“Cái gì?” Chân Diệu cảm thấy sấm sét giữa trời quang cứ như vậy đánh thẳng lên đầu nàng.
Nàng chỉ đi dạo Hội nữ nhi đêm thất tịch một lần, chọc một chuyện phiền toái không nói, về nhà lại còn phải đối mặt với cục diện gian nan như thế.
Thấy Chân Diệu sững sờ, Tử Tô cho rằng nàng quên A Quý là ai, bèn mịt mờ nhắc nhở: “Cô nương, A Quý chính là con ngỗng trắng Lão Bá gia tốn tận một trăm lượng bạc mới mua được đấy. À, chính là con ngỗng không biết bị ai đánh ngất ở vườn hoa. . . . . .”
Chân Diệu co rút khóe miệng một cái thật mạnh.
Sao nàng có thể quên nó được. Vì A Quý chính là do nàng đánh ngất!
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tiểu Thiền, Chân Diệu thở gấp: “Tiểu Thiền, sao ngươi lại làm việc hấp tấp như thế hả? Cả một con sáo cũng trông không được. Tối nay, tối nay ngươi đừng có ăn cơm, trở về phòng kiểm điểm bản thân cho thật kỹ đi!”
Đối với Chân Diệu mà nói, không cho ăn cơm quả thật là sự trừng phạt rất nghiêm trọng rồi.
Dù sao người là sắt cơm là thép, không ăn cơm một bữa là đã đói bụng đến đáng sợ.
Mặc kệ ngươi là hoàng thân, hậu duệ quý tộc, hay là dân chúng tóc húi cua, dù là ai thì cơ thể đều giống nhau.
Đã đi theo Chân Diệu một đoạn thời gian, Tiểu Thiền chưa từng thấy Chân Diệu tức giận lớn như vậy, vừa sợ hãi nói ra sự thật: “Cô. . . . . . Cô nương, nô tỳ, nô tỳ đã ăn rồi. . . . . .”
Vừa nói vừa dè dặt nhìn sắc mặt Chân Diệu, giải thích: “Đã, đã qua giờ cơm rồi ạ. . . . . .”
Một họng máu của Chân Diệu cứ bị nghẹn trong lòng, phất tay áo đi vào cửa, dặn dò Tử Tô một câu: “Tử Tô, bảo Tiểu Thiền trở về phòng tự kiểm điểm đi, đừng quỳ ở đây chướng mắt!”
Tử Tô nghe thế, vẻ mặt trước sau như một không lộ chút biểu tình cũng nhu hòa đi.
Thầm nghĩ tấm lòng vị Tứ cô nương này đúng là tốt hiếm thấy.
Nếu như vậy, cứ dốc lòng đi theo nàng thế này cũng không tệ.
Chỉ là tính tình này của nàng, sợ rằng tương lai rất dễ chịu thiệt, sau này bản thân mình càng phải giữ vững tinh thần mới được.
Không đề cập tới tâm tư thay đổi vi diệu của Tử Tô, Chân Diệu vào phòng, đến tịnh phòng tắm rửa, sau đó nhào cả người lên giường bất động.
Hôm nay đúng là quá mệt mỏi!
“Cô nương, không thể để thế mà ngủ được, tóc còn chưa khô, sáng mai sẽ bị đau đầu đấy.” Bách Linh dẫn Dạ Oanh đi vào, mỗi người cầm một cái khăn lông khô lau tóc cho nàng.
Chân Diệu nằm trên giường bất động, tùy ý các nàng hầu hạ.
Chỉ chốc lát sau, A Loan đã thu dọn xong cũng tiến vào, im lặng không lên tiếng ngồi lên một cái ghế con ở trước giường xoa Ϧóþ tay cho Chân Diệu.
Chân Diệu mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn A Loan một cái.
Tóc A Loan vẫn còn ẩm ướt, cứ ngồi yên lặng như vậy, mái tóc ẩm ướt như rong biển rũ xuống, tôn lên làn da trắng như tuyết, dung nhan như ngọc.
Thật sự là mỹ nhân a.
Chân Diệu thở dài trong lòng một tiếng.
Không thể phủ nhận rằng nhìn nhân vật và phong cảnh đẹp cũng khiến cho người ta vui tai vui mắt.
Đây cũng là nguyên nhân nàng chọn một mỹ nhân làm nha hoàn tùy thân.
Cuộc sống tương lai vẫn chưa biết u ám nhạt nhẽo cỡ nào, mỗi ngày ngắm phong cảnh xinh đẹp nhất định sẽ hòa hoãn tâm tình một chút.
“A Loan, hôm nay ngươi đi ra ngoài cùng ta cũng mệt rồi, không cần hầu hạ nữa đâu, đi nghỉ ngơi cho sớm đi.”
A Loan cúi đầu, vô cùng chăm chú xoa Ϧóþ: “Nô tỳ không mệt ạ.”
Cũng không nói thêm lời nào khác.
Chân Diệu đã có phần hiểu về mấy nha đầu, nàng biết A Loan không thích nói, nên cũng không nói thêm gì.
Ngược lại Bách Linh quét A Loan một cái, lặng lẽ bĩu môi.
Thật không biết A Loan rốt cuộc tốt chỗ nào, trước đây không nói một lời, vậy mà cô nương đi dự Hội nữ nhi đêm thất tịch lại dẫn nàng ta theo.
Phải biết rằng ngày này mặc dù bọn nha hoàn có thể được gặp cha mẹ người thân, nhưng đó là đối với những người hầu trong phủ, còn mua từ bên ngoài như các nàng thì làm gì còn cha mẹ người thân chứ.
Có thể đi theo cô nương đi ra ngoài mới là chuyện vừa mở mang tầm mắt vừa thêm vinh quang.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bởi vì diện mạo A Loan xinh đẹp?
Nhìn dung nhan tuyệt sắc của Chân Diệu, Bách Linh cảm thấy ý nghĩ của mình có chút hoang đường.
Cô nương cũng không phải bọn nam nhân kia, chẳng lẽ lại còn vì nha đầu nào dung mạo xinh đẹp nhất thì sủng ái người đó nhất sao?
Tuyệt đối là bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
Lại không biết Dạ Oanh cũng đang lảm nhảm trong lòng.
Quả nhiên cô nương thiên vị nha hoàn tướng mạo xinh đẹp. Không thấy hai nha hoàn nhị đẳng A Loan và Bách Linh đấy à? Hoàn toàn là nha hoàn có dung mạo xinh đẹp nhất trong đám nha hoàn .
Không được, sau này nàng cũng phải bắt đầu học trang điểm, cách ăn mặc gì đó mới được.
Chân Diệu đã thoải mái ngủ thi*p đi mà không biết mình đã thành công kích thích tâm tư thích làm đẹp của bọn nha hoàn.
Nhưng vừa ngủ được nửa giấc đã bị người đánh thức.
“Tử Tô?” Chân Diệu mở mắt ra.
Mấy người A Loan chẳng biết đã lui ra ngoài lúc nào. Chân Diệu phát hiện người đánh thức nàng là Tử Tô thì có chút kinh ngạc.
Nàng dụi dụi mắt, hỏi: “Tử Tô, bây giờ đã là giờ nào rồi, có chuyện gì sao?”
Tử Tô xử sự trầm ổn, tuy giữa hai đầu mày có sự lo lắng vô cùng, nhưng vì sợ làm Chân Diệu kinh sợ nên cũng không vội nói mà đỡ nàng ngồi dậy dựa vào cái gối dựa có hoa văn tròn màu vàng lá thu. Đợi sự ௱ôЛƓ lung trong mắt Chân Diệu lui dần, lúc này mới hạ giọng nói: “Cô nương, xảy ra chuyện rồi ạ.”
Trong lòng Chân Diệu nặng nề, lúc này mới thực sự thanh tỉnh, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tử Tô.
Tử Tô thấp giọng nói: “Tam cô nương mất tích rồi.”
“Cái gì!” Chân Diệu giật nảy người, “Tử Tô, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, sao lại không tìm thấy Tam cô nương?”
Tử Tô lắc đầu: “Nô tỳ cũng không rõ cụ thể, Lão phu nhân chắc chắn muốn ra sức giấu diếm các viện, chỉ gọi tất cả phu nhân thái thái các phòng sang thương nghị.”
Chân Diệu hiểu, cô nương quý phủ mất tích là chuyện lớn tày trời, sự tổn hại đến danh dự quý phủ lớn hơn chuyện nàng rơi xuống nước trước đây rất nhiều.
Nàng có thể biết được chút tin tức về chuyện này đều là công lao của Tử Tô.
Dù sao Tử Tô xuất thân từ viện Lão phu nhân, đương nhiên có cách nghe ngóng tin tức của mình.
Nhưng không ngờ nàng lại nói với mình trước.
Dáng vẻ này ngược lại đã không giống bị Lão phu nhân phái tới giám sát quản chế nàng như trước đây nữa.
Tới nơi này, Chân Diệu chưa từng nghĩ làm bạn bè, làm tỷ muội tốt với nha hoàn…, mọi người chỉ cần tuân thủ thân phận, bổn phận của bản thân để sống là tốt rồi. Nàng cũng sẽ ưu đãi các nàng một chút trong phạm khả năng của mình, không tùy ý làm khó người khác.
Nha đầu Tử Tô để tâm đến nàng như thế khi nào vậy?
Chân Diệu có chút khốn hoặc, cảm thấy có thứ gì đó kỳ quặc lẫn vào.
“Nghe nói Tam cô nương đạt được thượng đẳng trung phẩm ở cuộc thi tài Xuyên châm khất xảo(*), sau đó Đại gia dẫn các cô nương đến vườn nho, nhưng không biết sao không thấy tung tích của Tam cô nương đâu.”
(*) xuyên châm khất xảo:là phong tục hằng năm của Hán tộc, cử hành vào đầu tháng bảy. Trong đêm thất tịch, nữ tử lấy chỉ năm màu, hướng về phía ánh trăng xỏ qua chín lỗ kim (hoặc năm hay bảy lỗ kim) được sắp thẳng hàng, người xỏ chỉ qua toàn bộ lỗ kim nhanh nhất được gọi là “ Đắc xảo”
Đêm thất tịch, có tập tục nấp dưới giàn nho nghe trộm Ngưu Lang Chức Nữ ước hẹn.
“Cô nương biết chuyện này, trong lòng người có tính toán là được.”
Chân Diệu gật đầu: “Vậy Tam cô nương có tin tức chưa? Bên Lão phu nhân phái người đi tìm rồi à?”
Vẻ mặt Tử Tô nghiêm trọng: “Hình như vẫn chưa có tin gì, bên Thế tử cũng không dám phái quá nhiều người đi tìm vì sợ để lộ tin tức.”
“Được rồi, ta biết rồi. Tử Tô, đa tạ ngươi nhắc nhở.” Chân Diệu ý bảo Tử Tô lui ra. Nàng nghĩ tới những chuyện lộn xộn trong phủ, lại thở dài.
Lá ngô đồng trong Minh Hoa Uyển đung đưa xào xạc, bên chủ thất đèn đuốc sáng trưng.
Thế tử Kiến An Bá – Chân Kiến Văn mang nét mặt tối tăm phiền muộn đi tới đi lui.
Đại phu nhân Tưởng thị ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư đung đưa quạt, nhìn sắc mặt bà lại không thấy được bao nhiêu manh mối.