Trời Sinh Một Đôi - Chương 422

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

“Đại nãi nãi, chúc mừng ngài.” Bạch Thược cười tiến lên chúc mừng Chân Diệu.
Thanh Đại không hay nói đùa, cũng tiến lên phúc thân theo.
“Cùng vui, cùng vui.” Chân Diệu còn hơi chóng mặt.
Mặt nạ bình tĩnh trước sau như một của Bạch Thược trong nháy mắt nứt ra.
“Đại nãi nãi, ngài lên giường gạch ngồi đi. Mấy ngày nay ngài cũng không có ăn uống tử tế, sợ ca nhi không chịu nổi đâu, có muốn uống chút gì hay không?”
Chân Diệu theo bản năng mà cau mày, sau đó gật đầu: “Ngươi nói đúng, bưng cho ta một bát sữa bò đến đây đi.”
Sữa bò bưng tới, mùi sữa thơm này lại làm cho Chân Diệu có chút buồn nôn, nàng quyết tâm, uống một lèo xong, cầm bát để qua một bên, tựa như mất sức lực cực lớn, trời lạnh như vậy, trán lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bạch Thược thấy thế, vội rút khăn ra lau mồ hôi cho nàng.
Lúc này La Thiên Trình đi vào, giữa lông mày đều là vui mừng ôn hòa như mặt trời ấm áp: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Chân Diệu, trong lúc nhất thời, hắn không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
“Kiểu Kiểu.” Hắn xoa xoa đôi bàn tay, nhìn Chân Diệu cười khúc khích.
“Trước tiên, trước tiên đừng tới gần, trên người chàng có mùi dưa chua thịt luộc, ta ngửi chỉ muốn nôn thôi.” Chân Diệu vội xua xua tay.
Có lẽ đã ép buộc mình uống sữa bò, bây giờ nàng không ngửi được chút xíu mùi thức ăn nào.
La Thiên Trình cứng lại tại chỗ, sau đó nói: “Nàng chờ một chút, ta đi tắm rửa.”
Hắn gấp gáp lúng túng xông ra, không tới một khắc đồng hồ, đã rực rỡ hẳn lên đi vào, đầu tóc còn ướt nhẹp nhỏ giọt nước xuống.
Chân Diệu lấy khăn mềm muốn lau khô tóc cho hắn, La Thiên Trình vội nói: “Nàng ngồi yên. Để tự ta làm.”
Mái tóc dài như mực xõa tung, càng nổi bật lên dung mạo tuấn tú của hắn, môi hồng răng trắng.
Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng Chân Diệu: “Thật là khó có thể tưởng tượng, nơi này lại có con của chúng ta.”
“Đều nói chua trai cay gái, vừa rồi nàng không ngửi được mùi dưa chua, có phải nói, sẽ sinh cho ta một đứa con gái hay không?”
“Ôi, đứa thứ nhất là con gái cũng tốt. Con gái hiểu chuyện chu đáo.”
......
Chân Diệu cuối cùng không nhịn được lên tiếng ngắt lời: “Thế tử, chàng nghĩ quá xa rồi.”
Nếu nàng không mở miệng, chỉ sợ hắn đã muốn thảo luận với nàng nhà ai gia phong tốt, không nạp thi*p, có thể nhét vào phạm vi con rể dự bị rồi.
La Thiên Trình ngậm miệng có mấy phần xấu hổ.
“Trái lại ta cảm thấy,đứa bé này tới có phần không đúng lúc. Trước mắt đang loạn.”
“Kiểu Kiểu.” La Thiên Trình đưa tay đặt lên đầu vai Chân Diệu, nghiêm mặt nói, “Con của chúng ta, lúc nào tới, cũng đúng lúc.”
Sau khi Chân Diệu mừng rỡ biết được có bầu, chút bất an dâng lên kia trong nháy mắt đã bị những lời này vỗ về bình thản rồi.
“Ngày mai ta sẽ bố trí người đưa nàng đi thành Bắc Băng. Sau đó từ thành Bắc Băng chuyển đường đi Bắc Lệ.”
“Bắc Lệ?”
“Phải, biểu tỷ nhà ngoại tổ nàng không phải là theo chồng nhậm chức ở Bắc Lệ sao. Ta đã phái người liên lạc xong với bên đó rồi. Hiện tại nàng đã có bầu, qua bên đó thì thỏa đáng hơn.”
Biểu tỷ nhà ngoại mà La Thiên Trình nói, chính là Ôn Nhã Hàm, ban đầu Hàn Chí Viễn phái ra ngoài làm huyện lệnh Bắc Lệ, cũng theo cùng tới đó.
Bắc Lệ này nằm ở biên quan, cách nơi này không tính là xa, phải nói cũng là duyên phận khó có được rồi.
“Nhưng ta muốn ở lại cùng với chàng.”
La Thiên Trình xoa xoa mi tâm. Thầm nghĩ, đứa bé này tới thật quá đúng lúc, nếu không lấy sự bướng bỉnh của Kiểu Kiểu, muốn nàng rời đi, sợ rằng phải tốn một phen lời lẽ hay.
“Kiểu Kiểu, nàng nhất định phải bảo vệ tốt con chúng ta, có đúng không? Nó còn chưa biết cái gì, chưa tới cõi đời này nhìn một cái đâu.”
Chân Diệu im lặng.
Ngày thứ hai, mặt trời mới vừa ló ra, mấy cỗ xe ngựa bình thường đã đè tuyết đọng, chậm rãi chạy về phương xa.
Chân Diệu vén một góc rèm lên, thò đầu ra nhìn lại, chỉ thấy La Thiên Trình đứng đó, bởi vì ánh sáng ngược chiều, không thấy rõ mặt mày hắn lắm, chiếc áo bào màu đen kia tung bay theo gió, làm cho người gầy hơn.
“Đại nãi nãi, gió lớn, nếu cảm lạnh sẽ phiền toái.” Bạch Thược khuyên nhủ.
Chân Diệu im lặng không lên tiếng mà buông rèm xuống.
La Thiên Trình luôn nhìn chằm chằm vào một chiếc xe ngựa trong đó, trong nháy mắt rèm buông xuống, hắn không nhịn được bước lên phía trước một bước, lại đè xuống xúc động muốn đuổi theo, xoay người, sải bước rời đi.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi cửa thành, Chân Diệu lại vén rèm xe lên lần nữa, híp mắt, ngẩng đầu nhìn ba chữ to “Thành Hắc Mộc” trên cửa thành, phong cách cổ xưa, cứng cáp, tựa như cảm giác tòa thành này cho người ta, vô luận ngươi đi tới hay rời đi, đối với nó mà nói, cũng không có mảy may ảnh hưởng.
“Đại nãi nãi ——” Bạch Thược muốn nói lại thôi.
Chân Diệu chớp chớp mắt thật nhanh, cười nói: “Gió lớn, mờ cả mắt.”
Trong lúc nhất thời liền yên tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng bánh xe cót ca cót két cùng với tiếng vó ngựa.
Thành Bắc Băng có tuyết rơi suốt, một tòa thành bằng tuyết trắng muốt.
Nghỉ ngơi hai ngày, trước khi đi, Chân Diệu đi tìm Diêu Dạ Quy.
“Dạ Quy, ngươi thật không đi cùng ta sao?”
Diêu Dạ Quy vỗ vỗ chân mình: “Bộ dáng này của ta, cũng không thể che chở cho ngươi, đi cùng có ích lợi gì? Còn không bằng ở đây, thuận tiện biết tin tức của bên thành Hắc Mộc.”
Nàng nói tới đây, cười nhìn Chân Diệu một cái: “Ngươi yên tâm, bên ấy có tiến triển gì, chỉ cần ta đây có được tin tức, sẽ truyền tin cho ngươi. Trái lại là ngươi, đang có bầu, trên đường nhất định phải cẩn thận.”
“Ta không sao, Thế tử sắp xếp xong xuôi cả rồi.”
“Vậy thì tốt.” Giọng nói Diêu Dạ Quy có chút thương cảm, “Trải qua lần từ biệt này, không biết gặp lại là lúc nào, Huyện chủ sẽ nhớ ta chứ?”
Chân Diệu co rút khóe miệng.
Phong cách có chút quỷ dị, Diêu đại cô nương muốn bày tỏ sao? Nhưng nàng đã là người của Thế tử rồi mà!
“Khụ khụ.” Chân Diệu cười khan hai tiếng, “Dĩ nhiên sẽ rồi.”
Diêu Dạ Quy thở dài: “Ta biết ngay, Huyện chủ không phải là người vô tình như vậy. Nếu Huyện chủ thật sự không bỏ xuống được ta, thì để lại vài thứ làm kỷ niệm là được.”
“Chẳng hạn như ——” Chân Diệu nhướn mày.
“Chẳng hạn như vò trứng gà kho ngươi làm ngày hôm trước ấy?”
Chân Diệu phất tay áo lên.
Vậy mà mơ ước vò trứng gà kho kia của nàng, còn có thể làm bạn bè vui vẻ hay không!
“Huyện chủ ——” Tiếng Diêu Dạ Quy truyền đến, “Nói thật, ngươi và La tướng quân, là vợ chồng xứng đôi nhất ta từng gặp. Hi vọng các ngươi luôn thật tốt. Em bé trong bụng ngươi, sau này nhận ta làm mẹ nuôi nhé.”
“Ừ.” Hai người chung ᴆụng đã lâu, hứng thú hợp nhau, ly biệt sắp tới, Chân Diệu cũng sinh ra mấy phần thương cảm.
“Nếu là bé trai, cũng không sao, nếu là bé gái, ta sẽ truyền cả thân bản lĩnh này của ta cho con bé, bảo đảm nam nhân nào dám nhòm ngó con bé sẽ bị con bé đánh cho tơi bời hoa lá.”
“Dạ Quy.”
“Ờ?”
“Mặc dù có chút quá nhanh, nhưng ta vẫn muốn nói, ta hối hận rồi được không?” Đánh tất cả người theo đuổi cho tơi bời hoa lá là tình huống gì, muốn khuê nữ nhà nàng ngồi ở nhà cả đời sao?
Hộ tống chủ tớ Chân Diệu đi Bắc Lệ, là hai vị phó tướng Trương, Trì, La Thiên Trình sắp xếp kín đáo chặt chẽ, thỏa đáng. Trong lúc đó mặc dù xảy ra một chút tình huống nhỏ, đoàn người vẫn thuận lợi đến Bắc Lệ.
“Nhị biểu muội!” Ôn Nhã Hàm tiến lên đón, cầm tay Chân Diệu.
Rất lâu không gặp, Chân Diệu cẩn thận đánh giá Ôn Nhã Hàm.
Nàng ấy mặc áo dài hoa sơn trà đậu bướm màu tím hồng, khoác áo choàng da sóc, trên khuôn mặt trứng ngỗng hồng nhuận nhàn nhạt. Nhìn đẫy đà hơn trước đây một chút, sự cao ngạo và tĩnh lặng giữa hai đầu lông mày cũng bị sự ôn hòa thay thế. Mặc dù nước da không trắng nõn như hồi ở Kinh thành, nhưng nhìn càng xinh đẹp hơn.
Chỉ nhìn một cái Chân Diệu đã biết, cuộc sống của Ôn Nhã Hàm ở Bắc Lệ chắc cũng rất thư thái.
Nàng không kiềm được, lại nghĩ đến Ôn Nhã Kỳ đã hương tiêu ngọc vẫn.
“Sao biểu tỷ lại chờ ở chỗ này.”
Ôn Nhã Hàm kéo tay Chân Diệu đi vào trong, cười nói: “Biết muội muốn tới. Đâu còn ngồi yên được. Lại nói, Bắc Lệ không thể so với Kinh thành. Không có nhiều quy củ như vậy.”
Chân Diệu lại làm lễ gặp với Hàn Chí Viễn.
Hàn Chí Viễn gầy hơn trước đây một chút, bớt đi mấy phần phong độ của người trí thức, khí độ càng trầm ổn hơn, trong lời nói, rất khách khí với Chân Diệu.
Chờ vào nội thất, chỉ còn lại hai người Chân Diệu và Ôn Nhã Hàm, nước mắt Ôn Nhã Hàm mới rơi xuống, sau đó nhanh chóng lau đi, mím môi nói: “Để cho biểu muội chê cười rồi.”
“Tam biểu tỷ ——”
Ôn Nhã Hàm thở dài một tiếng: “Mặc dù lúc ấy đã đưa tin tức cho ta, vẫn muốn hỏi muội một câu, Nhã Kỳ con bé...... con bé đi như thế nào......”
Chân Diệu lựa những chuyện có thể nói kể lại.
Ôn Nhã Hàm ửng đỏ vành mắt, nhưng không rơi lệ nữa, cất giọng hô: “Bế Phúc ca nhi tới đây.”
Không lâu lắm, một vị phụ nhân quần áo mộc mạc bế một đứa bé tầm hơn một tuổi tới đây.
“Phúc ca nhi, gọi dì.”
“Dí ——”
Phúc ca nhi còn đọc nhấn từng chữ không rõ, Chân Diệu nghe, không nhịn được cười lên, cầm chuỗi ngọc vòng vàng bát bảo đã chuẩn bị từ trước làm lễ ra mắt.
Từ biệt mấy năm, nghĩ cũng biết Ôn Nhã Hàm đã sớm sinh con dưỡng cái rồi.
Ôn Nhã Hàm cuối cùng không nhịn được hỏi: “Biểu muội lần này tới Tĩnh Bắc, để cháu ngoại trai ở trong nhà, hay là ——”
Chân Diệu rất thản nhiên mà cười nói: “Lúc trước vẫn không có tin tức, may trước đó vài ngày, đại phu nói là đã có.”
Ôn Nhã Hàm vui mừng nhướng mày: “Vậy chúc mừng biểu muội rồi, vừa vặn hai bà tử chăm sóc ta trước đây đều chưa đuổi đi, lát nữa để cho hai bà ấy đi chiếu cố muội trước.”
Bắc Lệ kham khổ, Hàn Chí Viễn lại xuất thân hàn môn, sau khi sinh Phúc ca nhi, Ôn Nhã Hàm định muốn bán hai bà tử hầu hạ nàng thời gian mang thai rồi, nhưng Hàn lão thái thái nói, con còn trẻ, nói không chừng ngày nào đó lại mang thai, thay vì đến lúc đó lại tìm người, không bằng dùng người quen thuộc này, dù sao cũng chỉ tiết kiệm một chút mà thôi.
Lúc này nàng không khỏi may mắn nghe lời mẹ chồng nói, nếu không còn phải một trận luống cuống tay chân.
“Vậy làm phiền biểu tỷ rồi.”
Từ đó Chân Diệu ổn định xuống.
Bắc Lệ cách chỗ hai quân giao chiến hơi xa, không có bị khói lửa chiến tranh lan đến, trong ngày đông mặc dù lạnh nhưng hoa quả rau dưa phong phú hơn bên thành Hắc Mộc, Chân Diệu nôn nghén rất kinh, bèn vắt hết đầu óc làm các loại thức ăn ngon miệng, cuối cùng không có gầy nữa, nhưng lòng của nàng lại vẫn không có để xuống, lúc nào cũng chú ý tin tức bên thành Hắc Mộc.
“Bên thành Hắc Mộc rốt cuộc ra sao rồi, sao gần đây Diêu tướng quân cũng không có truyền tin tức tới?”
“Đại nãi nãi, không có tin tức, chính là tin tức tốt.”
Chân Diệu lắc đầu: “Mới không phải như vậy, ta sợ nàng ta chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu thôi. Mấy ngày nay biểu tỷ phu cũng chưa về, huynh ấy là Huyện lệnh Bắc Lệ, nếu như không phải là phía bắc có dị động, sẽ không bận rộn thành cái dạng này.”
Nàng đứng dậy cầm áo choàng: “Theo ta đi vào thành một chút.”
“Đại nãi nãi, ngài có bầu đó, bên ngoài băng tuyết ngập trời, đường lại trơn ——”
Chân Diệu bất đắc dĩ ngồi xuống, bảo Thanh Đại: “Ngươi đi ra ngoài nghe ngóng một chút, nếu không ta luôn không yên lòng.”
Thanh Đại đi ra ngoài nửa ngày trở lại, thần sắc có chút quái dị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc