Trời Sinh Một Đôi - Chương 397

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Mấy ngày nay tâm tình Tam hoàng tử không được tốt.
Phủ Trưởng công chúa Chiêu Vân đột nhiên truyền ra tin huyện của Trọng Hỷ muốn đánh cờ tuyển phu, còn phải đánh cờ mù gì đó nữa!
Cầm kỳ thư họa, đương nhiên hắn đều đã học sơ qua, nhưng vô luận phương diện nào, thì cũng chỉ là biết sơ sơ thôi, muốn cao thâm, vậy thì hoàn toàn không cần nói tới nữa. Nhưng hết lần này tới lần khác chuyện hoang đường như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại vẫn truyền thành chuyện được mọi người ca tụng, đã có không ít thanh niên tài tử nhao nhao muốn thử. Điều duy nhất cảm thấy hơi an ủi, chính là, kỳ nghệ của Quế Vương cũng chỉ tám lạng nửa cân với hắn, đều chỉ có thể giương mắt ngồi nhìn thôi.
Trong màn sương sớm, một đại nha hoàn mặc quần áo xinh đẹp vội vã đi tới: “Vương gia, sáng sớm Tiểu hoàng tôn liền thấy không khỏe, ngài có muốn đi qua một chuyến không?”
Tam hoàng tử lập tức thu liễm tất cả tâm tư, vung ống tay áo, đi theo nha hoàn.
Tiểu hoàng tôn đang giãy giụa muốn ngồi dậy, bị Ngưu ma ma đè chặt lại: “Tiểu chủ tử, ngài còn nhỏ, không khỏe thì cần phải nằm yên dưỡng bệnh, không thể chạy loạn.”
“Nhưng mà, ta còn phải đi học với tiên sinh, hôm qua viết chữ to, phải đưa cho tiên sinh xem.”
Dung nương tử ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên: “Tiểu chủ tử, ngài dưỡng khỏe rồi, mới có khí lực viết, như vậy mới viết càng đẹp hơn, tiên sinh xem cũng sẽ càng vui mừng hơn.”
Có lẽ là Dung nương tử đã nói trúng ý, hơn nữa Tiểu hoàng tôn luôn thân cận với bà ✓ú hơn những hạ nhân khác mấy phần, nghe vậy liền ngừng giãy giụa.
Ngưu ma ma thấy, liền âm thầm cắn răng, âm thầm liếc Dung nương tử một cái. Bàn về thân phận, bà mới là đại quản sự trong viện tử này, nhưng bàn về mặt mũi ở trước mặt Tiểu chủ tử thì lại không lớn bằng Dung nương tử, đáng hận bà còn ra đời sớm hơn mấy chục năm!
“Khụ khụ.” Tam hoàng tử ho khan một tiếng.
Nha hoàn bà tử trong liền vội vàng quỳ xuống.
“Phụ vương ——” Thấy Tam hoàng tử, Tiểu hoàng tôn vui mừng, ngửa đầu cười.
Tam hoàng tử nhấc chân lướt qua hạ nhân đang quỳ, vươn tay sờ trán Tiểu hoàng tôn, cau mày nói: “Hơi nóng, hôm nay ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.” Mặc dù Tiểu hoàng tôn còn nhỏ, nhưng từ sau khi phát hiện ra sự thông tuệ của bé, Tam hoàng tử liền nghiêm khắc, cũng ký thác kỳ vọng cao. Tiểu hoàng tôn ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
“Sao Tiểu hoàng tôn lại sốt?”
Dung nương tử quỳ xuống: “Cũng là lỗi của nô tỳ, tối qua Tiểu chủ tử đá chăn, nhiễm lạnh.”
Tiểu hoàng tôn vội giải thích: “Phụ vương, không liên quan đến bà ✓ú. Cảnh ca nhi đã lớn rồi, không thể ngủ chung với bà ✓ú nữa, nên tối qua đã kêu bà ✓ú ra phòng ngoài ngủ ạ.”
Ánh mắt Tam hoàng tử rơi xuống người Dung nương tử. Nàng ấy quỳ trên mặt đất, thân thể khẽ cúi xuống, một chiếc cổ trắng nõn thon dài, bởi vì đã thay áo mùa hạ, nên có thể mơ hồ thấy màu đỏ tươi ở bên trong, còn có cái ௱ôЛƓ hơi đẫy đà kia......
Trong lòng Tam hoàng tử nóng lên, vội vàng thu hồi ánh mắt. Kể từ sau khi bị Ngự sử kiện, hắn đã thu liễm lâu, hơn nữa lại phát hiện không có hứng thú với những tiểu cô nương ngây ngô và mấy cơ thi*p hoặc có được hoặc đoạt được kia. Chẳng lẽ là nghẹn lâu, lại nổi lên hăng hái với bà ✓ú của Cảnh ca nhi?
Tam hoàng tử vội vàng đè ý niệm trong đầu này xuống, phất tay nói: “Đi xuống hết đi.”
Sau khi mọi người lui ra ngoài, hắn hỏi: “Đã uống thuốc chưa?”
“Rồi ạ.” Tiểu hoàng tôn ngoan ngoãn đáp.
“Cảnh ca nhi, con còn đang tuổi lớn, không khỏe thì phải nghỉ ngơi, tiên sinh sẽ không trách.”
Tiểu hoàng tôn chu miệng.
“Sao vậy?”
“Phụ vương. Cảnh ca nhi cảm thấy, sống một mình trong viện thật nhàm chán. Đi học với tiên sinh còn vui hơn.” Con ngươi của bé xoay chuyển, vươn tay kéo ống tay áo Tam hoàng tử, “Phụ vương, lúc nào thì có thể được gặp lại Giai Minh cô cô ạ?”
Tay Tam hoàng tử khựng lại: “Cảnh ca nhi còn nhớ Giai Minh cô cô sao?”
Tiểu hoàng tôn gật đầu, do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: “Cảnh ca nhi vừa nhìn thấy Giai Minh cô cô thì đã cảm thấy rất thân cận.”
Tam hoàng tử chậm rãi thở ra một hơi. Đến nay La Thiên Trình vẫn không biết sống ૮ɦếƭ, lại đợi thêm một thời gian, xác định tin hắn ta đã ૮ɦếƭ rồi, thì Giai Minh liền không thể giữ nữa, nhưng hôm nay, hắn lại hơi dao động. Vì Cảnh ca nhi, có lẽ để lại cho nàng ta một mạng cũng có thể, trước cứ lén nuôi trong phủ, đến tương lai có ngày đó, liền giấu vào thâm cung, lại có ai biết được chứ?
Trong đầu Tam hoàng tử hiện lên bóng dáng Chân Diệu, trong lòng dần dần nóng lên. “Cảnh ca nhi, Phụ vương gọi thư đồng tới học bài với con, đợi buổi tối, Phụ vương về thăm con.”
Rời khỏi viện của Tiểu hoàng tôn, trong lòng Tam hoàng tử giống như đang bị mèo cào, một chốc lại nhớ tới cái ௱ôЛƓ đẫy đà kia của Dung nương tử, một chốc lại nhớ đến đôi chân dài eo thon của Chân Diệu, ngọn lửa kia liền bùng nổ, sương sớm còn chưa tan hết, hắn ta đã lén ra khỏi Vương phủ.
Hai nam tử mặc quần áo bình thường vẫn luôn theo dõi bên ngoài Yến Vương phủ liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó lập tức xoay người đi về một hướng khác, người còn lại cẩn thận từng chút đi theo. Hắn biết rõ loại thân phận như Tam hoàng tử đều có ám vệ ẩn ở trong bóng tối bảo vệ, không dám quá vội vàng, chỉ đành phải chậm rãi theo sau, dọc đường để lại ký hiệu bí mật.
“Chủ tử, sáng sớm Yến Vương đã ra cửa.”
