Trời Sinh Một Đôi - Chương 437

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Lão phu nhân Kiến An Bá là người như sấm rền gió cuốn, mang Lý thị như heo ૮ɦếƭ về phủ Kiến An bá, ngay tức thì liền sai người gọi tất cả vợ chồng Đại lão gia, Chân Nhị bá tới đây, về phần con trai út, khụ khụ, đó là cái chày gỗ, chưa bao giờ nằm trong phạm vi người thương lượng chuyện.
“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt ngài không được tốt, có phải mệt mỏi hay không?” Thế tử Kiến An bá Chân Đại lão gia cũng mới từ tiệc rượu lễ tắm ba ngày trở lại, nói chuyện còn mang theo mùi rượu.
Mặc dù Chân Nhị bá cũng uống rượu, nhìn vẫn là bộ dáng đạm bạc xuất trần đó.
Ngày thường Lão phu nhân Kiến An bá hiểu rõ con thứ hai nhất, nhưng giờ phút này thấy bộ dáng không nhiễm phàm tục của ông, nhất thời vô cùng tức giận, mắng sấp mặt: “Lão Nhị, nàng dâu tốt ngươi tìm, có biết nó đã làm chuyện gì hay không!”
Tưởng thị ngồi bên cạnh cụp khóe mắt, trong lòng bất bình thay chú em chồng.
Lão phu nhân, nàng dâu này không phải Nhị thúc tìm, rõ ràng là ban đầu ngài ngàn chọn vạn lựa mà, không phải cô ta vẫn luôn làm chuyện ngu xuẩn sao, rốt cuộc là một vụ nào đây?
Chân Nhị bá cũng bị mắng trở tay không kịp, bất đắc dĩ sờ sờ mũi, ấm giọng nói: “Mẹ, ngài đừng tức giận, có lời gì từ từ nói, Lý thị chỗ nào làm được không đúng, ngài nói cho con trai, trở về con trai sẽ nói với nàng.”
Lão phu nhân bị đánh mặt ở phủ Trấn Quốc Công, trong lòng tích giận, nghe con thứ hai nói như vậy, trong lòng đau xót, ấm ức nói: “Chỗ nào làm được không đúng? Nó chưa từng làm chuyện minh bạch!”
Lời này nói xong, lão phu nhân cũng biết mình cố tình gây sự rồi,.
Lý thị bình thường không phóng khoáng, nói chuyện xử sự làm cho người không vừa mắt, nhưng muốn nói làm nhiều chuyện ác độc, ít nhất ngoài sáng nó chưa từng làm. Tính tình bùn loãng không thể trát tường, cho dù là cha mẹ, quản nhiều phát hiện không có tác dụng, còn chán ngán thất vọng. Huống chi người làm phu quân như lão Nhị.
May mà lão Nhị tính tình tốt, nhiều năm như vậy cũng đã nhận, nếu không ᴆụng phải người tính tình cứng rắn, vợ chồng ngày ngày ầm ĩ, sợ rằng nó làm cho lão già khọm này bị tức ૮ɦếƭ từ lâu rồi.
Vẫn là câu nói đó, Lý thị bình thường có không phóng khoáng hơn nữa, cũng không thể nhét trở về nấu lại tạo lại. Ai bảo năm đó nó dẫm phải vận cứt chó được gả về đây chứ?
Lão phu nhân tự trách thật sâu, trong lòng đã quyết định chủ ý, kể lại chuyện Lý thị đã làm.
Tưởng thị xưa nay trầm ổn há to miệng. Một lúc lâu không có khép lại, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, may mà hồi ấy bà đã quyết định chủ ý, không đồng ý chuyện cháu trai và Ngũ nha đầu. Xem ra quả nhiên là đúng, có mẹ ruột như vậy thì Ngũ nha đầu dù là vàng khảm kim cương, cũng không ai muốn mà!
Chân Đại lão gia ngay tại chỗ liền vỗ bàn: “Xuẩn phụ! Độc phụ! Tiện phụ!”
Nói liên tiếp ba từ “Phụ”, làm cho lão phu nhân và Tưởng thị liếc xéo ông ta.
Chân Đại lão gia ho khan một tiếng, quay đầu nói với Chân Nhị bá: “Nhị đệ. Việc đã đến nước này, Lý thị không thể giữ nữa.”
Thấy Chân Nhị bá nhướng mày, mặt ông ta âm trầm rồi dứt khoát nói: “Nhị đệ, chú đừng mềm lòng. Việc này nếu như xảy ra ở trong phủ chúng ta. Còn có thể che dấu một hai, nhưng Lý thị đã chọc sự việc đến trong phủ Trấn Quốc Công, chúng ta cũng phải cho phủ Quốc Công một cái công đạo, nếu không sau này còn tới cửa thế nào? Người ta vừa thấy người nhà chúng ta, sẽ nhớ tới chuyện ngu xuẩn Lý thị làm, trong lòng còn không muốn nhổ mấy ngụm nước bọt.”
Thấy Chân Nhị bá không nói, nói tiếp: “Trong phủ người khác không nhắc tới, hôn sự của Ngũ nha đầu thì không thể kéo dài được nữa, nếu hưu Lý thị, đối với con bé ảnh hưởng rất lớn? Cho nên, Lý thị nên cáo ốm đi, nhân lúc mụ ta bị bệnh, nắm chặt định ra hôn sự của Ngũ nha đầu.”
Sau khi đính hôn, Lý thị cũng có thể đi tìm ૮ɦếƭ được rồi.
Lão phu nhân và Tưởng thị liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nhắc tới cũng là đúng dịp, ngày gần đây Tiêu tướng quân kia sẽ tới cầu hôn......
“Lão Nhị, con nghĩ thế nào?” Lão phu nhân cứng lòng lên hỏi, trong khẩu khí đã là chấp nhận ý tưởng của Chân Đại lão gia.
Cũng không phải là bà lòng dạ ác độc, chỉ trách Lý thị hạ thủ với cháu gái bà coi trọng, thật sự không tha thứ nó được rồi.
Vả lại, Băng Nhi, Ngọc Nhi có mẹ cản trở như vậy, còn không bằng không có!
Chân Nhị bá cuối cùng mở miệng: “Lý thị và con trai dù sao cũng là vợ chồng một thời gian, còn sinh Băng Nhi và Ngọc Nhi, không có con gái nào vào lúc mẫu thân bệnh nặng xuất giá vui vẻ được.”
“Nhị đệ, lúc này, chú cũng không thể mềm lòng nữa!”
Chân Nhị bá thản nhiên nói: “Mẹ, sau này hãy để cho Lý thị lễ Phật ở trong từ đường đi.”
Lão phu nhân rất không tình nguyện: “Vào từ đường cũng là biện pháp, nhưng sau này con làm thế nào?”
Lý thị vào từ đường, còn chiếm vị trí chính thê, vậy con trai chẳng phải là sẽ cô đơn cả đời?
Chân Nhị bá cười cười: “Con trai sống một mình, cũng không có cái gì không tốt, chẳng qua là Ly ca nhi, sau này phải nhờ mẹ hao tâm hơn rồi.”
Rốt cuộc là một cái mạng người, còn sinh dưỡng hai đứa con gái, lão phu nhân nghe Chân Nhị bá nói như vậy, cũng không kiên trì nữa, gật đầu.
Kết cục Lý thị vào từ đường dường như đã quyết định, không nghĩ tới lại xảy ra sự cố.
Một huynh đệ của Hàn Sương, nha hoàn thi*p thân của Lý thị, không biết làm sao từ bá phủ chạy ra ngoài, sau đó nói ra chuyện Lý thị bức bách nha hoàn mua thuốc hại người, không quá nửa ngày, là mọi người đều biết.
Cho nên, Lý thị mới ở từ đường được nửa ngày lại bị đón ra, trực tiếp bị hưu trở về nhà mẹ đẻ.
Trong Thanh Phong đường, Chân Diệu nhìn La Thiên Trình, thở dài: “Chàng cần gì chứ, biết chàng là trút giận cho ta, nhưng nếu bà ta đã vào từ đường, sau này không ra ngoài hại người nữa, là đủ rồi. Hiện tại bà ta bị đuổi về, cái khác đều dễ nói, Ngũ muội nên làm thế nào?”
Thanh Đại làm đổ bát thuốc, sau đó Lý thị bại lộ chân tướng, lúc ấy nàng đã cảm thấy có chút sai sai rồi.
Không phải là nàng nhạy cảm, thật sự bản lĩnh của Thanh Đại nàng lại rõ ràng hơn ai hết. Một ám vệ ưu tú, có thể thất thủ làm đổ bát?
Nàng cũng không hỏi Thanh Đại, chờ La Thiên Trình trở về vừa hỏi, hắn liền thẳng thắn thừa nhận.
La Thiên Trình cười lạnh, không mảy may hối hận: “Kiểu Kiểu, ta không có lòng dạ rộng lớn như vậy, bỏ qua cho người muốn hại thê tử ta, đừng nói là Lý thị, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không được!”
Lời này sát ý đằng đằng, nói thẳng làm cho trong lòng Chân Diệu rùng mình, không khỏi liền nghĩ, nếu thật là Hoàng thượng đắc tội ta, chàng thật liều mạng với Hoàng thượng à?
Vừa nghĩ cẩn thận, hắn thực sự giống như là làm ra được chuyện như vậy, không khỏi tướt ra một thân mồ hôi lạnh.
“Làm ra loại chuyện mất trí này, ở trong từ đường trốn thanh tịnh là xong rồi? Sau này khuê nữ xuất giá dẫn theo con về nhà mẹ đẻ, còn có thể gặp mấy lần, ha hả, không khỏi quá lợi cho mụ ta rồi!”
Đối với người như Lý thị, bị hưu, còn khó chịu hơn cả ૮ɦếƭ, hắn còn muốn sai người lặng lẽ theo dõi, tạm thời không thể để cho mụ ta ૮ɦếƭ cơ!
“Về phần Ngũ muội, nàng cũng đừng lo lắng, rất nhanh sẽ có người đi Bá phủ cầu hôn.”
Chân Diệu có chút giật mình: “Ai?”
La Thiên Trình cười nhạt: “Tiêu Mặc Vũ.”
“Lý thị bị hưu, phủ Viễn Uy Hậu còn có thể đi cầu hôn?” Nghe hắn nói chân tướng, Chân Diệu mím môi hỏi.
“Đừng bận tâm, nàng cứ chờ một chút, sẽ biết ta có nói đúng hay không.”
Phủ Kiến An bá bên kia, đối mặt với người làm mai phủ Viễn Uy Hầu phái tới, vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc