Trời Sinh Một Đôi - Chương 433

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

“Cái gì, con ở trên đường bị dã nam nhân cứu, đối phương nói muốn tới cầu hôn?” Trong Ninh Thọ đường lão phu nhân Kiến An bá ở, sáng sớm đã vang lên giọng nói bén nhọn của Lý thị.
Bà ta nhìn chằm chằm Chân Băng đang quỳ trên mặt đất, giận đến tay cũng đang run, nếu không phải ngay trước mặt đám người lão phu nhân, hận không thể đi tới đạp nàng một phát.
Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này, chuyện lớn như vậy, vậy mà không nói với bà ta một tiếng, mà sáng sớm đã chạy đến trước mặt lão phu nhân thỉnh tội, Tưởng thị và Ôn thị đều có mặt, đây không phải là muốn làm cho mọi người đều biết sao!
“Lão phu nhân, ngài cũng đừng nghe nha đầu này, nó là đứa thành thật, cũng không thể bị chó và mèo gì đó cứu, đều phải gả đi chứ, đây cũng không phải là tiền triều, cho dù đã đính hôn còn có thể hủy bỏ cơ mà!”
Tưởng thị buông mắt xuống uống trà, che giấu nụ cười nhạo bên khóe miệng.
Đã đính hôn là có thể hủy bỏ, chẳng hạn như Băng nha đầu đang quỳ, nhưng chính vì vậy, nó đã mười bảy còn không có người nào hỏi thăm đi, Lý thị này, càng ngày càng làm việc không rõ tình hình rồi.
Những năm này bà nhìn bằng con mắt khách quan, Băng nha đầu là đứa nhân phẩm đoan chánh, cho dù từng hủy hôn, nếu kiên nhẫn vạch kế hoạch, chắc sẽ tìm được môn đăng hộ đối, nhưng không chịu nổi Lý thị nói như rồng leo, làm như mèo mửa, bao lần khinh suất, làm cho nữ nhi lần lữa tới tận giờ.
Lão phu nhân nhàn nhạt liếc Lý thị một cái, mắt chứa cảnh cáo: “Được rồi, cũng phải nghe Băng nha đầu nói rõ rồi hãy nói.”
Chân Băng quỳ thẳng tắp trên mặt đất, cũng không nhìn Lý thị lấy một cái, nhắc tới Tiêu Mặc Vũ, gương mặt có chút nóng lên, kể lại đơn giản quá trình hắn cứu giúp.
“Tiêu Mặc Vũ? Chính là vị Tiêu tướng quân phủ Viễn Uy Hầu kia?” Sắc mặt Lý thị đại biến, “Lão phu nhân, mối hôn sự này, tuyệt đối không được!”
Chân Băng nghe lời Lý thị nói, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, mẫu thân quả nhiên là không đồng ý.
Đêm qua nàng trái lo phải nghĩ, sợ nàng nơi này đưa tín vật về cho Tiêu Mặc Vũ, bên kia đến đây cầu hôn, kết quả bị Lý thị đuổi ra ngoài, nếu là như vậy, thì quá khó xử rồi.
Nam nhân kia, mặc dù nàng còn không hiểu sâu, chỉ nhìn lời nói và việc làm của hắn, là một người rất kiêu ngạo, nếu mẫu thân từ chối, mối hôn sự này sẽ không có đường sống quay lại nữa, cho nên nàng mới nhân cơ hội thỉnh an, bẩm báo tổ mẫu.
Lão phu nhân cau mày: “Lý thị, trước hết ngươi đừng kích động, vị Tiêu tướng quân này, gần đây ta cũng có nghe nói một chút, nghe nói là thanh niên xuất chúng, mặc dù thân thế hơi nhấp nhô, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, đối với Băng Nhi lại có ân cứu mạng, phải nói, coi như là một mối nhân duyên tốt.”
Lý thị có chút nóng nảy: “Lão phu nhân, lúc này mới đánh giặc xong, trong kinh thanh niên có mấy phần phong quang giống như vị Tiêu tướng quân kia đếm không hết, con dâu cảm thấy chẳng có gì lạ. Nhưng thân thế của hắn thật sự không chịu nổi, nếu như Băng Nhi gả qua, quá ấm ức rồi.”
Chân Băng không nói lời nào, chỉ cắn môi, giương mắt nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân bị ánh mắt ẩn chứa khẩn cầu của cháu gái xúc động nói với Lý thị: “Giày có thích hợp hay không, chỉ có chân biết. Vả lại, Tiêu tướng quân kia cứu Băng Nhi giữa ban ngày ban mặt, luôn có người nhìn thấy, nếu như lan truyền ra, Băng nha đầu lại nên tự giải quyết như thế nào?”
“Đây không phải là xe ngựa thuê ư, vừa không có gia huy của phủ Trấn Quốc Công, lại không có dấu hiệu của phủ Kiến An bá, người khác nào biết Băng Nhi là cô nương nhà ai.” Khí thế của Lý thị yếu xuống, không đủ tự tin nói.
“Hồ đồ!” Lão phu nhân vỗ bàn, “Xe ngựa là đánh thuê, phu xe kia không có mọc miệng sao? Trên đời này có thể có tường không lọt gió?”
Thấy lão phu nhân rõ rành rành muốn đáp ứng, Lý thị khẩn trương trong lòng, linh quang chợt lóe nói: “Lão phu nhân, nhắc tới cũng vừa khéo, trước đó vài ngày, Tứ cô nãi nãi còn xem một mối hôn sự cho Băng Nhi, chính là Tiêu tướng quân này!”
“Hả, còn có chuyện này?” Lão phu nhân nhướng mày, hiện ra mấy phần hứng thú.
Tưởng thị cũng có chút ngoài ý muốn.
Chân Băng đang quỳ trên mặt đất thì ngơ ngẩn, không dám tin mà nhìn về Lý thị.
Lão phu nhân thấy vậy, ngoắc: “Băng nha đầu, đừng quỳ nữa, tới Ϧóþ chân cho tổ mẫu.”
“Vâng.” Tuy là ngày tháng bảy, cô nương gia thể cốt nuông chiều từ bé, quỳ một lát như vậy đầu gối đã lâm râm đau rồi, Chân Băng biết nghe thiện ý đứng lên, ngồi xuống cái ghế nhỏ bên chân lão phu nhân, cầm lấy mỹ nhân chủy nhẹ nhàng đấm chân cho bà.
“Phải đó, lúc ấy con dâu đã từ chối rồi, không nghĩ tới hôm qua vị Tiêu tướng quân kia lại có ân cứu mạng với Băng Nhi. Ha hả, lão phu nhân, ngài nói, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như thế, theo con dâu thấy, chuyện lần này Băng Nhi gặp phải, nói không chừng chính là Tiêu tướng quân sắp xếp!”
Lý thị càng nói càng cảm thấy là có chuyện như vậy.
Nghe nói vị Tiêu tướng quân kia già đầu rồi, đến nay không thể tìm được vợ, khó trách sẽ đánh chủ ý lên Băng Nhi!
Nghĩ tới đây, bà ta có mấy phần căm tức.
Chắc Chân Diệu tiết lộ ý tứ cho bên kia, hừ, chẳng lẽ là dùng con gái của bà ta để đền đáp?
“Đúng là rất khéo.” Lão phu nhân gật đầu.
Lý thị lộ ra một nụ cười.
Lão phu nhân thở dài một tiếng: ” Ta còn hơi do dự, nếu ngay cả Diệu nha đầu cũng thấy Tiêu tướng quân kia tốt, vậy hắn đích thị tốt, mối hôn sự này, chỉ cần đối phương tới cầu, thì sẽ đáp ứng.”
Cái gì?
Nụ cười của Lý thị cứng tại khóe miệng, thoạt nhìn có mấy phần rất tức cười, trong lòng gào thét như bệnh tâm thần.
Lão phu nhân, ngài nghe lời chỉ nghe một nửa phía trước như vậy, chẳng lẽ là tai điếc hay sao? Bà ta nói trùng hợp, là vì dẫn ra dụng ý khác phía sau của họ Tiêu kia, không phải là để cho ngài quyết định!
