Trời Sinh Một Đôi - Chương 323

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

“Kiểu Kiểu, nàng nghĩ Thái tử phi định lấy Thái tôn ra mưu hại nàng?”
Chân Diệu gật đầu: “Ta cũng biết nghĩ vậy là rất sai nào có người mẹ nào lại đem an nguy của con ra tính toán người khác, đặc biệt là trong hoàng thất, tầm quan trọng của con nối dòng đối với nữ nhân càng không cần phải nói, cho nên không nói trước mặt mọi người, chẳng phải người khác càng nghĩ đầu óc ta không tỉnh táo. Nhưng ta thấy cảm giác của mình không sai, Cẩn Minh, chẳng lẽ chàng cũng thấy ta nghĩ miên man?”
“Sao có thể?” La Thiên Trình vuốt tóc Chân Diệu, mắt híp lại, chậm rãi nói: “Có thể, cảm giác của nàng không sai.”
Hắn liếc mắt nhìn Chân Diệu nói: “Nếu Thái tôn này không phải Thái tôn đây?”
Chân Diệu kinh hãi: “Chàng nói là, Thái tôn này là giả mạo? Không thể đi, trước đây ta cũng từng gặp Thái tôn, còn nữa, lúc đó ba vị vương gia đều ở đó, nếu là Thái tôn giả, lẽ nào lại không phát hiện được?”
La Thiên Trình khép mi che lãnh ý trong mắt: “Thái tôn chỉ là đứa bé, trường hợp này là thân phận quý trọng, nào có ai tỉ mỉ ngắm kỹ, cứ như vậy, chỉ cần có bảy tám phần tương tự là có thể lừa dối cho qua.”
Thân phận tôn quý như vậy, nuôi thế thân vốn không phải chuyện li kỳ gì, làm nhạc phụ Thái tử, Thư Hàn phòng ngừa chu đáo kiếm một đứa bé tương tự Thái tôn cũng không có gì kỳ quái.
Đời trước, sau Thái tử bị phế, Thái tôn cũng ૮ɦếƭ yểu, không gây ra phong ba gì, nếu hắn đoán không sai, chắc đổi Thái tôn thực sự ra ngoài, sống cuộc sống của người bình thường.
Đời này, bọn họ dùng mánh khóe cũ cũng không phải không có khả năng, dù sao một phế Thái tử vốn không dậy nổi phong ba gì, nhưng Thái tử phi ngàn không nên, vạn không nên, không nên kéo Kiểu Kiểu vào, nếu đối phương bất nhân vậy đừng trách hắn bất nghĩa.
Bên này La Thiên Trình lặng lẽ phái người đi tra, bên kia Thái tử phi lại bẩm báo với Thái hậu.
Ngày đó Thái tử bức vua thoái vị, phái một nhóm người khống chế Thái hậu, còn chưa thành công đã bị người của La Thiên Trình bắt. Chiêu Phong đế lo lắng Thái hậu biết sẽ tổn thương thân thể. Liền giấu đi.
Thái hậu nghe Thái tử phi khóc lóc kể lể xong, giận dữ: “Người đâu, truyền ý chỉ của bổn cung. Tuyên huyện chủ Giai Minh lập tức tiến cung.”
Một canh giờ sau, nhìn Chân Diệu quỳ gối trước mặt, Thái hậu xụ mặt xuống, lâu sau mới thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Thái hậu.” Chân Diệu cố nén nhức mỏi đứng lên.
“Giai Minh, chuyện hôm trước ai gia đã nghe Thái tử phi nói, cháu thân là huyện chủ, hành sự có phần lỗ mãng. Cháu cũng biết Thái tôn bây giờ còn đang sốt!”
Ngồi dưới Thái hậu, khóe miệng Thái tử phi khẽ nhếch, âm thầm cười nhạt.
Sau khi nàng hồi cung, định trì hoãn hai ngày. Chờ đứa bé kia bắt đầu bị sốt lúc này mới tìm đến Thái hậu khóc lóc kể lể. Quả nhiên Thái hậu vừa nghe Thái tôn bị rơi xuống nước nên bị sốt cao lập tức lửa giận tăng vọt.
Lúc này đây, nàng thật muốn nhìn xem, huyện chủ Giai Minh thoát thân thế nào!
Dùng một đứa bé chắc chắn phải ૮ɦếƭ, đổi lấy sự chán ghét, vứt bỏ của Thái hậu với huyện chủ Giai Minh, đơn giản là kiếm lời.
Chân Diệu phúc thân: “Thái hậu, Thái tôn xảy ra chuyện như vậy thần phụ cũng rất khó chịu, lúc đầu còn đưa thuốc bổ qua, đáng tiếc bị Thái tử phi trả về.”
“Thái tôn bị ngươi đẩy xuống nước, thuốc bổ ngươi đưa, bổn cung không dám thu!”
Chân Diệu nhìn Thái tử phi, đột nhiên nở nụ cười: “Lời này của Thái tử phi là không đúng, ta đưa thuốc bổ qua là một phần tình nghĩa, muốn nói Thái tôn rơi xuống nước có liên quan đến ta, tội danh như vậy ta thực không dám nhận!”
“Tổ mẫu, bà xem, đến lúc này rồi huyện chủ Giai Minh còn giảo biện!”
Thái hậu trầm mặt như nước, nhấc tay: “Đưa người vào.”
Một lát sau Trương Triêu Hoa và đám hạ nhân ban đầu hầu hạ Thái tôn nối đuôi nhau vào.
“Trương thị, ngươi nói đi.”
Trương Triêu Hoa thấp thỏm trong lòng quỳ xuống.
“Trương thị, ngươi chỉ cần nói đúng chuyện nhìn thấy hôm đó là được, đừng sợ.” Thái hậu thấy nàng ta khẩn trương liền nói một câu.
Trương Triêu Hòa lúc này mới lấy dũng khí nói: “Ngày ấy thần phụ đi sau huyện chủ Giai Minh, Thái tôn liền từ phía khác chạy tới, chạy đến trước mặt huyện chủ Giai Minh liền rơi xuống sông.”
“Rốt cuộc có phải bị huyện chủ Giai Minh ᴆụng vào không?”
Trương Triêu Hoa nghĩ một lúc liền khẳng định gật đầu: “Đúng vậy.”
Kỳ thực cho tới giờ nàng ta đã không nhớ rõ ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng ta tựa hồ thấy huyện chủ Giai Minh ᴆụng phải Thái tôn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, liền không dám xác định. Nhưng nàng ta đã nói với nhiều người là huyện chủ Giai Minh ᴆụng phải Thái tôn, làm sao có thể sửa miệng nữa?”
“Các ngươi thì sao?” Thái hậu phượng nghi uy nghiêm, quét mắt qua đám hạ nhân quỳ dưới đất.
Những người đó tất nhiên đều nói phải.
Thái hậu nhìn Chân Diệu: “Giai Minh, trước cháu ᴆụng Thái tôn ngã xuống nước, sau thề thốt phủ nhận, thật sự làm tổn hại đức hạnh hoàng gia, vị huyện chủ này của cháu là Hoàng thượng ban tặng, ai gia từ chối cho ý kiến, nhưng sai lầm lần này nếu nhẹ nhàng bỏ qua, chỉ sợ tương lai cháu sẽ càng làm ra chuyện tổn hại hoàng gia. Như vậy đi, cháu hãy đi Đại Phúc tự tu hành nửa năm, cầu phúc cho Thái tôn.”
Thái tử phi gần như muốn cười to, thống khoái không gì sánh được nhìn Chân Diệu.
“Giai Minh, cháukhông phục?” Thái hậu khách khí hỏi, ánh mắt khóa chặt Chân Diệu.
Chân Diệu sửa sang quần áo, quỳ xuống, giọng nói trong trẻo: “Thái hậu khoan dung, nếu đúng là hại Thái tôn rơi xuống nước xử vậy kỳ thực là nhẹ, nhưng thần phụ còn có một nghi vấn.”
“Nói đi.” Thái hậu lạnh lùng nói.
Đến lúc này nàng ta còn không nhận tội vậy đừng trách bà không nể mặt.
Chân Diệu cũng không muốn lại tranh chấp chuyện này, nàng nâng mắt quét qua đám hạ nhân kia nói: “Ngày ấy Thái tôn một mình chạy lên cầu, nếu nói ra cũng vì hạ nhân hầu hạ chăm sóc không chu đáo, chẳng biết Thái hậu xử trí bọn họ như thế nào?”
Người không ᴆụng ta ta không ᴆụng người, nếu Thái tử phi sai người làm chứng giả chung quy cũng phải trả giá thật lớn.
Lời vừa nói ra đám hạ nhân đều mặt xám như đất, kinh hoàng không thôi nhìn Thái tử phi.
Đối với Thái hậu mà nói, đám hạ nhân này không khác bụi bặm là mấy, nếu huyện chủ Giai Minh nguyện ý bị phạt, vậy mấy thứ nô tài này có chạy cũng không thoát tội, bà tùy ý nói: “Thái tôn còn bệnh, không thích hợp thấy máu tanh, những người này liền sung vào Tẩy y cục đi.”
“Thái hậu tha mạng, Thái hậu tha mạng!” Đám người đó chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, liều mạng dập đầu.
Các nàng khó khăn lắm mới được phân vào Đông cung, có thể hầu hạ Thái tôn, tương lai nói không chừng lại có phúc lớn, một khi bị phái đến Tẩy y cục, các nàng sống sung sướng đã quen, ở đó không lâu sẽ bị bắt nạt.
Một số người thấy mặt Thái hậu hiện lên vẻ không kiên nhẫn, quay đầu nhìn Thái tử phi.
Sắc mặt thái từ phi khó coi.
Nàng không ngờ huyện chủ Giai Minh cư nhiên cắn đám nô tài không tha, vốn nếu huyện chủ không nói, Thái hậu lớn tuổi, không nhớ những việc vặt này. Đến lúc đó nàng minh phạt ám thưởng, lung lạc những người này tiếp tục làm việc là được.
Nhưng bây giờ, cầu tình cho họ là không thể. Làm nô tài, chiếu cố tốt chủ tử là thiên kinh địa nghĩa, không chiếu cố tốt bị phạt là đúng.
Nàng chỉ đành vội vã cho những người đó ánh mắt trấn an.
Rất nhanh đám người đó bị lôi xuống.
Thái hậu nâng trà: “Giai Minh, vậy cháu về thu thập một chút, mai liền đi đi.”
Chân Diệu quỳ một bên: “Thái hậu, hôm nay hoàng thượng triệu ngoại tử vào cung yết kiến, thần phụ cũng không có gì phải thu thập, đợi ngoại tử ra trực tiếp đi Đại Phúc tự là được?”
Mí mắt Thái hậu giật một cái.
Bà suýt quên địa vị của La Thiên Trình trong lòng hoàng thượng bất đồng, còn cấm túc chưa đến một tháng đã tuyên triệu tiến cung rồi.
Thái hậu có thế nào đi nữa cũng phải suy tính cho Hoàng thượng, liền gật đầu.
Đúng lúc này nội thị hô: “Hoàng thượng giá lâm……..”
Chiêu Phong đế sải bước tiến vào. La Thiên Trình theo sau, ánh mắt rơi vào Chân Diệu đang quỳ, mím chặt môi.
Chân Diệu tiếp xúc ánh mắt, khẽ lắc đầu, ý bảo không sao.
“Sao không nghỉ ngơi cho tốt lại tới đây?” Thái hậu sẵng giọng.
Từ đầu năm, bình thường Chiêu Phong đế đều không thượng triều, Thái hậu vẫn lo lắng cho thân thể ông.
“Nghe nói Thái tôn bị bệnh, trẫm đến thăm.”
Thái hậu vừa nghe Thái tôn bị bệnh liền đón Thái tôn từ Đông cung, nhưng không nói cho Chiêu Phong đế.
Bà liếc nhìn Thái tử phi.
Vốn Thái tử phi tìm bà, không làm phiền Hoàng thượng, bà tương đối hài lòng, sao Hoàng thượng lại tới rồi? Chẳng lẽ nghĩ bà xử trí huyện chủ Giai Minh còn nhẹ?
Nếu nói phong hào huyện chủ Giai Minh trong mắt bà không đáng gì nhưng nàng ta là Thế tử phu nhân phủ Trấn Quốc Công, nếu xử phạt quá mức, sẽ không tốt, Thái tử phi ngay cả điểm đó cũng không biết chứ?
Thái tử phi đồng dạng có chút khẩn trương. Tuy nói Hoàng thượng không có khả năng nhìn thấu thân phận chân thật của đứa bé kia, nhưng dù sao cũng là vua một nước, vừa chán ghét vứt bỏ mẹ con nàng, vạn nhất lộ ra nửa điểm trước mặt Thái hậu, tương lai nàng càng khó khăn.
“Hoàng thượng, thần nghe nói Thái tôn rơi xuống nước, lại có chút liên quan đến nội tử, vẫn muốn tới thăm, hôm nay vừa lúc bắt gặp, xin ngài cho phu phụ thần có ân điển này.”
Chiêu Phong đế gật đầu.
Trương Triêu Hoa kia sớm bị đưa xuống, đoàn người đến chỗ Thái tôn.
Lúc này Thái tôn đang ngủ, Chiêu Phong đế đánh giá đứa bé mặt mày tái nhợt, đột nhiên cười nhạt: “Trẫm nhìn thế nào cũng thấy đứa bé này không phải Thái tôn đây?”
Thái tử phi hốt hoảng, lui hai bước.
Chiêu Phong đế lạnh mắt nhìn lại, hỏi: “Thái tử phi sao vậy?”
Thái tử phi lập tức quỳ xuống, cưỡng chế nhịp tim hỗn loạn, miễn cưỡng cười nói: “Phụ hoàng đột nhiên thích nói giỡn, dọa sợ con dâu rồi.”
Thái hậu nhìn Thái tử phi, lại nhìn Chiêu Phong đế, chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu: “Hoàng thượng, làm sao vậy?”
Ở thâm cung lâu, Thái hậu tất nhiên ngửi được vị đạo không tầm thường, chỉ là Chiêu Phong đế lại nói quá mức li kỳ, bà thật khó hiểu.
Chiêu Phong đế nhìn Thái tử phi đê mi thuận nhãn, thở dài một tiếng, nói với nội thị bên cạnh: “Ôm Thái tôn đến đây.”
Thái tử phi ngẩng đầu lên, tựa hồ nghe thấy chuyện không thể tin.
Một lát sau, nội thị khom người, dẫn một bé trai tầm mười tuổi vào.
Bé trai kia mặt mày thanh tú, sắc mặt hồng nhuận, cổ đeo chuỗi ngọc bát bảo, quả nhiên là Thái tôn không thể nghi ngờ.
Thái hậu nhìn chằm chằm Thái tôn vừa xuất hiện, lại quay đầu nhìn Thái tôn nằm trên giường, nhất thời cảm giác đầu váng mắt hoa.
Bà đỡ trán lạnh lùng nói: “Thái tử phi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc