Bởi vì đều là thành viên tôn thất, bữa tiệc nằm ở trong sảnh, cũng không dùng bình phong phân cách, chỉ phân bàn nam nữ.
Bên trái Chân Diệu là huyện chủ Trọng Hỉ, bên phải là quận chúa Sơ Hà, nhìn một vòng, Thái Tử Phi và Tứ công chúa thấy ở thọ yến lần trước không tới.
Lần này, mấy vị Vương phi và công chúa có thái độ thân mật hơn nhiều với nàng, liên tiếp có người mời rượu.
Hôm nay Chân Diệu là nhân vật chính, mời rượu này khó từ chối, nhưng trong lòng nàng khổ rồi, bàn về tửu lượng, mặc dù nàng cách “một chén cũng say” còn có chút khoảng cách, nhưng cũng không kém là bao.
May mà bàn các nàng bày rượu trái cây, cố gắng đỡ được một vòng, Chân Diệu đã đo đỏ mặt, ánh mắt cũng hơi mê ly.
Huyện chủ Trọng Hỉ nháy mắt cho quận chúa Sơ Hà.
Quận chúa Sơ Hà hiểu ý, có người đến đây mời rượu nữa thì cản lại.
Công chúa Phương Nhu cúi đầu ăn món ăn, khóe mắt không ngừng quét tới La Thiên Trình ở bàn khác.
Thấy hắn và người xung quanh chuyện trò vui vẻ, rồi lại lúc nào cũng lưu ý động tĩnh bên Chân Diệu, có người mời rượu sẽ bất giác nhíu mày, thấy quận chúa Sơ Hà cản rượu thì lại giãn ra, trong lòng không khỏi chua xót.
Từ khi hắn thành thân đến bây giờ, đây coi như là lần đầu gặp nhau gần thế, hắn cũng không nhìn mình thêm một cái, cũng không quan tâm mình sống có tốt hay không, thật sự là quá đáng ghét.
Tiểu cô nương tỉnh tỉnh mê mê, cũng không biết cảm giác chua xót này là cái gì, nhưng lại thấy Chân Diệu cười tươi như hoa, đã cảm thấy vô cùng chói mắt, cho nên đứng lên, bưng chén Bạch Ngọc cười nhẹ nhàng nói: “Giai Minh tỷ tỷ, trước kia Phương Nhu không hiểu chuyện. Chọc giận tỷ tỷ, hiện tại nhận tội với tỷ. Phương Nhu cạn liền ba chén để mời, nếu Giai Minh tỷ tỷ không giận ta. Xin mời uống ba chén được không?”
Chân Diệu dâng trào men say, mơ màng đến mức không kịp hiểu ra “Giai Minh tỷ tỷ” mà công chúa Phương Nhu nói là chỉ nàng, nên vẫn ngồi ngay ngắn bất động.
Quận chúa Sơ Hà trợn nàng một cái, tức giận nói: “Gọi ngươi đấy!”
Ân oán giữa công chúa Phương Nhu và Chân Diệu mọi người ở đây đều biết, nàng nói như vậy, người khác không có lập trường ngăn lại nữa.
Chân Diệu nhìn chén bạch ngọc to đùng trong tay công chúa Phương Nhu, ánh mắt trợn tròn.
Phải uống liền ba chén này. Nàng nhất định sẽ xấu mặt.
Bệnh trung nhị thật đáng sợ, công chúa bị bệnh trung nhị còn đáng sợ hơn!
Gắng nặn ra nụ cười nói: “Công chúa còn ít tuổi. Uống quá nhiều rượu không tốt, chúng ta uống một chén là được rồi.”
” Chẳng lẽ Giai Minh tỷ tỷ vẫn còn đang giận Phương Nhu?” Công chúa Phương Nhu đột nhiên cất cao giọng.
Tiếng trò chuyện ngưng lại, mọi người đều dồn mắt về đây.
La Thiên Trình ngưng cười, lành lạnh quét công chúa Phương Nhu một cái. Siết chặt cái chén trong tay không lên tiếng.
Thấy đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, công chúa Phương Nhu lại nở nụ cười ngây thơ: “Nếu Giai Minh tỷ tỷ không giận Phương Nhu nữa, thì uống cùng ta ba chén.”
Chân Diệu híp mắt lại, bên trong nhộn nhạo gợn sóng: “Trước giờ ta chưa từng giận công chúa, nếu công chúa nói như thế, ta lại không dám uống một ngụm.”
Công chúa Phương Nhu giật sững, sau đó cười đến ngọt hơn: “Thì ra là hiểu lầm nha, hôm nay ta và Giai Minh tỷ tỷ tháo gỡ hiểu lầm, thì càng nên uống rượu chúc mừng.”
Dứt lời thì vươn cổ tay mảnh khảnh, giơ chén bạch ngọc lên.
Nàng vẫn chưa tới mười hai tuổi, giống gốc cây non chưa rũ bỏ được hình bóng ngây ngô đứng ở đó. Lại nói không chê vào đâu được.
Chân Diệu mấp máy môi, cảm giác say ௱ôЛƓ lung, ánh mắt phút chốc trong trẻo.
Tất nhiên nàng còn từ chối nữa thì tình huống sẽ xấu rồi.
Ai bảo công chúa Phương Nhu chỉ là tiểu cô nương mới hơn mười một tuổi, một khi hạ thấp tư thái, người khác còn so đo nữa thì chỉ sợ có lý cũng thành không có lý.
Huyện chủ Trọng Hỉ mặt lạnh đi. Nói nhỏ vào tai quận chúa Sơ Hà: “Sao tiểu biểu muội này lại thông minh ra?”
Quận chúa Sơ Hà cắn răng, căm giận nói: “Sớm biết muội đã nói với Hoàng bá phụ, không cho tiểu tai họa này đi ra rồi.”
Huyện chủ Trọng Hỉ cười lạnh: “Nàng một không phạm sai lầm hai không vờ ngớ ngẩn, Hoàng đế cậu thương nàng còn không kịp, làm sao còn giam nàng nữa? May mà đây là nhà muội, lát nữa phải săn sóc Chân Tứ hơn là được.”
“Giai Minh tỷ tỷ?” Công chúa Phương Nhu mỉm cười như đắc ý, nhưng nhìn lại, lại không thấy tăm hơi.
Chân Diệu giơ tay lên, thị nữ đưa rượu tới, lấy chén bạch ngọc rót đầy, giơ tới trước công chúa Phương Nhu: “Cạn trước để kính.”
Nàng cũng không nói nhảm, ngửa đầu uống cạn cả chén rượu trái cây to, mặt lập tức nóng lên.
Công chúa Phương Nhu lập tức uống cạn rượu, sắc mặt chỉ như thường, cười nói: “Tiếp tục!”
Lại một chén đầy tiếp.
“Khụ khụ.” Một tiếng ho khan vang lên, Lục hoàng tử đi tới, áp tay xuống, “Phương Nhu, muội cô gái nhỏ này, uống nhiều rượu như vậy làm cái gì, coi chừng trở về Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng mắng muội.”
“Muội không sao cả.” Công chúa Phương Nhu nói như vậy, con ngươi lại ướƭ áƭ, như có vẻ say, “Lục hoàng huynh, huynh cản bọn muội làm cái gì? Chẳng lẽ là sợ Giai Minh tỷ tỷ say sao? Hì hì, La Nghi tân còn chưa nói gì đâu, huynh vội cái gì?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người lại đặc sắc.
Công chúa Phương Nhu còn nhỏ, lại uống rượu, đây rõ ràng là lời say của trẻ con, nhưng ba đương sự mà lời say này chỉ tới đều có mặt, vậy thì lúng túng rồi.
Mấy hoàng tử nhìn La Thiên Trình thì lại thấy hắn vẫn cười yếu ớt, dường như không hề bị ảnh hưởng.
Trận náo nhiệt này đúng là quá đáng giá, mọi người vội vàng nhìn Lục hoàng tử.
Mọi người có mặt đều tinh ranh, hễ mà Lục hoàng tử tỏ vẻ lúng túng khác thường thì có vài tin đồn sẽ truyền ra ngoài.
Lục hoàng tử vẫn cười biếng nhác, vuốt ve đỉnh đầu công chúa Phương Nhu: “Trẻ con nói bừa gì đấy, Giai Minh và muội đều là hoàng muội của ta, hoàng huynh đương nhiên sợ các muội đều uống rượu say, ngộ nhỡ giờ trò rượu điên, bị Vương Phi mắng cũng đừng khóc nhè.”
Dứt lời lại nhìn La Thiên Trình một cái, cười nói: “La Nghi tân dĩ nhiên không thể nói chuyện rồi, có nhiều anh em vợ ở đây như thế, nào có chỗ cho hắn xen mồm!”
Một phen nói khiến tất cả mọi người cười lên, không khí lúng túng khó tả cũng lập tức biến mất.
Trong tiếng nói cười, Chân Diệu cảm thấy trước mắt toàn quầng sáng, mọi người chen tới chen lui, chợt hiện chợt sáng, khiến nàng choáng váng đầu.
“Chân Tứ ——” Huyện chủ Trọng Hỉ đỡ lấy Chân Diệu.
“Có lẽ ta say rồi.” Chân Diệu chỉ kịp nói một câu, rồi ngã thẳng xuống.
Mọi người lặng yên.
Tửu lượng này, thật sự kinh người rồi!
La Thiên Trình không khỏi đi tới.
Quận chúa Sơ Hà nhướn mày nói: “La Nghi tân theo các hoàng huynh đi uống rượu đi, chúng ta chăm sóc Chân Tứ là đủ rồi.”
La Thiên Trình nhìn Chân Diệu một cái, thở dài một tiếng, rồi vẫn lùi về.
Quy củ của triều đại Đại Chu, nếu nhận kết nghĩa, đêm đó phải ngủ ở nhà nghĩa phụ nghĩa mẫu.
Hắn muốn tiếp xúc với Chân Diệu, chỉ có thể sáng mai tới đón.
“Tỷ đỡ Chân Tứ ra sau nghỉ ngơi.” huyện chủ Trọng Hỉ nói.
Quận chúa Sơ Hà gật đầu: “Tỷ đi đi, muội ở đây ứng phó.”
Chân Diệu uống nhiều quá, mọi người cũng không tiện làm khó, nên để Huyện chủ Trọng Hỉ đỡ nàng ra sau.
Quận chúa Sơ Hà tửu lượng khá tốt, lại kính thêm một vòng, cảnh tượng lại náo nhiệt.
Chợt nghe Tam hoàng tử phi hỏi: “Sao hôm nay Tứ công chúa không tới?”
Tứ hoàng tử phi dấn sang, thấp giọng nói: “Nghe nói Tiết Phò mã nạp thêm một thi*p, ầm ĩ lên.”
Đương triều có năm vị công chúa, Đại công chúa gả xa, Tam công chúa qua đời rồi, trừ Ngũ công chúa Phương Nhu còn ít tuổi, cũng chỉ có Nhị công chúa và Tứ công chúa gả ở kinh thành.
Theo như quy củ, Phò mã không được nạp thi*p, chẳng qua là Tứ công chúa thành thân mấy năm không có con, cho dù là công chúa tôn sư, cũng phải thỏa hiệp rồi.
Tam hoàng tử phi nghe mà ưu tư, lắc đầu không nói thêm lời.
Quận chúa Sơ Hà lại cảm thấy không thú vị lắm, chỉ muốn tìm Trọng Hỉ và Chân Diệu nói chuyện cho vui, còn hơn là đối phó với những người này.
Đang không nhịn được, thì thấy công chúa Phương Nhu bưng chén bạch ngọc đi về phía La Thiên Trình.
“La Nghi tân, chén rượu này Phương Nhu mời huynh.”
“Đa tạ.” La Thiên Trình không nhiều lời, uống luôn một hơi cạn sạch.
Trong mắt công chúa Phương Nhu có tia sáng khác thường, đang muốn nói gì, đã bị quận chúa Sơ Hà kéo ra.
“La Nghi tân, ít ngày nữa ta đã đi xa, sau này xin ngươi và Chân Tứ chăm sóc phụ vương và mẫu phi ta.”
“Tất nhiên rồi.” La Thiên Trình lại uống một chén rượu, nhưng trong lòng nhớ đến Chân Diệu.
Cũng không biết hôm nay nàng ở lại phủ Vĩnh Vương, rốt cuộc có thể thuận lợi hay không.
Chân Diệu đang được La Thiên Trình nhớ thương, lúc này đã sớm ngủ say rồi, ngay cả cơm tối cũng không ăn, ngủ thẳng đến ngày hôm sau.
Khi nàng tỉnh lại, Thanh Cáp còn đang ngủ say dưới chân.
“Thanh Cáp, A Loan đâu?” Chân Diệu xoa xoa chân mày.
Lúc này Thanh Cáp mới dậy, mờ mịt nói: “Không thấy A Loan tỷ tỷ.”
Đang nói thì A Loan vội vã đi đến, vẻ mặt bối rối: “Đại nãi nãi, ngài tỉnh, hầu gái hầu hạ ngài rửa mặt.”
Chân Diệu tỉnh rượu rồi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nhìn chằm chằm A Loan hỏi: “A Loan, ngươi vội vội vàng vàng làm cái gì?”
A Loan căng thẳng, chần chờ một lát mới nói: “Đại nãi nãi, hình như công chúa Sơ Hà đã xảy ra chuyện, đang bị Vương Phi trách mắng đây!”
“Xảy ra chuyện gì?” Chân Diệu hoàn toàn tỉnh táo.
Nếu không phải xảy ra chuyện lớn, theo lý thuyết nàng còn ở lại đây, Vĩnh Vương Phi sẽ không tùy ý trách mắng quận chúa Sơ Hà.
“Hình như sau yến hội hôm qua, đám quận chúa Sơ Hà chơi trò bọn họ chơi đốt hương làm thơ, không biết sao lại lẫn vào một bài thơ tình, là . . . . .là nét chữ của công chúa Sơ Hà . . . . . .”
“Thơ tình?” Chân Diệu sợ hết hồn, “Thơ tình gì?”
A Loan do dự một chút.
Chân Diệu nóng nảy: “A Loan, ngươi nói mau.”
A Loan cắn răng, nói: “Quân sinh ta không sinh, ta sinh Quân đã già, Quân hận ta sinh trễ, ta hận Quân sinh sớm. . . . . .”
Phía sau dần dần nhỏ đến không nghe thấy, tai A Loan đã đỏ bừng: “Hận không sinh đồng thời, mỗi ngày cùng Quân tốt. . . . . .”
Chân Diệu cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hận không sinh đồng thời, mỗi ngày cùng Quân tốt. . . . . .
Hay cho hận không sinh đồng thời, mỗi ngày cùng Quân tốt!
Sơ Hà này hoàn toàn là bị tính toán mà.
Đánh ૮ɦếƭ nàng cũng không tin, quận chúa Sơ Hà sẽ viết ra bài thơ này ở hội thơ.
Chân Diệu đột nhiên đứng lên.
“Đại nãi nãi?”
Chân Diệu vừa mặc đồ vừa nói: “Nhanh lên, ta muốn đi tìm Sơ Hà.”