“Mấy ngày nay các tướng sĩ đều cực khổ, ta cũng không thể giúp được việc gì, nên làm một bữa ăn cho mọi người vậy.” Chân Diệu cười nói.
Tiêu Mặc Vũ rất hoài nghi nhìn Chân Diệu một cái.
Theo hắn biết, những quý nữ nói là tinh thông trù nghệ kia, thật ra chỉ là vẩy muối thêm chút đường, thậm chí chỉ phụ trách múc thức ăn đã làm xong ra mà thôi. Chuyện đó và chuyện rất nhiều quý nữ thêm mấy mũi kim trên khăn thị nữ đã thêu xong, sau đó lúc tặng người khác thì nói là mình tự làm, tuy phương thức khác nhau nhưng kết quả lại giống.
Về phần danh tiếng trù nghệ bậc thầy của Chân Diệu lưu truyền giữa đám quý nữ ở kinh thành, đương nhiên đừng trông mong một võ tướng ngày thường chưa từng cùng xuất hiện sẽ chú ý.
Mấy ngày nay, những thứ ngon Chân Diệu chọn mua, có non nửa rơi vào bụng Tiêu Mặc Vũ và Phó Tướng, mặc dù hắn lo Chân Diệu chà đạp lương thực, nhưng vẫn miễn cưỡng gật nhẹ đầu, nói với Trì Phó Tướng: “Dẫn Huyện chủ qua đi, cẩn thận đừng để bỏng Huyện chủ.”
“Huyện chủ, mời bên này.” Hiện tại, Trì Phó Tướng gặp Chân Diệu đã thản nhiên hơn nhiều, có điều lúc đi phía sau nàng, cứ không nhịn được mà nhìn Bạch Thược vài lần.
Trên đường Chân Diệu đi tới, không ít binh lính đều ngưng động tác trong tay lại, lặng lẽ dán mắt nhìn nàng.
Đối với vị Huyện chủ thân phận cao quý này, mặc dù bọn họ còn chưa thể nói là thích, nhưng ít nhất cũng không ghét.
Đi lâu như vậy, vị Huyện chủ này trừ mỗi lần gặp thành trấn thì mua một đống lớn thực phẩm chín, sau đó chia cùng Tướng quân của bọn họ, khiến bọn hắn thầm ghen tỵ một chút ra, thì bình thường cũng không phiền toái gì thêm, càng không có hành động mà bọn họ cho rằng loại quý nữ này chú trọng. Nói ra thì xem như rất tốt.
Dưới vạn người chú mục như vậy, trên mặt Chân Diệu nở nụ cười ôn hòa, đi lại thong dong, cũng không chút mất tự nhiên.
Mọi người nghĩ thầm, không hổ là Huyện chủ Thánh thượng thân phong, đúng là trấn giữ được hoàn cảnh. Một nữ tử yếu ớt, bị một đám quê mùa bọn họ nhìn chằm chằm vào, mặt lại không đổi sắc, tim không đập loạn. Chậc chậc, ngay cả hai thị nữ sau lưng đều lãnh tĩnh như vậy, đây mới là phong phạm nhà cao cửa rộng a.
Bạch Thược mặt không biểu tình nghĩ thầm. Đại nãi nãi chuẩn bị nấu ăn, không thể không hưng phấn được, ngoại trừ nguyên liệu nấu ăn, những thứ khác trong mắt nàng chỉ là cải trắng a… cải trắng a.
Thanh Đại thì lại mang vẻ mặt không biểu tình.
À. Cô nương này chẳng nghĩ gì cả, chỉ có hai suy nghĩ trong đầu, bảo vệ Đại nãi nãi và tiếp tục bảo vệ Đại nãi nãi.
Cho nên chủ tớ ba người mỗi người bình tĩnh mỗi vẻ, cộng thêm một Phó Tướng nhắm mắt theo đuôi, đi về phía một cái nồi lớn.
Nhiều người dùng cơm như vậy, nên cái nồi này rất to, nước nấu trong nồi đã sôi rồi, bên cạnh đặt rau dại đã rửa sạch, xem ra đang định nấu canh.
Chân Diệu đứng ở trước nồi to, làm Trì Phó Tướng sợ hết hồn: “Huyện chủ, ngài cẩn thận!”
Giọng hắn quá lớn, ngược lại dọa Chân Diệu sợ run cả tay.
Bạch Thược hung hăng ném qua một ánh mắt xem thường.
Chân Diệu vén lên vải mịn phủ trên cái giỏ trong tay Bạch Thược, lộ ra một cái hộp vuông. Mở hộp ra, phía trong là một miếng huyết vịt lớn bị đông lạnh đến nỗi bốn phía còn đóng băng.
Huyết vịt này là nàng đặc biệt sai người đi mua lúc dừng lại trước một thành trấn vào hai ngày trước.
Một thứ khác đựng đầy trong hộp là mề vịt. Trước tiên nàng cho những thứ này vào nồi đun sôi, binh sĩ vây xem không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Những thứ lòng vịt này, bình thường bọn họ không ăn, nhưng lúc này ở dã ngoại hoang vu, băng thiên tuyết địa, trồi lên lặn xuống cuồn cuộn trong một cái nồi lớn như vậy, rõ ràng còn chưa thêm bất cứ gia vị gì cũng đã khiến miệng bọn họ không ngừng được rồi.
Lúc này Thanh Đại lót khăn mềm trong tay, đặt miếng huyết vịt kia vào tay.
Mọi người lại càng tò mò, đều duỗi dài cổ nhìn, ngay cả Tiêu Mặc Vũ cũng lặng lẽ đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt cao thâm khó dò.
Tiếp sau đó, lại vang lên tiếng hít khí liên tiếp.
Chỉ thấy Chân Diệu rút ra một con dao mảnh từ trong ống tay áo, thân đao sáng ngời, vung dao hoa cả mắt, từng miếng huyết vịt hơi mỏng đã bay vào trong nồi lớn. Nhanh mà ổn, nên nước trong nồi chỉ nổi lên một đám vòng xoáy, cũng không văng ra ngoài.
Kỹ thuật cắt gọt như vậy, mọi người nhìn tận mắt suýt chút đã quỳ xuống.
Tiêu Mặc Vũ nhếch miệng, nháy mắt với Trì Phó Tướng.
Nhưng vẻ mặt Trì Phó Tướng lại dại ra, hoàn toàn không nhìn thấy.
Tiêu Mặc Vũ âm thầm mắng một tiếng mẹ nó, hắn muốn hỏi một chút, không phải có người giả mạo Huyện chủ Giai Minh này chứ?
Chờ đến khi huyết vịt đóng băng trong tay Thanh Đại càng ngày càng mỏng, chủ tớ hai người, một người không ngừng đao, một người tay vẫn không nhúc nhích, ngược lại khiến người vây xem nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Không biết là 乃út tích như thần hay giữa chủ tớ hai người đã sớm ăn ý, đến khi tim mọi người đều tọt lên cổ họng, sợ Chân Diệu xuống một dao làm lọt vào nồi là tay mỹ nhân, thì Thanh Đại đã ném miếng huyết vịt còn lại lên không trung, dao mảnh của Chân Diệu bay múa, từng miếng huyết vịt như tuyết ào ào rơi xuống.
Sau đó, nàng mở một cái hộp cuối cùng trong cái giỏ ra, ném vào trong nồi một miếng đậu phụ mềm.
Đậu phụ mềm này nàng dã chuẩn bị lúc còn ở phủ Quốc Công, vì đã rán qua, lại cho không ít muối nên đến giờ vẫn không hỏng.
Làm xong các động tác liên tiếp này, cũng chỉ mất phút chốc thời gian, sau đó Chân Diệu nâng mắt, nói với Bạch Thược nói: “Lấy cái nồi đáy bằng và cả bình mỡ heo trong xe ngựa ra đây.”
Rất nhanh, Bạch Thược đã trở lại, đặt cái nồi trên đống lửa đã dựng xong, mở bình ra, dùng cái muôi gỗ múc một miếng mỡ heo lớn bỏ vào trong nồi chiên.
Chân Diệu từ trong giỏ Thanh Đại xách lấy ra một xâu ớt, duỗi tay ra, lại lấy ra một cái kéo.
Các tướng sĩ vây xem đồng thời có rút khóe miệng.
Huyện chủ, lúc này ngài mang đầy đủ quá cơ!
Chân Diệu lại không rảnh bận tâm cách nghĩ của người bên ngoài, cầm kéo cắt ớt thành từng khúc, rơi thẳng vào mỡ heo đã tan chảy đầy trong nồi.
Xâu ớt này số lượng không ít, càng về sau, mắt nàng cũng đỏ lên, bị hun đến mức nước mắt chảy ròng.
Tiêu Mặc Vũ nhìn không được, bước qua cầm lấy kéo: “Để ta.”
Chân Diệu với đôi mắt đỏ rực cười cười: “Vậy làm phiền Tiêu tướng quân rồi.”
Tiêu Mặc Vũ thấy vậy ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên cũng có chút ý ngượng ngùng.
Không cần phải nói, chỉ dựa vào việc Huyện chủ Giai Minh tự mình làm như vậy, bị ớt xông đến nỗi nước mắt không ngừng bay mà không nói nhiều gì, thì vừa rồi dường như hắn cũng không nên hoài nghi nàng không khéo tay.
Dù hương vị những thứ ruột vịt mề vịt kia có quái lạ đi nữa, thì lát nữa hắn cũng phải cho nàng đủ mặt mũi mà ăn một bát lớn.
Chân Diệu nhận lấy chiếc xúc gỗ trong tay Bạch Thược, đảo qua đảo lại xào ớt. Không lâu sau, mùi hương cay nồng đặc biệt của ớt bay ra, mọi người không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Thấy một nồi ớt đầy đã xào vàng giòn óng ánh, nàng đổ thẳng vào trong nồi to, ngay sau đó cho miến trong giỏ vào, thêm muối và gia vị ướp độc nhất vô nhị của nàng là gừng ngâm chua. Cuối cùng còn bỏ thêm một nắm to tiêu xay nhuyễn.
Trong nồi to đã là một mảng dầu đỏ, mùi thơm nồng đậm khiến người ta khó thể nào chịu được, không ít người biến thành bộ dạng há to miệng nuốt nước miếng.
Chân Diệu xoa xoa tay, cười tủm tỉm nói: “Xong rồi.”
Vừa dứt lời, rầm rập một nhóm người đã vây tới. Chủ tớ ba người vội vàng lui lại đi ra ngoài.
Mắt thấy một đám người sắp chen đổ cả nồi, Tiêu Mặc Vũ giận dữ: “Xếp hàng hết cho lão tử!”
Lời hắn nói vẫn rất có tác dụng. Một đám người vội vàng xiêu xiêu vẹo vẹo xếp hàng.
Chỉ thấy Tiêu Mặc Vũ thản nhiên đứng ở phía trước nhất, chỉ huy Trì Phó Tướng múc cho hắn một bát lớn. Sau đó xoay người nghiêm túc nói: “Ta nếm thử trước xem chín chưa.”
Mọi người đều cùng dựng thẳng ngón giữa.
Tướng quân, làm người đừng có vô sỉ như vậy chứ!
Tiêu Mặc Vũ bưng bát tránh ra vài bước, gắp một đũa miến xì sụp ăn vào, không khỏi mở to mắt.
Thật sự là ăn quá ngon!
Hắn ăn xong một bán miến huyến vịt, trời này rất lạnh, mà chóp mũi đã đổ một mảnh mồ hôi, toàn thân thật thoải mái.
Lúc này cũng có không ít người lang thôn hổ yết ăn xong, rối rít khen ngợi nói: “Ăn ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi, ăn xong cả người đều nóng lên, thật sự rất thoải mái.”
“Đúng vậy a, tay ta đông cứng cả mấy ngày nay, giờ cũng cảm thấy ấm lại rồi.”
Trong lòng Tiêu Mặc Vũ vừa động.
Nước dùng cay như vậy, dường như rất thích hợp cho các tướng sĩ trừ hàn, chờ đến bên Tĩnh Bắc, có lẽ tác dụng càng lớn hơn.
Hắn lau miệng, cố nén xúc động muốn đi ςướק thêm một bát mà đi tới trước mặt Chân Diệu.
“Sao Huyện chủ không ăn một chút?”
Chân Diệu nhìn đám người điên cuồng tranh đoạt một cái, khẽ mỉm cười: “Bình thường ta đã ăn rất ngon rồi, cần gì tranh cùng bọn họ chứ.”
Lời này nói ra khiến mặt già của Tiêu Mặc Vũ đỏ lên.
Bình thường dường như hắn cũng ăn chùa được không ít đồ ngon, mà vừa rồi lại là người đầu tiên xông lên.
Khụ khụ, điều này cũng không có gì, chủ yếu là bình thường hắn quen làm gương cho binh sĩ thôi.
Từ lúc ngày hôm đó, ánh mắt các tướng sĩ nhìn Chân Diệu đã khác.
Dĩ vãng là trong sự cung kính mang theo một tia coi thường, còn hiện tại thì mắt lóe lục quang như sói đói.
Thậm chí Chân Diệu phát hiện, mỗi lần đến giờ cơm, luôn có người không ngừng gõ gõ vào cạnh xe ngựa của nàng, hại tinh thần Thanh Đại lúc nào cũng căng ra.
Mỗi ngày đều bị một đám người thích ăn uống quấn lấy, Chân Diệu hữu tâm vô lực, vì nguyên liệu nàng mang đến cũng không chịu nổi tiêu hao, nói về tư tâm, thì có vài thứ ở phương Bắc không ăn được, mà nàng lại cố ý chuẩn bị cho Thế tử gia đấy.
Chỉ có lúc mỗi lần đi ngang qua thành trấn, đã thành ngày được tất cả mọi người vô cùng vui mừng, bởi vì nguyên liệu bọn họ mua được, trải qua một đôi tay thần kỳ của Huyện chủ Giai Minh, liền biến thành một nồi thức ăn mỹ vị.
Cứ như vậy, đường xá vốn xa xôi gian nan mệt nhọc, nhưng vì có thêm mỹ vị, nên đã trở nên không còn dài đằng đẵng như vậy nữa. Lại đi thêm mấy ngày, cuối cùng đến lúc đội ngũ đến thành Bắc Băng, căn bản không giống như quân đoàn mệt mỏi ngàn dặm xa xôi mà đến, ngược lại khiến cho người nghênh đón hoài nghi, vật tư mang đến có phải đã bị bọn gia hỏa mặt mày hồng hào này ăn hết trên đường rồi hay không.
“Tiểu thúc, thật không ngờ lần này là ngài dẫn đội tới!” Tiêu Vô Thương nhảy xuống ngựa, hưng phấn ôm lấy Tiêu Mặc Vũ.
Hai người bọn họ tuổi tác không kém nhiều, nói là thúc cháu, thật ra chẳng khác huynh đệ là bao, thuở nhỏ tình cảm rất tốt.
“Đừng có không biết lớn nhỏ.” Tiêu Mặc Vũ ghét bỏ nhíu nhíu mày, nhưng đáy mắt lại tràn đầy vui vẻ.
Ánh mắt Tiêu Vô Thương vừa chuyển, nhất thời cười, ôm bả vai Tiêu Mặc Vũ, nháy mắt ra hiệu nói: “Tiểu thúc, không phải là người tìm tiểu thẩm cho cháu, cùng dẫn đến đấy chứ?”
Sắc mặt Tiêu Mặc Vũ đại biến, đánh qua một quyền: “Chớ có nói năng bậy bạ!”
Hắn vung quyền xong, mặc kệ Tiêu Vô Thương kêu thảm thiết, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, thấy Chân Diệu đang xuống xe ngựa, bên tai hắn không khỏi nóng lên.
Vì sao cả đám người bên cạnh hắn đều ngu xuẩn như vậy chứ? Cái đội quân này, thực sự là không có cách nào dẫn theo mà!
Huyện chủ Giai Minh...... chắc không nghe thấy nhỉ?
Chân Diệu đi tới, cười chào hỏi: “Tiêu thế tử.”