Nghe ám vệ báo lại, La Thiên Trình lập tức đứng lên. Hắn cũng không chắc chắn Tam hoàng tử có biết tung tích của Chân Diệu hay không, nên vì để ngừa vạn nhất, bốn phía Yến Vương phủ và phủ Thượng thư đêu phái người theo dõi, không nghĩ tới hắn còn chưa xuất hiện lại trước mặt mọi người, thì bên phía Tam hoàng tử đã có dị động. Hắn đi phủ Thượng thư là nửa đêm, sớm như vậy, sợ rằng Dương Dụ Đức còn chưa kịp truyền tin tức hắn đã về cho Yến Vương, hoặc nói là, vì lý do an toàn, Dương Dụ Đức cũng sẽ không báo tin cho Yến Vương nhanh như vậy, để phòng ngừa bị hắn bắt được nhược điểm gì. Như vậy, sáng sớm Yến Vương lén lút ra cửa, liền có ý nghĩa sâu xa liễu. “Đi!”
Tam hoàng tử càng chạy càng nhanh, ᴆụng phải nha hoàn đang hầu hạ Chân Diệu, liền trực tiếp hỏi: “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân mới dùng điểm tâm, đang ở trong phòng nghỉ ngơi ạ.”
“Được rồi, ngươi đi xuống đi. Không gọi ngươi không cần tới.”
Bước chân nha hoàn khựng lại, cúi thấp đầu, im lặng đi ra ngoài.
Nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng nam tử, trong lòng Chân Diệu run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa. Sau đó cửa bị đẩy ra, Tam hoàng tử đi vào, Chân Diệu buông lỏng tay đứng lên.
Khóe môi Tam hoàng tử cong lên, ánh mắt rơi vào người nàng, thở dài nói: “Giai Minh, nàng gầy không ít.”
Chân Diệu cười một tiếng tự giễu: “Tam hoàng huynh quá quan tâm rồi, Giai Minh sợ hãi.”
Tam hoàng tử quay đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chân Diệu vội lui ra sau hai bước, lạnh lùng nói: “Tam hoàng huynh làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, có lời gì không thể mở cửa ra nói?”
Tam hoàng tử cười: “Giai Minh, hôm nay ta tới, là có một chuyện muốn nói với nàng.”
“Chuyện gì?”
Hắn nhìn vẻ mặt Chân Diệu thật chăm chú, thở dài nói: “La thế tử đi Kinh Châu thị sát lũ lụt, vô ý rớt xuống sông bỏ mình.”
“Ngươi nói nhảm!”
“Chuyện như vậy, ta cần gì lừa ngươi?”
Chân Diệu chỉ cảm thấy hơi hoang mang, nhưng nàng cố chống không muốn mềm yếu té xỉu, dùng răng cắn mạnh vào đầu lưỡi, nếm đến mùi máu tươi, mới thanh tĩnh mấy phần, sắc mặt còn trắng hơn cả hoa lê tháng ba: “Ngươi đừng lấy chuyện như vậy lừa gạt ta, Thế tử bơi lội thành thạo, không thể nào rớt xuống sông bỏ mình được.”
“Có bơi giỏi thế nào đi nữa, nhưng đây chính là lũ dâng đột ngột, dù là thần tiên thì ngã xuống, sợ rằng cũng không còn mạng trở về, chứ nói chi là một người phàm tục.” Tam hoàng tử tiến lên một bước, giọng nói ôn hòa xuống, “Cả phủ Trấn Quốc công đã treo lụa trắng, ngay cả linh đường cũng đã bày rồi. Ta tuyệt đối không nói dối nửa câu, nếu không thiên lôi đánh xuống.” Nhị phu nhân phủ Trấn quốc công vừa mất, lời này của hắn, cũng không có nửa câu dối trá.
Lúc này Chân Diệu mới không thể không tin. Nàng rất rõ ràng, trong lòng người thời đại này vẫn còn kính sợ quỷ thần, không dám hạ lời thề ngoan lệ lung tung như vậy.
Nhìn nàng lảo đảo muốn ngã, nước mắt tựa như vô số viên trân châu lăn xuống, nước mắt tẩy rửa con ngươi trở nên sáng như mặc ngọc, còn có một mái tóc đen bởi vì không có trâm cài 乃úi, nên xõa xuống như thác nước, tim Tam hoàng tử đập mạnh, liền vươn tay cầm lấy tay Chân Diệu.
Hai mắt Chân Diệu rưng rưng, nhưng ngoài dự kiến lại không có giãy dụa, mà chỉ bình tĩnh nhìn Tam hoàng tử: “Tam hoàng huynh có ý gì?”
Tim Tam hoàng tử đập ‘Thình thịch’ vừa nhanh vừa mạnh, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như lưu ly kia, lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cảm giác như vậy, đều chưa từng có khi đối mặt với những phụ nhân trước kia. Hắn liếm liếm môi, giọng nói trầm thấp: “Giai Minh, nàng cho rằng mình còn có thể trở về sao?”
“Phủ Quốc Công đã truyền ra tin tức ngươi bị bệnh, cho dù ta đưa ngươi về, nhưng La thế tử đã ૮ɦếƭ, lão phu nhân Trấn Quốc Công nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã tổn hại danh tiết mà còn gánh lấy danh hiệu phu nhân Thế tử như nàng sống sót trên đời này. Nàng thương tâm quá độ đi theo La thế tử, là kết cục tất nhiên.”
Chân Diệu lẳng lặng nghe, chờ Tam hoàng tử nói xong, liền nhướng mày hỏi: “Cho nên?”
Tam hoàng tử càng kề sát lại: “Giai Minh, Cảnh ca nhi vẫn luôn rất thân cận với nàng, xem nàng thành thế thân của mẫu phi nó. Bản vương nguyện ý kim ốc tàng kiều, giữ lại cho nàng một vị trí ở trong phủ, nàng...... Nàng liền theo ta đi.” Hắn không nhịn được nữa, vươn tay muốn ôm lấy Chân Diệu, cúi đầu bắt lấy cánh môi anh đào kia.
Đột nhiên, một vật sắc nhọn chỉ thẳng vào cổ Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử liền hít một ngụm khí lạnh, run run nói: “Giai Minh?”
Phàm là kẻ có quyền lợi cao nhất, hoặc là chỉ cách vị trí này một bước, đều đặc biệt tiếc mệnh.
“Tam hoàng huynh, ngươi cũng đừng lộn xộn.” Chân Diệu nhẹ giọng nói.
“Giai Minh, ngươi cầm cái gì vậy?” Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, trong phòng này, một vật bén nhọn cũng không có, ngay cả trang sức trên người Giai Minh cũng đều bị lấy đi rồi, nàng ta lấy đâu ra hung khí sắc nhọn như vậy?
“Nếu Tam hoàng huynh tò mò, thì liền cúi đầu xem thử đi.”
Tam hoàng tử cẩn thận từng ly từng tí cúi đầu, nhưng vừa động, vật sắc nhọn vật lập tức đâm vào da, cảm thấy đau đớn một trận. Hắn ta nhìn chằm chằm cái vật đang chỉ vào cổ kia, nhất thời không phản ứng kịp.
Chân Diệu cố nén nước mắt nói: “Ta ăn tám con gà, ba con vịt, cuối cùng mới lựa ra được một cái xương cứng nhất mài thành đao, mặc dù không thể so với dao găm chân chính, nhưng chắc là đâm vào trong cổ họng, vẫn có thể. Nếu Tam hoàng huynh không tin, vậy chúng ta liền thử một chút.”
Phản ứng đầu tiên của Tam hoàng tử chính là nổi giận. Mẹ nó, tên nào cho nàng ta ăn nhiều gà vịt như vậy? Nàng ta mới ở có mấy ngày, mà đã tiêu hao hết tất cả lượng cơm của một cô gái bình thường trong mấy tháng ăn rồi!
Cảm thấy đau, Tam hoàng tử mới phục hồi tinh thần lại, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh: “Giai Minh, ngươi đừng vọng động, để cốt đao (đao làm bằng xương) xuống đi.”
“Không.” Chân Diệu quay đầu, cười cười, “Dù sao Thế tử đã mất, ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, cũng không muốn sống thêm nữa, Tam hoàng huynh cùng đi làm bạn với ta trên đường hoàng tuyền đi, chờ xuống đến dưới đó, lại kêu Thế tử đánh ngươi một trận, cũng để cho ta hả giận!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc