Sắc mặt Quân Hạo trắng bệch, mồ hôi hột từ trán cuồn cuộn rơi xuống, theo sống mũi chảy xuống khóe miệng, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ.
An Quận vương vỗ vỗ vai hắn “Quân Hạo, ta thấy ngươi không nên miễn cưỡng mình như vậy, cứ đem sự thật nói với mấy người La thế tử, như thế mặc dù đối với A Loan có chút ảnh hưởng, nhưng đến lúc đó từ thừ thương lượng một chút, Yến Giang lại xa ngàn dặm, cũng không có điều tiếng gì”
Hồi lâu sau, Quân Hạo mới từ đau đớn tỉnh hồn lại, lấy khăn lau mồ hôi, hướng An Quận Vương cười cười nói “Chỉ đành như thế, chẳng qua là Hạo muốn gặp mặt vợ chồng La Thế tử, tránh cho trong lòng họ còn có nghi ngờ”
An Quận vương gật đầu lia lịa “Như vậy cũng tốt, nếu không bọn họ lại tưởng bổn vương đánh chủ ý tới nha hoàn kia”
La Thiên Trình ném thiệp trên bàn, vẻ mặt âm trầm.
Quân Hạo kia lại muốn gặp mặt vợ chồng hắn? Hắn cho mình là ai?
Hắn nhìn thiệp mời in hoa tinh xảo thêm một lần, không khỏi cười lạnh.
Người nọ sẽ không phải muốn giương đông kích tây chứ?
Rõ ràng nói muốn có A Loan, nhưng lại mơ tưởng Kiểu Kiểu của hắn?
Nhưng bây giờ Kiểu Kiểu đối với Quân Hạo chỉ có chán ghét, nếu có ý gì khác thì chỉ càng khiến Kiểu Kiểu chán ghét hơn mà thôi.
La Thiên Trình vì cơ trí hãm hại tình địch của mình mà tỏ vẻ đắc ý, ném thiệp xuống đất, đạp chân lên rời thư phòng.
“An Quận vương và bằng hữu của hắn muốn mời cơm chúng ta?” Chân Diệu quả nhiên vừa nghe ba chữ An Quận vương thì chân mày cau lại ‘Nếu là chuyện đó, tìm Thế tử thì cũng thôi đi, còn muốn ta ra mặt làm cái gì?”
Nói tới đây, sắc mặt trầm xuống “Bọn họ sẽ không phải còn đánh chủ ý tới A Loan chứ?”
La Thiên Trình vỗ vỗ tay nàng trấn an “Kiểu Kiểu, An Quận vương vốn là kẻ bất cần, tùy tâm sở dục, bọn họ hiện tại đánh chủ ý tới A Loan, chẳng thà mặt đối mặt một phen, tránh sau này làm phiền chúng ta không ngớt”
Hi vọng An Quận vương và Quân Hạo không ngừng cố gắng, để cho Kiểu Kiểu càng chán ghét hơn, trong lòng hắn cũng yên tâm.
“Nói như vậy..” Chân Diệu nghĩ tới danh tiếng của An Quận vương liền nhức đầu cho nên gật đầu “Vậy cũng được”
Hôm sau, Chân Diệu tùy ý ăn mặc ra cửa, đợi một lát còn không thấy La Thiên Trình ra ngoài, hỏi Thanh Đại “Thế tử đâu?”
“Thế tử gia còn đang thay y phục bên trong”
“Cũng đã lâu rồi, còn chưa thay xong y phục?” Chân Diệu đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.
“Thế tử, đây là có chuyện gì?” Nhìn mấy hòm xiểng mở rộng, còn có xiêm y đầy giường, Chân Diệu giật mình.
La Thiên Trình cười đến không có ý tốt “Còn không phải không tìm được quần áo thích hợp sao”
Chân Diệu liếc mắt, tiện tay nhặt lên một cẩm bào xanh điểm hoa văn bạc “Cái này không phải rất đẹp sao?”
“Cái này?”
“Đúng nha, vóc người chàng đẹp, đồ ở đây đều hợp. Bộ này còn làm cho tinh thần tốt hơn” Chân Diệu có cảm giác, bàn luận chuyện này có chút quỷ dị.
Nàng đây là đang cùng khuê mật đi phố sao?
La Thiên Trình nghe được Chân Diệu khen vóc người mình đẹp, vui mừng nhếch khóe miệng, ôm bộ cẩm bào ra sau bình phong thay y phục.
Một lát sau một công tử phóng khoáng đi ra, mỉm cười hỏi Chân Diệu “Như thế nào?’
“Không tệ” Chân Diệu gật đầu, sau đó hồ nghi nhìn La Thiên Trình “Thế tử, ta cảm thấy hôm nay chàng có chút lạ”
Bình thường hắn không phải kiểu này, nếu nàng không nhắc nhở có khi còn mặc đồ cũ bạc màu ra đường.
“Nơi nào kỳ lạ. Ra cửa gặp khách, ăn mặc tùy ý không phải là thất lễ sao.” La Thiên Trình nghiêm trang giải thích.
Chân Diệu nghe lý do này, miễn cưỡng gật đầu “Vậy đi thôi”
La Thiên Trình dắt tay nàng ra ngoài, bỗng nhiên dừng lại.
“Sao vậy?’
“Khụ Kiểu Kiểu, nàng cảm thấy ta và vị bằng hữu nhạc công kia của An Quận vương, ai đẹp hơn?”
“Khụ khụ khụ khụ” Chân Diệu ho khan kịch liệt, nước mắt cũng chảy ra.
La Thiên Trình vội vàng rút khăn lau cho nàng, lại bị đẩy ra.
Chân Diệu lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn La Thiên Trình “Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám giả dạng phu quân ta?”
“Kiểu Kiểu …” La Thiên Trình cũng cảm thấy có chút lùng túng, bên tai hồng lên.
Cuối cùng hai người cũng ra cửa, chờ lúc đến khách điếm An Quận vương và Quân Hạo đã uống hai tuần trà.
La Thiên Trình không chút áy náy nói “Rời nhà hơi muộn, để nhị vị chờ lâu”
An Quân vương hiểu rõ gật đầu “La thế tử và huyện chủ Giai Minh ra ngoài, thời gian lâu một chút là khó tránh khỏi, bổn vương đôi khi cùng vương phi ra cửa cũng là như vậy”
La Thiên Trình mặt không đỏ tim không nhảy “Vương gia không trách là tốt rồi”
Chân Diệu không nhịn được nâng trán, chịu tiếng xấu cho người khác thật sự là đáng ghét.
“Vị này là …” La Thiên Trình cuối cùng cũng chuyển ánh mắt tới nam tử mặc áo bào trắng.
Quân Hạo giống như trước nhìn về hắn, khi nhìn rõ mặt mũi đối phương, trong nháy mắt hắn chợt cảm thấy иgự¢ đau xót, lảo đảo lùi về phía sau một bước.
La Thiên Trình mặt không chút thay đổi, tầm mắt vẫn không rời đi, Quân Hạo cũng thế.
Tầm mắt hai người giằng co, phảng phất như chỗ giao nhau có tia lửa lóe ra, bất luận kẻ nào cũng không dám chen vào.
Chân Diệu che miệng. Xong, nàng nói sáng nay sao Thế tử lại khác thường như vậy, khó có thể nào không liên quan tới vị Quân tiên sinh này.
Ở thời đại này, nam tử quý tộc nuôi nam đồng làm nam sủng cũng không phải chuyện mới mẻ, thậm chí còn là một loại thời thượng được tôn sùng.
Nhìn lại vị Quân tiên sinh phong hoa tuyệt đại này, trái tim nhỏ của Chân Diệu chợt nhói lên.
Nam nhân này, không có chuyện gì sao lại cần đẹp như vậy chứ?
Cảm nhận được tầm mắt Chân Diệu, ánh mắt Quân Hạo chậm rãi rời qua, thấy rõ trong mắt nàng có ý ghét bỏ, hơi ngẩn ra.
Trong nháy mắt đó, rõ ràng không biết tại sao, ngàn loại tư vị như xông lên đầu hắn, hắn không tự chủ được há mồm gọi “Diệu nhi…”
La Thiên Trình đột nhiên biến sắc, duỗi tay kéo Chân Diệu ra phía sau mình. Mặt không chút thay đổi ngó chừng Quân Hạo, trong lòng nhấc lên bão táp.
Chẳng lẽ Quân Hạo cũng có ký ức của kiếp trước?
An Quận vương sớm từ trong khi*p sợ hồi phục tinh thần. Ha ha cười nói “Quân Hạo, kinh thành cũng không có dân phong cởi mở như phía nam của ngươi, bổn vương không phải nói ngươi nhưng ngươi nên gọi là huyện chủ Giai Minh mới đúng”
Quân Hạo đã khôi phục vẻ vân đạm phong khinh, lại sâu sâu nhìn Chân Diệu, khẽ cúi người “Quân Hạo ra mắt huyện chủ Giai Minh”
Hắn xoay người tới trước mặt La Thiên Trình “Ra mắt La thế tử”
La Thiên Trình nháy mi mắt, thản nhiên nói “Không cần đa lễ”
Hắn nhìn về phía An Quận vương “Vương gia nếu có chuyện cứ nói, Giai Minh không thể ở ngoài lâu”
“Ah, là như vậy, hôm đó ở Đại Phúc tự, ta cùng Quân Hạo vô tình gặp Giai Minh. Quân Hạo trong lúc vô tình phát hiện nha hoàn bên cạnh Giai Minh tên gọi A Loan rất giống biểu muội mất tích nhiều năm của hắn …”
Nghe được hai chữ “Biểu muội” Chân Diệu từ trong cảm giác cổ quái tỉnh hồn lại “Vương gia, lời ngài nói có chút ly kỳ. A Loan hiện nay cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, lại có thể nhìn ra …”
Nàng rời mắt tới trên người Quân Hạo, nhưng theo bản năng lại rời đi “giống như biểu muội của vị Quân tiên sinh này?”
Không chờ An Quận vương mở miệng, Quân Hạo đã nhàn nhạt giải thích “Biểu muội của Hạo từ mười năm trước đã mất tích, những năm này gia đình vẫn một mực tìm kiếm. Cô nương A Loan bên cạnh Huyện chủ nhìn rất giống cô cô của Hạo, Hạo mới có cả gan suy đoán. Có chút đường đột, mong huyện chủ chớ trách”
Quân Hạo rũ mắt, thật tính bồi tội, phản ứng trong lòng với cảm giác kinh ngạc kỳ quái vừa rồi đã qua đi.
“A Loan là nha hoàn thi*p thân của ta, chủ dựa vào đôi câu vài lời của Quân Tiên sinh đùng là làm cho người ta khó lòng tin được” Chân Diệu lãnh đạm nói
Quân Hạo chỉ cảm thấy sự lãnh đạm đó khiến hắn cực kỳ khó chịu. Nhưng cố nhịn cảm giác khác thường này, bình tĩnh nói “Bằng chứng cũng có, chẳng qua là …”
“Quân tiên sinh có lời cứ nói thẳng không cần ấp a ấp úng”
“Hay để bổn vương nói đi, có điều chuyện này La thế tử nghe không được tiện lắm” An Quận vương đi tới bên Chân Diệu, nhỏ giọng nói một câu.
Chân Diệu trừng lớn mắt: “Thật không?”
An Quận vương ngượng ngùng cười “Dù sao nha hoàn kia cũng ở bên cạnh muội, muốn biết, trở về hỏi một câu là được”
La Thiên Trình tai thính mắt tính, câu nói kia cũng nghe rõ ràng, trên mặt lại không lộ điểm gì, còn cố ý hỏi “Vương gia cùng nương tử nói cái gì?”
Hắn khiêu mi quét Quân Hạo một cái, tự tiếu phi tiếu nói “Không biết cái gì mà ta không tiện nghe, Quân tiên sinh lại nói cho Vương gia, lại không thể để tại hạ nghe được?”
Chân Diệu vừa nghe, trên mặt giận tái đi quét Quân Hạo một cái. Thầm nghĩ người này cũng quá không cẩn ngôn, chuyện như vậy lại còn nói cho An Quận vương nghe.
Quân Hạo nhìn sang, trong mắt tràn đầy ôn nhu khó hiểu
Chân Diệu liền giật mình, mắt mở lớn.
“Ta và nương tử về trước, sau đó sẽ cho vương gia cùng Quân tiên sinh câu trả lời chắc chắn” La Thiên Trình nắm tay Chân Diệu, sải bước rời đi.
Bên trong nhã gian, chỉ còn hai người An Quận vương cùng Quân Hạo.
An Quận vương nháy mắt mấy cái “Quân Hạo, ngươi làm sao biết khuê danh của huyện chủ Giai Minh?”
“Khuê danh của huyện chủ Giai Minh?
“Đúng vậy, Giai Minh huyện chủ họ Chân, tên chỉ một chữ Diệu”
Tâm Quân Hạo nhảy lên, thì ra là Diệu nhi, là khuê danh của nàng sao?
Nhưng, hắn tại sao lại bật thốt lên cái tên đó?
Từ lúc tới kinh thành, không, là từ lần gặp đầu tiên ở Đại Phúc tự, hắn như bước vào trong sương mù, trở nên không giống mình lúc thường.
Gia Minh huyện chủ có phải có thể thay hắn vén ra màn mây mù kia?
Nhưng, hắn nhất định phải tìm kiếm đáp án sao?
Chân Diệu trở về phủ, lập tức gọi A Loan tới.
“A Loan, trên người của ngươi, có phải có thai ký không?”
A Loan hơi kinh ngạc, sau đó mặt đỏ lên trả lời “Đại nãi nãi, nô tỳ có một thai ký hình bán nguyệt trên người, ở … bên иgự¢ trái …”
Chân Diệu ngây ngốc, một lúc lâu, thở dài nói “A Loan, ngươi đã trở thành biểu muội của người khác mất rồi”
A Loan bịch một tiếng quỳ xuống “Đại nãi nãi, nô tỳ không hiểu ý người, có phải hay không … là có người muốn đòi nô tỳ đi?”
Nàng gập người thật sâu, dập đầu “Đại nãi nãi, nô tỳ không muốn rời khỏi người, đi hầu hạ người khác”
Vẻ mặt Chân Diệu có chút phức tạp “Ngươi …”
“Dạ, hôm đó ngài và Thế tử gia nói chuyện, nô tỳ cũng nghe được. Nô tỳ không muốn làm thông phòng cho người khác, nếu như có thể, nô tỳ muốn giống Tử Tô tỷ tỷ sau này làm quản sự nươn tử, nếu không tình nguyện giống Bạch Thược tỷ tỷ cả đời hầu hạ Đại nãi nãi là tốt rồi”