“Lão phu nhân...... Ngài nói đùa rồi......”
Lão phu nhân nghiêm mặt: “Gả cưới đại sự, sao có thể nói đùa?”
“Nhưng...... Nhưng là, chuyện lớn như vậy, cũng phải chờ lão gia trở về thương lượng một chút.” Lý thị cắn răng một cái, đẩy cho Chân Nhị bá.
Lão phu nhân nhíu mày, khí phách mười phần mà nói: “Chờ hắn trở lại, thông báo một tiếng là được, còn thương lượng cái gì? Định mối hôn sự cho cháu gái, lão bà tử còn không làm chủ được?”
Nhắc tới chuyện này bà lại tức giận, nếu không phải Lý thị nhảy lên nhảy xuống, muốn gả Băng nha đầu cho người không đáng tin thì lão Nhị cũng sẽ không gấp gáp cuống cuồng chọn con của bạn cùng trường, còn hết lần này tới lần khác chọn phải đứa đoạn tụ phân đào, nếu không phải vừa khéo bị Diệu nha đầu biết được, đời này của Băng nha đầu sẽ bị hủy rồi.
Nói tới, Diệu nha đầu cũng coi như phúc tinh của Băng nha đầu rồi, nếu là người Diệu nha đầu coi trọng, chắc không sai được.
Lão phu nhân đã quyết định chủ ý, thấy Lý thị còn muốn biện bạch, ánh mắt đảo qua, ánh mắt sắc bén, dọa cho Lý thị không dám nhiều lời, âm thầm cắn nát hàm răng.
Lúc này trong lòng Chân Băng mới buông lỏng, khóe mắt lại có một chút ướƭ áƭ.
Chuyện này coi như là đã quyết định, lão phu nhân liền hỏi Chân Băng: “Đối phương có nói, khi nào đến đây cầu hôn không?”
Chân Băng hơi đỏ mặt nói: “Chỉ nói là ngày gần đây, cũng không nói cụ thể ngày nào.”
Người ấy nói thấy tín vật, hai ngày sau sẽ tới cửa cầu hôn, tính ra, chính là thời điểm làm lễ tắm ba ngày cho hai đứa bé của Tứ tỷ, xem ra nàng phải phái người chuyển lời, để cho hắn hoãn lại một ngày.
Nàng chỉ nói quá trình Tiêu Mặc Vũ cứu người, dĩ nhiên không dám nói ra hành động lớn mật hai người đi trà lâu thương lượng chuyện phía sau.
“Vậy thì chờ đi, đàng gái vẫn nên kiêu ngạo thì tốt hơn.” Lão phu nhân thản nhiên nói.
Rời Ninh Thọ đường, suốt quãng đường đi Lý thị chưa cho Chân Băng sắc mặt tốt, Chân Băng không để bụng, sau khi trở về phòng liền gọi nha đầu tâm phúc tới, bảo nàng ta đem tín vật kia lặng lẽ tìm người đáng tin đưa đến phủ Viễn Uy Hậu.
Tiêu Mặc Vũ nhận được tín vật, sắc mặt bình tĩnh mà thu vào, ngón tay chạm vào tấm thiệp tinh xảo để trên bàn, cười cười.
Hôm nay hắn mới nhận được thiệp mời làm lễ tắm ba ngày cho đôi song sinh của La tướng quân, còn đang nhức đầu nếu như vị cô nương kia đồng ý hôn sự, thời gian có chút không dễ sắp xếp, không nghĩ tới bên kia lại chuyển lời tới.
Ờm, nàng là đường muội của Huyện chủ Giai Minh, hôm đó cũng sẽ đi.
Trong Thần Vương phủ, tấm thiệp mời tinh xảo kia cũng đã khuấy động tâm tư của những người khác.
Triệu Phi Thúy tuổi tác tăng lên, càng xinh đẹp động lòng người hơn, cười như không cười liếc xéo Chân Tịnh: “Tịnh di nương, phải nói, cô nương phủ Kiến An bá các ngươi đều rất mắn đẻ, ngắn ngủn mấy năm, ngươi có một đôi trai gái không nói, Tứ muội ngươi thoáng cái lại có một đôi con trai, thật đúng là làm người ta đố kỵ ૮ɦếƭ rồi.”
Chân Tịnh nghe phải nén giận.
Cái gì gọi là Tịnh di nương? Ả rõ ràng là trắc phi! Nữ nhân này thật sự quá ghê tởm, ả thật là nghĩ mãi mà không hiểu, Triệu Phi Thúy gả vào hơn hai năm, Vương gia cũng không ᴆụng vào nàng ta cho lắm, sao nàng ta còn sống đến có tư có vị! Nếu là ả, cũng xấu hổ ૮ɦếƭ mất.
Chân Tịnh nhịn xuống cơn tức kia, cười nói: “Tứ muội mệnh tốt, cùng với La thế tử vợ chồng tình thâm, lúc này mới một phát được song sinh tử.”
Ả vừa nói, một đôi mắt đẹp quay vòng, mắt lạnh nhìn phản ứng của Triệu Phi Thúy.
Triệu Phi Thúy xem thường mà nhướng mày: “Nói cũng đúng, chờ ngày mai ta cần phải đi nhìn kỹ một cái, đáng tiếc mặc dù ngươi là Tam tỷ của Chân Tứ, cũng không có cơ hội đi rồi.”
Chân Tịnh nghe vậy tức đến hộc máu, trên mặt lại cố nén không lộ ra, trở về phòng điên cuồng đấm gối một trận, sau đó lau khô nước mắt, trang điểm thanh lệ hào phóng, bưng một bát canh đi thư phòng của Lục hoàng tử.
“Hả, nàng cũng muốn đi Trấn quốc công phủ?”
Chân Tịnh cúi đầu: “Dạ phải, Vương gia, thi*p nói như thế nào cũng là đường tỷ của Huyện chủ Giai Minh, mặc dù thân phận thấp kém, lễ tắm ba ngày của hai cháu ngoại trai, thật muốn đi xem.”
Lục hoàng tử mấp máy môi, nhất thời không có lên tiếng.
” Nếu Vương gia lo lắng Vương Phi sẽ tức giận, vậy thi*p sẽ không đi.” Chân Tịnh giương mi mắt thật nhanh, một đôi con ngươi đẫm nước lướt qua Lục hoàng tử một cái.
Lục hoàng tử cười như không cười nhìn Chân Tịnh.
” Tại sao Vương gia nhìn như vậy?” Chân Tịnh e lệ cúi đầu.
“Bổn vương cũng không phải sợ Vương Phi tức giận ——”
“Vương gia ——” Chân Tịnh hơi mở mắt hạnh, ánh mắt triền miên, trong bụng có một chút ngọt ngào.
Vương gia quả nhiên là để ý ả, Triệu Phi Thúy ra vẻ Vương Phi hơn nữa, cũng chỉ là người đáng thương không được sủng mà thôi, ha ha, ai cười đến cuối cùng còn không nhất định đâu.
Khóe miệng Lục hoàng tử mỉm cười, giọng nói lại lạnh lùng: “Có điều mấy lần trước nàng chạm mặt với Giai Minh, đều làm cho nàng ấy không vui vẻ lắm, nên không cần phải đi, ở nhà chăm sóc tốt cho Trân Trân và Bình ca nhi. À, nếu thật sự băn khoăn, giao lễ vật cho Bổn vương, đến lúc đó ta chuyển thay nàng.”
Ý cười bên khóe miệng của Chân Tĩnh cứng đờ.
Ai nóng lòng muốn tặng lễ tắm ba ngày cho hai thằng nhãi con kia chứ, ả chỉ muốn đánh mặt Triệu Phi Thúy mà thôi!
Chờ trở về phòng, Chân Tịnh càng nghĩ càng buồn bực. Không được đi phủ Trấn Quốc Công mà còn phải góp vào một phần lễ hậu, không, là hai phần!
Ơ, ý của Vương gia là không sợ Vương Phi tức giận mà sợ Chân Tứ tức giận sao?
Chân Tịnh suy nghĩ cẩn thận lời của Lục hoàng tử, lúc này khóc ngất ở trên giường
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc