khác, còn không bằng giúp đỡ cho các đường muội.”
“Giúp như thế nào ạ?” Chân Diệu cảm thấy không hiểu Lý thị muốn nói gì.
“Không phải cứ cách mười ngày cháu lại vào cung sao, lần sau tiến cung, cùng với công chúa nói mấy lời có ích cho các đường muội của cháu chứ sao. Nghe nói, công chúa Phương Nhu là người được Hoàng thượng thương yêu nhất đấy, nếu nàng chỉ tên muốn người, nhất định HoàngThượng sẽ đồng ý.”
Chân Diệu lắc đầu: “Nhị bá nương, ta không thể nói trước mặt công chúa được.”